GẶP QUÂN THỜI KHẮC

Ở thư phòng đợi đến chạng vạng, trợ lý sang gõ cửa thông báo bữa tối đã chuẩn bị kỹ càng. Lục Thù Đồng đẩy Hứa Ước ra ngoài. Quan hệ giữa bọn họ bây giờ đã có biến hoá, khi y trở thành bạn lữ chỉ định chung thân duy nhất của Hứa Ước. Lúc Lục Thù Đồng nhìn trên bàn ăn chỉ bày một bộ đồ ăn, thái độ rất tốt, hảo tâm bảo trợ lý lấy thêm bộ dao nĩa nữa, giải thích: "Hiện tại tôi và ông chủ anh chính thức yêu đương, trở thành một chủ nhân khác của sòng bạc, biết chưa?"

Trợ lý kinh hãi, ông chủ rốt cục vẫn bị Lục thiếu bắt giữ, thức thời trịnh trọng nói: "Rõ, chúc mừng Lục thiếu."

"Ừ, đi lấy đi" Lục Thù Đồng khoát tay, ngồi vào bên cạnh Hứa Ước, vô cùng tự nhiên đem tay hắn đặt trên đầu gối.

Hứa Ước nghe được đối thoại của bọn họ, cảm khái: "Cậu cũng thật chẳng khách khí."

"Đương nhiên" Lục Thù Đồng quay đầu, đầy ý vị sâu xa nói, "Thật vất vả khổ tận cam lai, làm sao cũng phải thông báo tin tức tốt này cho tất cả mọi người". Y kề sát đối phương, buông mí mắt theo dõi môi hắn: "Ngài nói phải không?"

"Không phải" Hứa Ước ban nãy ở thư phòng bị y hôn nhiều lần, hiện tại nghịch tử này còn muốn tiếp tục, không khỏi lạnh giọng trách mắng, "Còn làm càn nữa sớm muộn ta sẽ thu hồi lời đã nói."

"Thu hồi cũng vô dụng" Lục Thù Đồng tuy rằng nói thế, nhưng cũng lui ra sau, trước đó ác ý cắn ngón tay Hứa Ước một cái, "Ngài là của em, mãi mãi cũng là vậy."

"..." Hứa Ước lảng sang chuyện khác, "Cậu muốn vào nhà bếp nhìn thử hay không, vì sao mang đồ đến lại lâu thế?"

Lục Thù Đồng cười khẽ: "Anh ấy muốn cho em và ngài thêm nhiều thời gian ở chung đấy."

Ở phương diện nào đó, y biết Hứa Ước không thích mình nói chuyện như vậy, nhưng rõ ràng đối phương mặc dù nghe cũng chẳng tức giận đâu, thì càng trắng trợn chẳng kiêng dè mọi "khiêu khích" -- đại khái có chút thèm yêu, trước đó khao khát thật lâu mà chẳng được thoả mãn, Lục Thù Đồng rất muốn biết hạn định ranh giới cao nhất Hứa Ước là ở đâu.

Hứa Ước ngước mắt, vô cảm quan sát y hồi lâu: "Ngày sau còn dài."

"Chúng ta còn rất nhiều thời gian ở chung."

"..."

Lục Thù Đồng choáng váng, trong mắt đan xen các loại tâm tình biến hoá. Y theo bản năng nắm chặt tay Hứa lão bản: "Em cho rằng....."

"Rằng ta nói dối?" Hứa Ước lên tiếng, "Không tin ta, cảm thấy lời ta nói buổi chiều là lừa gạt cậu?"

"Không..... em chỉ là....." Lục Thù Đồng an tĩnh vài giây, nhẹ giọng nói, "Có chút thụ sủng nhược kinh."

Y yêu thích Hứa Ước hơn 7 năm, vừa bắt đầu bị dằn vặt chẳng thể nhìn thấy ngài ấy, còn bị đuổi ra ngoại quốc, sau khi trở về biết kế hoạch của đối phương, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ hắn cùng mình thực hiện giao dịch -- tại tuyệt cảnh vô vọng bỗng lấy được câu "đáp ứng", nói thế nào đều mang chút nghi vấn và tự ti.

Hứa Ước biết ý nghĩ trong lòng y, chẳng răn dạy, trái lại trấn an vài câu.

Bất quá ôn nhu hiếm thấy này chẳng kéo dài mấy phút, khi trợ lý cầm bát đũa quay lại, Hứa Ước liền nhanh tay lẹ mắt mà đẩy con gấu koala bám người ra, xoay thân bắt đầu ăn cơm.

Lục Thù Đồng được uy một viên "định tâm hoàn" lớn, tạm thời bằng lòng yên tĩnh cùng hắn dùng bữa, thỉnh thoảng gắp cho đối phương vài món.

Thực ngủ không nói, đợi Hứa Ước ăn xong, y mới lơ đãng nghiêng đầu, ngập ngừng: "Trước kia ở bệnh viện..... Lý Tuân Ngọc đòi ngài tự mình tới bồi tội cho nó, ngài..."

*Thực ngủ không nói: lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện.

Hứa lão bản thả bát đũa xuống, liếc y một cái.

Lục Thù Đồng tiếp tục nói: "Em sẽ không động thủ với nó, nhưng mà..... ngài muốn đi thì gọi em nhé?"

"Gọi hay không, cậu chẳng phải đều quấn quýt ta ư?" Hứa Ước trả lời.

Lục Thù Đồng phản bác: "Ngài chẳng phải.... không thích em quá bá đạo à....."

Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của y, đúng là khiến Hứa lão bản bật cười: "Làm sao, muốn thay đổi?"

"Ừm" Lục Thù Đồng vồ tới ôm lấy hắn, "Ngài không thích gì, em đều thay đổi, ngoại trừ..."

"Ngoại trừ cái gì?"

"Thời điểm ở trên giường, em yêu thích hung hăng một chút" Lục Thù Đồng ngẩng đầu, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ thú vị. Ánh mắt một hồi trở nên sâu thẳm, y cắn vào cổ Hứa Ước: "Muốn ăn ngài."

"..." Lại được voi đòi tiên! Hứa Ước nào biết cho một hạt gạo, y liền muốn cả bát cháo. Hắn vỗ lên đầu Lục Thù Đồng, trực tiếp quên đi lời đối phương, nói với trợ lý phía sau, "Đến đây thu bát đĩa."

Lục Thù Đồng chẳng tiếng động nở nụ cười, từ trên người hắn dời khỏi, đứng lên: "Em đẩy ngài đi?"

"Không" Ông chủ Hứa cả giận.

"Không thể không đẩy" Lục Thù Đồng làm như chẳng nghe, tới sau lưng hắn, không để ý phản đối đem người "kèm hai bên" bước đi.

"..."

Trợ lý chưa dám đến, đứng tại phòng ăn nhìn theo hai vị đại gia rời khỏi, bên tai còn nghe được chút cãi vã -- "Sớm muộn ta cũng sẽ đánh gãy chân cậu", --"Vậy không được, sau đó chúng ta làm sao cam tề?"

"..."

Ở bên Hứa Ước nhiều năm như vậy, anh xem thấy toàn bộ quá trình sau khi ngài ấy tàn tật, cũng nhìn thấy lưu luyến si mê cùng tuyệt vọng thấp kém của Lục Thù Đồng.

Anh chẳng phải hai người kia, không cách nào đánh giá tình cảm bọn họ.

Bất quá... một lần nữa – khổ tận cam lai, vân mở trăng sáng.

Anh cất bước, hướng ngược lại phía "cặp đôi" mà đi, khá giống vở kịch diễn ra hồi lâu, cuối cùng tới thời điểm hạ màn sân khấu.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau là đại kết cục rồi đó, có phải là quá nhanh hay không ha ha ha ha

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi