GẶP QUÂN THỜI KHẮC

"Ngài để Lục Thù Đồng đi giết Lâm Thu Nghi?" Trong phòng, Lâm Dịch Hằng nhìn người bên cạnh.

Hứa Ước gật đầu: "Không được à?"

"Người phụ nữ kia chôn một đường bom trong tiểu khu. Nếu Lục Thù Đồng động thủ, bà ta lập tức ấn nút khống chế, đem tất cả mọi người trên đường nổ chết" Lâm Dịch Hằng lo lắng, "Ngài biết tiệm rượu hoa là cái bẫy, nhưng ngoại trừ Minh Thanh cục bên ngoài, bà ta cũng mai phục bom ở đây. Bà ta an bài thủ hạ núp trong bóng tối, chỉ cần 1 giờ rưỡi tôi chưa về đến Lâm gia, người kia liền dùng điều khiển nổ tung tiệm rượu."

"Nói dối."

Hai địa điểm khác biệt, đối mặt cùng hai người khác nhau, thế nhưng Hứa Ước và Lục Thù Đồng đều trăm miệng một lời.

"Giả thiết bà thật sự chôn bom bên ngoài, nhưng quá nhiều đường dây, lại gần Lâm gia như vậy, bà xác định mình có thể bình an vô sự? Lâm Thu Nghi, bà không phải người sẽ chết chung với kẻ địch" Lục Thù Đồng tỉnh táo phân tích.

"Anh chẳng phải tình nhân của Lâm Thu Nghi ư, bà ta cam lòng đồng quy vô tận cùng ta và anh?" Hứa Ước nheo mắt.

"Tình nhân?" Đối với nghi vấn của Hứa Ước, Lâm Dịch Hằng nhếch miệng, cười khan một tiếng, "Tôi à? Đối với nữ nhân đó, tôi chỉ là món đồ chơi, chết rồi đổi cái mới, có gì gọi là "tình nhân"?"

Anh mở mắt, ngó phía đối diện: "Rất lâu trước đây tôi từng nghe qua chuyện giữa ngài và Lục Tân. Ngài cùng người này lớn lên với nhau, nhưng mười hai năm trước hắn lập bẫy làm chân ngài tàn phế. Hắn vừa là con riêng của Lâm Thu Nghi, còn là món đồ chơi của nàng, xem ngài như cứu rỗi duy nhất trong cuộc sống, rồi bị ngài giết chết."

Hứa Ước nghe anh nói, hậu tri hậu giác nhớ tới thái độ kỳ lạ của Lâm Dịch Hằng với bản thân tại yến hội từ thiện Lục thị, hoá ra là như thế..... Đối phương đã sớm nghe đồn thổi về mình, liền vô cùng chân thành hỏi: "Anh muốn ta cũng giết chết anh sao?"

***

Trong khòng khách, Lâm Thu Nghi đang đối diện Lục Thù Đồng. Nàng đứng dậy nhìn đối phương. Lục Thù Đồng thực sự cực kỳ giống cha của y Lục Tân, không riêng tướng mạo, ngay cả tính cách cũng tương tự mười phần -- đều vì người yêu phấn đấu quên mình, cứng đầu chẳng gì khuyên can nổi.

"Bảo ta nói dối?" Nàng nở nụ cười, ngón tay thoáng dùng sức, dùng lực đè xuống nút bấm: "Vậy thí nghiệm một chút không phải sẽ rõ ràng ư?"

Con ngươi Lục Thù Đồng khẽ co rút. Y phản xạ có điều kiện rút súng.

Tiếng súng và đợt nổ mạnh cùng vang lên.

- -------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Di đã chết rồi?

Văn của Thái Tỷ, chỉ cần tên gọi không êm tai, đều là pháo hôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi