GÌ CON CỦA CẬU ẤY LÀ CON CỦA TÔI



Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Thành phố D là một thành phố tràn đầy hơi thở của cuộc sống bình đạm.

Nơi này không có những toà nhà chọc trời phồn thịnh bức người, cũng không có kiểu kiến trúc lạnh như băng khiến người ta tránh xa vạn dặm, càng không có những dòng xe ngược xuôi chật như nêm cối.

Những cây ngô đồng trên vỉa hè ở thành phố D xum xuê cao lớn làm tôn lên nét đẹp của những ngôi nhà mang hơi thở cổ xưa.

Dù là cành cây ngọn cỏ trong công viên cũng đều bừng bừng sức sống.

Người ở đây nhàn nhã thong dong mà tràn đầy nhiệt huyết, niềm tin vào cuộc sống.

Ấm cúng, yên bình, ngập tràn năng lượng, đây là một thành phố thích hợp để sống.

Lần này Liễu Sùng hết sức hài lòng.

Kiếp trước chấp niệm quá sâu, trách nhiệm quá nặng nề khiến anh sống vô cùng mệt mỏi.

Giờ đây anh đã có Trình Ương bên cạnh, cùng nhau trải qua cuộc sống ở một thành phố như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Nhịp sống chậm rãi luôn khiến con người ta vô cùng tự do thoải mái về thể chất và cả tinh thần.

Không còn phải lo lắng có người đến quấy rầy bất cứ lúc nào, hai người nhìn hoàn cảnh mới ăn ý mà bật cười một tiếng.

Liễu Sùng nhìn trước nhìn sau một chút, thấy xung quanh không có người liền đưa ngón út ra móc lấy ngón út của Trình Ương, lấy balo trên lưng che lại rồi cùng cậu tùy ý đi dọc đại lộ ngô đồng, chỉ hướng phía trước mà đi.

Vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, chỉ cần có một bóng người đi tới liền sẽ buông tay Trình Ương ra, sau khi đám người đi xa thì lại tiếp tục móc lấy, làm Trình Ương chột dạ không thôi.

Ra khỏi con đường này trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên, Liễu Sùng vẫn như cũ không buông tay Trình Ương, cả hai tiếp tục đi tìm người môi giới thuê phòng.

Thái độ của người phụ nữ trung niên này rất tốt, biết được nhu cầu của hai người liền giúp họ tìm phòng theo ý muốn.

Nhưng mãi mà vẫn không tìm được căn nào có một phòng khách một phòng ngủ, bà lúc này mới đề xuất cho hai người những căn có một phòng khách hai phòng ngủ, hơn nữa vội vàng đem toàn bộ thông tin các căn hộ cho thuê đó cho cả hai xem.

Thái độ phục vụ không thể nào tốt hơn nhưng dáng vẻ Liễu Sùng có chút không vui, nếu không phải Trình Ương không muốn người ta vất vả giới thiệu mà không được gì nên tỏ ý muốn đi xem nhà thì anh đã sớm đi rồi.

Trong nội thành cũ đều là chung cư kiểu cũ, hai người đi theo người phụ nữ xem phòng, Liễu Sùng tiện thể hỏi vị trí của chợ và siêu thị cùng các khu sinh hoạt khác.

Vì vị trí tương đối gần nên người phụ nữ nhiệt tình dứt khoát dẫn cả hai đi một vòng cho quen đường xá trước rồi mới tiếp tục đưa hai người đi xem phòng.

Người phụ nữ rất dẻo miệng, không ngừng giới thiệu về nơi này cho hai người bằng tiếng phổ thông ngọng nghịu.

Thấy hai người luôn thân mật thì thầm với nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, bà liền cười ha hả hỏi "Tình cảm mấy cậu thật tốt.

Là anh em hay bằng hữu thế? Sao còn nhỏ đã chạy ra ngoài thuê nhà ở vậy? Hai cậu không phải người địa phương đúng không? Người ở nhà không lo lắng sao?"
Liễu Sùng cưng chiều nhìn Trình Ương, tự nhiên nói "Em ấy là em họ tôi, tới đây tìm việc làm, người nhà đều đồng ý hết."
Người phụ nữ gật đầu, lại tiếp tục liến thoắng "Nhỏ như vậy đã ra ngoài kiếm việc làm rồi.

Tôi thấy mấy cậu còn chưa tới hai mươi mà, không đi học sao?"

Liễu Sùng không khách khí trả lời "Học xong rồi."
Bà cô vẫn chưa buông tha "Vậy có bằng tốt nghiệp sao không tìm việc làm ở địa phương? Lương ở thành phố nhỏ chúng tôi cũng thấp, sinh viên đại học đến đây có là nhân tài cũng không được trọng dụng đâu."
"Dạ, vẫn ổn." Liễu Sùng nói xong đổi chủ đề "Dì ơi, còn bao xa nữa mới đến."
"Nhanh thôi nhanh thôi, qua khúc cua trước mặt là tới rồi."
Bố cục căn phòng cho thuê có hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm.

Bên trong có sẵn một số đồ nội thất đơn giản, tiền thuê hàng tháng là 600 tệ, thanh toán một lần.

Liễu Sùng với Trình Ương nhìn từ trong ra ngoài một lần.

Căn nhà sàn lát gỗ hơi nhỏ chỉ chừng 50 mét vuông.

Trên tường dán giấy dán tường họa tiết màu vàng nhạt.

Cửa ra vào và cửa sổ rất chắc chắn.

Không khí và môi trường xung quanh không tệ, trên bệ cửa sổ còn trồng không ít cây xanh.

Mọi ngóc ngách trong nhà cũng rất sạch sẽ, trong nhà được bảo trì khá tốt, không cũ kỹ bừa bộn như bên ngoài nhìn vào, chỉ là nhiều hơn một căn phòng ngủ làm cho anh có chút không hài lòng "Dì ơi, một phòng ngủ thật sự không có sao?"
Người phụ nữ bất đắc dĩ chẹp miệng, trong lòng có chút bực bội hai người đến tột cùng là có ý gì.

Nhà tốt như vầy không muốn cứ nhất quyết đòi nhà một phòng khách một phòng ngủ.

Chẳng lẽ hai người tính ngủ chung một giường hay sao.

Nếu nói là vì tiết kiệm tiền thì nhìn dáng vẻ đẹp trai sáng sủa của hắn cũng không như người vất vả.

Gia đình hẳn là không khó khăn lắm, hơn nữa ban đầu hắn không nói qua giá cả cũng không giống dáng vẻ thiếu tiền.

Có lẽ là thực sự thích kiểu nhà nhỏ, vì vậy bà cô dùng mười phần kiên nhẫn thuyết phục "Bạn nhỏ à, loại nhà một phòng ngủ thật sự không tìm được.

Hay là tìm người ở ghép đi.

Cũng không khác giá này cho lắm, hơn nữa hai anh em cậu cũng không thể ngủ chung một phòng mà, ngủ cũng không được ngon.

Nên hai phòng ngủ là vừa vặn, phòng còn lại mấy cậu thực sự không muốn ở có thể chất ba đồ linh tinh cũng được mà."
Liễu Sùng không nói, nhíu đôi mày anh tuấn đánh giá xung quanh, cho dù người phụ nữ nói muốn rách cả miệng anh vẫn như cũ không hài lòng.

Bà thím nói khô cả họng thấy đối phương vẫn như không không động tam cũng cảm thấy hơi phiền đành ở một bên nghỉ ngơi, chờ bọn họ cân nhắc lại.

Trình Ương rất hài lòng căn hộ này, trang trí thêm một chút nhất định sẽ rất ấm áp, cậu ở một bên nghe hai người nói chuyện.

Thấy Liễu Sùng đối không tỏ ý kiến gì với lời giải thích của người môi giới.

Vẻ mặt anh đầy kén chọn quan sát căn nhà, đột nhiên cậu có chút hiếu kỳ với nguyên nhân cố chấp một phòng một phòng khách của anh, tiến lên nói gần nói xa "Một phòng ngủ một phòng khách cũng không đủ cho chúng ta ở mà, căn này thật ra cũng không tệ."
Chân mày Liễu Sùng càng nhíu chặt, cứng rắn nói "Một phòng ngủ mới tốt."
"Sao vậy." Trình Ương ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, chẳng lẽ Liễu Sùng có tính chó con thích chui chỗ chật hẹp nên mới nhất định tìm một căn nhà có một phòng ngủ?
Liễu Sùng có chút ảo não với sự không nhạy bén của đối phương.

Anh nhìn một chút xong vẫn là không nhịn được xoay người lại cúi đầu nhìn Trình Ương, khuôn mặt tuấn tú vô cùng mang theo sự không vui, anh liếc nhìn bà dì đang cúi đầu đấm bóp chân, rồi lại quay về phía cậu, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhỏ giọng nói "Chúng ta chỉ cần một phòng ngủ mà thôi.


Thuê hai phòng dư ra một căn phòng luôn cảm thấy không thoải mái, không cần thiết."
Trình Ương đang chuẩn bị hỏi anh vì sao mà chỉ cần một phòng ngủ đột nhiên ý thức được cái gì đó, trong nháy máy liền biết dụng ý của anh khi cố chấp thuê một phòng ngủ.

Hóa ra quanh co muốn một phòng là để cho anh với cậu dùng chung một phòng ngủ.

Trình Ương nhất thời hơi ngượng ngùng, mất tự nhiên ho một cái, nhìn chỗ khác nói "Một phòng kia thật ra có thể làm phòng cho khách hoặc là chất đồ dùng linh tinh mà."
Liễu Sùng tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương, anh vui mừng ra mặt, khoái chí nói "Vậy thì căn này đi."
Người phụ nữ mừng rỡ, vội vàng đi gọi điện thoại cho chủ nhà tới bàn giao với bọn họ, chờ xác nhận thu tiền hoa hồng liền vui vẻ rời đi.

Liễu Sùng một lần trả tiền thuê là trả luôn một năm.

Sau khi xin chủ nhà đồng ý thay ổ khoá mới, họ chính thức định cư ở thành phố D.

Đêm đó hai người mua được chăn nệm ngủ tạm một đêm.

Sáng sớm hôm sau ăn sáng xong liền đi mua đồ dùng hàng ngày, ga trải giường, chăn nệm các thứ mang về nhà còn phải dọn dẹp cho sạch sẽ.

Dọn giường phòng chính xong tự dưng thấy cái giường trong phòng phụ trống không trông chán chán, thế là đi mua thêm bộ ga giường nữa về.

Liễu Sùng còn rất có tâm mà mua thêm một đống đệm gối với thảm trải sàn, trải khắp phòng ngủ, Trình Ương thấy vậy ngạc nhiên nói "Mua mấy cái này làm cái gì, đến lúc dọn dẹp nhà rất khó."
Gối đệm (cushion): Loại gối dùng ở ghế, sofa gọi là đệm (cushion) còn loại gối dùng trên giường ngủ thì dùng từ riêng đó là pillow.

Ở nước Anh thì gối đệm (cushion) thường vuông còn gối dùng trên giường ngủ (pillow) thường là hình chữ nhật.

Liễu Sùng trải xong tấm thảm cuối cùng, hài lòng đứng dậy phủi tay đi đến bên người Trình Ương, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu khẽ cười "Đương nhiên hữu dụng rồi, em có thể thử ngay bây giờ."
(Chào, đây là dòng nước thịt Tô đã cắt chỉ có trên wp, khum đọc khum bị ngắt mạch chuyện đou, đọc tiếp rồi vòng ra húp chút cũng được ">)
Sau một buổi tham hoan đã là chạng vạng tối.

Trình Ương cả người lõa thể, mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.

Liễu Sùng có hơi áy náy sờ lên khuôn mặt mệt mỏi của đối phương, mang nước nóng tới lau chùi sạch sẽ cho Trình Ương rồi sau đó rón rén đóng cửa lại, ra ngoài mua đồ ăn.

Tiếng đóng cửa vang lên, Trình Ương chậm rãi mở hai mắt ra, đưa tay xoa xoa bụng có chút âm ỉ đau khó nhọc trở mình, dời sang chỗ Liễu Sùng nằm tiếp tục ngủ.

Đã một tháng kể từ tình huống đứng không được ngồi cũng không xong, Trình Ương đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ cơn đau khó chịu đó.

Lúc ấy phía sau cậu đau gần một tuần rồi mới chuyển biến tốt, lần này cậu cũng nghĩ đau như lần đầu tiên một tuần là hết, ngày thứ ba cảm giác nóng bừng gần như biến mất, đến ngày thứ tư trừ có chút ê ẩm sưng tấy ra thì còn lại đều không có cảm giác gì.

Trình Ương thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn mỗi ngày bị đối phương chăm sóc như một món đồ dễ vỡ.

Hai người ở nhà nghỉ ngơi chừng một tuần lễ, Liễu Sùng bắt đầu nghĩ đến chuyện đi làm, mặc dù tiền bạc vẫn không thiếu nhưng là vẫn nên suy tính đến chuyện đi làm, không thể ăn không ngồi rồi mãi được.

Anh đi làm lại thẻ sim di động, lưu số điện thoại của nhau trên điện thoại.

Bắt đầu vừa lén lút tìm việc làm sau lưng Trình Ương vừa liên lạc đến trường cấp 3 tốt nhất.

Chờ đến lúc đó nộp tiền học đối phương không muốn đi học anh cũng sẽ nghĩ biện pháp bắt cậu đi, Liễu Sùng không muốn để cho Trình Ương đi theo mình để đi làm việc cho người khác, không muốn người khác sai bảo cậu, chỉ muốn bảo vệ thật tốt cậu, cho cậu tiếp tục đi học.

Cách tìm việc của Liễu Sùng là từ các thông tin tuyển dụng trong thành phố, đầu tiên anh đến quán cà phê Internet để sao chép tất cả các thông tin tuyển dụng mà mình có thể tìm được, sau đó gọi điện và liên lạc vào ngày hôm sau đi phỏng vấn.


Cho nên mấy ngày gần đây thỉnh thoảng anh vẫn luôn đi ra ngoài.

Mỗi lần khoảng một tiếng, ngày hôm sau sẽ ra ngoài khoảng nửa ngày, tưởng có thể giấu cẩn thận nhưng vẫn bị Trình Ương phát hiện.

Nhưng mà Trình Ương cũng không hỏi nhiều, cậu dứt khoát đi theo dõi, phát hiện Liễu Sùng đến một quán cà phê, hơn mười phút sau đi ra tiếp tục đến một cửa hàng khác, lúc này mới biết gần đây đối phương lại gạt cậu lén lút đi tìm việc làm.

Trái tim Trình Ương đau xót, không tránh khỏi có chút khó chịu.

Đối phương tìm việc làm không nói cậu biết là ý gì trong nháy mắt cậu liền hiểu được.

Nhất thời cảm thấy không biết là cảm động hay là tức giận đối phương tự ý quyết định, cậu bèn đứng bên ngoài chờ Liễu Sùng đi ra.

Nơi Liễu Sùng phỏng vấn là một nhà hàng sushi, đối phương tuyển nhân viên cần đáp ứng nhiều điều kiện nhưng mà đãi ngộ quá thấp, khác với những gì viết trên mạng, thêm làm lâu còn phải làm ca đêm.

Liễu Sùng chỉ đành phải lễ phép nói cảm ơn, đi ra khỏi tiệm.

Anh còn chưa đi xuống hết nấc thang liền nhìn thấy Trình Ương chờ ở ngoài, Liễu Sùng hơi cau mày, biết mình đã bại lộ nên chột dạ, cười cười đi tới trước mặt cậu "Em biết lúc nào."
Thần sắc Trình Ương vẫn như thường nhìn anh, giọng điệu cũng không gợn sóng "Mới biết, anh đi tìm việc sao lại không dẫn theo em."
"...Anh đã liên lạc với trường học cho em." Liễu Sùng nói "Muốn cho em tiếp tục đi học."
Quả nhiên là vậy, Trình Ương thở dài, có cảm động hơn nữa cũng không muốn nhận tấm lòng của đối phương "Em lựa chọn rời đi với anh là muốn sống cùng với anh chứ không phải là để anh đi làm chu cấp cho em đi học.

Anh có thể tự quyết định làm bất cứ việc gì cho em cũng được, duy chỉ có chuyện này là không được.

Là em chủ động chọn từ bỏ học hành.

Không cần anh quyết định thay em, tiền anh vẫn chưa đóng đúng không?"
Liễu Sùng nghe vậy hơi bất đắc dĩ thở dài, thấy bốn phía có nhiều ánh mắt nhìn tới liền nắm lấy cổ tay cậu kéo đi vào công viên kế bên, thương lượng "Nghe anh lần này, học xong cấp ba lên đại học rồi em có thể chọn vừa học vừa làm mà."
Trình Ương cau mày, đột nhiên có loại cảm giác bi ai khi đối phương không hiểu được tình cảm của mình.

Cậu tức giận đến mức nhếch miệng nở một nụ cười, nhìn Liễu Sùng như muốn rống lên nhưng lại nhẹ giọng trách cứ "Anh vì cái gì mà muốn cho em đi học? Có phải cảm thấy tội lỗi khi lôi kéo từ trường học ra đời không? Vậy anh có nghĩ tới so với việc học hành em quan tâm anh nhiều hơn không hả? Nếu không thì gần đến kỳ thi đại học, em cũng học gần hết cấp ba rồi nhưng chỉ cần anh ra mặt rủ em đi thì em liền đi theo anh, chuyện rời đi là quyết định của cả hai, bây giờ hoạn nạn lại không có em?!"
Trong lòng Liễu Sùng chấn động, anh quả thật không suy nghĩ đến mặt này, cũng không nghĩ qua sự nghiệp học hành bọn họ bỏ ra đều là bình đẳng, chỉ là mơ hồ muốn đối tốt với Trình Ương mà thôi, trách nhiệm nên anh tự động chủ trương.

Bây giờ vừa nghe thái độ đối xử của hắn trong lời đối phương, còn dùng học hành so sánh rõ ràng trước sau, biết đối phương quan tâm mình như thế nào.

Tim Liễu Sùng lập tức mềm nhũn, anh nắm tay Trình Ương, dịu dàng nhận lỗi "Anh không cân nhắc đến những thế này.

Xin lỗi em, em thật sự không muốn đi học vậy thì không học nữa, chúng ta cùng nhau đi làm."
Trình Ương ngẩng đầu nhìn Liễu Sùng chăm chú, sau một lát đột nhiên gật đầu cười.

Hai người cùng nhau đi tìm việc nhưng cũng không băn khoăn gì thêm.

Chỉ cần ở chung một chỗ, dù giờ làm việc có kéo dài cũng không thành vấn đề, ít nhất vẫn luôn có thể nhìn thấy nhau.

Bởi vì hai người không có kỹ năng sống gì, trừ không tìm những công việc thức đêm và công việc nặng nhọc ngoài trời thì những công việc khác bọn họ đều không chọn.

Hai người bọn họ vóc dáng ưu nhìn, vì vậy rất nhanh tìm được việc ở một quán cà phê trong thành phố, 2 ngàn 3 một tháng, tuỳ theo lợi nhuận làm tiền thưởng, mỗi ngày làm tám tiếng, có hai ca, rất là nhàn nhã.

Nhưng mà làm người ta bực bội là hai người không làm chung ca, Liễu Sùng là làm từ 4 giờ chiều đến 11h tối đóng cửa, mà Trình Ương thì từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều.

Hai người bị tách ra, hơn nữa bây giờ mới vào làm, muốn tìm người đổi ca cũng không ổn cho lắm.

Chỉ đành phải đi làm trước, chờ đến quen thuộc rồi xin đổi ca là được.

Liễu Sùng bỏ ra 300 để mua một chiếc xe đạp cũ, buổi sáng đưa Trình Ương đi làm rồi về ngủ.

Buổi chiều anh đạp xe đến vào ca làm rồi đưa xe cho Trình Ương đạp về nhà, buổi tối đối phương đạp xe đến đón anh về nhà ngủ chung.

Cứ tuần hoàn như vậy, chỉ chớp mắt bọn họ đã làm ở quán cà phê gần nửa tháng.


Công việc thoải mái, cuộc sống an nhàn, bọn họ hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Chiều hôm đó, Liễu Sùng qua loa lấy ít thức ăn xong định ra cửa đi làm, mở cửa ra thì phát hiện cửa bị cái gì đó chặn không mở ra được, anh lách người ra ngoài cửa nhìn, liền thấy Trình Ương hồn bay phách lạc đang ngồi dựa vào tường, nghe thấy tiếng mở cửa thì đờ đẫn ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ hoe nhìn anh.

Liễu Sùng thấy dáng vẻ cậu ấm ức như vậy tim bắt đầu căng thẳng, nhíu mày ngồi xuống ôm người vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu trấn an, lại đau lòng lại lo lắng hỏi "Sao thế, không phải là chưa đến giờ tan ca sao, sao lại về sớm vậy."
Trình Ương không đáp, cậu tự đầu vào vai Liễu Sùng cắn chặt môi dưới, cắn bật ra máu mới áy náy nói "...Tiền trong Wechat mất hết rồi."
Cậu nói xong không kìm chế được mà suy sụp, thương tâm khóc nức nở.

Liễu Sùng sững sờ, sắc mặt dần nghiêm trọng, cũng không hỏi nhiều mà trầm mặc ôm Trình Ương đi vào nhà, để cậu ngồi lên trên ghế sofa, đầu tiên là đau lòng rút mấy tờ khăn giấy lau vết máu khô trên môi, lại đi vắt khăn nóng lau mặt cho cậu, nhẹ nhàng dịu dàng ôm cậu vào lòng không ngừng hôn lên đỉnh đầu cậu một lúc, sau đó mới đứng lên nhìn cậu chăm chú nhỏ giọng nói "Không sao hết, đừng khóc.

Trước nói cho anh biết chuyện là như thế nào đi."
Trình Ương cúi thấp đầu không nhìn Liễu Sùng, cậu không kìm chế được sụt sịt, bởi vì tự trách vô thức lại muốn cắn môi, Liễu Sùng thấy vậy dứt khoát nâng cằm đối phương lên đầu lưỡi ngang ngược chen vào, nếm được một mùi tanh của máu, tim nhất thời không khống chế được mà nhói đau.

Anh tỉ mỉ hôn lấy môi đã cắn rách của đối phương, cho đến khi chóp mũi cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi mới thoáng rời đi, Liễu Sùng nhìn Trình Ương đang tự trách im lặng rơi lệ đau lòng vô cùng, dùng ngón tay cái dịu dàng lau nước mắt, bàn tay ấm áp kéo đầu cậu nhìn mình, có chút sốt ruột nói "Chẳng qua chỉ là tiền thôi mà.

Mất thì mất, em mà tự ngược đãi bản thân nữa thì anh sẽ không khách khí với em đâu.

Ngoan, đừng khóc, nói với anh chuyện gì đã xảy ra."
Thừa Dương ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt đầy vẻ tự trách, dưới cái nhìn chăm chú của người kia, cậu ngây ngốc khàn giọng nói cho Liễu Sùng biết toàn bộ sự việc.

Trong tiệm có một người vào cùng lúc với bọn họ tên Trương Hùng, nhỏ hơn bọn họ, mới 16 tuổi, gầy như cây que lại hết sức nhiệt tình, nhân duyên tốt, đối với mọi người cũng không tệ, hay mang tới đồ ăn tới chia sẻ với bọn họ.

Buổi trưa đột nhiên y đau bụng, hỏi mượn điện thoại Trình Ương để gọi cho người nhà đến đón y đi khám bệnh, Trình Ương cũng không nghĩ nhiều bấm mở khoá đưa điện thoại cho y gọi, thế ngay lúc này Vương Lỗi kêu cậu đi lấy đồ, Trương Hùng vẫn ở một bên còn nói chuyện điện thoại, Trình Ương vốn là chờ y gọi xong rồi đi mà Vương Lỗi từ kho hàng trên lầu chạy thẳng tới.

Không nói lời nào kéo Trình Ương đi, Trình Ương muốn lấy lại điện thoại mình thì Trương Hùng lại hết sức tự giác bảo đi cùng với bọn họ, Trình Ương lúc này mới yên tâm đi lấy đồ.

Ai ngờ mới vừa bước vào kho hàng Vương Lỗi bất ngờ giật lấy chìa khoá tủ trong túi cậu, khoá trái nhốt cậu ở trong kho hàng.

Chờ đến khi những người khác nghe thấy tiếng kêu cứu mở cửa ra thì hai người kia đã bỏ chạy, cùng với điện thoại cậu đặt trong tủ để đồ và thẻ căn cước cũng biến mất.

Lúc này Trình Ương biết mình bị hai người hại, liền gọi báo cảnh sát.

Với sự giúp đỡ của cảnh sát không có CMND cũng thay thế thẻ điện thoại di động để đăng nhập lại vào WeChat, phát hiện rằng số tiền 230.000 trở thành con số không, số còn thừa lại cũng bị chuyển qua cho một số khác.

Mà điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ chính là chờ cảnh sát bắt người lại rồi đòi bọn họ bồi thường thiệt hại.

Liễu Sùng nghe xong tức giận nghiến răng, hận không thể đá chết hai tên Trương Hùng với Vương Lỗi lợi dụng lòng tốt của Trình Ương mà trêu đùa cậu.

Anh đưa tay ôm Trình Ương đang tự trách không còn mặt mũi nào vào lòng, nhỏ giọng an ủi "Vậy thì giao cho cảnh sát tới xử lý đi, của đi thay người, đừng suy nghĩ nhiều nữa, tiền chúng ta vẫn có thể kiếm lại, nếu em cứ mãi tự trách như vậy thì anh sẽ càng đau lòng."
Trình Ương không nói lời nào mà chỉ giơ tay ôm chặt Liễu Sùng, đối phương càng dịu dàng bao nhiêu thì cậu càng tự trách bản thân bấy nhiêu.

Bởi vì tâm trạng Trình Ương không tốt nên Liễu Sùng điện thoại cho ông chủ xin nghỉ để ở bên cạnh cậu, ông chủ là cũng là người tốt, biết Trình Ương bị lừa gạt trong tiệm mình cũng hết sức áy náy.

Ông không chỉ cam kết không trừ bất cứ giờ lương nào mà còn quyết định đưa hết tiền lương của hai tên kia cho Trình Ương.

Liễu Sùng cảm ơn ông chủ rồi ở nhà chăm sóc Trình Ương, sợ cậu tự trách nghĩ bậy, chuẩn bị đi đâu cũng dẫn theo cậu thì đối phương lại đột nhiên bất tỉnh.

Liễu Sùng kinh hãi, vội vàng ôm Trình Ương nằm lên giường, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, môi dưới bị cậu cắn rách chảy máu bê bết, trong lòng có một cổ lửa giận kìm nén đến khó chịu, hai tên súc sinh kia!
Liễu Sùng nghiến răng nghiến lợi đi nấu chút cháo cho Trình Ương.

Vốn định đợi cậu tỉnh lại để cho cậu ăn, nhưng đối phương vẫn bất tỉnh, Liễu Sùng sợ hãi vội vàng đến phòng khám gọi bác sĩ đến xem bệnh cho Trình Ương.

Sau khi biết không có gì nghiêm trọng anh mới yên tâm lại, liền ngồi ở bên giường trông coi nhất quyết chờ cậu tỉnh lại.

Ban đêm 12 giờ rưỡi, Trình Ương rốt cuộc cũng đã tỉnh.

Tô: Hello comeback bằng chương có chút nước thịt nè~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi