GẶP NHAU CHƯA CHẮC ĐÃ LÀ HỮU DUYÊN

Nhã Lạc bước đi trên con phố nhỏ, gió xào xạc thổi qua tai. Cô lại nhớ tới lời vị bác sĩ nói

" Tiểu thư, cô phải suy nghĩ cho thật kĩ. Nếu cô quyết định giữ lại đứa bé thì không thể tiếp nhận điều trị. Nếu như vậy … khi sinh đứa nhỏ ra thì đồng nghĩa với việc cô phải đánh đổi sinh mạng mình "

Nhã Lạc khi đó đã kiên quyết giữ đứa bé lại. Cô đưa tay xoa chiếc bụng nhỏ của mình. Con à, mẹ làm vậy là đúng, đúng không con? Con là niềm hy vọng duy nhất trong cuộc đời của mẹ. Là sự kết tinh giữa mẹ và người mẹ yêu. Dù có đánh đổi sinh mạng này, mẹ cũng sẽ bảo vệ con. Nếu con sinh ra không có được gia đình trọn vẹn thì đừng trách mẹ con nhé?

Nhã Lạc cũng không biết mình về tới nhà bằng cách nào. Bước vào phòng khách, Nhã Tư Ý cùng Trịnh Hàm đang ngồi đó. Trên bàn là một tờ đơn ly hôn đã có một chữ ký của anh

Nhã Tư Ý nhìn thấy Nhã Lạc thì kích động. Cô ta đi về phía Nhã Lạc, giơ tay lên muốn đánh cô. Trịnh Hàm kịp thời giữ tay cô ta lại, anh gầm lên

" Tư Ý, đừng làm loạn nữa "

Nhã Lạc bàng hoàng, anh là đang bảo vệ cô sao? Trịnh Hàm trước giờ luôn cưng chiều Nhã Tư Ý. Vì ả ta, anh có thể làm tất cả. Nhưng giờ đây anh vì cô mà gầm lên với ả

Nhã Tư Ý viền mắt đỏ hoe, lấy tay chỉ thẳng vào mặt cô

" Anh … anh đang bảo vệ con hồ ly tinh đó sao. Chính nó, chính nó đã giết chết con của chúng ta "

Trịnh Hàm nhíu máy, anh hạ thấp giọng

" Tư Ý, đủ rồi. Anh có chuyện riêng muốn nói với cô ta. Em vừa sảy thai, sức khỏe vẫn còn yếu. Lên lầu trước đi, được không? "

Nhã Tư Ý giận đến đỏ mặt, nhưng ả ta vẫn phải ngậm đắng nuốt cay đi lên lầu

Phòng khách chỉ còn Trịnh Hàm và cô

Anh nhìn cô chằm chằm, cô gái này vẫn như lần đầu anh gặp. Nhẹ nhàng, mỏng manh, chỉ cần một cơn gió, cũng có thể thổi cô bay đi mất. Anh nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn sau đó đưa cho cô

" Ký vào đi, tôi còn phải cưới Tư Ý làm vợ "

Nhã Lạc cười chua xót, cô và anh lúc đầu kết hôn đơn giản qua loa. Bây giờ ly hôn cũng nhanh như vậy. Nhã Lạc yếu ớt ra điều kiện

" Tôi có một yêu cầu "

" Tiền chứ gì, không thành vấn đề. Lúc kết hôn tôi cho cô tiền, đương nhiên ly hôn cũng sẽ không bạc đãi cô "

Nhã Lạc sững sờ, thì ra trong mắt anh. Cô vẫn luôn là một người đào mỏ

" Không, tôi không cần tiền "

Trịnh Hàm nhíu mày, không phải cô cưới anh vì tiền sao?

" Vậy cô muốn thế nào? "

" Tôi muốn anh ở bên tôi 3 ngày. Cùng tôi sống như một cặp vợ chồng thực thụ. Sau 3 ngày tôi sẽ ly hôn và biến mất khỏi cuộc đời anh "

Mãi mãi …

Đáy mắt anh loáng thoáng vẻ ngạc nhiên, cô vậy mà … anh nở nụ cười ma mị

" Được, tôi chấp nhận "

Nhã Lạc nhìn theo bóng lưng anh bước lên lầu. Cô cười khinh bỉ chính mình. Cuối cùng … cô lại phải dùng cách thức này để ở bên anh



Sáng hôm sau, khi Nhã Lạc vừa thức giấc. Cô đã nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phòng của Nhã Tư Ý

Cô chạy qua xem có chuyện gì, vừa chạy qua thì thấy Trịnh Hàm ôm cô ta vào lòng. Vuốt ve an ủi, anh … chưa từng dịu dàng với cô như vậy

Nhã Tư Ý nhìn thấy cô thì sắc mặt trắng bệch. Ả xốc chăn lên, chạy lại bóp cổ cô. Nhã Lạc bị bóp cổ rất khó thở, cô đẩy ả ta ra. Ả thuận thế ngã xuống đất, Nhã Lạc thở hổn hển

" Chị, chị làm cái gì vậy. Mới sáng sớm mà điên điên khùng khùng "

Nhã Tư Ý tím tái mặt mày, ả chỉ thẳng vào cô

" Mày … mày giết chết con tao. Đêm qua tao mơ thấy nó về, nó khóc nó bắt mày đền mạng. Mày mau đền mạng đi "

Trịnh Hàm đỡ Nhã Tư Ý đứng dậy. Anh quát to

" Nhã Lạc, đừng tưởng tôi dung túng cô thì cô muốn làm gì thì làm. Mau quỳ xuống xin lỗi Tư Ý "

Nhã Lạc đau xót, chồng cô ở trước mặt cô mà lại bảo vệ tiểu tam. Còn bắt cô quỳ xuống … Cô nhìn anh thê lương đến lạ thường

" Trịnh Hàm, nếu em nói em không đẩy chị ấy thì sao. Anh có tin không? "

Trịnh Hàm lúc này có hơi dao động, trái tim anh như bị khoét một lỗ. Đau đớn vô cùng, chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao anh lại có cảm giác này …

Nhã Tư Ý thấy được vẻ dao động trong mắt anh, ả nhanh chóng kéo anh trở về

" Trịnh Hàm, anh đừng nghe cô ta nói lung tung. Chính cô ta đã đẩy em, anh cũng thấy rồi còn gì "

Trịnh Hàm nhanh chóng quay trở về với sự lãnh đạm thường ngày. Sao anh có thể mềm lòng với cô? Chính cô đã giết mất con anh và Tư Ý cơ mà. Anh đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô

" Qùy xuống "

Nhã Tư Ý thấy cô không quỳ, ả đá vào một bên chân của cô. Khiến cô mất đà, quỳ xuống

Nhã Lạc vì muốn bảo vệ đứa bé trong bụng mà vứt bỏ tôn nghiêm. Nếu cô không làm theo ý họ, họ sẽ làm tổn thương bảo bối trong bụng cô mất …

Nhã Lạc yếu ớt lên tiếng

" Xin lỗi "

Nhã Tư Ý đắc ý, ả giả vờ không nghe thấy

" Cái gì? Nói lại coi, tao nghe không rõ "

" Xin lỗi … "

HẾT CHƯƠNG 2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi