GẶP NGƯỜI LÚC HOA NỞ


「Thập Nhất Vương nghe nói đào hoa của mình nở thì liền nghĩ đến người ta.」
***
Thập Thích Bảo bị Hoàng Phủ Thương Dung túm cổ tới thư phòng, vẫn là câu hỏi cũ: "Nhà ngươi đến đây làm gì?"
Nam tử tự mình chỉnh lại cổ áo bị kéo đến xộc xệch, bĩu môi: "Đương nhiên là có chuyện quan trọng, ngươi xem anh em trí cốt của ngươi này, chạy tám con núi mới tới được đây.

Ngươi không tiếp đón thì thôi, thái độ ghét bỏ của ngươi là thế nào?"
Hoàng Phủ Thương Dung nhưng là cười nhạt, không muốn nói nhảm: "Vậy thì nói chuyện quan trọng đi!"
"Hừm..." Thập Thích Bảo ngồi xuống ghế, lấy một tư thế thoải mái nhất gác chân lên nhau, vẻ mặt thật sự nhìn nghiêm túc: "Chuyện là, sư phụ bói cho ngươi một quẻ, sau đó hết sức kích động bắt ta xuống núi, báo cho ngươi."
"Quẻ?? Làm sao, bản vương sắp chết?" Vừa hay, hắn không phải vừa mới được Ngân Khuynh xem mệnh kìa, y bảo hắn sống dai lắm cơ mà.
A...thật ra thì hắn không tin!
"Không, không, không!" Thập Thích Bảo lắc đầu lia lịa, vẻ mặt không phải hốt hoảng hồi hộp gì, giống như là mừng rơi nước mắt: "Sư phụ là nói đào hoa của ngươi nở rồi! Đại ca, ngươi không biết sư phụ bất ngờ thế nào, sau khi gieo quẻ hết nửa ngày đều ra kết quả như nhau, sư phụ hắn kích động ngã u đầu.

Nếu không phải sư phụ ngã đến nằm luôn, thì ta cũng không cần lặn lội đến báo tin như vậy!"

Hoàng Phủ Thương Dung: "…Các ngươi mẹ nó cần phải khoa trương đến thế?"
Nếu như là lúc Ngân Khuynh nói năm nay đào hoa của hắn đến, hắn thật ra không tin.

Nhưng sư phụ hắn, thì không giống, lão ở Vân Tiên Cung được xưng một tiếng thần toán, ở trong thiên hạ được gọi một tiếng tiên nhân.

Lão gieo quẻ, trước nay gần như chưa bao giờ sai.
Nói như thế, đào hoa đúng là đến rồi sao?
Hoàng Phủ Thương Dung không khỏi nghĩ đến bộ dáng ngẩn người của thiếu niên, nụ cười ngây ngô của y, cả những hành động nhỏ nhặt của y.

Dường như tất cả mọi biểu cảm của y, hắn đều nhớ kĩ!
"Khoa trương gì chứ? Đó là bình thường..." Làm sao có thể khoa trương bằng đám học trò trên đỉnh Vân Tiên kia đâu, bọn họ hãy còn bàn bạc sẽ cùng nhau thắp hương cúng bái tổ tiên bảy ngày, cầu cho hoa đào của Hoàng Phủ Thương Dung không héo.

Thập Thích Bảo nghĩ đến còn rùng mình!
Hoàng Phủ Thương Dung nhìn biểu cảm của Thập Thích Bảo, như nhìn thấy tràng cảnh nhốn nháo trên đỉnh Vân Tiên, chỉ thấy bất đắc dĩ: "Đào hoa của bản vương liên quan gì tới các ngươi chứ, làm quá như vậy! Thiên hạ mà biết tiên nhân cao cao tại thượng của bọn họ lại có bộ dáng không đứng đắn, mất mặt lắm đấy."
Thập Thích Bảo cười ha ha: "Đại ca, ngươi năm nay bao lớn rồi?"
Không đợi Hoàng Phủ Thương Dung đáp lời, nam tử lại nói tiếp: "Cho dù bề ngoài của ngươi có đẹp có trẻ thế nào đi nữa, năm nay cũng ba mươi tuổi rồi.

Ba mươi tuổi còn không thấy một hồng nhan bên cạnh, chúng ta gấp thay ngươi..."
Hoàng Phủ Thương Dung nhíu mày, đột nhiên hỏi một câu cực sát không khí: "Nói đi, khi nào ngươi về núi?"
Thập Thích Bảo vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, như là muốn đoạn tuyệt quan hệ đến nơi.

Nhưng chẳng biết vì sao, nam tử thay đổi biểu cảm cực nhanh, cười tươi đáp: "Không về nữa, từ hôm nay ta sẽ ở đây!"
Hoàng Phủ Thương Dung bảo: "Không có chỗ cho ngươi ở.


Bản vương không nuôi kẻ dư thừa!"
"Ồ, đại ca ngươi nói ta là kẻ dư thừa? Được, cứ coi như ta dư thừa đi, nhưng mà..." Thập Thích Bảo cố ý kéo dài giọng nói: "…thiếu niên xinh đẹp như hoa kia có tác dụng gì với ngươi?"
"Đó là chuyện của ta!" Hoàng Phủ Thương Dung đứng lên, kéo lấy nam tử lôi ra tận cổng lớn, lạnh lùng đuổi người: "Mau đi về núi đi, bản vương nhìn thấy ngươi rất phiền!"
Nam tử trơ mắt nhìn cánh cổng to lớn trước mắt đóng lại, hai bên binh lính đứng canh đông nghịt, tức giận mắng to: "Con mẹ nó Hoàng Phủ Thương Dung, ông với ngươi đoạn tuyệt quan hệ từ đây!"
"…"
Thập Thích Bảo không quay về núi, mà tìm nhà trọ ở lại.

Hừ, bộ dạng thẹn quá hóa giận mà ném người anh em của mình ra khỏi phủ, trong lòng Hoàng Phủ Thương Dung nhất định có ma.

Nam tử chắc chắn, mình đoán đúng rồi, nhất định là hắn với thiếu niên kia có điều mờ ám.
Khó khăn lắm mới có lí do chính đáng để rời núi, không thể tay không mà trở về được.

Nếu có thể lôi kéo được thiếu niên kia tu tiên, thì càng tốt!
Ừm, tranh thủ cơ hội, đột nhập vương phủ đi!
.
"Ngươi nói trong phủ A Dung giấu một mỹ nhân? Còn là ở Hoa Viện?"

Cô nương mặc trang phục cung đình, xinh đẹp như hoa.

Nàng dường như tức giận, vỗ tay lên mặt bàn, động tác mạnh bạo làm cho trang sức trên đầu đồng loạt lắc lư.
Giọng nói của nàng cũng không dịu dàng: "Ngươi sẽ không phải nghe người khác nói nhảm chứ? A Dung không phải người như vậy?"
Đáng ghét, nàng theo đuổi hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng không cho nàng sắc mặt tốt!
Nha hoàn đáp: "Quận chúa, những lời nô tì nói đều là thật.

Nô tì có một người chị em thân thiết là người của vương phủ, nàng chính là người đã nói với nô tì.

Bây giờ, người trong vương phủ đều biết vương gia rất quan tâm vị kia."
"Hoang đường! Thật không ra gì!" Châu Hoa quận chúa đùng đùng dậm chân, nói đoạn thì phóng ra ngoài: "Ta phải đến đó mới được!"
"Quận chúa...quận chúa!" Nha hoàn vội vàng đuổi theo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi