Một đám người đi theo Đại phu nhân, bước chân vội vã đi về hướng phòng của Tứ di nương.
“Đại tỷ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Như Nguyệt nhỏ giọng hỏi Gia Cát Hồng Nhan, xem vẻ mặt nghiêm trọng của Đại phu nhân, lại đi về hướng phòng
của Tứ di nương, trong lòng Như Nguyệt có cảm giác bất an, trái tim bởi
vì khẩn trương mà đập thình thịch rất nhanh.
“Ta cũng không biết.” Gia Cát Hồng Nhan trả lời, “Chỉ mong không có chuyện
gì lớn.” Không có chuyện lớn mới lạ đó, trên mặt Gia Cát Hồng Nhan hiện
lên nụ cười lạnh.
Nhị di nương vẫy khăn tay, chen lên bên cạnh Đại phu nhân, lén lúc hỏi:
“Đại tỷ, Tứ muội có chuyện gì à? Không phải lén giấu đàn ông ở trong
phòng chứ.” Nhị di nương che miệng, trộm cười.
“Câm mồm, còn sợ chưa đủ loạn à?” Đại phu nhân khiển trách.
“Đại tỷ nói phải!” Nhị di nương cúi đầu đáp, nhìn thấy sắc mặt của Đại phu
nhân, Nhị di nương càng thêm chắc chắn lần này Tứ di nương gặp phải đại
họa, vẻ tươi cười bên môi lại tăng lên vài phần.
Cửa viện của Tứ di nương khép hờ, mọi người liền đẩy cửa vào. Nhất thời,
một loạt âm thanh làm cho người khác phải đỏ mặt ngượng ngùng truyền đến tai của mọi người, tiếng thở gấp phóng đãng của nữ nhân cứ quanh quẩn
trong sân. Tần mắt mọi người đều dán chặt vào cửa phòng ngủ của Tứ di
nương, bởi vì tiếng động kia, đúng là truyền ra từ gian phòng đó.
Nữ nhân có mặt đều xấu hổ, đều che tai lại, không muốn nghe thấy âm thanh
làm cho người ta ngượng ngùng đó. Động tác của hai người trong phòng
dường như lớn hơn một chút, ngay cả chiếc giường cũng phát ra tiếng cọt
kẹt chói tai.
“Đây… đây là…” Đại phu nhân nói năng lộn xộn, không nói ra được câu hoàn chỉnh.
Như Nguyệt che tai lại, hai mắt trào lệ nóng, liều mạng lắc đầu, nếu không
phải Gia Cát Hồng Nhan lôi kéo cô, chỉ e rằng cô đã vọt vào trong! Phạm
vào chuyện tài đình thế này, hôm nay Tứ di nương chết chắc rồi, Như
Nguyệt nghĩ toàn bộ chuyện này đều là đang nằm mơ.
“Như Mộng, đừng nghe, thật không biết xấu hổ, không ngờ Tứ di nương lại là
người như vậy!” Nhị di nương bịt tai Như Mộng lại, bản thân lại dỏng tai nghe ngóng, chỉ sợ trong lòng bà còn muốn âm thanh này lớn hơn nữa mới
hay, tốt nhất là để cho cả Ngân Đô đều có thể nghe thấy.
Giờ phút này, người có sắc mặt khó coi nhất phải kể tới Gia Cát Chiêm. Gia
Cát Chiêm hai tay nắm thành quyền, trên trán nổi đầy gân xanh, hàm răng
nghiến ken két, cơ thể vì quá mức tức giận mà phát run. Gia Cát Chiêm
bây giờ chỉ ước gì có thể xé hai người bên trong thành từng mảnh nhỏ,
treo ở cửa thành phơi nắng!
Hai người trong phòng không hề hay biết gì tình hình bên ngoài, tiếng của nữ nhân ngày càng cao hơn.
“Lôi hai người kia đến tiền viện cho ta!” Gia Cát Chiêm thở phì phò nói, sau đó tự mình bỏ đi trước, ông thật sự không muốn nhìn tận mắt, ông chắc
chắc mình sẽ không nhịn được mà giết chết hai kẻ kia, nhưng đối với con
tiện nhân dám cắm sừng mình, ông làm sao lại để bọn họ chết thoải mái
như vậy được!
“Mau lên!” Đại phu nhân nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chính, “Lôi hai đứa đê tiện kia đến tiền viện mau! Xử bằng gia pháp!”
“Dạ, Đại phu nhân.” Tiêu Chính nói với mấy gia đinh cầm sẵn gậy gộc ở sau
lưng, “Vừa bước vào thì đánh mạnh cho ta, nhưng đừng đánh chết.”
“Dạ.” Bọn gia đinh nói.
“Xông vào!”
Tiêu Chính ra lệnh một tiếng, một đám người xông vào phòng của Tứ di nương,
đánh túi bụi vào hai người đang quấn lấy nhau trên giường, hai người
trên giường không kịp tách ra, nhất thời khóc la thảm thiết!
“Mau đến tiền viện chờ xem, các di nương, tiểu thư và nha hoàn đều đến hết!” Nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng, Đại phu nhân nói.