Edit: OnlyU
Khi Giang Thiếu Bạch đi ngang qua Kim Sa Thành, vừa khéo khu phố chợ ở thành thị này mới khai trương, rất nhiều tu sĩ đang bày sạp bán hàng. Hắn cũng góp vui, đến thuê một quầy hàng.
Giang Thiếu Bạch ngồi trước gian hàng, chọn một số món mang ra bán, bảng hiệu để bên cạnh có ghi “Một trăm nguyên thạch trung phẩm một món, không trả giá“.
Hắn lấy ra đủ loại đồ vật, pháp khí, linh tài, có cả đan dược, tất cả đều có giá một trăm nguyên thạch trung phẩm.
Cách bán hàng của hắn khá đặc biệt, khiến mọi người tò mò túm lại xem.
Một trăm nguyên thạch trung phẩm một món không tính là đắt, nhiều người sẵn lòng chi tiền mua một hai món.
Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Ngươi mô phỏng theo cách thức bán hàng của cửa hàng mười tệ đó hả?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Bán thế này khá nhanh, giao dịch tương đối đơn giản, không cần tốn nhiều nước bọt cò kè mặc cả, mà lợi nhuận thu được không thấp.
Diệp Đình Vân cười nói: “Bán thế này khá thú vị.”
Hắn cũng cười đáp: “Còn không phải sao.” Thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống phố chợ cũng không tồi.
Quầy hàng bày bán đủ các món hàng nhanh chóng thu hút các tu sĩ đi dạo chợ, trước quầy trở nên nhộp nhịp. Đông người thì nhiều cạnh tranh, rất nhiều người cùng nhìn trúng một món đồ, lập tức xem ai ra tay nhanh hơn.
Diệp Đình Vân nhìn xung quanh, khu phố chợ có rất nhiều quầy hàng, chỉ có quầy của bọn họ là náo nhiệt nhất. Có người tinh mắt mua một lúc mười mấy món. Giang Thiếu Bạch có nhiều thứ tốt, bán vơi bớt lại bổ sung ngay.
Giang Thiếu Bạch đang nói chuyện với Diệp Đình Vân thì có mấy nữ tu đi đến, chọn chọn lựa lựa trước gian hàng của hắn.
“Cây trâm gỗ đào này không tồi.”
“Phòng hộ của ngọc bội phòng thân này rất cao cấp nha!”
“Khuyên tai tinh xảo quá!”
Các nữ tu thì thầm trò chuyện một hồi, sau đó chọn không ít đồ trang sức rồi rời đi.
Trong mấy chiếc nhẫn không gian mà Giang Thiếu Bạch thu thập được có vài chiếc thuộc về nữ tu, hai người họ không dùng được đồ của nữ tu, lúc này mang ra lại bán rất chạy. Vài người mua mười mấy món trang sức luôn. Nhiều thứ có công dụng trùng nhau, người mua thích trang sức kiểu dáng khác biệt nên mới mua nhiều như vậy.
Trước quầy hàng của Giang Thiếu Bạch người đến người đi, khách mua nối đuôi nhau không dứt.
Có một tu sĩ chọn trúng hơn trăm món đồ, ánh mắt người này rất tinh, những món y chọn đều là thượng phẩm, giá trị tương đối cao, hẳn là nhà buôn. Tuy Giang Thiếu Bạch không quá thích khách hàng kiểu này, nhưng người tới mua là khách, buôn bán giao dịch với ai cũng là buôn bán, không lý gì cự tuyệt.
Giá cả mỗi món đồ hắn bán không tính là đắt, nhưng một ngày thu được mấy vạn nguyên thạch trung phẩm, đây là con số không nhỏ.
Vì thu thập linh thảo, hai người đã lăn lộn khắp nơi. Tuy bọn họ luôn chạy ngược chạy xuôi nhưng không chểnh mảng việc tu luyện. Có được vô số tinh thạch màu đen trong di tích, thực lực của Giang Thiếu Bạch tiến bộ rất nhanh.
***
Giang Thiếu Bạch bên này thuận buồm xuôi gió, Độc Cô Dương bên kia thì khác.
Lão ta luôn đề phòng hắn đến gây chuyện, thế nên lão có thử mời vài người bạn tốt đến tông môn tọa trấn. Những Tiên Tôn này ngày thường có quan hệ không tồi với Độc Cô Dương, bọn họ cũng biết chuyện Giang Thiếu Bạch, thế nên vừa nghe lão đề nghị lập tức từ chối.
Độc Cô Dương không nhờ được ai giúp đỡ, đã vậy mấy kẻ thù của lão còn hoạt động mạnh.
Truyền thừa của Bích Đan Môn bị bại lộ, gây ảnh hưởng cực kỳ lớn. Vì có được truyền thừa, các đan sư mới ở lại tông môn, cần cù tận tụy luyện đan tích điểm cống hiến, hy vọng đổi được truyền thừa đan thuật.
Truyền thừa đan thuật cao cấp vốn phải phí công sức trí lực mới có được bỗng nhiên trở thành thứ rẻ mạt đầy đường, các đan sư trong tông môn khó mà tiếp nhận được.
Độc Cô Dương không ngờ Giang Thiếu Bạch sẽ chơi chiêu này, lão ta giận điên mà không có chỗ xả.
Truyền thừa bị lộ, trên dưới Bích Đan Môn bàng hoàng, Độc Cô Dương cũng sứt đầu mẻ trán.
Mọi người không rõ tại sao truyền thừa lại đột nhiên bị lan truyền khắp nơi, Độc Cô Dương không dám nói rõ cho bọn họ biết, là lão ta giao truyền thừa của tông môn cho con trai.
Mặc dù Độc Cô Dương là chưởng giáo Bích Đan Môn, nhưng tất cả tông môn đều có nội quy luật lệ. Tùy ý giao truyền thừa cho người nhà là không phù hợp quy củ. Xét cống hiến của Độc Cô Tề đối với tông môn thì còn lâu mới có thể được ban thưởng truyền thừa tông môn.
Tuy Độc Cô Dương không nói ra, nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, vẫn có người điều tra đến Độc Cô Tề.
Sự tình truyền ra, Độc Cô Dương thiên vị con trai, hành sự mập mời, nội bộ tông môn bắt đầu đồn đãi, tất cả mọi người đều cho rằng lão ta quá bất công.
***
Thảo Đan Môn.
“Giang Thiếu Bạch bán truyền thừa Bích Đan Môn khắp nơi?” Lung Dạ không thể tin nổi.
Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu: “Dạo này có một người chào bán ngọc giản truyền thừa Bích Đan Môn khắp nơi, chắc chắn là Giang Thiếu Bạch.”
Vật hiếm thì quý, Giang Thiếu Bạch mang đi bán khắp nơi, mà còn càng bán càng rẻ nữa. Sự tình phát triển đến nước này, ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn đã trở thành thứ rẻ mạt đầy đường.
Hắn bán như vậy căn bản không thu được lợi ích tối đa, chỉ sợ hắn bán không phải vì nguyên thạch.
Thảo Đan Môn và Bích Đan Môn luôn cạnh tranh nhau, Âu Dương Tuyết cũng rất hiếu kỳ mấy loại đan phương và thủ pháp luyện đan đặc hữu của Bích Đan Môn. Năm xưa bọn họ cài không ít mật thám vào Bích Đan Môn nhưng không thể tiếp cận đến những cơ mật của đối phương.
Âu Dương Tuyết không ngờ, năm xưa tốn tâm tư công sức không thu hoạch được gì, bây giờ chỉ cần bỏ ra chút nguyên thạch đã mua được.
Có được ngọc giản truyền thừa Bích Đan Môn, nhưng nàng không cảm thấy vui. Cảm giác này tựa như mọi người cùng tranh đoạt một viên linh đan cấp tám, đến khi đoạt được về tay mới phát hiện linh đan đã mất gần hết dược lực, hiện giờ chỉ tương tự đan dược cấp năm.
Truyền thừa đan thuật cao cấp chính là đại cơ mật của các tông môn, bây giờ Bích Đan Môn bị lộ truyền thừa, tương lai sau này, thế cân bằng giữa các thế lực đan thuật có thể sẽ bị phá vỡ.
Âu Dương Tuyết lắc đầu, hiện tại không nên suy nghĩ quá nhiều như vậy. Tình hình trước mắt, Bích Đan Môn bị các thế lực bóp nghẹt, Độc Cô Dương không dễ dàng gì, đây chính là cơ hội tốt để Thảo Đan Môn đoạt lại lãnh địa.
Lung Dạ lên tiếng hỏi: “Giang Thiếu Bạch có được ngọc giản từ Độc Cô Tề phải không?”
Âu Dương Tuyết gật đầu: “Có lẽ vậy.” Ngoại trừ giả thuyết này thì không còn cách giải thích nào khác.
Cô lắc đầu nói: “Độc Cô Dương nuông chiều con trai quá mức, hiện tại sự tình đến nước này. Có điều, nếu Giang Thiếu Bạch bán ngọc giản khắp nơi, vậy chẳng phải hắn bị lộ hành tung sao?”
“Đúng vậy.”
Ban đầu có người bán ngọc giản truyền thừa Bích Đan Môn, người mua vốn cho rằng tông môn có gian tế, sau đó tin tức truyền đến tai Độc Cô Dương, lão ta hoài nghi Giang Thiếu Bạch, lúc này mọi người mới kịp phản ứng. Thế nhưng đã muộn rồi, sau Giang Thiếu Bạch, có rất nhiều người đầu cơ trục lợi, bọn họ đã phân tán sự chú ý, khó nhận định ai mới là Giang Thiếu Bạch.
Lung Dạ Tiên Vương cau mày nói: “Giang Thiếu Bạch biết chơi lắm.” Một mình hắn mà khiến các thế lực đan dược loạn cào cào.
Âu Dương Tuyết lắc lắc đầu, dạo này có nhiều Tiên Tôn đến tìm phụ thân nàng. Dù sao Giang Thiếu Bạch cũng từng là người Thảo Đan Môn, nhiều người cho rằng hắn sẽ có tình cảm nhất định với tông môn ban đầu nên đến đây nghe ngóng tin tức.
Âu Dương Tuyết cười khổ, thực tế quan hệ giữa hai người kia với Thảo Đan Môn không sâu, nàng không cho rằng hai người sẽ quay lại tìm bọn họ.
Trong lòng nàng hơi hối hận, năm đó khi hai người còn ở tông môn, nàng luôn giữ thái độ quan sát mà không có quan hệ thân thiết.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa đi vừa nghỉ, cứ thế hơn ba năm, hai người thu thập các loại tài nguyên tu luyện, rồi lại lần lượt bán đi.
Hắn bán tài nguyên tu luyện bằng nhiều cách khác nhau, đôi khi bày sạp bán hàng, lúc thì bán cho thương hội, thỉnh thoảng đưa cho phòng đấu giá.
Dựa vào việc bán tài nguyên tu luyện, mấy năm nay hắn thu được mấy ngàn vạn nguyên thạch trung phẩm. Mười mấy tu sĩ Tiên Tôn bình thường cộng tất cả tài sản lại cũng chưa chắc bằng số tiền này.
Sau khi lần lượt bán hết tài nguyên tu luyện, Giang Thiếu Bạch nghĩ chạy ngược chạy xuôi không hay lắm, nên ổn định lại.
Hai người đi đến Tân Lạc Thành, nguyên khí nơi này khá tốt, có không ít đỉnh núi thích hợp tu luyện.
Thành chủ Tân Lạc Thành mở các động phủ trên từng đỉnh núi, thu hút tu sĩ đến thuê. Tiền thuê không rẻ, tu sĩ bình thường không thuê nổi, có điều Giang Thiếu Bạch đã giàu sụ, hắn không quan tâm chút tiền thuê đó.
Cuối cùng hắn trả một cái giá trên trời, thuê đỉnh núi Ngạo Thiên, nơi cao cấp nhất trong thành, chuẩn bị dừng chân một thời gian.
Các đỉnh núi tại Tân Lạc Thành đều riêng biệt, bên ngoài có trận phòng hộ cao cấp, sau khi thuê, tu sĩ có thể cải tạo đỉnh núi trong phạm vi nhất định.
Giang Thiếu Bạch cầm lệnh bài, đi lên đỉnh Ngạo Thiên. Trên đỉnh núi có không ít động phủ, hai người chọn một cái vào ở.
Bỏ ra nhiều tiền nên động phủ này vô cùng rộng rãi, Giang Thiếu Bạch lấy nguyên thạch ra chất đầy động phủ.
Diệp Đình Vân nhìn nguyên thạch chất thành đống, cho rằng cách làm này có vẻ giống nhà giàu mới nổi.
Yêu Yêu và Đa Đa thì lại rất vui sướng, hai đứa hào hứng nhảy nhót trên đống nguyên thạch.
“Nhanh tu luyện đi, nếu không dùng bớt nguyên thạch thì không đủ nhẫn không gian cất chúng đâu.” Hắn phiền muộn nói.
Diệp Đình Vân: “…” Người khác mà nghe hắn nói câu này, có lẽ sẽ muốn đập hắn một trận.
“Không gian trong nhẫn không đủ sao?” Cậu hỏi.
Hắn khẽ gật đầu: “Ừ, thiếu một chút.”
Lúc trước vì có quá nhiều nhẫn không gian nên hắn đã bán bớt đi, sau đó nguyên thạch thu được ngày càng nhiều, chất đầy mấy chiếc nhẫn còn lại. Giang Thiếu Bạch không ngờ có một ngày hắn sẽ phải phát rầu vì sở hữu quá nhiều nguyên thạch.
Diệp Đình Vân gật gù, sau đó cười nói: “Chúng ta có nhiều nguyên thạch như vậy, hẳn là có thể tu luyện được lâu.”
Thế là hai người bắt đầu tu luyện cạnh đống nguyên thạch.
Có các loại tài nguyên dồi dào, tu vi của Giang Thiếu Bạch tăng vọt, nguyên khí trong nguyên thạch nhanh chóng bị rút cạn. Vì đầy đủ nguyên thạch dự trữ nên hắn không hề kiêng dè hấp thu nguyên khí.
Tốc độ hấp thu nguyên khí của hắn cực nhanh, mỗi ngày đều có một đống lớn nguyên thạch bị hắn hấp thu biến thành bột phấn.
Từ sau khi tiến giai Tiên Tôn, nhu cầu dùng nguyên thạch của hắn tăng vọt, hoàn toàn không thể so sánh với trước đây. Nếu hắn không thu được số lượng lớn nhẫn không gian trong vùng xoáy hắc ám thì hắn căn bản không chịu nổi tiêu tốn nguyên thạch thế này. Nhờ có nguyên thạch dồi dào mà tu vi của hắn tiến bộ cực nhanh.
Mọi người đang tìm kiếm Giang Thiếu Bạch đến phát điên, còn hai người thì lánh mặt ở đây tu luyện, vô cùng nhãn nhã.
Hắn nhìn ngọc giản trong tay, khóe miệng cười nhẹ.
Khắp Tiên giới đều biết đến ngọc giản này, nó được mua bán rộng rãi, giống như báo chí ở Tiên giới vậy. Mỗi ngày có chuyện đại sự gì đều thông qua ngọc giản này lan truyền khắp Tiên giới. Lần trước hắn thấy ngọc giản thú vị bèn mua một cái.
Người đăng tin hàng ngày rất có tâm, vì thế thông qua ngọc giản, Giang Thiếu Bạch có thể biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì, dù mấy năm nay hắn luôn tu luyện trong động phủ không ra ngoài.
Diệp Đình Vân hỏi hắn: “Có tin tức gì à?”
“Có vài tin đồn thất thiệt, nơi nào đó lại xuất hiện di tích, chỗ này có Tiên Tôn trở mặt, chỗ kia có huynh đệ bất hòa, lại có cả chuyện tu sĩ ngủ với chị dâu…”
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Sao giống mấy tờ báo lá cải quá vậy?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Bó tay, so với những chuyện đại sự thì mọi người càng có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.”
“Vẫn có vài chuyện liên quan đến chúng ta này, ví dụ như Bích Đan Môn nội loạn, Độc Cô Dương bị trọng thương phải chạy trốn, Thảo Đan Môn đã đoạt lại địa bàn ban đầu.”
Diệp Đình Vân cau mày, khá bất ngờ nói: “Thảo Đan Môn phản công rồi?”
“Ừ.”
Năm xưa Bích Đan Môn xâm chiếm Thảo Đan Môn, các nhân vật cấp cao rút lui kịp thời, thực tế thì năng lực của Thảo Đan Môn vẫn tương đối hoàn chỉnh, gặp được thời cơ thích hợp thì việc giành lại địa bàn cũng bình thường thôi.
Vả lại trước đó hai người đã bán truyền thừa của Bích Đan Môn, tình hình của bọn chúng sẽ không tốt.
“Bích Đan Môn bị mấy thế lực liên hợp tiến công, đã tan tác, Độc Cô Dương bị người ám toán, bị thương phải trốn xa.”
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Quả nhiên là Tiên giới biến ảo vô thường.”
Mấy năm trước, vì cướp địa bàn của Thảo Đan Môn, Độc Cô Dương đã khiến Bích Đan Môn phát triển rực rỡ, bây giờ lại có kết cục giống Âu Dương Hồng năm đó, quả nhiên là phong thủy luân chuyển!
Nghĩ đến Thảo Đan Môn, Diệp Đình Vân chợt nhớ đến Lung Dạ đan sư, cậu nói: “Nếu có cơ hội, chúng ta có thể quay về thăm Lung Dạ Tiên Vương. Ta cũng coi như đã nhận nhân tình của người ta.”
Giang Thiếu Bạch suy nghĩ rồi nói: “Sau này hẵng tính.”
Ấn tượng của hắn về Lung Dạ đan sư khá tốt. Khi còn ở Thảo Đan Môn, nếu không ngoài ý muốn có được phương pháp bào chế Tiểu Thiên Tôn Đan của cô ta thì tu vi của hai người sẽ không tiến bộ nhanh như vậy được. Lung Dạ Tiên Vương lại dừng ở đỉnh Tiên Vương nhiều năm, muốn dựa vào biện pháp tự nhiên tiến giai sợ là không dễ, nếu có Chân Linh Chi Thủy sẽ có thêm vài phần hy vọng.
Hết chương 432