GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC


Lần đầu tiên Tống Chấp nhìn thấy Hướng Ca là ở cửa WC nam của một nhà hàng nọ.

Cô gái lúc ấy mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình cùng chiếc quần bút chì, thoạt nhìn trẻ trung rất giống học sinh trung học.

Đang khoanh tay dựa người vào vách tường nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông kia Tống Chấp vừa liếc qua đã nhận ra, chính là Phó Chủ tịch bộ phận người mẫu của Hoàn Cầu lúc bấy giờ, Lưu gì gì đó.

Tống Chấp từ nước ngoài trở về tiếp quản bộ phận Người mẫu của Hoàn Cầu, buổi sáng mới vừa chào hỏi với ban lãnh đạo cấp trên, không ngờ buổi tối ra ngoài đi ăn với bạn bữa cơm, lại khéo thế này.

Tống Chấp không có hứng thú đứng nghe người khác nói chuyện, vẻ mặt đáng khinh và lời nói mập mờ của Phó Chủ tịch Lưu đã quá rõ ràng, nói đi nói lại cũng không có gì mới mẻ, những tình huống như thế đã không quá mới lạ trong cái vòng này.

Chỉ là có lẽ, Phó Chủ tịch Lưu sẽ không có cơ hội mua bán đổi chác gì với người đẹp này rồi.

Tống Chấp cúi đầu không tiếp tục nhìn, một bên xoa xoa nước rửa tay tạo thành lớp bọt trắng mịn, một bên nhớ lại xem còn có Phó Chủ tịch nào trong ban lãnh đạo cấp cao mình gặp hồi sáng hay không, chợt nghe thấy cô gái kia lười biếng mở miệng.


"Tôi không nhé.

" Giọng nói cô gái mềm mại, nhưng không phải mềm mại ngọt ngào như những cô gái khác, mà hơi trầm thấp, mang theo chút biếng nhác.

Giống như sương mù giữa rừng núi, mơ hồ quẩn quanh.

Phó Chủ tịch Lưu hiển nhiên cũng không kịp phản ứng lại, ngớ người một chút: "Cái gì? Cô biết tôi có thể cho cô——"
"Ngài có thể cho tôi cái gì?"
Cô gái cắt ngang lời ông ta, cười khẽ, "Ngài có thể cho tôi tài nguyên tốt, cho tôi cơ hội, cho tôi danh lợi, cho tôi tiền," dừng một chút, cô lại chậm rãi mở miệng như đang bỡn cợt, "Lưu tổng này, nếu ngài lớn lên giống như Ngô Ngạn Tổ thì tôi theo đuổi ngài cũng được luôn ấy chứ, nhưng mà ngài lại xấu như vậy, tôi cảm thấy cuộc mua bán này tôi có chút thiệt thòi.

"
Vòi cảm biến trong phòng vệ sinh xả nước rì rì, Tống Chấp đặt tay xuống dưới, ngẩng đầu lên nhìn qua.

Anh ở trong nhà vệ sinh, còn hai người kia đứng ở bên ngoài, từ vị trí của anh có thể nhìn ra, mà tầm mắt của hai người kia vừa khéo lại bị vách tường chắn lại hơn phân nửa.

Vừa nãy mới chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, bây giờ nhìn kỹ lại, cô gái kia đúng thật là mỹ nhân.


Tống thiếu gia tuy rằng đã miễn dịch với người đẹp từ nhỏ, nhưng cũng phải công nhận rằng cô gái này đẹp từ đầu đến chân, bất kể là khuôn mặt hay tỷ lệ cơ thể.

Cô nghiêng đầu sang một bên, mái tóc đen mềm mại được cột đuôi ngựa cao lên, lộ ra vài sợi tóc được gẩy light bạc.

Đường nét trên khuôn mặt rất sắc sảo, đôi mắt đen sáng ngời vừa dài vừa hẹp, khóe mắt xếch lên, cười như không cười nhìn người trước mặt.

Trên lỗ tai không biết xỏ bao nhiêu chiếc khuyên sáng lấp lánh, kiêu ngạo hệt như khí chất của chủ.

Lưu tổng lúc này đã thẹn quá hóa giận, thấp giọng nheo mắt lại cười: "Được thôi, không phải chỉ là con mèo hoang nhỏ cào người thôi sao, Hướng Ca, tôi nói cho cô biết, cô ký hợp đồng với Hoàn Cầu một năm, một năm này tôi sẽ không cho cô bất kỳ tài nguyên gì, với người mẫu mà nói tuổi tác quan trọng bao nhiêu, hẳn cô cũng biết chứ?"
Hướng Ca cười cười: "Nhưng cũng đâu thể làm cay mắt mình được.

"
Phó Chủ tịch Lưu tức đến mặt đỏ phừng phừng, vừa muốn lên cơn thì Tống Chấp đã tắt vòi nước, rút khăn giấy bên cạnh đi ra khỏi cửa.

Người đàn ông bên ngoài vừa nhìn thoáng qua thấy anh, lời nói chực trào bên miệng đã kịp nuốt ngược lại vào trong.

Tống Chấp chậm rãi đứng trước thùng rác, lau đi vệt nước còn đọng lại trên tay, ngẩng đầu lên.

W.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi