GHI CHÉP VỀ SÁCH MINH HỌA SƯU TẦM ÁC MỘNG

Edit: Ryal

Những kí ức của nó bắt đầu từ cơn đau khi bị đâm thủng.

Trước đó nó chỉ hành động theo bản năng.

Khi ý thức được mình bị thứ gì đó ghim chặt lên vách thế giới, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nó là giận dữ và giãy giụa.

Nhưng dù có dùng cách nào thì ngọn giáo ngũ sắc kia vẫn vững vàng như thế, chẳng có lấy một tia dao động.

Trong những phút giây táo bạo nhất, đầu óc nó từng bị bản năng chi phối mà vô số lần tấn công ngọn giáo ngũ sắc kia, nhưng lần nào cũng chỉ như muối bỏ bể, không để lại chút hậu quả nào.

Dần dà nó cũng mệt.

Ngọn giáo kia phong ấn tất thảy của nó, nó chỉ có thể ở lại nơi hỗn độn này, không có ánh sáng, không có âm thanh.

Đó là những thứ nó từng quen, giờ chẳng hiểu vì sao lại khó chịu đựng đến thế.

Nó chưa biết cô đơn là gì mà đã biết đến mùi cô đơn.

Vì thế nó không kìm được, bắt chuyện với đối tượng duy nhất nó có thể giao lưu cùng.

Nó truyền ý nghĩ sang vài lần mà phía bên kia chẳng hề đáp lại. Nếu không cảm nhận được linh hồn bên trong ngọn giáo kia, có lẽ nó còn tưởng đây chỉ là một món vũ khí không mang ý thức.

Ban đầu nó còn nhụt chí, cũng hạ quyết tâm không để ý tới tên kẻ thù đáng ghét kia nữa; nhưng rồi nó lại thấy cô đơn và tiếp tục bắt chuyện.

Dần dần nó cũng quen với kiểu giao tiếp đơn phương này.

Nó từng nhiều lần hỏi "Sao mi lại ghim ta ở đây", "Phải làm sao mi mới chịu thả ta ra", cũng từng uy hiếp, từng chửi bới, từng cầu xin, nhưng kẻ kia chưa bao giờ đáp lại mà chỉ lắng nghe trong yên lặng.

Mãi đến một ngày nọ, nó nói: "Mi có cấy kí ức quái dị vào đầu ta không đó, mấy hôm nay ta nhớ được một đứa bé loài người rất kì lạ".

"Đứa bé nào?".

"Một thằng oắt con loài người...". Vừa đáp lời, nó đã tỏ ra kinh hãi: "Cuối cùng mi cũng chịu nói rồi à?".

Ý nghĩ của kẻ kia lạnh lẽo như một tảng đá: "Còn gì nữa không?".

Nó rất bất mãn với thái độ này, nhưng vì cuối cùng cũng được đáp lại nên không tính toán chi li nữa, chỉ miêu tả lại một cách đơn giản về những mẩu kí ức vừa xuất hiện.

Cuối cùng nó cố tình hỏi: "Những kí ức đó là do mi cấy vào à? Chúng quan trọng với mi lắm hay sao?".

"...".

Nó ngỡ mình đã nắm được nhược điểm của ngọn giáo nên cười khẩy: "Tốt nhất mi nên thả ta ra ngay bây giờ, nếu không ta sẽ xóa sạch những kí ức kia... Ta là hạt nhân hư ảo của thế giới, nghĩa là tất cả những người có liên quan đến nó trên thế giới này đều sẽ không nhớ gì về nó nữa đâu".

Ai ngờ kẻ kia chỉ hỏi một câu nhẹ bẫng: "Ngươi cũng sẽ quên sao?".

"Đương nhiên, thứ kí ức chẳng có gì quan trọng thì sao phải giữ lại?".

Lần này, kẻ kia im lặng một lúc rất lâu rồi mới đáp: "Vậy thì tùy ngươi".

Nó cười khẩy, xóa sạch những kí ức kia mà không hề do dự.

Khi ấy nó vẫn bị bản năng ảnh hưởng, cực đoan, hỗn loạn, thích gì làm nấy, vẫn chưa biết cân nhắc hậu quả là gì.

Nhưng sau khi kí ức kia biến mất, nó cảm giác đáy lòng mình có gì đó trống trải, cảm giác tẻ ngắt chưa bao giờ xuất hiện bỗng chiếm trọn tâm trí nó.

Để cắt đứt thứ cảm giác khó hiểu ấy, nó khoe khoang với ngọn giáo ngũ sắc: "Ta đã xóa kí ức đó rồi... Dù ta cũng chẳng nhớ đó là gì, ha ha!".

Phía kia lặng im, không chút tiếng động.

Dù sao cũng đã có khởi đầu, thi thoảng họ lại trò chuyện một hai câu.

Cũng nhờ đó mà nó biết ngọn giáo chẳng thèm để tâm tới mình vì y đang bận quan sát hiện thực, chứ không phải đang ngủ.

Nó cũng biết ngọn giáo ấy từng là con người và bây giờ vẫn rất quan tâm tới tốc độ phát triển của nền văn minh loài người.

Nó chẳng muốn biết vì sao con người ấy lại hóa thành hòn đá ngũ sắc, chỉ muốn tìm ra chỗ có lợi cho mình.

Sau vài lần thăm dò, nó nảy ra một ý nghĩ quan trọng.

Nó đề nghị tạo ra những giấc mơ.

Dù nó không thể nhìn thấy thế giới thực, nhưng những cảm xúc ở đó có thể phản chiếu lại nơi đại dương hư vô mà họ đã vùi thây.

Nó còn tưởng kẻ kia sẽ nghi ngờ, nhưng y lại đồng ý.

Ngọn giáo và Thận đại diện cho hiện thực và hư ảo của thế giới. Sau khi cả hai quyết định xong xuôi, những giấc mơ ra đời.

Trong chớp mắt, vô số giấc mơ to nhỏ được sinh ra từ vùng biển Hư Vô này dưới dạng bọt khí, chứa đựng cảm xúc của mỗi người, biến thành vài bức tranh.

Vạn vật mơ tưởng, hi vọng và giải tỏa trong giấc mơ thuộc về họ.

Nó nghe thấy phía bên kia nói: "Những giấc mơ cũng là mong muốn thầm kín của hết thảy sinh linh trên thế giới này".

Chứ không phải chỉ vì mong muốn của nó.

Nó hiểu, nhưng chỉ thoáng coi thường.

Sự chào đời của những giấc mơ chính là bước đầu tiên trong kế hoạch chạy trốn khỏi ngọn giáo ngũ sắc.

Sinh linh nào cũng đều có giấc mơ, gồm cả những thực thể đang ở giữa biển Hư Vô này – ngọn giáo và nó.

Chẳng mấy khi phía kia chủ động hỏi han: "Ngươi muốn thấy gì trong mơ?".

"Ta không có kí ức thì dĩ nhiên giấc mơ cũng rất tẻ nhạt". Nó đáp. "Chẳng bằng đi xem giấc mơ của những tên khác".

Nó không dùng giấc mơ của mình mà biến nó thành một con đường hư vô nối đến mọi giấc mơ.

Cứ thế nó có thể nhìn thấy tất thảy, thậm chí có thể trốn thoát thông qua những giấc mơ đó.

Tiếc là dưới sự kìm hãm của ngọn giáo thì mọi giấc mơ đều là hư ảo, không gây ảnh hưởng lên hiện thực – và nó không thể gây nhiễu bất cứ giấc mơ nào mà chỉ có thể quan sát.

Không sao, thời gian còn dài.

Nó tự an ủi bản thân, chỉ cần ngọn giáo ấy dao động trong nháy mắt là nó có thể nhân cơ hội trốn thoát!

Kẻ mang tên "Khải Hải" này đã từng là con người, rất lưu tâm tới giống loài cũ, cứ để y quan sát những biến động đặc sắc trong cuộc sống dưới kia rồi nhất định y sẽ nảy ra suy nghĩ "Tại sao mình phải ở nơi này mãi mãi".

Chỉ cần có một phút giây như vậy...

Nhưng thời gian thấm thoát thoi đưa, diện mạo của thế giới thực đã đổi thay rất nhiều mà họ vẫn chỉ ở đó và ngắm nhìn những giấc mộng nhiều như sao sa.

Giữa khoảng thời gian dài dằng dặc ấy, nó thấy Khải Hải chỉ chăm chú nhìn khói lửa nhân gian trong tĩnh lặng, y chưa từng có một chút dao động mảy may.

Ban đầu nó ngạc nhiên, không phục, nghi ngờ, giận dữ, cuối cùng mọi cảm xúc đều biến mất theo dòng chảy thời gian, chỉ còn lại nỗi hứng thú lớn lao với Khải Hải.

Con người thường không sống quá trăm năm, sau đó cơ thể họ mục nát và linh hồn cũng bắt đầu suy yếu. Tên người này đã làm gì để giữ được tâm trí kiên định sau chừng ấy thời gian?

Nó muốn thấy Khải Hải đánh mất chính mình.

Vì thế nó động tay, phá vỡ vài giấc mơ của con người.

Có những người trời sinh đã thần kì, có những người bỏ công tu luyện nên sở hữu khả năng đặc biệt trong mơ.

Những người đó đi theo con đường mà nó đã chuẩn bị sẵn, tới trước ngọn giáo.

Họ chưa từng thấy thứ gì đẹp đẽ và khổng lồ đến thế, tất cả quỳ xuống vái lạy, gọi Khải Hải là thần linh, van cầu Khải Hải bảo vệ.

Khải Hải không đáp lời mà chỉ đuổi họ về hiện thực, đồng thời xóa sạch kí ức của họ về ngọn giáo ngũ sắc.

Nó hỏi: "Chúng ước với mi, sao mi không chấp thuận?".

"Những thứ có được dễ dàng sẽ chỉ phá nát họ".

"Thì để chúng trả giá một chút là được rồi". Nó cố tình nói. "Chẳng phải có nhiều tên chìm đắm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại hay sao? Mi đừng nhúng tay, cứ cho đám kia đi phá vỡ giấc mơ của chúng để tống chúng về hiện thực là được".

Khải Hải im lặng rất lâu, mãi sau mới đáp: "Thử cũng được".

Cứ thế, trò chơi Ác Mộng ra đời.

Ban đầu những người có khả năng đặc biệt chỉ giúp họ phá bỏ những giấc mơ quá vững chắc, không có hệ thống và cũng không có điểm.

Những người đó vẫn không thể nhớ được dáng hình của ngọn giáo ngũ sắc, sau khi tỉnh lại họ chỉ có thể tôn kính gọi y là Ác Mộng.

Cái tên Khải Hải không còn được thế gian biết đến nữa, bởi sau mỗi lần họ phá vỡ giấc mơ để đổi lấy thù lao, y sẽ xóa sạch bản thân trong kí ức của họ.

Họ chỉ nhớ là có y.

Văn minh loài người càng lúc càng tiến bộ, hình thức của trò chơi Ác Mộng cũng theo đó mà biến đổi.

Khi thương mại đạt đến đỉnh cao trong xã hội loài người, điểm và giao dịch cũng xuất hiện trong trò chơi Ác Mộng;

Khi ngành công nghiệp điện tử phát triển, hệ thống xuất hiện.

Những người từng có mặt trong trò chơi Ác Mộng sẽ đề xuất ý kiến của mình với hệ thống, rồi hệ thống sẽ xem xét thêm chúng vào trò chơi.

Còn nó thì luôn thầm lặng ám chỉ và mê hoặc Khải Hải.

... Nhìn xem, thế gian phồn hoa rực rỡ đến thế, non sông tươi đẹp kia là do mi canh giữ, mi không động lòng sao?

... Nhìn xem, mọi người ca tụng tiên và thần nhưng lại không nhớ tới kẻ có công nhất trong việc trấn áp ma quỷ là mi, mi không ấm ức sao?

... Nhìn xem, giữa người và người có tình bạn, tình yêu, tình thân, mi thì trước sau vẫn chỉ lẻ loi ở nơi đây một mình, mi không ao ước sao?

Khải Hải chưa bao giờ đáp lại nó.

Nó bắt đầu thấy sốt ruột.

Cảm giác sốt ruột ấy dường như cũng không bắt nguồn từ việc nó chẳng thể trốn khỏi nhà tù này, mà là bởi lúc nào Khải Hải cũng tỏ ra lạnh nhạt và hờ hững.

Thậm chí nó còn bắt đầu thấy bất bình cho y.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao mi cam tâm ở lại nơi này với một huyễn linh hỗn loạn và tà ác?

Tại sao mi không khát khao được quay về với thế gian mà mi nên sống?

Trấn áp "ta" thực sự quan trọng hơn tất thảy của "mi" sao?

Dường như Khải Hải nhận ra ý nghĩ của nó, nên y bỗng nói: "Đừng phí sức. Ta sẽ mãi mãi ở đây với ngươi, không ai có thể đả động được đâu".

Một suy nghĩ điên cuồng chợt lóe lên.

Suy nghĩ ấy hoàn toàn ngược với mục đích trốn khỏi sự kìm kẹp của ngọn giáo trong quá khứ, cũng hoàn toàn không phù hợp với thân phận và logic của nó.

... Nhưng kệ chứ?

Nó là Thận độc nhất vô nhị của thế giới này, nó trời sinh là định nghĩa của hỗn loạn và tùy tiện, chỉ cần nó muốn thì làm gì chẳng được.

Nó biết Khải Hải chắc chắn sẽ không để nó rời khỏi đây.

Nhưng nó có thể để Khải Hải rời khỏi đây.

Vẫn giữ lại ngọn giáo trấn áp mình, nhưng để linh hồn của Khải Hải sống lại ở thế giới thực.

Nó mượn cơ hội dẫn linh hồn của Tinh Vệ vào trò chơi Ác Mộng để giải thoát cho cơ thể con người mà Khải Hải giấu trong ngọn giáo, biến nó thành người chơi.

Chắc chắn Khải Hải sẽ cho rằng nó muốn tìm cách đào tẩu và phong tỏa mọi sức mạnh liên quan tới "Thận".

Nhưng không sao, lần này nó không chiến đấu để chạy thoát.

Nó muốn Khải Hải được lần nữa sống lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi