GẶP NHAU PHÚT ĐẦU CUỐI CÙNG LÌA XA


Giáo viên chủ nhiệm Diêm Thanh của lớp 10A3 thường nói: Lớp 10A3 có tới hai con sâu làm rầu nồi canh.
Người đầu tiên là Nghiêm Cẩn, được tuyển thẳng vào trường nhờ thành tích thể dục thể thao, chơi bóng rổ rất hay nhưng lại không có tinh thần cầu tiến, từ khi bước vào cổng trường cấp ba đến giờ, thành tích vẫn chỉ làng nhàng trong top cuối, lại cậy to xác không gì không dám làm, đánh lộn gây sự, nghịch ngợm bất trị, khiến người ta đau đầu nhức óc.

Nhưng cậu nhóc này được cái thành thật, không phải người ranh ma.
Con ngựa hoang khiến Diêm Thanh thực sự đau đầu lại là một người khác: Tôn Gia Ngộ.
Tôn Gia Ngộ không giống Nghiêm Cẩn.

Cậu đường đường chính chính thi đỗ vào trường, điểm thi luôn nằm trong top 15, bề ngoài sáng sủa ưa nhìn lại rất lẻo mép, cô giáo nào cũng thích.

Chẳng hạn cô Trần Phương dạy toán, mặc dù nhiều lần không thể rèn sắt thành thép nhưng cũng không nỡ yêu cầu cậu quá cao.

Song, cứ hễ nhắc tới cái tên Tôn Gia Ngộ, thầy giáo Diêm Thanh lại tức đến ngứa da.

Anh thường nói cậu học trò này chính là một tên ranh ma điển hình, bình thường có vẻ vô hại nhưng cứ hễ trong lớp có rắc rối gì, chỉ cần điều tra tường tận chắc chắn sẽ biết kẻ đứng sau lưng không ai khác ngoài cậu chàng.
Cô Trần Phương liền tổng kết: “Vậy nói theo cách dân dã, thằng nhóc này đích thị là một quân sư quạt mo chứ gì?”
Diêm Thanh hậm hực đáp: “Chính xác, nó chính là quân sư quạt mo.” Ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Chị xem Sa Gia Bang chưa? Nếu Nghiêm Cẩn giống Hồ Truyền Khôi thì Tôn Gia Ngộ chính là Điêu Đức Nhất!”
Các giáo viên khác nghe anh nói vậy liền cười phá lên, Trần Phương trách: “Tiểu Diêm, cậu nói quá không vậy, ai lại nói học sinh của mình như thế chứ?”
Diêm Thanh hừ một tiếng, hậm hực thu dọn sách vở và giáo án của mình, không nói gì nữa.
Một giáo viên ngồi gần đó cười xong liền sực nhớ ra việc công: “À thầy Diêm, tôi quên không nhắc thầy, con át chủ bài lớp thầy là Trình Duệ Mẫn phải không, dạo này thầy nên chú ý đến cậu bé ấy một chút nhé.”
“Hả?” Chủ đề này lập tức khiến Diêm Thanh phải quan tâm, anh đã đi tới cửa phòng lại quay về: “Sao thế ạ?”
Trình Duệ Mẫn là lớp phó học tập, thành tích luôn nằm top đầu, lại là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, quả là hình mẫu học sinh lý tưởng trong lòng Diêm Thanh, nhược điểm duy nhất của cậu là tính tình hơi khép kín, không hòa đồng với bạn bè cho lắm.

Nhưng Diêm Thanh lại nghĩ, là học sinh quan trọng nhất là thành tích, những vấn đề khác đều không quan trọng bằng.

Nghe được chuyện không tốt về học trò cưng, Diêm Thanh không khỏi giật mình, liền hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Yêu sớm.” Giáo viên kia trả lời.
“Làm sao có chuyện đó, thằng bé ngoan lắm mà!” Diêm Thanh không dám tin.
“Haiz, tôi cũng chỉ nhắc thầy vậy thôi.

Còn một người nữa là Lưu Bội lớp 10A2, chính là cô bé ngày nào cũng ăn mặc diêm dúa ấy, thầy phải lưu ý đến hai đứa nó.”
“Hả?” Nhắc tới Lưu Bội, Diêm Thanh cảm thấy lời giáo viên kia nói liền có thêm bảy, tám phần đáng tin.

Với chiều cao 1m68, Lưu Bội thực sự rất nổi bật ở khối 10.

Nữ sinh tuổi này, vì nhà trường yêu cầu tương đối nghiêm khắc về chuyện ăn mặc, quanh năm suốt tháng chỉ được mặc đồng phục nên con gái dù có xinh xắn đến đâu khi đứng trong đám đông cũng chỉ nhàng nhàng, khó mà nổi bật lên được.

Ấy vậy mà bộ đồng phục ấy ở trên người Lưu Bội lại đẹp hơn người khác muôn phần.

Hiệu quả ấy tất nhiên phải nhờ tới cặp chân dài như người mẫu và cả dung nhan vượt trội không thua gì các minh tinh của cô nàng.
Giận quá, anh liền hùng hổ lao ra ngoài: “Bọn ranh con, không đứa nào khiến mình bớt lo!”
Có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, cũng có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thực ra hàm ý đều là như vậy mà thôi.


Diêm Thanh thật lòng cũng không muốn học trò cưng nhất của mình đổ đốn vì chuyện này.
Anh chỉ một lòng muốn đi về khu giảng đường của khối 10 nên không nghe thấy giáo viên kia gọi với theo phía sau: “Này này, thầy Diêm, thầy khoan hãy nổi nóng, uốn nắn học trò phải đúng cách mới được!!!”
Năm đó thầy Diêm Thanh vừa tròn ba mươi, vừa vặn là độ tuổi vừa nhiệt tình lại dồi dào năng lượng.

Ngoài là giáo viên chủ nhiệm lớp 10A3, anh còn là giáo viên tiếng Anh cho cả lớp 10A3 và 10A5.

Bề ngoài Diêm Thanh thoạt nhìn hơi giống một người trong Tứ Đại Thiên Vương nổi đình nổi đám thời đó – ngôi sao ca nhạc Lê Minh của Hongkong, vì thế anh khá được lòng các nữ sinh, và tất nhiên danh tiếng trong đám nam sinh thì không ra sao.

Đám con trai lén gọi anh là “Ông Diêm Vương”, không có nguyên do nào khác, chỉ tại cách dạy học của Diêm Thanh thực sự hơi tàn nhẫn, nhất là đối với tụi con trai.
Tự học buổi sáng ở trường quy định là từ 7h20 đến 7h50 mỗi sáng, hai tư sáu học Văn, ba năm bảy học tiếng Anh, xuân hạ thu đông đều là vậy.
Hôm đó là thứ ba, ngay sau giờ tự học vừa vặn là hai tiết tiếng Anh.

7h25, Diêm Thanh chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa lớp, tỏ vẻ rất hài lòng với tiếng đọc sách ê a vang lên bên trong cánh cửa.

Điều này chứng tỏ việc chấp hành nghiêm túc kỷ luật lớp học mà anh luôn nhấn mạnh đang được tiến hành rất tốt, cực kỳ phù hợp với đường lối dạy học nhất quán của anh: Chủ nhiệm có mặt hay không đều phải duy trì ở trạng thái này.
Diêm Thanh hài lòng bước lên bục giảng, anh không nói gì, chỉ đằng hắng một tiếng, dùng ánh mắt nghiêm khắc liếc một lượt lớp học từ trên xuống dưới.
Ánh mắt mang đầy tính uy hiếp của giáo viên chủ nhiệm đảo quanh như đèn pha, không ít học sinh cảm nhận được ánh mắt đáng sợ đó bèn lén lút ngẩng lên nhìn trộm Diêm Thanh, tiếng đọc sách thoáng chốc nhỏ đi nhiều.

Chỉ còn một giọng đọc kỳ cục từ phía cuối lớp vẫn oang oang trong phòng theo nhịp điệu cũ: “They did not pay any attention.

In the end, I could not bear it.

I turned round again…”
Có học trò nằm úp mặt xuống bàn cười khúc khích, đôi mắt Diêm Thanh lập tức nheo lại thành hai lưỡi kiếm sáng choang, trừng mắt hằm hằm nhìn về phía âm thanh vọng ra.
Giọng nói đó không mảy may sợ sệt, dưới cơn giận đang được Diêm Thanh kìm nén đến tối đa, câu cuối “I can’t hear a word” vẫn được đọc ra một cách trọn vẹn và rất chuyên nghiệp, nguyên âm đầy đủ, phụ âm rõ ràng, hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc phát âm Diêm Thanh nhiều lần nhấn mạnh, nhưng trong giọng nói ấy lại là sự khiêu khích không hề che giấu.
Bầu không khí học tập nghiêm túc Diêm Thanh dày công xây dựng hoàn toàn sụp đổ, đứa nào đứa nấy quay lại nhìn về phía đó, đứa thì vỗ bàn nói chuyện, đứa thì vừa cười vừa nhìn trộm sắc mặt Diêm Thanh.
Lớp 10A3 tất thảy có 54 học sinh, bảy dãy bàn, nam sinh một bàn nữ sinh một bàn, mỗi bàn tám người, vì nam nhiều hơn nữ nên bàn cuối chỉ có sáu nam.

Hai con sâu làm rầu nồi canh của Diêm Thanh – Tôn Gia Ngộ và Nghiêm Cẩn đều ngồi bàn cuối.

Ngoài ra cậu học trò cưng hình như đang yêu sớm của anh – Trình Duệ Mẫn cũng ngồi bàn cuối.
Chủ nhân của giọng đọc vừa nãy không ai khác ngoài Nghiêm Cẩn.
Nhắc đến cậu học trò Nghiêm Cẩn, tuy không thích sách vở nhưng cậu lại có một sở trường vô cùng nổi bật, Nghiêm Cẩn rất có thiên phú trong lĩnh vực ngôn ngữ, có khả năng bắt chước giọng địa phương giống như đúc.

Năm ngoái trong buổi tiệc tất niên, cậu hát bài “Luyến khúc 1990” khiến toàn bộ giáo viên và học sinh ngã ngửa, không ít người còn tưởng La Đại Hựu thực sự xuất hiện.
Diêm Thanh hít sâu một hơi, từ tốn bước xuống bục giảng, đi thẳng tới dãy bàn thứ hai từ dưới lên mới cho phép giọng nói của bản thân được phát ra từ yết hầu: “Nghiêm Cẩn, đứng dậy!”
Anh rất hiểu đám học trò của mình, chúng chỉ muốn chọc cho anh điên lên để hả hê nhìn anh nổi giận mà thôi.

Nếu dễ dàng rơi vào bẫy của chúng, há chẳng phải anh uổng công là thầy giáo, uổng công hơn chúng mười mấy tuổi sao?
Nghiêm Cẩn rướn cổ nhìn thầy giáo của mình, thái độ vẫn rất kính cẩn, ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng, thầy Diêm!”
Diêm Thanh chắp tay đi tới đứng sau lưng cậu, thản nhiên hỏi: “Em định làm gì hả?”

“Em hả? Em có định làm gì đâu, em đọc bài mà!” Nghiêm Cẩn trả lời đâu ra đó, rõ ràng đã có sự chuẩn bị.
Diêm Thanh nheo mắt, cười khẩy một tiếng, thầm nói: dám giở trò với tôi kia đấy, lúc tôi làm giáo viên các cậu còn mặc quần thủng đít chạy lông nhông kìa.

Thế là anh thản nhiên gật đầu, bảo: “Đọc bài hả? Được, ngoan lắm, thầy tác thành cho em.

Tự học sáng nay đứng đọc bài, nếu không đọc xong thì đứng tiếp tiết sau!”
Lúc này Nghiêm Cẩn không im lặng được nữa, cao giọng hỏi: “Thầy Diêm, đó là hình phạt thể xác trá hình! Tại sao chứ? Em làm gì sai?”
Diêm Thanh mỉm cười, nụ cười khiến đám nam sinh bàn cuối sởn gai ốc.

Chúng không sợ Diêm Thanh nổi giận, chỉ sợ nụ cười kiểu này của anh, anh cười như thế nghĩa là sắp có chuyện không hay xảy ra, không chừng kẻ nào đó sắp gặp họa rồi.
Diêm Thanh nói: “Nếu em cảm thấy một tiết học còn chưa đủ thì cứ việc đứng luôn cả tiết thứ hai!”
Nghiêm Cẩn nổi đóa, gần như định cãi lại thì bỗng ngắc ngứ, ai đó vừa đá rất mạnh vào ống đồng cậu, đau đến mức suýt rít lên.

Khi Nghiêm Cẩn quay lại thì thấy Tôn Gia Ngộ ngồi cùng bàn đang ra dấu với mình, ý bảo cậu im miệng.
Mặc dù Nghiêm Cẩn thích tự nhận là Đại ca trong lớp nhưng vẫn có một người khiến cậu nể phục, người đó chính là Tôn Gia Ngộ, Nghiêm Cẩn luôn răm rắp nghe lời Tôn Gia Ngộ.

Lúc này nếu Tôn Gia Ngộ đã bảo cậu đừng lên tiếng, Nghiêm Cẩn cũng chỉ đành ấm ức đứng đó mở sách giáo khoa, nhìn vào những hàng chữ bằng ánh mắt không mất tập trung.
Diêm Thanh quay lại bục giảng, hắng giọng tuyên bố: “Đóng sách giáo khoa lại, để lên mặt bàn bên trái, mỗi người lấy một tờ giấy trắng ra đi.”
Ngay lập tức lũ học sinh ngồi dưới bục giảng đứa nào cũng than trời than đất.

Chúng nghe lời thầy giáo cất sách vở đi, tiếng sách vở, tiếng bàn ghế va vào nhau bùm bùm đến khoa trương, rõ là mượn hành động trút giận đây mà.
Bởi vì lại đến lúc thầy Diêm Thanh muốn kiểm tra từ mới rồi.
Cứ hai ba ngày lại kiểm tra từ mới một lần, sai một chút liền phạt chép đi chép lại vài chục lần, không phải Diêm Thanh không biết đám học trò phản đối mình nhưng theo anh, muốn học tốt tiếng Anh thì phải nắm chắc từ vựng, đây là cách hiệu quả nhất để nâng cao thành tích môn này, bây giờ phản đối, sau này chúng sẽ biết ơn sự nghiêm khắc của thầy giáo, Diêm Thanh chẳng cảm thấy cách này có gì không ổn hết.
Trước những lời nói của Diêm Thanh, Nghiêm Cẩn cố tình làm ngơ, cậu ghé mông ngồi lên mặt bàn, tận dụng sự che chắn của các bạn ngồi trên, vẫn cứ tiếp tục hào hứng tu luyện thuật Song Thủ Hỗ Bác của Chu Bá Thông.

Bỗng nhiên tay áo bị ai đó kéo nhẹ, cậu liền cúi xuống thì thấy Tôn Gia Ngộ đặt lòng bàn tay trên mặt bàn, trên đó có bốn chữ được viết bằng bút máy: Đòi ngồi xuống đi.
Nghiêm Cẩn nhìn Diêm Thanh, thầy giáo cậu đang dùng ánh mắt nhanh hơn máy quét của mình liếc dọc ngang bốn phía.

Sau một thoáng ngập ngừng, cậu liền hiểu ra ý của Tôn Gia Ngộ, vội giơ tay.
Diêm Thanh không chú ý ngay lập tức tới Nghiêm Cẩn, lúc này toàn bộ tâm trí anh đều đang dồn lên cậu học trò ngồi bàn cuối ngay bên cạnh cửa sổ là Trình Duệ Mẫn.

Trình Duệ Mẫn đang quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa, nét mặt mơ màng, rõ ràng là dáng vẻ tâm hồn treo ngược cành cây.
Nghiêm Cẩn đành cao giọng gọi: “Thưa thầy!”
Diêm Thanh quay lại, sẵng giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Bàn thấp quá, đứng khó viết lắm ạ, thầy cho em ngồi xuống nhé?”
Diêm Thanh nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần, so với Nghiêm Cẩn cao lêu khêu, chân tay cũng dài, chiếc bàn học có vẻ hơi nhỏ quá thật.

Trong khi anh mới mấp máy môi, chưa kịp nói gì, Nghiêm Cẩn đã không chút phân vân ngồi xuống ghế đánh “bịch” một tiếng rồi lấy trong ngăn bàn ra chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu.
Diêm Thanh không khỏi thấy lạ lùng bèn hỏi: “Nghiêm Cẩn lại làm trò gì đấy, tự nhiên đội mũ trong lớp làm gì?”

Nghiêm Cẩn húng hắng ho hai tiếng, còn giả vờ chùi mũi, giọng ồm ồm đáp: “Em bị cảm.”
Diêm Thanh không bắt bẻ được gì, đành liếc xéo cậu một cái rồi thôi.
Tôn Gia Ngộ nằm úp mặt xuống bàn cố nhịn cười, cho đến khi ánh mắt sắc như dao của Diêm Thanh phóng tới, cậu mới vội vàng giả vờ ngồi thẳng dậy, nhìn lại Diêm Thanh bằng ánh mắt rất đỗi nghiêm túc, thế nhưng hai tay lại lặng lẽ để trên mặt bàn ra dấu chữ V với Nghiêm Cẩn.

Và câu trả lời của Nghiêm Cẩn là đạp Tôn Gia Ngộ một cái thật mạnh dưới gầm bàn.
Mấy hành động lén lút đó của hai cậu học trò nhỏ làm sao qua được mắt Diêm Thanh, nhưng anh chẳng buồn bận tâm đến chúng, bởi đã sắp hết giờ tự học rồi.

Anh tạm tha cho hai tên quỷ bướng bỉnh, gọi ủy viên môn tiếng Anh lên bục giảng giúp mình đọc phiên dịch tiếng Trung của từ mới tiết sau, còn bản thân thì chắp tay sau lưng thong thả đi từ đầu đến cuối lớp học, thị sát xem có đứa nào dám giở trò gian lận quay cóp hay không.
Khi còn đi học bản thân Diêm Thanh cũng có không ít chiêu trò gian lận.

Từ sau khi làm thầy giáo, anh mới biết mấy trò gian lận trước kia thật buồn cười làm sao, bởi vì tất cả hành vi bên dưới giáo viên chỉ cần đứng trên cao là nhìn thấy hết, ai nghiêm túc làm bài, ai giở trò quay cóp giáo viên đều biết cả.

Bằng kinh nghiệm cả ngày xưa lẫn bây giờ, nếu yêu cầu Diêm Thanh tổng kết về trò quay cóp thì anh cho rằng cách quay cóp không quan trọng, quan trọng nhất là tố chất tâm lý, nhất định phải bình tĩnh, thực sự bình tĩnh, hơn nữa phải chân thành tự nói với bản thân rằng: Mình không sao… không sao… không sao…
Đáng tiếc học sinh dù có bản lĩnh đến đâu, có bình tĩnh đến mấy vẫn sẽ để lại dấu vết trong mắt các giáo viên có kinh nghiệm.
Đáng lẽ phía cuối lớp sẽ luôn là khu vực hay giở trò nhất trong giờ kiểm tra thì hôm nay lại im ắng lạ thường, bình thường quá lại thành ra bất thường.

Diêm Thanh đi đi lại lại hai lần cũng chỉ nhìn thấy đám học trò ngoan ngoãn cúi đầu làm bài, anh không khỏi cảm thấy khác lạ.

Mà chuyện gì khác lạ tức là cần chú ý tới, xưa nay anh luôn rất tin vào điều này.
Đi thêm hai vòng nữa, Diêm Thanh dồn toàn bộ sự chú ý lên chiếc mũ lưỡi trai của Nghiêm Cẩn.

Chỉ một lát sau, cả phòng học lùng bùng tiếng quát tháo đầy phẫn nộ của Diêm Thanh: “Nghiêm Cẩn, cậu đi lên bục giảng đứng cho tôi!”
Thế là trước ánh mắt đầy ngỡ ngàng của học sinh lớp 10A3, chúng trông thấy Diêm Thanh kéo xềnh xệch Nghiêm Cẩn lên bục giảng.

Mục tiêu của Diêm Thanh vô cùng chính xác, sự bất thường nằm ở chiếc mũ của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn thì liều mạng vùng vẫy, nắm chặt chiếc mũ không chịu buông tay.
Diêm Thanh không cao bằng Nghiêm Cẩn, cũng không mạnh bằng tên nhóc tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu nhưng lúc này anh giận run người, túm chặt vạt áo Nghiêm Cẩn, môi run run không thốt được câu nào hoàn chỉnh, mặt mũi xám ngắt lại.
Bình thường sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng không hiểu sao dáng vẻ tức tối của thầy chủ nhiệm hôm nay lại khiến Nghiêm Cẩn hơi chột dạ.

Cậu nhìn thầy Diêm Thanh, đành lúng túng thả tay ra.
Chiếc mũ lưỡi trai bị lật ra, phơi bày trần trụi trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp, thì ra trên vành mũ dán nhằng nhịt giấy, trên đó ghi tất cả từ vựng bị kiểm tra hôm nay.
Diêm Thanh ném chiếc mũ lên bục giảng, cuối cùng anh hít một hơi, hỏi Nghiêm Cẩn bằng giọng mỉa mai: “Cậu hết liếc ngang lại liếc dọc, không sợ làm hỏng cả sáu sợi cơ trong mắt hả?”
Đám học trò phản ứng rất nhanh, chúng cười khúc khích thành tiếng, một lúc sau thì phá lên rộn ràng cả căn phòng.

Chiêu gian lận này quả là mới mẻ, ít nhất trước đó chưa ai làm thế bao giờ.
Diêm Thanh vỗ bàn giáo viên bùm bụp, mạnh đến nỗi hộp phấn ở mép bàn rung cả lên: “Còn cười nữa hả? Đám các cậu cũng có người rất thông minh, sao không dùng trí thông minh để học hành nghiêm chỉnh chứ? Tôn Gia Ngộ!”
Ba chữ Tôn Gia Ngộ vang lên quá đỗi bất ngờ, Tôn Gia Ngộ đang hí hửng cười bỗng im bặt.
“Cậu cũng đi lên đây mau!” Diêm Thanh trừng mắt, cười khẩy: “Đi lên cho các bạn mở mang tầm mắt!” Tôn Gia Ngộ lề mề đi tới, cố tỏ ra bình thản.
“Xắn ống quần lên cho tôi!”
Trống ngực đập thình thịch nhưng vẫn rất cứng đầu, Tôn Gia Ngộ ương bướng hỏi lại: “Để làm gì ạ?”
Diêm Thanh chẳng muốn dài dòng với cậu, liền xấn xổ đi tới xắn cao ống quần jean của cậu lên, tờ giấy nhỏ được quấn vào cổ tất liền lộ rõ như ban ngày.

Tôn Gia Ngộ gác hai chân lên rồi hiên ngang chép bài, vì không giấu kỹ nên bị Diêm Thanh phát hiện.
“Thấy chưa? Thấy chưa?” Diêm Thanh thở hổn hển vì tức, anh lại vỗ thật mạnh lên mặt bàn khiến bụi phấn bay mịt mù: “Được… Được lắm… Các cậu giỏi thật… Ngày nào tôi cũng nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của từ vựng, các cậu bèn đối phó thế này phải không? Các cậu làm vậy để đối phó với ai chứ? Nếu chỉ là đối phó với tôi thì có cần thiết không? Cuộc đời các cậu sống cho ai, cho tôi, cho ba mẹ hay cho chính bản thân mình? Hả?”
Chủ nhiệm nổi giận khiến đám học trò không dám ho he, ai nấy đều trộm ngước lên nhìn bằng ánh mắt sợ sệt, Tôn Gia Ngộ thì chép miệng nhìn ra ngoài cửa lớp, căn phòng chợt yên tĩnh đến đáng sợ.
Diêm Thanh nhìn từng gương mặt non nớt ngây ngô dưới bục giảng, đứa thì mơ màng, đứa thì thờ ơ khiến anh bỗng nản lòng nhụt chí.

Anh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, rồi khi mở mắt đã hoàn toàn bình thường trở lại, nói với hai đứa nhóc đang cúi gằm mặt: “Hai cậu đứng trên này viết bài, các bạn khác làm bài tiếp.”
Liền một lúc bắt được hai tên tội phạm, bây giờ không còn ai dám trêu ngươi nữa, ai cũng nghiêm túc trở lại, người thì viết bài, người lại vò đầu bứt tai.

Bài kiểm tra từ vựng được chấm và trả lại ngay sau giờ tự học, ủy viên môn tiếng Anh còn truyền đạt lại mệnh lệnh của Diêm Thanh: “Sai một từ chép lại toàn bộ từ mới 10 lần, sai hai từ chép lại 20 lần… Sai mười từ chép lại 100 lần… Cứ thế mà tính, sáng mai kiểm tra.”
Vừa nói dứt lời, bên dưới nhao nhao than trời trách đất.

Nam sinh ngồi cạnh Nghiêm Cẩn là Hứa Chí Quần nhào sang tóm lấy bả vai Nghiêm Cẩn, ấn đầu cậu xuống đe dọa: “Tại mày mà ra, tao đếch thèm sống nữa, tao quyết sống mái với mày! Tao sai 11 từ, phải chép lại 110 lần, tối nay thức trắng đêm rồi!”
Nghiêm Cẩn vừa chống trả vừa cười nói: “Thôi đi, lúc chép bài mày cũng hăng hái có kém ai đâu.

Mày gặp may mới không bị “Ông Diêm Vương” tóm được.

Tao còn thê thảm hơn, tao sai 26 từ!”
Hứa Chí Quần cười khúc khích, cuối cùng cũng tha cho Nghiêm Cẩn, chợt nhớ tới một người liền quay sang hỏi: “Tôn Gia Ngộ, mày sai mấy từ?”
Tôn Gia Ngộ gác cằm lên cánh tay, đang nghiêng đầu nhắm mắt, hàng lông mi dài khẽ động đậy nhưng lại vờ như không hề nghe thấy.

Sáng nay bị bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ khiến nguyên một ngày cậu mất hết tinh thần.

Chưa kể tối qua mải xem phim không chịu ôn bài nên điểm số của cậu cũng chẳng khá hơn Nghiêm Cẩn là bao, tổng cộng sai 18 từ.

Có tất cả hơn 90 từ mới, mỗi từ chép 180 lần, nhân ra chẳng phải những mười sáu ngàn lần sao!
“Đừng có giả vờ ngủ nữa!” Nghiêm Cẩn lay mạnh Tôn Gia Ngộ, “Nói đi, phải làm sao bây giờ? “Ông Diêm Vương” hôm nay lạ thật, cứ như bị điên ấy, chẳng lẽ phải chép thật sao?”
“Không chép gì hết!” Tôn Gia Ngộ mở mắt, lười biếng ngồi dậy, “Ông ấy làm vậy khác nào hành hạ thể xác chúng ta, phạt lộ liễu hết sức, lần trước bắt chép nhiều đến gãy cả tay! Bây giờ với bọn mình thời gian vô cùng quý giá, không thể lãng phí vào mấy chuyện vô tích sự được.

Nếu còn khuất phục khác nào bọn mình cổ xúy cho ông ấy tác oai tác oái!”
“Mẹ mày!” Nghiêm Cẩn cầm cuốn sách phi về phía cậu, “Chỉ giỏi mồm mép thôi! Sáng mày bảo chắc chắn lão ấy không phát hiện được đâu, cuối cùng thế nào!”
“Mày còn dám nói!” Tôn Gia Ngộ không chút khách sáo ném trả cuốn sách, trúng ngay giữa gáy Nghiêm Cẩn, “Nếu không tại mày ngu quá, làm sao lão ấy phát hiện được? Còn liên lụy cả tao nữa!”
Nghiêm Cẩn xoa gáy hít một hơi thật sâu vì đau, cậu nhào tới đè lên người Tôn Gia Ngộ, dùng tay bóp chặt cổ cậu, vừa cười vừa mắng: “Mẹ kiếp, mày còn cứng miệng hả? Có dám nói lại lần nữa không? Tao chỉ cần mạnh tay một tí là cái cổ yếu ớt của mày đi đời nhà ma luôn nè!”
Ở bên dưới, Tôn Gia Ngộ vừa giãy dụa vừa la oai oái, gọi biệt danh của Hứa Chí Quần: “Thằng béo còn lề mề gì nữa? Còn không mau tới giết thằng Nghiêm Cẩn đi?”
Hứa Chí Quần cười khúc khích bổ nhào tới, đè lên cả hai người.

Bị đè dưới thân hình 90kg của cậu, Tôn Gia Ngộ ở dưới cùng suýt ngạt thở.

Mấy cậu nhóc đang tụ tập cười cười nói nói thì đột nhiên Trình Duệ Mẫn ngồi cạnh cửa sổ đứng phắt dậy, tỏ vẻ căm ghét bảo: “Muốn đùa giỡn thì ra ngoài mà chơi? Các cậu không muốn học thì để cho người khác học!”
“Ái chà, ái chà!” Nghiêm Cẩn lủi ra khỏi người Hứa Chí Quần, cợt nhả đánh giá cậu bạn cùng lớp: “Thằng này chui từ đâu ra vậy? Thèm đòn hả, dám xen vào việc của ông mày!”
Nghiêm Cẩn luôn là đứa ngang ngược nhất lớp, những người dây vào cậu hầu như chẳng được dễ chịu bao giờ nên ngoài mấy thằng nhóc bàn cuối, các bạn khác trong lớp đều cố gắng cách xa cậu nhất có thể.

Trình Duệ Mẫn mới được chuyển xuống cuối lớp từ học kỳ này, tính cách hoàn toàn không hợp với lũ nhóc ở đây.

Trong đó cậu ghét nhất là Nghiêm Cẩn, tất nhiên Nghiêm Cẩn cũng chẳng ưa gì Trình Duệ Mẫn.
Bắc Kinh đầu thập kỷ 90, cách ăn mặc phổ biến nhất của các cô cậu học trò là đóng thùng áo sơ mi bên trong và đi giày thể thao, cách ăn mặc có thời thượng hay không phụ thuộc vào nếp nhăn trên bụng áo sát cạp quần, càng nhăn càng mốt, kiểu khoa trương nhất là đóng thùng rộng đến mức có bỏ cả con gà vào bụng cũng không ai phát hiện ra, gần như học sinh nào ở trường cũng ăn diện kiểu này.

Chỉ có Trình Duệ Mẫn khác người, những ngày không phải mặc đồng phục, cậu vẫn nghiêm túc mặc áo sơ mi và quần âu, giày da đen mềm sạch sẽ, mùa đông mặc thêm áo len tối màu bên ngoài áo sơ mi, cổ áo trắng dựng thẳng trên cổ áo len, khoác thêm áo dày màu xám ngoài cùng.

Cậu quả thực khác biệt với những bạn khác luôn mặc áo len kín như bưng.
Nghiêm Cẩn luôn cảm thấy Trình Duệ Mẫn là đứa nhà quê không hiểu gì về các trào lưu, không biết ban nhạc Beyond nổi tiếng, không biết nhảy hiphop, không biết máy chơi game ăn xu, cộng thêm một chút khẩu âm miền nam không dễ phát hiện thường xen lẫn trong giọng nói của cậu, cũng đủ lý do để Nghiêm Cẩn coi thường tên mọt sách chỉ biết vùi đầu vào học này.
Nghiêm Cẩn cứ tưởng Trình Duệ Mẫn là người nhút nhát, bị dọa một câu sẽ sợ rụt vòi, ai dè Trình Duệ Mẫn không tỏ ra yếu đuối chút nào, đối diện với Nghiêm Cẩn cao hơn mình một cái đầu, ánh mắt cậu vẫn hết sức vững vàng: “Bây giờ là thời gian tự học buổi tối, các cậu không muốn học thì xin mời đi ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.

Các cậu có biết làm vậy là thiếu ý thức công cộng không?”
Nghiêm Cẩn bị mắng đến đen mặt, nổi giận xắn tay áo: “Mày đúng là ngứa da thèm đòn rồi! Muốn ăn đấm không?”
Trình Duệ Mẫn lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu thử xem!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi