GẶP NGƯƠI LÀ ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT

Nhà của Lâm Hạo Nhiên nằm ở giữa một rừng trúc tươi mát, bên hông nhà có một con suối nhỏ chảy qua. Căn nhà hoàn toàn làm bằng gỗ, đồ đạc trong nhà cũng được tự tay Lâm Hạo Nhiên đóng từ gỗ và trúc. Mỗi buổi sáng khi thức dậy đều có tiếng chim hót véo von, không khí vô cùng trong lành. Cuộc sống ồn ã, xô bồ ngoài kia như không hề ảnh hưởng đến tiểu trúc này.

Lâm Hạo Nhiên không thích nói nhiều, Như Ý cũng không tiện hỏi, y chỉ biết Lâm Hạo Nhiên làm tiêu sư cho tiêu cục trong thành. Nghề của hắn là bảo vệ hàng khỏi những tên cướp trên đường. Hắn thực ra quanh năm bôn ba bên ngoài rất ít khi ở Vọng thành. Chẳng qua vụ án của Lưu Tam Đao khá phức tạp nên nha môn nhờ hắn hỗ trợ. Từ trước đến giờ quan hệ giữa hắn và nha môn khá tốt, với lại đây là việc nghĩa nên không thể chối từ. Vì thế mà có thể gặp Như Ý.

Như Ý đang ngồi bên suối, nhìn Lâm Hạo Nhiên câu cá. Hai người không nói chuyện gì cả, Lâm Hạo Nhiên chăm chú nhìn động tĩnh dưới nước còn Như Ý ở một bên nhìn hắn, dịu ngoan như một chú mèo nhỏ, lười biếng sưởi nắng.

Không khí yên tĩnh mà vô cùng ấp ám, Như Ý nghĩ, nếu có thể sống như vậy mãi thì cỡ nào hạnh phúc a. Nam nhân ôn nhu tốt bụng kia… hình như y đã thích hắn mất rồi. Như Ý trong mắt bừng sáng, thế nhưng nghĩ đến thân phận của mình y lại trầm xuống. Người nọ… không biết có chán ghét xuất thân của y không?

Mấy ngày nay y như đang bay trên mây vậy, nếu bị ngã xuống đất, sẽ có bao nhiêu đau đớn đây.

Tiếng cá quẫy cắt ngang dòng suy nghĩ của y. Lâm Hạo Nhiên cười hớn hở gỡ con cá to ra khỏi lưỡi câu, ném vào giỏ.

“Như Ý, trưa nay chúng ta sẽ có món cá chép ăn rồi.”

“Ừ, tuyệt quá.” Như Ý cũng mỉm cười theo.

Lâm Hạo Nhiên nhìn thiếu niên trước mắt, trên người y mặc là quần áo vải thô của hắn, vì thế nên có chút rộng, vốn tưởng rằng Như Ý ở Xuân Tiêu lâu vốn sống trong nhung lụa sẽ không thể thích ứng với cuộc sống đạm bạc của hắn, không ngờ y lại rất vui vẻ. Nhìn nụ cười trong veo như nắng xuân kia, Lâm Hạo Nhiên cảm giác những gì mình làm thật đúng đắn.

Đêm đó, hắn ôm Như Ý người đầy máu trong phòng, ma ma chạy vào kêu như heo bị chọc tiết.

“Ai nha, Lưu gia ngài làm gì vậy, ai nha Như Ý của ta sao lại thế kia, ai nha bạc của ta a ~~~ tiểu tử kia mau đền bạc cho ta!”

“Câm miệng!” Lâm Hạo Nhiên phiền không chịu được quát một câu, giọng nói uy nghiêm làm tú bà im bặt.

“Ta từ nha môn đến bắt Lưu Tam Đao về chịu tội. Như Ý bị gã đả thương, mau gọi đại phu!”

Đau khổ cho Lưu Tam Đao đã bị đánh cho gẫy hết xương rồi còn bị đổ thêm tội ‘làm bị thương’ Như Ý nữa làm tú bà phẫn nộ không thôi, đi qua còn đạp cho gã một cái.

Đại phu nhanh chóng đến, là Vương đại phu tay nghề tốt nhất trong thành. Ông vừa bắt mạch vừa nhíu mày.

Lâm Hạo Nhiên ở một bên, hỏi: “Tình hình thế nào Vương đại phu?” Vừa nói vừa nháy mắt với Vương đại phu.

“Tình hình rất nguy kịch, người này mất quá nhiều máu, thân thể vốn yếu ớt, có thể không qua được đêm nay.”

Vương đại phu vốn quen biết Lâm Hạo Nhiên, hơn nữa còn chịu ơn của hắn, thấy ám hiệu của Lâm Hạo Nhiên, lại xem tình hình, liền đưa ra quyết định này.

Tú bà nghe vậy liền nhao nhao lên “Ôi chao bạc của ta… Lưu Tam Đao ngươi là đồ chết bầm… Vương đại phu, xin ngài cố gắng trị cho Như Ý của ta a.”

“Ca này khó đây. Sẽ phải dùng những loại thuốc rất đắt tiền như nhân sâm, linh chi, hơn nữa nếu có tỉnh được thì chưa chắc đã trở lại bình thường…”

“Ý ngài là sao? Chẳng nhẽ…” tú bà run run, nếu mất tiền mà Như Ý khỏi được thì mụ cũng sẽ cắn răng, cùng lắm thì sau nay bắt Như Ý một đêm tiếp mười khách để bù lại cũng được, nhưng nếu mất tiền oan mà Như Ý không khỏi thì…

“Đúng thế, ảnh hưởng đến não bộ như vậy, nếu có tỉnh được cũng trở thành điên điên dại dại.”

“…”

“Vậy chi phí chữa trị chắc cũng không rẻ đâu nhỉ?” Lâm Hạo Nhiên ở một bên góp thêm gió.

“Lão phu cũng chưa thể đưa ra con số chính xác, nhưng sẽ không dưới bảy, tám nghìn lạng đâu.”

“Cái gì?” tú bà nhảy dựng lên. Như thế chẳng phải là bắt mụ phải chết sao, không được. Dù sao cũng kiếm được năm ngàn lượng của Lưu Tam Đao, tính ra cũng không lỗ. Còn Như Ý, không thể trách mụ được.

“Người đâu, mau vào vác Như Ý vứt ra ngoài.”

Lâm Hạo Nhiên nhíu mày, ức chế giận dữ trong lòng. Mụ tú bà này có phải là người không? Có thể thản nhiên nói một câu định đoạt sinh tử của một người như vậy. Đưa Như Ý đi đúng là quyết định đúng đắn.

“A? Tú bà, ngươi không chữa trị cho Như Ý sao?” Vương đại phu tận lực giả đò.

“Còn chữa trị gì nữa, cho y ra ngoài tự sinh tự diệt đi.” Tú bà phất tay, mấy tên người hầu cường tráng đi vào, toan lôi Như Ý xuống đem vứt bỏ.

“Ngừng tay.” Lâm Hạo Nhiên lên tiếng, ngăn mấy người đó lại.

“Tú bà, ngươi không nên làm thế, dù gì Như Ý cũng gọi ngươi một tiếng ma ma. Chẳng lẽ ngươi thực sự không cần y nữa sao?” Lâm Hạo Nhiên ra vẻ chính nghĩa vô cùng.

“Gọi ma ma thì sao chứ, trong Xuân Tiêu lâu này có ai không gọi ta là ma ma? Quan gia ngươi không nên nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Người đâu, mang đi!”

“Đứa nhỏ tội nghiệp này sớm muộn cũng không qua khỏi, ngươi mang y vứt ra ngoài thành có phải quá tàn nhẫn không? Hay là như vậy, coi như ta làm chút việc nghĩa, lập cho y một ngôi mộ, ma ma ngươi thấy thế nào?”

Ma ma làm sao đoán được Vương đại phu và Lâm Hạo Nhiên móc ngoặc với nhau, thấy hắn nói mấy lời như vậy cũng không nghi ngờ, giao Như Ý cho hắn.

Thế là Lâm Hạo Nhiên vội vã mang Như Ý về, tình hình của y tuy nguy hiểm nhưng cũng không đến mức Vương đại phu nói bởi lúc phát hiện ra, Lâm Hạo Nhiên ngay lập tức đã điểm huyệt cầm máu cho y, mụ tú bà nhìn máu vương vãi trong phòng liền sợ, nghĩ rằng thực sự Như Ý mất nhiều máu. Thực chất Lưu Tam Đao xấu số cũng góp một nửa a.

Hai người ăn trưa xong, Lâm Hạo Nhiên liền có việc ra ngoài. Như Ý đương nhiên không nỡ, mấy ngày hôm nay Lâm Hạo Nhiên đều ở bên cạnh y, giờ phải tách ra, cho dù chỉ là mấy canh giờ y cũng không muốn.

Nhìn thấy khuôn mặt phụng phịu của Như Ý, Lâm Hạo Nhiên mỉm cười, đưa tay xoa xoa má y, nói:

“Đừng giận, khi về sẽ mua điểm tâm cho ngươi.”

“Ta không cần ngươi mua gì… chỉ cần ngươi về sớm là được…” Như Ý cúi mặt, hai tai đỏ bừng.

Nhìn thấy biểu tình này của y, Lâm Hạo Nhiên cảm thấy tim mềm nhũn, ôm y vào lòng.

“Được. Ngươi vào nhà nghỉ đi, ngủ một giấc tỉnh dậy là ta về rồi.”

Hai người quyến luyến bịn rịn một lúc mới chia tay. Như Ý còn đứng mãi ở cổng nhìn hắn. Y đi vào nhà nhưng không tài nào ngủ nổi, chốc chốc lại chạy ra cửa ngóng. Như Ý cảm giác mình sắp thành hòn vọng phu đến nơi. Nghĩ vậy liền cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Lâm Hạo Nhiên vào tiêu cục có chút việc. Tháng sau hắn có một chuyến tiêu rất quan trọng, đồng nghĩa với nó là nguy hiểm cũng tăng gấp mấy. Thế nhưng tiền công cũng rất cao.

Sau khi bàn bạc với các tiêu sư khác về kế hoạch cụ thể, mọi người nhất trí sau rằm sẽ lên đường.

Trên đường về, Lâm Hạo Nhiên ghé qua tiệm bán đồ điểm tâm nổi tiếng nhất thành mua mấy món ngon cho Như Ý. Nghĩ đến y, trong lòng bất giác mềm mại, cước bộ dưới chân cũng nhanh hơn.

Cuối con đường, tiểu trúc hiện ra. Có một thân ảnh mảnh mai đang tựa cổng chờ hắn. Vừa thấy hắn, người nọ liền chạy ra, nhào vào lòng hắn.

Lâm Hạo Nhiên ôm lấy Như Ý, cảm giác như ôm được cả thế giới trong tay. Hóa ra cảm giác có người chờ đợi mình về lại tốt đẹp như vậy. Giống như một loại rượu ngon được ủ lâu năm, khiến người ta túy lúy sa vào đó.

Lâm Hạo Nhiên bày điểm tâm ra bàn, Như Ý vui vẻ hoan hô, nếm một miếng, đôi mắt cong thành hình trăng, thỏa mãn vô cùng. Lâm Hạo Nhiên thấy y giống như một con mèo tham ăn, rót một chén trà cho y, “Cẩm thận không nghẹn đấy.”

Như Ý cầm một miếng bón cho hắn, Lâm Hạo Nhiên tuy không thích đồ ngọt nhưng cũng không nỡ từ chối, há miệng cắn một miếng.

Hai người đang vui vẻ ngọt ngào, Lâm Hạo Nhiên bỗng nhớ ra chuyện mình sắp phải đi áp tiêu, không biết Như Ý có thể tự chăm sóc cho bản thân không.

“Như Ý…”

Như Ý đang vùi đầu ăn ngẩng mặt lên, không hiểu Lâm Hạo Nhiên muốn nói gì.

“Tháng sau ta phải đi áp tiêu, chừng mười ngày mới trở lại. Ngươi cố gắng tự chăm sóc mình.”

“Nha…” Như Ý không phản ứng gì, vùi đâu ăn tiếp. Chẳng qua là nước mặt lại rơi lạch tạch xuống bàn.

Lâm Hạo Nhiên hốt hoảng không biết làm sao, đứng dậy ôm lấy y.

“Như Ý ngoan, đừng khóc. Việc này mọi người đã quyết định không thể thay đổi được.”

Như Ý vùi đầu vào ngực Lâm Hạo Nhiên, khóc không thành tiếng, cực kỳ tủi thân. Thực ra y cũng hiểu vì sao lại khóc, nghĩ đến việc phải xa hắn lâu như vậy liền đau lòng, lại được hắn dịu dàng vỗ về như thế nên bao nhiêu nước mắt cứ tuôn ra như suối.

“Ta biết… là việc đã định thì không thể thay đổi được… ta có thể tự chăm sóc mình, chẳng qua là ta không nỡ xa ngươi thôi.”

Lâm Hạo Nhiên xiết chặt vòng tay, hắn cũng không muốn xa Như Ý, giá như có thể mang theo Như Ý đi thì tốt rồi. Nhưng chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, hắn không thể để y mạo hiểm theo mình.

Thời gian hạnh phúc trôi qua rất nhanh, vết thương của Như Ý gần như đã hoàn toàn bình phục. Hiện tại y đã có thể tự dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ cho hai người, hơn nữa còn làm vô cùng vui vẻ.

Mai là ngày Lâm Hạo Nhiên lên đường, cả ngày hôm nay Như Ý nói rất ít, tâm trạng ủ rũ.

Trăng rằm rất sáng, hai người đang ngồi trong sân. Không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng mà nắm tay nhau ngắm trăng. Lâm Hạo Nhiên biết Như Ý đang buồn nên chỉ dịu dàng ôm lấy y, mong muốn làm y thoải mái một chút.

Lâm Hạo Nhiên mang ra một vò rượu, không đã bao lâu nhưng rất thơm, vừa mở vò ra hương rượu ra bay lên khiến lòng người phấn chấn. Hắn rót ra hai chén nhỏ, hai người cạn ly.

Như Ý vốn xuất thân trong chốn thanh lâu nên tửu lượng của y cũng được rèn giũa từ nhỏ, một chén rượu nhỏ này bình thường chẳng là gì, thế mà chẳng hiểu sao đêm nay lại khiến y lâng lâng.

Người say, lá gan liền lớn lên. Y ngồi trong lòng Lâm Hạo Nhiên, ngọ ngoạy như sâu đo.  Lâm Hạo Nhiên thở hổn hển, ôm chặt lấy y, “Như Ý, đừng lộn xộn.”

Như Ý hai má đỏ hây hây, chu môi hờn dỗi: “Ta cứ thích lộn xộn đấy.” Nói xong còn luồn tay vào y phục của Lâm Hạo Nhiên.

Lâm Hạo Nhiên hít một hơi. Hắn không phải thiếu niên ngây ngô, đương nhiên biết được ý định của Như Ý.

“Như Ý, ngoan, ngươi say rồi.”

Như Ý cười ha ha, mới có một chén, làm sao say được, thế nhưng y vẫn nói.

“Đúng, ta say rồi, ngươi phải chiều chuộng người say. Mau hôn ta.”

Nói xong nhắm mắt, ngửa mặt, dâng lên đôi môi hồng thắm. Lâm Hạo Nhiên dở khóc dở cười, cúi xuống một chụt một cái.

“Đó, hôn xong rồi.”

“Ngốc, không phải như vậy.” Như Ý mở mắt ra, bất mãn nói. Sau đó hai tay y câu lên cổ Lâm Hạo Nhiên, kéo hắn cúi xuống, hai đôi môi chạm vào nhau. Đó không phải là nụ hôn như ban nãy, mà là một nụ hôn thật sâu, môi lưỡi hai người quất quýt không rời, đôi tay cũng không còn thành thật nữa.

Chấm dứt nụ hôn, Như Ý thở hổn hển, ngượng ngùng nói: “Chúng ta… vào nhà đi.”

Lâm Hạo Nhiên nhìn y thật sâu, sau đó gật đầu, cúi người bế y vào phòng.

Lâm Hạo Nhiên đặt y xuống giường rồi lại lúng túng không biết làm sao, hắn không có kinh nghiệm trong chuyện này, hơn nữa đối phương lại là nam tử, hắn không biết bắt đầu xuống tay từ đâu.

Như Ý phì cười thấy hắn lúng túng như vậy, kéo hắn nằm xuống giường rồi ngồi khóa trên người hắn.

“Để ta…”

Y liếm liếm môi, chậm rãi cởi từng lớp áo của mình ra. Vì người này, y sẵn sàng dâng hiến bản thân mình, thậm chí là chủ động như vậy.

Chiếc áo cuối cùng rơi xuống, lộ ra thân hình thiếu niên mảnh mai nõn nà. Hô hấp Lâm Hạo Nhiên dồn dập hẳn lên. Như Ý thoát y xong, thân thể lõa lồ được ánh mắt của lhn ve vuốt, như được cổ vũ, y vươn tay cởi y phục của lhn ra.

Lâm Hạo Nhiên vô cùng phối hợp với y, thoải mái duỗi chân tay cho y cởi. Cơ thể săn chắc, làn da màu bánh mật hiện ra dưới ánh nến, không giống thân thể mảnh dẻ của Như Ý mà tràn ngập sức mạnh khiến y đỏ mặt một hồi. Ở thanh lâu, y đã được dạy dỗ nhưng chiêu có thể khiến khách nhân thất điên bát đảo, thế nhưng y lại không muốn sử dụng trên người Lâm Hạo Nhiên. Y chỉ muốn lần đầu tiên của hai người diễn ra theo cách tự nhiên nhất, theo bản năng nguyên thủy của con người.

Như Ý cúi xuống, hôn lên mắt Lâm Hạo Nhiên, sau đó di chuyển xuống mũi, cằm, chiếc cổ rồi vùi đầu vào lồng ngực hắn. Đến đây, Lâm Hạo Nhiên không chịu đựng được nữa mà chồm dậy áp Như Ý xuống, một trận mưa hôn liên tiếp đổ xuống, mắt, mũi, tai, cổ, và cuối cùng là môi, hai người hôn đến trời đất đảo lộn, hai tay Lâm Hạo Nhiên lướt khắp cơ thể của Như Ý. Cuối cùng Lâm Hạo Nhiên cúi người, ngậm lấy nụ hoa trước ngực Như Ý, hôn, cắn nhẹ khiến y rên rỉ liên tục.

Hai người trần trụi quấn lấy nhau, Như Ý cầm lấy tay Lâm Hạo Nhiên đặt vào phía sau của mình, y cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy đến nơi.

“Dùng nơi này sao…” Lâm Hạo Nhiên cảm thấy nơi đó nhỏ như vậy, làm sao có thể chứa nổi hắn?

“Ngươi trước dùng ngón tay…” Như Ý tuy xấu hổ nhưng vì Lâm Hạo Nhiên hoàn toàn là tay mơ trong chuyện này nên y đành cố gắng mà chỉ dẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi