GẶP NHAU CHƯA CHẮC ĐÃ LÀ HỮU DUYÊN

Trịnh Hàm nhăn mặt, rõ ràng anh đã tắt điện thoại. Vì muốn cho cô 3 ngày trọn vẹn nhất, cũng coi như món quà cuối cùng dành cho cô

Anh liếc nhìn số máy gọi tới, là số máy gọi khẩn cấp. Số máy này sẽ do thư ký gọi cho anh vào trường hợp khẩn cấp nhất. Trịnh Hàm nhanh chóng bắt máy, bên kia giọng nói của thư ký rất hoảng hốt. Có thể nghe được tiếng thở dốc

" Giám đốc, có chuyện lớn rồi. Bản hợp đồng khu đất gần bờ biển đã bị lấy cắp. Giá cổ phiếu của chúng ta đang tuột không phanh, nếu cứ tiếp tục đà này thì bên công ty A sẽ giành được khu đất đó mất "

Trịnh Hàm đen mặt, anh siết chặt tay thành nắm đấm

" Đã tra ra là ai làm chưa? Kẻ nào làm, tôi sẽ giết chết kẻ đó "

Tên thư ký ấp úng

" Dạ … dạ đã tra ra rồi ạ. Là … là phu nhân ạ. Các người hầu trong biệt thự nói đã thấy phu nhân đi vào thư phòng của giám đốc, còn cầm ra một bìa giấy. Các camera chúng ta lắp đều bị vô hiệu hóa "

" Được tôi biết rồi, kêu mọi người cố gắng cầm cự. 30p nữa tôi sẽ trở về "

Nhã Lạc nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, trong lòng lo lắng không yên

" Sao vậy anh? "

Trịnh Hàm nhìn thẳng vào đôi mắt Nhã Lạc

" Cô có chuyện gì dấu tôi không? "

" Em không có "

Anh bóp cằm cô, ánh mắt dần trở nên hung dữ, anh gằn giọng

" Có hay không? "

Nhã Lạc cảm thấy cằm mình sắp bị anh bóp nát, cô giữ tay anh cố gắng kéo ra. Đôi môi khó khăn bật ra vài chữ

" Không … không có "

Trịnh Hàm cảm thấy nếu cứ tiếp tục anh sẽ giết cô mất. Anh biết anh không thể ra tay với cô, vào khi nãy anh thậm chí đã muốn bóp chết cô, nhưng anh không thể. Anh buông cô ra, đôi mắt hiện lên tia băng lãnh. Nhã Lạc bị bóp đau đến choáng váng, anh trước mặt cô bây giờ như trở thành một người khác. Rốt cuộc chuyện gì đã làm anh trở nên như vậy?

Trịnh Hàm quay mặt bước đi, một khắc cũng không quay lại nhìn cô

Nhã Lạc bị bỏ lại giữa dòng người, cô như một đứa trẻ lạc lối

Cung điện Versailles rực rỡ, đẹp đẽ đến vậy. Không phải cô luôn mong ước được tới đây cùng người cô yêu sao? Tại sao bây giờ … tim lại đau thế này

Nhã Lạc mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống. Cô cố gắng mỉm cười, đôi tay nhẹ nhàng xoa chiếc bụng vừa nhô lên. Nếu ba con đã không đi, vậy mẹ con mình đi nhé bảo bối

Mẹ sẽ dẫn con đi tham quan nhé, nếu không đưa con đi. Mẹ sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội nữa …

Anh cuối cùng vẫn bỏ cô lại một mình …

Giữa quảng trường to lớn, bóng lưng của Nhã Lạc trải dài xuống mặt đất. Nơi đây, đầy rẫy những cặp tình nhân. Họ chìm đắm trong những nụ cười hạnh phúc, nữ e thẹn, nam che chở. Tạo thành một bức tranh thật mỹ lệ

Nhã Lạc nhìn thấy phía trước có một chiếc xe bán kẹo hồ lô dành cho tình nhân. Cô liền mua một cặp

Viên kẹo khi cắn vào sẽ có vị ngọt, nhưng khi Nhã Lạc cắn vào, vị đắng tràn đầy khoang miệng. Không phải kẹo hồ lô rất ngọt sao? Tại sao cô ăn lại thấy đắng như vậy?

Nhã Lạc ăn hết cả hai xiên kẹo, nước mắt lại lặng lẽ rơi …



Nhã Lạc ngồi thẫn thờ ở ghế, cô cũng không rõ đã bao lâu rồi. Chỉ thấy sắc trời đã tối, hoàng hôn đã trôi. Chỉ còn lại những áng mây bềnh bồng

Cũng đến lúc về rồi nhỉ? Hôm nay chơi thế cũng đủ rồi

Nhã Lạc vừa đứng dậy, cô trở nên kích động khi trông thấy bóng lưng anh ở phía xa xa. Anh đang đứng cạnh hồ nước

Trong mắt Nhã Lạc lúc này chỉ còn lại bóng hình của Trịnh Hàm

Cô đi tới gần người đàn ông, ôm chặt lấy anh. Người đàn ông đẩy cô ra

Nhã Lạc ngước mặt lên nhìn, là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Cô sững sờ, không phải là Trịnh Hàm … đúng rồi, sao anh có thể ở đây chứ. Dù biết là vậy, khi nãy cứ ngỡ là anh cô đã rất vui mừng …

Nhã Lạc bất ngờ bị đẩy bả vai, nhìn lại là một cô gái trẻ. Cô gái liếc nhìn Nhã Lạc

" Này cô kia, cô làm gì bạn trai tôi thế hả "

Nhã Lạc biết cô đã nhận lầm người, liền cúi người xin lỗi

" Xin lỗi, tôi nhận lầm người rồi "

Cặp nam nữ thấy cô đã xin lỗi thì cũng quay người đi mất. Cô gái khoác tay người đàn ông, dựa vào vai anh mà bước đi. Nhã Lạc bất giác mỉm cười, thật là hạnh phúc … không biết khi nào cô mới có thể khoác tay và dựa vào vai anh như vậy?



Nhã Lạc trở về khách sạn, hành lý của anh vẫn còn ở đây. Cô dọn hành lý của mình vào một cái va li, quần áo của cô cũng không nhiều lắm

Nhã Lạc lấy từ trong túi ra một cái khăn choàng cổ bằng len màu đỏ. Chiếc khăn này là tự tay cô đan cho anh, mùa đông cũng đang tới gần rồi. Cô nhẹ nhàng đặt chiếc khăn xuống giường

Trịnh Hàm, vĩnh biệt anh! …

HẾT CHƯƠNG 4

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi