GẶP NHAU PHÚT ĐẦU CUỐI CÙNG LÌA XA


Quý Hiểu Âu gần đó cười đến hụt hơi, cảm giác phòng vệ bất giác giảm đi không ít, gần như đã quên bẵng màn đấu võ mồm lời qua tiếng lại trước đó không lâu cùng Nghiêm Cẩn.

Bầu không khí thù địch của cả hai chẳng hiểu sao hòa hoãn hơn nhiều sau sự xuất hiện của vị cảnh sát giao thông.

Bởi vậy, khi một lần nữa Nghiêm Cẩn mời Quý Hiểu Âu lên xe, cô chỉ phân vân một lát, thấy khả năng có thể sớm bắt được taxi gần như bằng 0, cô bèn cởi balo ngồi lên ghế lái phụ.
Dù sao cũng là đi xe của một người khác, đi xe của Nghiêm Cẩn có lẽ sẽ an toàn hơn.
Bởi vì anh ta không thích phụ nữ… mà thích đàn ông!
Dĩ nhiên Nghiêm Cẩn không nhìn thấy suy nghĩ thật của Quý Hiểu Âu.

Mùi hương thơm ngát tỏa ra từ cơ thể người con gái ngồi kế bên khiến trái tim anh ngứa ngáy như bị mèo cào, tâm trạng lâng lâng như trong cơn say, thoải mái vô cùng, thậm chí vết thương trên tay trái cũng chẳng quan trọng nữa.
Anh vừa xoay vô lăng vừa hỏi Quý Hiểu Âu: “Em đi đâu?”
“Đến khu vực đằng sau Modern City.”
“Hả?” Tiếng động cơ ù ù bỗng chốc im bặt, Nghiêm Cẩn quay sang: “Em đùa anh đấy à?”
Quý Hiểu Âu ôm ba lô ngồi thẳng lưng, thực sự không hiểu anh hỏi vậy là có ý gì: “Là sao?”
Cặp lông mày rậm của Nghiêm Cẩn nhíu chặt lại một cách rất khoa trương: “Modern City, đây chính là Modern City còn gì!”
Quý Hiểu Âu chợt vỡ lẽ, cô liếc anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, kéo dài giọng nói: “Chà, thì ra nhà anh mẹ kế cũng như mẹ đẻ.”
Sau cơn mông lung chỉ trong giây lát, cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng hiểu ra, anh chỉ chậm hiểu một chút mà đã biến thành kẻ ngốc trước mắt Quý Hiểu Âu.

Nơi Quý Hiểu Âu muốn tới là Modern City gần đường Bách Tử Loan, còn nơi họ đang đứng đây là Modern City Soho trên đại lộ Kiến Ngoại.

Nghiêm Cẩn bất giác chau mày, bởi anh nhận ra rằng bản thân hễ đụng tới Quý Hiểu Âu là như gặp phải khắc tinh, tư duy chậm chạp, cũng như câu chuyện 010 lần trước.

Đây không phải việc tốt!
Từ đại lộ Kiến Ngoại đến Modern City, nếu không tắc đường cũng chỉ mất mười phút lái xe.

Quý Hiểu Âu rút tấm bản đồ vẽ tay trong túi áo khoác, chỉ vào một chỗ trên đó rồi bảo Nghiêm Cẩn đây là đích đến của mình.
Nhìn trên bản đồ, đích đến của Quý Hiểu Âu khá gần với Modern City.

Nhưng theo sự chỉ dẫn trên đó, Nghiêm Cẩn vòng đi vòng lại gần nửa tiếng mới tìm được mục tiêu của cô ở một nơi đằng sau Modern City, cách rất xa về phía Nam.
Phong cảnh ngoài cửa xe khiến Nghiêm Cẩn trố mắt.
Đó là một khu tập thể bảy tầng cũ kỹ gạch đá lẫn lộn, nhìn qua cũng biết là thành quả của đầu thập niên 80, trải qua hơn hai chục năm dãi dầu nắng mưa, cả tường nhà lẫn khung cửa sổ đều toát nên vẻ nghèo nàn rách nát.

Đứng lẻ loi giữa một mảnh đất trống hoang vu, lọt thỏm giữa những kiến trúc hiện đại xung quanh càng khiến khu tập thể nổi bật hơn.

Bên trái khu nhà cũ là con hẻm nhỏ chật chội, những ngôi nhà trệt hai bên ngõ xây san sát chen chúc, cửa sổ thấp bé chật hẹp, đến cả ánh đèn cũng mờ mờ le lói như những vũng nước tù trên đường.
Đường phố tương đối náo nhiệt, hàng tạp hóa, tiệm cơm bụi, tiệm làm tóc, cửa hiệu cho thuê sách, cả sạp bán khoai lang nướng, sạp đậu phụ, cái gì cũng có, đèn đuốc sáng trưng người ra kẻ vào tấp nập, lọt vào tai là giọng địa phương đến từ đủ các vùng miền.
Nghiêm Cẩn ngắm nghía kỹ càng hồi lâu mới quay sang hỏi Quý Hiểu Âu bằng nét mặt mơ hồ: “Nơi này cũng ở trong Bắc Kinh hả? Sao trông như một thị trấn ngoại ô vậy? Muộn vậy rồi em còn đến đây một mình làm chi?”
Cũng khó trách Nghiêm Cẩn lại ngạc nhiên đến vậy, muốn trách chỉ có thể trách suy nghĩ “Nam Bắc cách biệt” đã ăn sâu trong tiềm thức của người dân Bắc Kinh, nghĩa là chỉ cần bước qua đường Trường An sẽ đi đến một thế giới khác.

Tuy Nghiêm Cẩn sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, nhưng bình thường thực sự anh chỉ đi lại ở khu vực đường vành đai 2, cơ hội được thâm nhập vào các khu dân cư như hôm nay quả là chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Về phần khu vực đường Bách Tử Loan ngoài đường vành đai 3 Đông Nam trước đây vốn là khu vực xí nghiệp Đông Giao và khu nhà ở truyền thống của Bắc Kinh.

Từ năm 2001, sau khi kế hoạch quy hoạch khu CBD được đưa vào thực hiện, đa phần các xí nghiệp quốc doanh cũ đều biến mất khỏi thị trường.

Giờ đây phóng tầm mắt nhìn lại, ngoài khu vực hiện đại lung linh đầy màu sắc thì chính là các công trường xây dựng, nhà xưởng bỏ hoang trong bóng tối và những con đường đầy ổ trâu ổ gà bụi bặm mù mịt.

Làm thế nào anh cũng chẳng thể liên kết cảnh tượng hoang vắng trước mắt với thành phố Bắc Kinh hiện đại nhộn nhịp trong tiềm thức của mình.
Dường như Quý Hiểu Âu lại không hiểu câu hỏi của Nghiêm Cẩn.

Cô rút ba tờ tiền 10 đồng trong ví, đặt lên phía trước vô lăng, nói một tiếng cảm ơn rồi mở cửa đi xuống.
Em gái và cháu ngoại còn đang mỏi mắt ngóng anh ở quán café, anh đã hy sinh rất nhiều chỉ để tranh thủ cơ hội được ở gần giai nhân, Nghiêm Cẩn nào có thể dễ dàng để cô bỏ đi như thế? Nhanh tay khóa xe lại, anh cản Quý Hiểu Âu: “Em làm vậy là sao? Ghét anh hả?”
Quý Hiểu Âu nhìn anh bằng cặp mắt trong trẻo và vô tội như một chú thỏ trắng, giọng cất lên rất đỗi chân thành: “Việc gì tôi phải ghét anh, tôi cảm ơn anh là đằng khác! À, hay là anh thấy 30 đồng hơi ít? Nhưng nếu tôi bắt taxi và trả tiền theo số km có khi còn không đến 30 đồng đâu.

Tính rẻ chút nhé bác tài?”
Quý Hiểu Âu nói vậy khiến anh phải trừng mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.

Trả đũa ngầm đây mà! Lúc này anh chỉ tiếc không thể ngoạm vào cặp má trắng trẻo mềm mịn ngay trước mắt kia một miếng.
Trong mắt Quý Hiểu Âu, dáng vẻ dữ tợn của anh không phải không giống một con sói xám đội lốt, nhưng tiếc thay cặp tai thỏ trên đầu lại đang vẫy vẫy, thành ra lại là dấu hiệu của một con hổ giấy.

Dĩ nhiên Nghiêm Cẩn không biết rằng qua chuyện ở thang máy lần trước, trong mắt Quý Hiểu Âu anh đã không thoát khỏi diện tình nghi là một “tú ông”(1).

Cặp tai thỏ thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu anh thực sự kín đáo như được gán bằng một loại keo chuyên dụng nào đó vậy.

Điều Quý Hiểu Âu băn khoăn là rốt cuộc Nghiêm Cẩn có mục đích gì, sao lại tìm đến địa chỉ spa của cô, càng không dám chắc cuộc gặp gỡ hôm nay là một chuyện đã được sắp đặt hay chỉ là tình cờ?
(1) Ở đây tác giả dùng từ “Thỏ nhân gia” -兔儿爷, theo mình tìm hiểu được thì đây là từ chỉ nghề dẫn mối cho trai bao.

Người Bắc Kinh gọi nghề dẫn mối cho gái bao là “Gà”, còn dẫn mối cho trai bao là “Thỏ”.
Hai người mặt đối mặt trong giây lát, Quý Hiểu Âu co người về phía sau, dường như cô hoảng sợ thật nhưng nét mặt lại càng thêm lí lắc đáng yêu: “Bác tài đừng giận, hay là tôi trả thêm 5 đồng nữa?”
Nghiêm Cẩn hoàn toàn bị đánh bại bởi khuôn mặt đó, anh gục xuống vô lăng cười ha hả.
Quý Hiểu Âu không cười, cô chưa bao giờ qua lại với người như Nghiêm Cẩn nên ít nhiều vẫn bối rối, không biết mánh khóe dùng cho đàn ông có hữu hiệu khi dùng với dân đồng tính hay không.
Cô ôm chặt ba lô, bắt đầu lần mò chốt mở cửa.
Nghiêm Cẩn cố nhịn cười một cách khó nhọc, anh lập tức chuyển sang dáng vẻ nghiêm túc, hỏi Quý Hiểu Âu: “Em gái, thấy anh giống kẻ xấu à?”
Quý Hiểu Âu trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Giống.

Sao vậy?”
Nghiêm Cẩn á khẩu trong giây lát, “…Vậy em có cho rằng anh là kẻ xấu không?”
Quý Hiểu Âu lắc đầu: “Khó nói lắm, biết người biết mặt không biết lòng.”
Nghiêm Cẩn lại trừng mắt với cô: “Con gái Bắc Kinh đều nói chuyện kiểu không nể mặt đối phương như em hả?”
Quý Hiểu Âu cười: “Vậy phải xem đối phương là ai trước đã.”
Nghiêm Cẩn hoàn toàn buông bỏ ý định đấu võ mồm với cô, quyết định đi thẳng vào mục đích chính của mình: “Cho anh lưu số điện thoại nhé.

Khi nào rảnh mời em một bữa.”

Cuối cùng Quý Hiểu Âu cũng mở được chốt xe, cô vừa đẩy cửa vừa đáp: “Xin lỗi, tôi không có điện thoại di động.”
“Vậy em có phiền không nếu anh gọi đến spa của em?”
Một chân đã bước ra nhưng vừa nghe câu này cô lại thu chân về.

Dĩ nhiên cô thấy phiền, rất phiền là đằng khác, cô chẳng muốn kết giao với một người giới tính không rõ ràng, nhưng có thể thấy người này đang nắm giữ không ít thông tin của cô, cô phải cẩn thận đặt một dấu chấm hết cho chuyện này mới được.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, Quý Hiểu Âu mới lên tiếng: “Ừm, ừm… tôi nghĩ là… tôi cảm thấy, khác với mọi người cũng chẳng sao… đó không phải lỗi của anh, chỉ là anh khác với mọi người, khác với đa số mọi người… Ừm, chuyện đó… Ý tôi là…”
Cặp lông mày của Nghiêm Cẩn nhăn lại theo thói quen, tạo thành ba vạch thẳng chính giữa ấn đường, tựa như con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần.
“Tóm lại em muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, ý tôi là… Đồng tính…” Quý Hiểu Âu khẽ cắn môi, cuối cùng cũng thốt ra được danh từ khó nói ấy, mọi chuyện tiếp theo trở nên dễ dàng hơn, câu từ cũng dần lưu loát hẳn: “Chẳng qua anh trùng hợp thích người cùng giới, chẳng sao cả, đó không phải lỗi của anh… Nhưng tôi thì không, tôi không chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái, vì Chúa không chấp nhận, à, tuy tôi không phải con chiên ngoan đạo nhưng tôi có người nhà sùng đạo, anh hiểu chứ? Xin lỗi, từ giờ đừng làm phiền tôi nữa, cảm ơn anh, cảm ơn cả hoa của anh!”
Cô nhảy xuống xe rồi bỏ chạy.

Trên lưng đeo chiếc balo leo núi dài đến nửa thân người vậy mà cô chẳng hề thấy nặng, chân bước đi như bay, chỉ muốn trốn thoát khỏi ôn dịch đang truy đuổi đằng sau.
Nghiêm Cẩn há hốc miệng sững sờ ngồi đó, rất lâu sau mới hiểu được những lời cô vừa nói.
Anh trở thành người đồng tính luyến ái!
Nín nhịn rất lâu, cuối cùng anh mới phun ra một câu: “Đồng tính luyến ái, mẹ kiếp ông đây đúng là đồng tính luyến ái, vì… tôi muốn làm chuyện ấy với ông nội em!” (Anh chửi thô quá mà chả biết dịch giảm dịch tránh như nào -__-)
Anh lái xe về, lửa giận hừng hực trong lòng không biết trút bỏ làm sao.
Rõ ràng sở dĩ Quý Hiểu Âu hiểu lầm anh như vậy vẫn liên quan đến trò đùa quái đản ngày sinh nhật.

Anh chỉ biết ân cần hỏi thăm họ hàng nội ngoại nhà đồng chí công an Hứa Chí Quần – kẻ khơi mào câu chuyện cả trăm lần.
Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng tức, cuối cùng anh đập mạnh tay lên vô lăng, lập lời thề son sắt: “Được lắm, nha đầu chết tiệt, để xem ngày nào đó tôi lôi em lên giường, dạy dỗ cẩn thận cho em biết thế nào là đồng tính luyến ái!”
Trước đây có nói Nghiêm Cẩn theo đuổi con gái luôn theo kiểu tấn công dồn dập, về phần anh mô phỏng trận đánh đồi Tam giác năm xưa, nã liên tục 1,9 triệu phát đạn vào đồn địch để hiện thực hóa lời thề này như thế nào sẽ được kể sau..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi