GARFIELD BÁO THÙ KÝ


Mấy ngày sau, Lý Trăn Nhược nhận được lời mời ăn cơm của Nhạc Tử Giai qua điện thoại.
Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn giữ liên hệ với cô.

Trên mạng xã hội gọi một câu chị, hai câu chị ngọt xớt.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu nằm trên sofa trong phòng làm việc của mình nhắn tin, lạnh mặt nói: "Có chừng mực chút đi."
Lý Trăn Nhược quay đầu liếc anh một cái, "Tôi đang giúp anh thăm dò tin tức của Lý Trăn Thái với Nhạc Tử Giai đây.

Anh còn không vui cái gì?"
Lý Trăn Nhiên nhấc một chân dài lên, "Cậu thăm dò cô ta hay cô ta thăm dò cậu?" Lý Trăn Nhiên nhấc một chân dài lên.
"Thăm dò lẫn nhau, tùy nhu cầu mỗi bên." Lý Trăn Nhược cầm điện thoại nói.
"Cần thiết lắm sao?" Lý Trăn Nhiên hỏi.
Lý Trăn Nhược im lặng một lúc, hỏi anh: "Anh biết tại sao tôi nhất định muốn biết không?"
Hỏi xong câu này, cậu nhìn anh thật kỹ.
Nhưng Lý Trăn Nhiên không làm ra vẻ mặt gì, anh nói: "Tôi không biết.

Chỉ cần nhớ kỹ ai là chủ nhân của cậu là được rồi.

Làm gì cũng được, miễn sao nhớ kỹ điều đó."
Lý Trăn Nhược bĩu môi.
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nói: "Có ý kiến?"
"Không dám." Lý Trăn Nhược vội nói.
Cậu rời khỏi sofa, đi tới bàn làm việc của Lý Trăn Nhiên.

Hai tay đè vai anh lại, cúi người xuống, kề sát mặt lên mặt anh, "Đời tôi chỉ có một chủ nhân là anh."
Câu này là thật.

Lý Trăn Nhược nghĩ mấy đời gộp lại cũng không ngờ đã sẽ có ngày mình thành thú cưng của người khác.
Lý Trăn Nhiên nghe thế, giơ tay sờ mặt cậu.
Lý Trăn Nhược: "Tôi đi ăn cơm với Nhạc Tử Giai được không?"
Lý Trăn Nhiên: "Không."
Vừa nghe anh từ chối, cậu đã nhịn không được mà mắng anh: Đồ trẻ con! Lại muốn tôi cầu xin anh à?
Sau đó, cậu đi ra trước mặt Lý Trăn Nhiên, ngồi xuống đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nói: "Chủ nhân."
Lý Trăn Nhiên hơi ngửa người ra sau, không lên tiếng.
Lý Trăn Nhược đưa tay sờ đùi anh.

Dù sao có thể giải quyết bằng ngửa người dưới cũng không hề gì.

Cậu vừa sờ vừa nói: "Anh xem, tôi bây giờ thế này rồi cũng không làm gì được với con gái."
Anh nói: "Cậu cho rằng hôm đó tôi không thấy cậu hận không thể vùi mặt vào ngực Dư Băng Vi sao?"
Lý Trăn Nhược chọc anh hứng lên.

Bản thân cậu cũng thở gấp, nói: "Không giống nhau.

Tôi cảm thấy nó mềm nên thích thôi."
Lý Trăn Nhiên ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng hỏi: "Hóa ra cậu thích mềm hả?"
Hơi thở nóng hổi khiến lỗ tai cậu ngứa ngứa, không khỏi rụt cổ lại, cắn môi nói: "Lưu manh..."
Đột nhiên, anh cầm lấy eo Lý Trăn Nhược, bắt cậu đứng lên, thành thục xoay người cậu lại, đè cậu nằm lên bàn.


Anh cũng đứng dậy, đánh mông Lý Trăn Nhược một cái, tay cởi quần cậu.
Đúng lúc này, Hoa Nghị Bang mở cửa văn phòng, "Trăn Nhiên, quản lý La đến..." – rồi, đang chờ ở bên ngoài.
Anh ấy nói được nửa câu, rất có tự giác đóng cửa lại đi ra ngoài.
Quản lý La đang đợi Lý Trăn Nhiên cho vào, thấy phản ứng kỳ lạ của Hoa Nghị Bang, hỏi: "Sao thế?"
Mặt Hoa Nghị Bang không biến sắc, đáp: "Không có gì, đợi một chút."
Lý Trăn Nhược sợ hết hồn, vội kéo quần lên, đứng thẳng người, tức giận nói: "Anh không thể bảo Hoa Nghị Bang gõ cửa trước khi vào được à? Anh không sợ thêm mấy lần nữa sẽ liệt dương à?"
Lý Trăn Nhiên bình tĩnh nói: "Không có chuyện đấy đâu.

Cậu thừa biết mà."
Lý Trăn Nhược mặc kệ anh.

Cậu đã hiến thân đến mức này mà anh không đồng ý cậu cũng mặc kệ.

Chỉnh lại quần áo xong, cậu xoay người móc một ngàn tệ trong túi áo Lý Trăn Nhiên bỏ vào ví của mình, cầm theo điện thoại đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên cũng mặc kệ cậu.

Đợi cậu đi ra ngoài rồi mới bấm nút gọi Hoa Nghị Bang bảo quản lý La vào.
Lý Trăn Nhược hẹn giờ với Nhạc Tử Giai xong, không ăn ở bên ngoài mà đến thẳng câu lạc bộ.

Nhạc Tử Giai có mối quan hệ rộng.

Bữa cơm này không chỉ mời mỗi Lý Trăn Nhược mà còn mời rất nhiều người trẻ tuổi khác.

Ăn cơm xong thì đi hát karaoke, nói là bạn bè cùng tụ tập.
Chi phí của câu lạc bộ này cũng không rẻ, Lý Trăn Nhược nghĩ có lẽ Nhạc Tử Giai chủ yếu dựa vào Lý Trăn Thái.

Với hoàn cảnh hiện tại của cô không thể trả nổi, nói gì đến việc gọi nhiều người đi chơi cùng.
Những người mà Nhạc Tử Giai gọi đến đều là những người mà cô hay qua lại, ai cũng thân thiết gọi chị Tử Giai.

Lần đầu gặp Lý Trăn Nhược, thoáng cái đã trở nên thân thiết như đã gặp từ trước.

Tất nhiên, Lý Trăn Nhược không sợ người lạ, cười cười nói nói với một đám người, vừa hát vừa uống đến vui vẻ.
Đặc biệt là Nhạc Tử Giai, uống vào mấy ly rượu đỏ, hai người ngồi ở góc phòng nói chuyện.

Cô khoác một tay lên vai Lý Trăn Nhược, nói: "Hai chị em chúng ta vừa gặp như đã quen, hiếm lắm chị mới gặp được một người vừa ý như thế này."
Lý Trăn Nhược cũng nói: "Em cũng rất thích chị."
Nhạc Tử Giai cười vỗ mặt cậu, "Sau này có thời thì cùng mọi người đi chơi nhiều chút."
Lý Trăn Nhược: "Em sợ bạn trai chị ghen."
Nhạc Tử Giai: "Chị lấy đâu ra bạn trai.

Sao em lại nghĩ thế?"
Lý Trăn Nhược kinh ngạc, "Lần đầu gặp, cái người đi cùng chị không phải là bạn trai chị à?"
Nhạc Tử Giai ngẩn người, cố nhớ một lúc lâu cũng không nhớ được người Lý Trăn Nhược nói là ai.

Cô cười khổ nói: "Không phải, chị không có bạn trai."
Lý Trăn Nhược kéo tay cô, "Chị Tử Giai chắc là khó tính quá rồi.

Nếu gặp được người phù hợp, chị phải suy nghĩ chứ."
Cô cười hỏi cậu: "Còn em thì sao? Có người yêu chưa?"

"Em..." Cậu mới nói được một chữ, chuông điện thoại vang lên.

Điện thoại được lấy ra, tên hiển thị là Lý Trăn Nhiên.

Cậu cũng không tránh Nhạc Tử Giai, nhận điện thoại trước mặt cô.
Lý Trăn Nhiên tan làm thì gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu ở đâu.
Lý Trăn Nhược đáp: "Đang uống rượu với chị Tử Giai."
Lý Trăn Nhiên nhìn đồng hồ: "Tôi đến đón?"
Lý Trăn Nhược làm nũng: "Thêm hai tiếng nữa được không?"
Anh hơi trầm mặc, "Một tiếng."
"Ok!" Cậu biết đến đâu là đủ, không đòi hỏi thêm.
Ngắt điện thoại, Nhạc Tử Giai hỏi cậu: "Người nhà gọi à? Mới đó mà đã bắt về rồi?"
Lý Trăn Nhược cười, không phản bác.
Nhạc Tử Giai một tay chống cằm, hỏi: "Nghe nói cậu là em họ của Lạc Phi?"
Lý Trăn Nhược giả vờ kinh ngạc: "Sao chị biết?"
Dĩ nhiên là Lý Giang Lâm nói cho Lý Trăn Thái, Lý Trăn Thái nói cho Nhạc Tử Giai.

Nhạc Tử Giai kéo quan hệ với Lý Trăn Nhược chắc là ý của Lý Trăn Thái.
Giờ anh em nhà họ Lý đang nghi ngờ trợ lý mới đến của Lý Trăn Nhiên là tình nhân anh bao nuôi.

Lý Trăn Thái mong có thể tìm được chứng cứ để đưa ra trước mặt Lý Giang Lâm.
Nhạc Tử Giai cười, vuốt ve ly rượu đỏ, "Cái vòng này quanh đi quẩn lại chỉ có thế.

Sao có thể giấu được ai."
Lý Trăn Nhược hình như cũng hơi ngại, sờ sờ tóc.
Lúc này có người cầm rượu đến muốn mời rượu Nhạc Tử Giai.
Nhạc Tử Giai kéo Lý Trăn Nhược, bảo: "Em trai chị nè! Muốn uống với chị em phải uống với nó trước!"
Lý Trăn Nhược đoán cô muốn chuốc rượu cậu.

Nhưng cậu không sợ, cậu không vô dụng như mấy người anh kia.

Trong nhà họ Lý, Lý Trăn Nhược là người có tửu lượng tốt nhất.
Hơn nữa, lúc say cũng rất ngoan.

Dù uống đến bất tỉnh nhân sự thì cũng chỉ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Muốn moi được thông tin gì từ cậu thực sự rất khó.
Cho nên, Lý Trăn Nhược cầm ly rượu lên, cười nói: "Vậy em uống giúp chị."
Chàng trai đến mời rượu đáp lại: "Được, cậu uống đi."
Lý Trăn Nhược cụng ly với cậu ta, một hơi uống cạn.
Có ly này mở đầu, thì không dễ kết thúc.

Cả đám người ồn ào trút rượu lẫn nhau.

không chỉ Lý Trăn Nhược uống nhiều mà Nhạc Tử Giai cũng không thoát, uống cũng không ít.
Lý Trăn Nhược không hỏi gì Nhạc Tử Giai.


Vốn không phải chuyện ngày một ngày hai, trước tiên cứ để Nhạc Tử Giai nghĩ cậu là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, thành thật rồi nói sau.
Chẳng mấy chốc đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Lý Trăn Nhược nghe tiếng chuông điện thoại, liếc thấy Lý Trăn Nhiên gọi đến.

Xung quanh quá ồn ào, Lý Trăn Nhược cầm điện thoại vào phòng vệ sinh nghe.
Giọng Lý Trăn Nhiên vang lên bên tai, "Hết giờ rồi, tôi cũng đến rồi."
Lý Trăn Nhược cảm thấy chỗ xương cụt hơi ngứa, đưa tay gãi chỗ đó cách lớp vải, nói: "Ừm, anh vào đi, tôi cũng muốn về rồi."
Lý Trăn Nhiên "ừ" một tiếng, cúp điện thoại.
Lý Trăn Nhược vẫn thấy xương cụt ngứa.

Bên ngoài quần ma loạn vũ, cậu trốn trong phòng vệ sinh không muốn ra ngoài.

Cậu cứ đứng đó gãi phần xương cụt, lát sau có cái gì đó xé da mọc ra.

Tuy không đau nhưng rất ngứa.
Đúng lúc, tay cậu chạm phải cái gì đó xù xù.
Không hiểu sao đưa tay nắm lấy, Lý Trăn Nhược ngây ngẩn cả người.

Cậu túm được cái gì? Hình như là túm được một cái đuôi mèo? Thật à?
Lý Trăn Nhược chạy vội đến trước gương, xoay người kiễng chân lên để soi cái mông của mình.

Quả nhiên, một cái đuôi mèo lông xù hiện hữu như một con sâu lông khổng lồ, đâm thủng quần chui ra ngoài.
Lý Trăn Nhược trợn tròn mắt.
Cậu ở trong nhà vệ sinh mãi không đi ra nên có người gõ cửa nói vọng vào: "Ai ở trong đó mà mãi không ra thế?" Nghe giọng có vẻ cũng đã say.
Mặc dù Lý Trăn Nhược uống không ít nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tỉnh táo.

Phản ứng có hơi chậm, cậu bối rối không biết phải làm thế nào nên đành lấy điện thoại gọi cho Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên đi theo định vị trong vòng cổ đi đến phòng riêng của bọn họ.

Vừa nhận điện thoại, anh đã nghe con mèo nhà mình nói linh ta linh tinh: "Anh ơi.

Chủ nhân, làm sao đây? Đuôi của tôi mọc ra rồi!"
"Đuôi?" Giọng Lý Trăn Nhiên cũng hơi run.
Lý Trăn Nhược: "Phải, đuôi to lắm!"
Lý Trăn Nhiên nghĩ một chút, có lẽ ý của cậu là điều mà anh nghĩ đến, "Đợi chút, tôi đến ngay đây."
Anh cúp máy, gõ cửa phòng một cái rồi mở cửa ra.
Một đám người trẻ tuổi đã uống say, chẳng ai nhận ra có thêm người vào.

Chỉ có Nhạc Tử Giai hơi tỉnh táo, cô không ngờ Lý Trăn Nhiên sẽ tự mình đến đây.

Kinh ngạc qua đi, cô đứng lên, "Trăn Nhiên?"
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Trợ lý của tôi có ở đây không?"
Một cô gái uống say cầm bình rượu đột nhiên nhào lên trên người Lý Trăn Nhiên, "Anh đẹp trai nào đây? Đến đây uống một ly nào!"
Lý Trăn Nhiên kéo tay cô ta ra, hỏi Nhạc Tử Giai, "Cậu ấy đâu?"
Nhạc Tử Giai lúc này mới phản ứng kịp, nở nụ cười nói: "Hình như là đi vệ sinh rồi.

Nếu không thì anh ngồi đợi cậu ấy ra cũng được."
Lý Trăn Nhiên không đáp lại lời cô, đi thẳng đến phòng vệ sinh, gõ cửa nói vọng vào: "Tôi đến rồi."
Cửa mở ra một cái khe, Lý Trăn Nhược để Lý Trăn Nhiên đi vào rồi lập tức đóng chặt cửa lại, xoay người cho anh nhìn đằng sau mình, "Anh xem."
Anh hơi nhíu mày, đưa tay nắm lấy đuôi cậu.
Lý Trăn Nhược rất sốt sắng, "Làm sao đây?"
Lý Trăn Nhiên bảo: "Cậu biến lại một lần nữa xem."
"Biến lại một lần nữa?" Cậu vẫn chưa hiểu lời anh nói cho lắm.
Lý Trăn Nhiên giải thích, "Biến về nguyên hình rồi biến lại thành người."
"Đúng ha!" Lý Trăn Nhược nhìn anh, "Anh thông minh thật!"

Sắc mặt Lý Trăn Nhiên không được tốt khi nghe lời khen của cậu, "Cậu uống rất nhiều rượu." Câu là câu trần thuật, anh mất hứng rồi.
Lý Trăn Nhược lại không hiểu, cậu chỉ chú ý đến cái đuôi, biến thành mèo ngay trước mặt anh rồi lại biến thành người.
Quần áo rơi trên mặt đất, Lý Trăn Nhiên nhìn cậu trai trẻ trần truồng ngồi dưới đất.

Anh hứng thú nhấc một tay lên mân mê môi mình.
Lý Trăn Nhược đưa tay sờ xương cụt, vẫn là sờ đến cái đuôi to lắm lông.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, "Vẫn còn, phải làm sao đây..."
Lý Trăn Nhiên trầm giọng: "Cậu soi gương đi."
Lý Trăn Nhược nghe thế chần chừ đứng lên đi đến trước gương.

Cậu hoảng sợ phát hiện không chỉ đuôi mà cả tai mèo cũng lộ ra luôn rồi!
Cậu bị dọa không ít, đưa tay nắm tai mèo.

Vẻ mặt thất thần, hai gò má đỏ ửng vì men rượu.

Đầu óc tạm ngừng hoạt động, xoay người nắm lấy tay Lý Trăn Nhiên, hỏi: "Nếu không tôi biến lại thành mèo rồi anh đưa tôi ra ngoài?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Được, nhưng cậu định giải thích kiểu gì với bọn họ? Cậu biến mất nhưng lại có một con mèo trong phòng vệ sinh?"
Lý Trăn Nhược luống cuống, "Tôi phải làm thế nào đây?"
Lý Trăn Nhiên đưa tay đè lên môi cậu, "Đừng la lên, mặc quần áo vào trước đi."
Lý Trăn Nhược nghe lời tìm quần, ngồi trên nắp bồn cầu mặc quần.

Cậu cố nhét cái đuôi vào cái lỗ rách ra trên quần.

Vì thế mà rơi mất một nhúm lông.
Sau đó, Lý Trăn Nhiên trùm áo khoác của mình lên người cậu, cẩn thận bọc lại đuôi rồi ôm ngang cậu lên, kéo áo khoác che đi đôi tai mèo, "Đừng động, tôi đưa cậu ra ngoài."
Lý Trăn Nhược không dám cử động, ngoan ngoãn dựa lên ngực Lý Trăn Nhiên, giả vờ uống say.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Nhạc Tử Giai thấy Lý Trăn Nhiên ôm người ra, vội bước đến hỏi: "Sao vậy? Uống say rồi?"
Lý Trăn Nhiên gật đầu, "Say rồi, tôi đưa cậu ấy về."
Dĩ nhiên Nhạc Tử Giai không thể cản anh, chỉ có thể nói: "Vậy đi cẩn thận, tôi tiễn hai người ra ngoài."
Cô tiễn Lý Trăn Nhiên đến cửa, anh mới bảo cô: "Không cần tiễn nữa, các ô chơi vui vẻ."
Nhạc Tử Giai mỉm cười gật đầu, "Đi đường cẩn thận."
Lý Trăn Nhược vẫn luôn giả chết trong ngực Lý Trăn Nhiên.

Đến khi cảm nhận được anh ôm mình lên xe, cậu mới kéo áo khoác xuống, hoảng hốt đưa tay sờ đầu mình.

Tai mèo vẫn còn ở đó.
Lý Trăn Nhiên ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Lý Trăn Nhược từ ghế sau lao lên hỏi: "Làm sao đây?"
Hình như Lý Trăn Nhiên cũng không được bình tĩnh cho lắm, "Làm sao cái gì?"
Lý Trăn Nhược: "Tai! Còn có đuôi nữa!"
Lý Trăn Nhiên liếc cậu qua gương chiến hậu, "Cậu có thể ngủ một giấc, có lẽ tỉnh rượu sẽ biến mất."
Lý Trăn Nhược cảm thấy lời anh nói rất có lý, nói: "Thế...!tôi đi ngủ nhé."
Lý Trăn Nhiên phất tay một cái, ý bảo cậu ngủ đi.
Lý Trăn Nhược nằm xuống ghế sau, tất nhiên không quên việc biến lại thành mèo.

Dù sao lát nữa cậu cũng phải về nhà họ Lý với anh.
Sau khi Lý Trăn Nhiên về đến nhà, anh mới phát hiện ra con mèo của mình đã ngủ như chết rồi.

Nhéo tau cũng không tỉnh, anh thấy thú vị, vươn tay túm một chân mèo lôi ra.
Dì Vương mở cửa cho anh vào nhà, thấy con mèo bị anh túm một chân mà không có phản ứng gì thì sợ hết hồn, "Ấy, lại sao nữa đây?"
Lý Trăn Nhiên xách chân mèo lên cao hơn chút, "Uống say."
"Uống say?" Dì Vương ngạc nhiên, "Sao cháu lại cho nó uống rượu? Này không phải là hành hạ nó à?"
Lý Trăn Nhiên thờ ơ đáp: "Là nó tự muốn uống, không sao đâu dì."
Nói xong, anh xách theo Lý Trăn Nhược lên phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi