GHI CHÉP VỀ SÁCH MINH HỌA SƯU TẦM ÁC MỘNG


Edit: Ryal
Ân Lưu Minh tìm cớ xua Trì Tịch đi, tìm một phòng trống gọi Diệp Thanh Thanh tới.

Lần trước y không thu Diệp Thanh Thanh vào sách minh họa, mà bảo cô nàng trà trộn vào đám học sinh hệt như ngày trước.

Y phát hiện hình như nhận thức của Diệp Thanh Thanh hơi kì lạ - dường như cô nàng không hề biết mình là quái vật trong trò chơi amo, mà vẫn nghĩ mình là học sinh bình thường; nhưng khi bị thu vào rồi được thả ra từ sách minh họa thì cô nàng vẫn thản nhiên chẳng hề kinh ngạc.

Nhất thời Ân Lưu Minh cũng không chắc đây là sự đặc thù của quái vật trong giấc mơ, hay do sự ảnh hưởng của sách minh họa nữa.

Nếu bây giờ Thẩm Lâu ra ngoài thì có thể hỏi hắn rồi.

Nhớ đến Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh mới bỗng nhiên ý thức được một việc.

Cả ngày nay Thẩm Lâu chưa hề bước khỏi cuốn sách lần nào.

Tuy y biết hắn chưa được bao lâu, nhưng lúc trước gần mỗi lúc không có người chơi khác là Thẩm Lâu lại đi ra ngoài để chứng tỏ mình đang có mặt.

Thực ra Ân Lưu Minh không quen với hình thức chung sống "nhiệt tình" như thế, nhưng nể mặt hắn đang kí khế ước với y, hơn nữa Thẩm Lâu đã cô đơn một mình trong sách minh họa chẳng biết bao lâu nên chắc cũng muốn tìm ai trò chuyện, y bèn mặc kệ hắn.

Y khẽ vuốt ve cuốn sách, lật trang đầu tiên ra.

"Học sinh xác sống" nằm ở trang thứ hai, còn trang thứ nhất chỉ có độc một ô vuông với hình người đàn ông đẹp đẽ như loài yêu quỷ.

Dù tranh vẽ không chân thực bằng ảnh chụp, nhưng phong thái kiêu hãnh ngông cuồng vẫn toát lên từ ánh mắt bễ nghễ và chiếc cằm cao ngạo của người trong tranh.

...!So với tên Thẩm Lâu vừa ồn ào vừa vô dụng trong mắt Ân Lưu Minh, thì họ như hai người hoàn toàn khác biệt.

Ngón tay Ân Lưu Minh dừng lại một chốc trên bức vẽ Thẩm Lâu, rồi chuyển sang trang kế nơi có hình minh họa "Học sinh xác sống".

Trong lúc hoảng hốt, dường như y nghe được một tiếng "Hừ".

Ân Lưu Minh thu Diệp Thanh Thanh vào trong sách, rồi lại thả cô nàng ra.

Diệp Thanh Thanh vịn vào bàn: "Thầy từ từ thôi thầy ơi, nhanh quá em choáng lắm".

Đầu tiên Ân Lưu Minh xác nhận mốc thời gian: "Ngày mốt mấy đứa phải thi à?".

"Vâng ạ".

"Kì thi lần này khó không?".

Diệp Thanh Thanh hơi chần chừ: "Có lẽ là không ạ, trừ vài người ra thì hầu như ai cũng thấy mình ổn".

"Vài người...!Là những ai?".

Diệp Thanh Thanh ngẫm nghĩ: "Ví dụ như đám Nghiêm Hàng ấy ạ, bình thường không nghe giảng, lúc tự học buổi tối cũng trốn tiết ra ngoài.

Còn cả Tề Tiểu Bắc học không tốt nữa...".

Ân Lưu Minh lập tức bắt được điểm mấu chốt: "Thành tích học tập của Tề Tiểu Bắc tệ lắm à?".


"Thực ra cậu ấy rất chăm học, nhưng mà...".

Diệp Thanh Thanh đặt tay trước ngực, vẻ mặt bối rối.

"Nói thì hơi quá đáng, nhưng đúng là trên đời có người không hợp với việc học.

Với lại đám Nghiêm Hàng lúc nào cũng bắt nạt Tề Tiểu Bắc hết...".

"Tại sao Nghiêm Hàng lại bắt nạt Tề Tiểu Bắc?".

"Cái đám đó bắt nạt thì cần gì lí do hở thầy ơi?".

Diệp Thanh Thanh bĩu môi.

"Trong lớp làm gì có ai chưa bị chúng nó ăn hiếp bao giờ? Chẳng qua thấy Tề Tiểu Bắc nhát gan hiền lành nên chúng nó mới chăm sóc đặc biệt cho cậu ấy thôi".

Ân Lưu Minh nhớ lại ánh mắt ảm đạm của Tề Tiểu Bắc trong phòng y tế, bèn hỏi thêm một câu: "Giáo viên và các bạn không ai giúp cậu nhóc đó à?".

"Tụi em đâu dám!".

Diệp Thanh Thanh thở dài.

"Hồi học kì trước, có một bạn không chịu nổi nên đánh nhau với Nghiêm Hàng.

Cuối cùng bạn đó bị Nghiêm Hàng cùng vài tên lưu manh chặn ngay ngoài cổng trường, gãy cả chân...!Sau đó cậu bạn kia cũng chuyển trường luôn.

Vì Nghiêm Hàng có ông nội là hiệu phó nên các thầy cũng không quản nổi.

Chỉ mỗi chủ nhiệm Tưởng nghiêm khắc là để tâm, nhưng thầy cũng nhiều việc lắm, cho nên...".

Cô nàng hơi do dự, rồi lại nói thêm: "Hơn nữa trông Tề Tiểu Bắc lúc nào cũng bẩn thỉu, lầm lì ít nói, nên cậu ấy không có bạn".

Ân Lưu Minh gật gật đầu như đang suy nghĩ.

Việc này giải thích lí do tại sao trong trường trung học An Dương chỉ có một giáo viên duy nhất là chủ nhiệm Tưởng.

Trong tiềm thức của Tề Tiểu Bắc, có lẽ chỉ mỗi chủ nhiệm Tưởng thi thoảng quát Nghiêm Hàng vài câu mới có thể đem lại cho cậu cảm giác an toàn.

"Em còn nhớ chuyện gì xảy ra hôm qua không?".

"Hôm qua ấy ạ?".

Diệp Thanh Thanh hơi ngơ ngác.

"Hôm qua em gặp thầy còn gì?".

Ân Lưu Minh trầm ngâm: Có vẻ kí ức của Diệp Thanh Thanh không bị sắp xếp lại.

"Còn hôm kia thì sao?".


"Hôm kia ạ...".

Diệp Thanh Thanh nhíu mày, rồi bỗng rùng mình.

"Hôm trước em mơ thấy mình bị một tên rất đáng sợ đè xuống đất hành hung, còn bị xé thành nhiều mảnh nữa...!Ác mộng đó thầy! Sợ lắm!".

Ân Lưu Minh: "...".

Y tằng hắng một cái, ngồi thẳng dậy: "Bối cảnh trong mơ là kí túc xá à?".

"Vâng ạ!".

"Hơn nữa, hình như em đã biến thành thực vật?".

"Đúng ạ!".

"Để tôi đoán nhé...!Có phải dạo này kí ức về những buổi học chiều của em cũng mơ hồ lắm không?".

"Thầy ơi, sao cái gì thầy cũng biết thế!".

Ân Lưu Minh nở nụ cười ôn hòa.

Y đâu chỉ biết, y chính là người điều khiển dây thường xuân cơ mà.

Xem ra dây thường xuân mới là "linh hồn" của Diệp Thanh Thanh, còn xác sống chỉ là thân thể cô nàng sống nhờ trong đó.

Giữa đêm vô số dây thường xuân nuốt chửng xác sống, thực ra có lẽ chỉ là một chuyện rất giản đơn...!
Các học sinh đang tìm kiếm cơ thể của mình.

Nếu buổi trưa Nghiêm Hàng bắt nạt Tề Tiểu Bắc, khiến lòng cậu hoàn toàn chết lặng thì sẽ dẫn tới việc sinh mệnh của các học sinh trong mộng bị tróc ra, họ biến thành xác sống.

Đến đêm thì dây thường xuân nổi loạn, đó chính là linh hồn nguyên bản đã biến thành thực vật của các học sinh tìm về với cơ thể mình.

Ân Lưu Minh càng lúc càng thấy trò chơi Ác Mộng rất thần kì.

Giấc mơ của người bình thường chắc chắn sẽ không tỉ mỉ đến cỡ này, và cũng sẽ không có những nhân vật hoàn toàn chẳng khác gì thực tế như Sở Đông và Diệp Thanh Thanh.

Cái chết luân hồi của những học sinh là nhằm tăng "tính thú vị" của trò chơi, hay là một gợi ý đây?
Nếu những đóa hoa lít nhít trong ngôi trường này thực sự là những người chơi đã từng thất bại, vậy thì giấc mơ của Tề Tiểu Bắc đã diễn ra được bao lâu rồi? Tề Tiểu Bắc trong hiện thực lúc nào cũng trong trạng thái hôn mê ư?
Hay là...!Thực ra từ đầu chẳng có Tề Tiểu Bắc nào hết?
"Thầy ơi?".

Ân Lưu Minh ngẩng đầu, đúng tầm đối diện với ánh mắt tha thiết của Diệp Thanh Thanh.

Chắc chắn Diệp Thanh Thanh trong trạng thái dây thường xuân không có kí ức rõ ràng, vậy nên cô nàng mới nói chuyện với y tự nhiên nhường ấy.

"Sao thế?".

Diệp Thanh Thanh nhìn y bằng đôi mắt lấp lánh: "Thầy ơi, thầy hỏi xong chưa ạ? Em hỏi thầy vài câu nhé?".


Ân Lưu Minh thấy hơi khó hiểu: "Ừ, hỏi đi".

Chẳng biết Diệp Thanh Thanh móc từ đâu ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu chuẩn bị ghi chép: "Thầy tên gì ạ? Bao tuổi rồi? Có bạn gái hay bạn trai không? Thích kiểu người thế nào?".

Ân Lưu Minh: "...".

Ân Lưu Minh: "Em đang điều tra nhân khẩu đấy à? Ân Lưu Minh, hai mươi tư tuổi, chưa có người yêu...!Mà giờ nghiêm cấm tình thầy trò đấy nhé".

"Ồ".

Diệp Thanh Thanh hơi thất vọng, rồi lại lập tức lên tinh thần: "Thế quan hệ giữa thầy với cái thầy dễ thương lúc trước là gì ạ? Ngủ chung giường...!í, chung phòng ạ?".

"Quen biết bình thường thôi, ngủ khác phòng".

Diệp Thanh Thanh bẹp miệng: "Thầy đúng là chẳng hở ra tí gì".

Ân Lưu Minh hơi buồn cười: "Lớp mười hai rồi, em không chú tâm mà học đi à?".

"Hầy, cũng tại lớp mười hai rồi nên em không có thời gian xem phim đọc truyện đấy, chỉ hít tí mùi yêu đương sống qua ngày thôi".

Diệp Thanh Thanh chẳng chút thẹn thùng mà nhìn Ân Lưu Minh một chốc, vẫn thấy không cam lòng.

"Thầy Ân này, thầy đẹp trai thế mà không có bạn gái thật ạ?".

"Không".

Ân Lưu Minh đan hai tay vào nhau, híp mắt cười.

"Tính tình tôi không tốt, lỡ đâu dọa đến người khác thì sao".

Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng: "Em thấy thầy hiền lắm mà".

Ân Lưu Minh nhíu mày, cười mà không nói.

Một tiếng cười nhạo mơ hồ vang lên.

Diệp Thanh Thanh sợ hết hồn: "Ai đó?".

Thẩm Lâu chầm chậm hiện ra sau lưng cô nàng, đôi ngươi xanh thẳm như làn nước mang vẻ châm chọc: "Hiền ấy à? Ha ha".

Ân Lưu Minh hơi kinh ngạc, quay đầu: "Sao anh lại đi ra?".

Thẩm Lâu cười lạnh: "Sao, ta không được phép ra ngoài à?".

Ân Lưu Minh híp mắt cười: "Không, tôi cứ tưởng Thẩm tiên sinh quen ở một mình rồi chứ".

Thẩm Lâu: "...".

Chắc chắn hắn không ra ngoài vì một mình ngồi trong sách minh họa tẻ nhạt quá đâu?
Thân thể màu lam nhạt trong suốt của Thẩm Lâu gợn sóng dập dờn, như cục đá bị ném vào mặt nước.

Ân Lưu Minh thấy thế thì tức khắc không dám trêu hắn nữa, quay sang nhìn Diệp Thanh Thanh.

Hai má cô nàng đỏ ửng, vừa ôm ngực vừa múa bút thành văn: "Trời ơi! Tình người duyên quỷ, yên lặng bảo vệ, lời ngon tiếng ngọt! Ngọt ngào chết mất!".

Ân Lưu Minh: "...".

Tình người duyên quỷ cái cóc khô.


Y xoa trán, đứng dậy: "Cảm ơn em vì đã hỗ trợ, giờ về lớp học đi".

"Hở? Thầy Ân ơi, chuyện của thầy với cái anh Thẩm tiên sinh này...".

Cánh cửa phòng học ngăn ánh mắt chờ mong của Diệp Thanh Thanh lại.

Ân Lưu Minh thở dài.

Nếu y là thầy chủ nhiệm, thì nhất định phải quản chặt chuyện học sinh đọc tiểu thuyết linh tinh mới được.

Thẩm Lâu chầm chậm trôi bên người y, màu lam vẫn hơi trầm, có vẻ hoàn toàn không định quay về.

Ân Lưu Minh thử đoán tâm trạng hắn.

Chẳng biết Thẩm Lâu đã bị giam trong sách minh họa bao lâu, vất vả lắm mới gặp được người ngốc ngếch như y rồi kí một khế ước không công bằng, chắc chắn là rất cô đơn rồi.

Về tình hay về lí thì chính y cũng nên phát huy tinh thần ba tốt của thanh niên trong chủ nghĩa xã hội, phải thân thiết hơn với lão già này mới được.

Bởi vậy Ân Lưu Minh ôn hòa hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh muốn đi xem kịch với tôi không?".

"Kịch gì?".

"Kịch của Tề Tiểu Bắc đó".

"Hôm qua ta xem rồi mà".

Miệng thì nói thế, nhưng sắc mặt Thẩm Lâu vẫn khá hơn nhiều, hắn quay về màu lam nhạt như cũ.

.

truyện đam mỹ
Vẫn là phòng nước sôi buổi trưa, vẫn là cảnh mấy đứa học sinh côn đồ đánh đập Tề Tiểu Bắc.

Ninh Viện Viện đã đứng trước cửa đợi từ lâu, cùng xem hết nội dung vở kịch.

Ân Lưu Minh và Trì Tịch lại dẫn Tề Tiểu Bắc tới phòng y tế.

Cũng giống hôm qua, sau khi thay thuốc xong thì vẻ mặt Tề Tiểu Bắc vẫn chết lặng, cậu thấp giọng cảm ơn rồi rời đi.

Trì Tịch nằm nhoài trên bàn, thấp giọng: "May là hôm nay trên tay cậu nhóc đã có băng gạc nên không bị Nghiêm Hàng làm bỏng nữa".

"Đây cũng chẳng phải tin tốt gì".

Ân Lưu Minh ném mấy cái vỏ thuốc vào thùng rác, khẽ nói: "Rõ ràng cậu ta không bị tua lại như những người và vật khác".

Trì Tịch ngẩn ra, rồi biến sắc.

Nói cách khác là...!Tề Tiểu Bắc cứ mãi bị Nghiêm Hàng đánh đập, ức hiếp, không ai quan tâm; bạo lực học đường xoay vòng tiếp diễn.

Có lẽ ban đầu cậu cũng từng khổ sở giãy giụa, từng cầu xin...!Không biết những người chơi trước kia đối xử với cậu ra sao, mà dù gì thì bao lớp người tới rồi đi mà nỗi khổ ấy vẫn mãi còn đó, cuối cùng cậu nhóc dần dần chết lặng.

Trì Tịch hít một hơi thật sâu: "Anh Ân à, hôm nay chúng ta hoàn thành nhiệm vụ dạy bù được không?".

Nếu được...!Thì ít nhất phải đẩy thời gian tới ngày hôm sau.

Ryals note: Diệp Thanh Thanh giờ hơi phiền chút, nhưng sau này cô bé cũng là một trong những phụ tá đắc lực và thậm chí còn được sống cuộc sống của riêng mình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi