GẶP QUÂN THỜI KHẮC

Hứa Ước đợi thật lâu, gặp Lục Thù Đồng vẫn lặng thinh đứng trước giường, tức giận quát khẽ: "Ngốc ở đó làm gì, ai phạt đứng cậu à?"

"Ngài chẳng phải giận em sao" Lục Thù Đồng nhỏ nhẹ lên tiếng.

Hứa Ước nào ngờ y lại còn tranh luận, nghĩ thầm chính mình nhiều năm thật chẳng dạy dỗ nghịch tử này nổi. Hắn thở mạnh: "Ta tức giận có ích lợi gì, cậu chẳng phải vẫn không thay đổi? Lục Thù Đồng, ta ghét nhất cậu cứ tuỳ ý làm bậy như thế, không cân nhắc cảm thụ người khác chút nào."

"Em không có" Nghịch tử của hắn ngẩng mặt phản bác, "Em bình thường đâu như vậy, chỉ khi liên hệ tới ngài em mới..."

Hứa Ước cắt ngang: "Cậu còn trách ta? Suy nghĩ cho kĩ, lời ta nói, mười câu cậu nghe vào được một câu sao? Ta bảo ta không thích cậu cứ mãi giết chóc, không muốn cậu quấn quýt ta, về phòng khám làm việc cho giỏi, cậu nghe vào câu nào rồi?"

"..."

"Lý Tuân Ngọc yêu thích ta, nhưng ngày hôm nay cậu ấy đến nói sẽ không xuất hiện trước mặt ta nữa. Cậu ấy nhìn ra ta rất chống cự tình cảm của kẻ khác, đứng về phía ta thay ta suy nghĩ, cậu thì sao? Lục Thù Đồng, cậu từng suy nghĩ giúp ta chưa? Cậu từ sáng đến tối không hồ đồ thì chính là tìm cách ràng buộc ta."

Lời này có chút nặng, Lục Thù Đồng bỏ rất nhiều sức lực trong chuyện lật đổ Lục thị. Hứa Ước biết mình không nên nói thế, bất quá người đó buổi sáng hung hăng lại chẳng phân rõ phải trái ép hắn đi vào khuôn phép, vừa nãy còn muốn ở ngay bệnh viện ra tay đánh nhau với "tình địch". Hứa lão bản cảm thấy không giáo huấn nghịch tử này là không được.

"Hứa Ước..." Lục Thù Đồng im nghe hắn nói, bước nhanh tới, đứng bên giường ngoan cường nắm lấy ống tay áo ông chủ Hứa, "Em....."

Hứa Ước nóng nảy nhìn y: "Muốn nói cái gì?"

"....." Lục Thù Đồng bị nhìn chằm chằm, trong lòng vẫn thấy vạn kiếp bất phục, miệng đóng mở ngập ngừng, ngây ngẩn chẳng nhả nổi một chữ.

Hứa Ước "hừ" giọng, quay sang di động, tính toán thời gian trợ lý và bảo an lên tới. Hắn chẳng có ý định dây dưa với Lục Thù Đồng thêm nữa, nghịch tử từ nhỏ đến lớn đều cố chấp, chẳng nghe lọt một câu kiến nghị của người nào.

Lục Thù Đồng biết hắn chờ đợi điều gì, khó khăn vặn xoắn tay áo Hứa Ước: "Em sẽ không đi."

"Ta biết, lời tương tự buổi sáng cậu đã nói."

"Vậy ngài?"

"Ta đi. Ta đã bảo trợ lý làm thủ tục xuất viện sớm, mua vé máy bay, rời khỏi thành phố."

"Em phải tìm ngài ở đâu?" Nghịch tử của hắn ngữ khí âm u nói.

Hứa Ước cười gằn: "Lục Thù Đồng, cậu có bản lĩnh, không có nghĩa là ta không có. Cậu cứ thử xem đến cùng tìm thấy ta hay chăng."

"..." Lục Thù Đồng nghe ra uy hiếp trong lời hắn thì cả kinh, nhất thời sợ hãi nói năng lộn xộn, "Em..... Em sẽ không tiếp tục như vậy nữa..."

Vừa nói xong, cửa phòng bị gõ gõ, trợ lý cùng vài bảo an đi tới.

"Thủ tục xuất viện làm xong chưa?" Hứa Ước hỏi ngay.

Trợ lý thoáng sững sờ, chú ý thấy bầu khí quỷ dị giữa ông chủ và Lục thiếu, vận may đến kịp khiến đầu óc sáng ra, gật đầu: "Xong, xong rồi" Anh trả lời, dưới tầm mắt xoáy sâu của ông chủ Hứa đẩy chiếc xe lăn đặt nơi góc phòng tới, chuẩn bị ôm ông chủ xuống giường.

(Rùa: ngài Hứa giận nên xạo với anh Lục là sẽ rời thành phố, cho ảnh sợ chơi)

Lục Thù Đồng gắt gao níu áo Hứa Ước, thấy hắn thật muốn đi, kinh hồn bạt vía nói: "Hứa Ước, em biết sai rồi....."

Dưỡng phụ y lạnh nhạt, chẳng thèm ngoảnh mặt ban phát cho y chút thương xót: "Không liên can tới ta."

Lục Thù Đồng thẳng thắn ngồi vào giường ôm siết hắn, chôn cằm trên bờ vai thấp giọng xoa dịu: "Em không nên động thủ ở bệnh viện."

"Lời của cậu chẳng lần nào hữu dụng."

"Sẽ không..... Em đảm bảo không có lần sau."

"Đã chậm."

Hứa Ước cảm nhận hai tay run rẩy của con trai nuôi, nâng đầu đối mặt trợ lý và bảo an, cố ý nói câu mang hàm nghĩa mơ hồ: "Đi thôi."

Lục Thù Đồng nghe được càng giữ hắn chặt chẽ hơn: "Hứa Ước..."

"Còn không mau buông tay" Hứa lão bản lạnh lùng liếc mắt.

"....." Hai mắt Lục Thù Đồng đỏ chót, đổi ngón tay bị giật ra thành ngoan cường kéo góc áo. Lúc này, đám người xung quanh đã rời đi.

Hứa Ước cùng y ngồi trên giường, bình tĩnh nói: "Cậu không nên nổi ác ý với Lý Tuân Ngọc, lần trước cậu ấy đã giúp ta."

"Nó muốn tranh giành ngài với em."

"Cậu còn nhỏ lắm sao? Chơi trò tuyên cáo chủ quyền?"

"Ngài chẳng chịu yêu em, em không thể làm gì khác hơn là từ những chuyện vừng nát ấy tìm kiếm cảm giác an toàn."

"..."

Hứa Ước bất đắc dĩ nhìn phía Lục Thù Đồng, đối phương lập tức đổi giọng: "Bất quá sau đó sẽ không."

"Tại sao?"

Sắc mặt Lục Thù Đồng nhu hoà mấy phần, tựa hồ nghĩ sang chút chuyện rất tốt: "Ngài sáng sớm chẳng phải nói sẽ thử tiếp nhận em ư? Chắc chắc khi chúng ta chân chính cùng nhau, em tuyệt không như thế nữa."

"Ta chưa nói tiếp nhận cậu, ta chỉ là..."

"Em mặc kệ" Lục Thù Đồng bắt được khe hở liền nắm lấy chẳng hề buông lơi.

"Đưa máy tính trên tủ cho ta" Hứa Ước đẩy y ra, nói, "Ta muốn xem công văn."

"Lại công tác....." Lục Thù Đồng từ giường hạ thân, đem vi tính đặt xuống bàn bệnh nhân giúp hắn, "Vừa nãy Triệu Di tìm em, bảo cô ấy chơi bói toán, xem em và ngài cuối cùng bên nhau hay chăng."

"Cái gì?" Hứa Ước mở hòm thư, kiểm tra tập tin kiểm toán phát tới, qua loa trả lời.

"Cô ấy tìm một thầy bói nổi danh, người ta đồn rằng xem rất chính xác. Em ban đầu vốn chẳng tin, nhưng bây giờ..... Em vô cùng tin tưởng, tuyệt không nghi ngờ" Lục Thù Đồng cách lớp vải nắm tay Hứa lão bản, đôi mắt rực sáng, "Cô ấy bảo em và ngài sẽ có kết cục thật tốt, còn có thu hoạch bất ngờ."

"....." Hứa Ước tĩnh lặng vài giây, "Thầy bói kia, tên gì?"

"Em không hỏi" Lục Thù Đồng nói, "Nguyên lai Hứa Ước ngài cũng biết thầy bói?"

"Trước kia từng đụng phải một" Hứa Ước nhớ đến đêm ở MYST gặp Trần Giai Tâm, rồi cả Lý Tuân Ngọc. Duyên phận thật kỳ diệu, nếu kẻ xem bói cho Triệu Di chính là Trần Giai Tâm, vốn tưởng rằng bọn họ như bèo nước, gặp một lần đều qua đi, nhưng vẫn bởi vì ít chuyện chẳng hề nghĩ tới mà đan dệt mối tơ nhện.

Lục Thù Đồng đợi một hồi, thấy hắn không lên tiếng nữa, đưa tay kéo áo hắn: "Hứa Ước, ngài không phản ứng sao, em nói là thầy bói nọ bảo chúng ta sẽ có kết cục tốt đẹp."

"Ta biết."

"Sau đó? Ngài không.... phản bác?"

"Phản bác thì có gì tốt?" Ông chủ Hứa dời tầm mắt từ vi tính sang nghịch tử trước mặt một mực quấy rầy mình, "Nếu như cô ta đoán là kết cục xấu, cậu chẳng phải vẫn quýt ta? Tốt với xấu, căn bản chẳng mang bất kỳ biến hoá nào."

Lục Thù Đồng sửng sốt, cười: "Xác thực."

Y cong đuôi mày, nằm nhoài trên chăn, nghiêng đầu ngắm dáng vẻ Hứa Ước chăm chỉ làm việc, chẳng nhịn nổi lại hỏi: "Hứa Ước, ngài vừa nãy thật sự suy nghĩ đến xuất ngoại ư? Muốn đi du lịch?"

Hứa lão bản đang nhìn báo cáo kiểm toán quay đầu, liếc con trai nuôi chưa bao giờ khiến mình bớt lo: "Cùng cậu?"

"Ừm."

"Đời sau đi."

"..."

- ------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật Lý Tuân Ngọc này là tôi chưa xử lý tốt, quá nhiều nhân vật khiến đầu óc Thái Tỷ chao đảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi