GẶP QUÂN THỜI KHẮC

Bên trong xe, Hứa Ước chăm chú lắng nghe: "Kiểu quen biết rất phổ thông, Lâm Thu Nghi cứ như vậy mê mẩn anh ta?"

"Ừm, bà ấy khá yêu thích loại nam hài nhẹ nhàng khoan khoái lại trắng nõn, không có tâm nhãn này."

Ông chủ Hứa nhíu mày. Điều này chẳng hề phù hợp với hình tượng Lâm Dịch Hằng bây giờ. Hiện tại, Lâm Dịch Hằng âm trầm ngột ngạt, vừa nhìn đã biết đầy bụng tâm sự. Hắn hỏi: "Hai người bên nhau đã bao lâu?"

"12 năm."

"Từ năm Lục Tân chết?"

"Phải."

"...." Hứa Ước lặng thinh, có phần hiểu rõ -- tính cách Lục Tân một mặt ôn nhu một mặt cuồng bạo vặn vẹo, có rất nhiều liên can với Lâm Thu Nghi. Tham vọng khống chế người khác của bà ta vô cùng lớn, Lục Tân chết đi đối với nàng mà nói là tổn thất một con rối thú vị; bất quá vui mừng chính là, nàng tìm được vật thay thế rồi.

Hứa Ước trầm tư: "Cậu nói xem, chúng ta có thể gặp mặt Lâm Dịch Hằng một lần chăng?"

"Hơi khó, Lâm Thu Nghi quản anh ta rất nghiêm, không thể gọi trực tiếp hoặc gửi tin nhắn" Lục Thù Đồng xoay xoay di động, chuyển đề tài, "Nhưng trưa hôm nay anh ta có bữa tiệc ở khách sạn Gia Hoà, chúng ta có thể "ngẫu nhiên gặp"."

Hứa Ước nhướn mày: "Ta thích cùng kẻ khác "ngẫu nhiên gặp."

"Tôi cũng vậy" Lục Thù Đồng nghe được lập tức sâu kín hồi đáp, "Đặc biệt cùng ngài."

"..... Cậu là trăm phương ngàn kế."

"Chẳng liên quan" Lục Thù Đồng nhỏ nhẹ nói, "Chỉ cần nhìn thấy ngài là được."

"..." Hứa Ước không thích thái độ này của Lục Thù Đồng: đem vị trí bản thân hạ cực kỳ thấp, tạo nên mùi vị kì quái giống như bị hắn bắt nạt, nhưng chẳng dám oán một câu mà tình nguyện chấp nhận. Trong lòng sinh ra buồn bực - Hứa Ước trước kia cảm thấy đối xử với Lục Thù Đồng như thế là chuyện hiển nhiên, nhưng giờ đây thật giống.... vô duyên vô cớ thêm điểm hổ thẹn.

Ông chủ Hứa cũng chẳng trì độn, hắn ý thức được thái độ chính mình với con trai nuôi đang chầm chậm biến hoá, nhưng lại là chuyển đổi không tốt đẹp tí nào.

Khi ấy không nên cùng Lục Thù Đồng giao dịch cái gì.....

Năm đó Lục Tân cực đoan ép buộc hắn, hiện tại Lục Thù Đồng cũng đồng dạng thế, bất quá thông minh thay đổi thành phương thức khác.

Thật phiền!

Hứa Ước chẳng muốn động tình. Chuyện Lục Tân đã tạo nên bóng tối nơi hắn, thực tình không đủ chỗ cho con trai ruột của anh ta đâu.

Đúng lúc này, bánh xe tức thì phát sinh tiếng vang cực kỳ sắc bén.

Là âm thanh nổ săm xe -- có đạn xuyên qua lốp!

Ánh mắt Lục Thù Đồng lẫm liệt tàn nhẫn, lập tức khom lưng, từ dưới ghế dựa lôi ra khẩu súng ngắn.

Cân nhắc tình thế bây giờ: Hứa Ước trên mỗi chiếc xe đều giấu bốn khẩu súng, mà tối qua Lục Thù Đồng cũng cầm túi từ phòng khám lại đây, bên trong tất cả đều là vũ khí. Bọn họ hiện tại còn ở khu dân nghèo, giết chết cả hai tại địa phương quản chế kém cỏi thế này đối với Lâm Thu Nghi tuyệt đối là cơ hội tốt nhất!

Xe dừng hẳn vào giây thứ mười, tài xế liều mạng đạp phanh.

Lục Thù Đồng cảnh giác quan sát tứ phía.

Hứa Ước tỉnh táo nói: "Phía trước ba chiếc, đằng sau hai chiếc, cách chúng ta đại khái 50 mét, khử được không?"

"Tôi sẽ bẻ gãy xương cốt chúng."

Lục Thù Đồng mở cửa xe, trợ lý ngồi vị trí phó lái cũng xuống theo. Anh nói với đối phương: "Tôi xử lý phía sau, cậu ngăn cản mặt trước."

"Được."

Cả hai hạ chân xuống đất, không tồn tại nửa điểm do dự, giơ súng. Trợ lý giúp ngăn trở hết thảy hoả lực, Lục Thù Đồng trốn bên hông xe nheo mắt nhìn khoảng cách cùng đám kẻ thù, sau đó..... từ túi quần móc ra trái bom đen ngòm, ném đi.

"...."

Hứa Ước trợn to mắt. Lục Thù Đồng lúc nào mang theo thứ kia ra ngoài? Cái túi nọ nó vẫn xách trong tay chẳng buông lỏng, nói như vậy vừa nãy ở Long An cục.... trên người nó vẫn luôn giữ khư khư một quả bom?

Kẻ địch từ xa đồng dạng ứng phó không kịp quả bom bất ngờ lao tới. Mấy phút trước Lục Thù Đồng chưa nổ súng, chính là muốn đem tất cả lừa cho chủ quan, rồi một phát nổ sạch sành sanh.

Y vứt bom xong, khoan khoái kiểm tra cá đã lọt lưới hay chưa. Tiếp theo lại móc thêm bom, như game ném bóng quăng đi. Hứa Ước lần này cẩn thận xem xét -- trái bom kia rất nhỏ, đường kính chỉ khoảng 6 centimet, có thể nắm bằng một tay, nhưng lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.

Hẳn là Lục Thù Đồng tự mình chế tạo.

Liên tiếp hai tiếng nổ, thành công khiến kẻ địch phía sau banh xác. Trợ lý ở mặt trước đang vật lộn tranh đấu chém giết lẫn nhau sửng sốt, động tác hơi chậm chạp một chút. Hứa Ước tuy chỉ có thể đợi trong xe, nhưng nếu phía sau không nguy hiểm, hắn hoàn toàn đủ khả năng nhô người ra, xuyên thấu qua tấm kính nát bấy nổ súng giết chết vài tên.

"Còn bom chứ?" Hứa Ước hỏi con trai nuôi vẫn canh giữ cạnh xe.

"Có" Tâm tình Lục Thù Đồng tựa hồ rất tốt, cười trả lời, "Nhưng tôi chưa muốn dùng."

"..."

"Chờ tôi chốc lát, rất nhanh sẽ trở lại" Tay trái Lục Thù Đồng giữ súng, tay phải mang theo túi nhỏ, như sát thần hung quang hướng về con mồi đang bất an run rẩy.

"..." Hứa Ước bất giác dấy lên nghĩ: ở cùng Lục Thù Đồng, hắn có thể cảm nhận được an toàn chưa ai từng mang đến.

Tuy rằng tràn ngập máu tanh.

Ác chiến diễn ra ngay tầm mắt. Hứa Ước cùng tài xế trong xe trở nên dư thừa, sinh ra rỗi rảnh.

Hắn chẳng quan tâm tình hình trận chiến, thả một quyết định cứng nhắc - dự định xử lý công sự ngập đầu.

Song, khi hắn vừa chuyển thân, phía trước bỗng xuất hiện tia sáng xẹt ngang --

Là người thông suốt cân qua các trở ngại, hắn đối với nguy hiểm luôn có dự cảm. Hứa Ước nâng cằm -- chỉ thấy nơi tay gã tài xế vẫn luôn sợ sệt nhút nhát có thêm thanh đao bạc, lưỡi đao đối diện hai chân không chút cảm giác của hắn.

Hứa Ước cấp tốc đặt súng lên tay, bóp còn khai mở hai phát đạn.

Nhưng đã chậm, đao cắm vào đùi Hứa lão bản.

"..."

Chân Hứa Ước dù chẳng có giác quan, đầu óc hắn vẫn tự động sản sinh một loại đau đớn. Hắn hơi khiếp sợ quên mất phản ứng -- không đúng, hôm nay tới khu dân nghèo tìm Long An cục hợp tác, Hứa Ước đã cố tình chọn một tài xế nhiều năm kinh nghiệm công tác, vô cùng đáng tin tưởng.

Nhưng bây giờ lão tài xế đột nhiên làm phản.

Là bị mạo danh thay thế, hay vừa bắt đầu đã giám sát hắn?

Hứa Ước ngẩng đầu nhìn gã tài xế đã chết ngay ghế trước, hai giây sau bất chợt đẩy cửa xe nhào ra ngoài.

Hắn không đi được, xe lăn đặt ở đuôi xe, nhưng hắn chợt nghĩ sang khả năng cực kì đáng sợ nào đó, chẳng thể chờ đợi muốn thoát thân.

Lục Thù Đồng bên kia nghe được tiếng súng, không như đứa nhỏ đùa bỡn đám người kia nữa, xoay thân chạy về phía hắn.

Hứa Ước ngẩng đầu, theo bản năng thét lên: "Không nên!"

Nhưng Lục Thù Đồng chẳng dừng lại, y tựa hồ biết trong xe mang món đồ gì đó, đem Hứa Ước ôm lấy, vững vàng bảo hộ nơi lồng ngực, đưa lưng về chiếc xe lao sang vệ đường.

Năm giây sau khi họ vừa té xuống mặt đất, xe "oanh" một tiếng -- nổ tung!

Lực cản to lớn xông tới làm y ngã lăn xa vài thước, nhưng vẫn chẳng chịu buông Hứa Ước. Mảnh vỡ thân xe bay vụn bốn phía, thanh nhọn nào đó thậm chí đâm trúng lưng y.

Bỗng nhiên xuất hiện tập kích, Hứa Ước rõ ràng dụng ý đối phương buộc hắn chết -- phái năm chiếc xe chi phối chú ý của Lục Thù Đồng và trợ lý, để quân bài cảm tử là tài xế cùng Hứa Ước một chỗ, rồi chỉ vẻn vẹn dùng đao đâm xuống chân Hứa Ước, chứ không phải lấy súng nhắm ngay tim.

Vừa nãy Hứa Ước căn bản chẳng đề phòng. Nếu gã tài xế trực tiếp dùng súng, hắn chắc chắn chết không kịp ngáp.

Đồng dạng, tài xế chẳng phải ngu ngốc, gã biết bản thân giết không được Hứa Ước cũng sẽ bị đối thủ phản kích ngược lại.

Đã như thế, tại sao vẫn lựa chọn sử dụng đao?

Điều này ngầm hiểu là... Mặc dù giết chết tài xế, nguy hiểm vẫn chưa biến mất.

Liên quan tới gã, chỉ có thể là xe của hắn.

Hứa Ước ngẩng đầu, thương tích Lục Thù Đồng đã trở nặng. Vết thương tối qua còn chưa kịp lành, hôm nay sau lưng lại bị mảnh vỡ cắt phải.

"Để trợ lý kiểm tra xe, chúng ta lập tức trở về!" Vẻ mặt Hứa lão bản âm trầm, lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi