GIẢ CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU NỔI THẾ GIỚI

Đã từ lâu, trong lòng Liên Hề luôn có một nghi vấn: Vì sao thực lực đồng nghiệp nhà mình lại mạnh đến như thế?

Tô Kiêu từng nói, hầu hết quỷ sai được Địa Phủ phát lệnh lên đây đều là quỷ hồn. Bọn họ chỉ hơi khác biệt so với những quỷ hồn bình thường, có lẽ là khi còn sống tích được công đức, hoặc là trời sinh đã có thực lực mạnh hơn kẻ khác một chút cho nên được phái lên làm quỷ sai gánh việc cho Địa Phủ, tích lũy công trạng mong kiếp sau được đầu thai vào nhà tốt.

Theo cách nói này, những quỷ sai được Địa Phủ cắt cử chắc chắn cũng có ít thực lực, nhưng làm gì có ai mạnh tới vậy? Nếu bản lĩnh như thế sao không ở lại Địa Phủ làm công chức luôn đi, chạy lên Dương gian làm chi nữa? Điều này cũng giống hình thức lưu đày ở thời cổ đại. Địa Phủ chính là kinh thành xa hoa rồng quần hổ vây, những quỷ sai có bản lĩnh đều là quan lại ở kinh thành; còn Dương Gian chính là nơi hoang vu hẻo lánh chim không thèm ỉa, đến đây làm quan thì chỉ có thể là không quyền không thế, hoặc bị lưu đày. 

Mà thực lực của Liệt Tổng giống như đom đóm trong đêm tối, dù che giấu thế nào cũng gần như có thể phát ra vầng hào quang không giống bình thường.

Ví dụ như lần bọn họ đánh nhau với cậu nhóc Đường Tử quỷ sai Vô Tích, Liệt Tổng chỉ tiện tay khua khoắng đã thu phục được Đường Tử.

Hay như lần đánh nhau với ông lão nhếch nhác răng đen kia, càng nghĩ càng vô lý. Từ lúc đó, Liên Hề bắt đầu nghi ngờ thực lực của đồng nghiệp nhà mình. Ông lão răng đen đã từng nhẹ nhàng giết chết Bạch Vô Thường Tô Thành tiền nhiệm, không để lộ chút dấu vết. Đồng thời nhiều năm qua, ông ta luôn làm xằng làm bậy ở Tô Thành, nhưng Hắc Vô Thường Tô Thành tiền nhiệm cũng không hề phát hiện sự tồn tại của lão.

Mặc dù lão răng đen bị đánh bại nhanh chóng, nhưng thực lực ông ta cường đại là sự thật. Nhưng dù mạnh đến đâu, cũng không thể đỡ nổi một đòn của Liệt Thần tung ra…

Sao người này lại trâu bò như thế?

Liên Hề nhìn sang đồng nghiệp với ánh mắt phức tạp, cậu hoàn toàn quên rằng, ông già răng đen cũng không thể chống nổi một đòn dưới bàn tay cậu.

Nhận ra ánh mắt của cậu thanh niên, Liệt Thần suy tư một lát: Ý là không cho nghịch điện thoại di động á?

Hình như những lúc thế này, chơi điện thoại là không hay lắm.

Liệt Thần bình tĩnh cất điện thoại đi, nhìn về phía phu canh tê liệt ngã dưới đất: “Ông vừa nói, có người tố cáo nên ông mới đến đây sao?”

Chủ nhân cuốn sổ màu vàng là Liệt Thần, nghe hắn lên tiếng thì cả người phu canh run bắn một cái, không dám giấu giếm: “Đúng. Lúc đầu Âm Dương cách trở, tôi muốn chạy từ Địa Phủ ra cũng rất khó. Nhưng vì Địa Phủ đang rất lộn xộn, các quan lớn đánh nhau loạn xà ngầu, vô tình tạo ra khe hở giữa hai giới, xuất hiện Hỗn Độn. Mà giữa Hỗn Độn lại có rất nhiều quỷ sai tố cáo hai cậu, tạo thành một con đường truyền tống, nên tôi mới có thể đi xuyên qua Hỗn Độn đó, an toàn đến được đây.”

Liệt Thần: “Quỷ sai của ba mươi ba thành phố tố cáo chúng tôi?”

Phu canh gật đầu: “Đúng!”

Ha! Giọng Liệt Thần đột ngột lạnh đi: “Tôi cũng tố cáo quỷ sai Ôn Châu, vì sao ông không trừng phạt bọn họ?”

Phu canh trợn mắt há hốc: “… Hả?” Thấy vị đại ca này lại sắp nổi giận, lông tơ sau lưng phu canh dựng ngược hết cả lên, nào dám chậm trễ, ông ta vội hô: “Anh hùng xin hãy cho tôi nhìn xem”, rồi giở cuốn Vô Thường Chứng màu trắng của mình ra. Cẩn thận rà lại từng dòng, cuối cùng tìm được bức thư tố cáo của quỷ sai Tô Thành, ngập chìm trong biển thư tố cáo từ các quỷ sai khác.

Lại cẩn thận đọc thử, ba bức thư tố cáo này đều được gửi từ một người, chính là Hắc Vô Thường Tô Thành!

Phu canh: “…”

Ta tới đây là để trừng phạt hai đứa mi chứ không phải bọn họ, hai mi tính giả điên với ta à?

Cả thế giới đều đang tố cáo hai mi gian lận, mà giờ còn dám chơi trò cả vú lấp miệng em, nhặt hộ cái liêm sỉ lên được không?!

Nhưng phu canh nào dám nói ra miệng, dưới dâm uy ngập trời của Liệt Tổng, biểu cảm trên mặt phu canh thay đổi xoành xoạch vài lần, cuối cùng thấy chết không sờn, cắn răng nói: “Thật ra chuyện này… Có hơi liên quan với đặc thù cá nhân của quỷ sai Ôn Châu.”

“?” Liên hề hơi ngạc nhiên.

Từ trước đến nay Liệt Thần luôn nghĩ bản thân là quỷ sai xịn nhất, kiểu: Tôi giành hạng nhất là đương nhiên, ai cướp hạng nhất của tôi thì người đó chính là kẻ gian lận. Nhưng Liên Hề không cho là vậy. Cậu cảm thấy hình như công trạng của quỷ sai Ôn Châu có chỗ nào sai sai, và chuyện Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, cũng chính là phu canh được phái đến để bắt mình và Liệt Tổng, chứ không phải bắt quỷ sai Ôn Châu là khá hiển nhiên. Bởi vì nhìn từ góc độ nào, hai người bọn họ càng giống kẻ gian lận hơn.

Nhưng cậu không ngờ rằng, thế mà tên phu canh này biết nội tình trong đó.

Chẳng lẽ quỷ sai Ôn Châu thật sự có vấn đề?

Liên Hề lập tức lên tinh thần, Liệt Thần cũng nheo mắt, hai người nhìn chăm chú, chờ nghe lời giải thích của phu canh.

Chỉ thấy vẻ mặt phu canh trở nên khổ sở, giọng điệu quái lạ: “Chuyện này tôi cũng nghe đồng nghiệp kể lại thôi. Đồng nghiệp của tôi, cũng chính là Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam. Hắn chỉ hơi lợi hại hơn tôi chút xíu, có đạo hạnh hơn 500 năm, dù ném vào mười tám quỷ sai dưới Âm Phủ thì thực lực của hắn cũng xếp hàng đầu. Mà thật ra bây giờ Ôn Châu chỉ có một quỷ sai, vị quỷ sai kia…” Phu canh hơi khó chịu, ông ta ho khan một tiếng, ngắt nghỉ mấy giây sau mới nói tiếp: “Vị quỷ sai kia là chồng bé của đồng nghiệp nhà tôi.”

Liên Hề không kịp phản xạ: “?”

Liệt Tổng hỏi thẳng luôn: “Chồng bé là gì?”

Phu canh: “Chính là luyến đồng đó! Khi còn sống, tên nhóc kia là một diễn viên, trông dáng dấp da mịn thịt mềm, sau khi đến Âm phủ thì được đồng nghiệp của tôi chấm trúng, kéo về làm của riêng. Cái kỹ năng đó đó của tên nhóc này giỏi vô cùng, dỗ ngọt đến mức đồng nghiệp nhà tôi cho phép cậu ta đi đầu thai, còn vì để cậu ta có thể đầu thai vào nhà tốt, mà cho cậu ta đi cửa sau, đưa đến Ôn Châu – nơi mà lúc đó còn không có quỷ sai tiền nhiệm, thậm chí còn đưa Hắc Vô Thường Chứng cho cậu ta mượn!”

Nghĩ đến đây, phu canh cảm giác vị đồng nghiệp của mình bị bông cúc làm mù con mắt.

Toàn nói là quỷ đi mê hoặc con người, nhưng không ngờ quỷ cũng có thể mê hoặc quỷ!

Vị đồng nghiệp kia của ông ta đã có tám cô vợ bé ở Địa Phủ, tám nữ quỷ này đã theo hắn mấy trăm năm, nhưng không ai được hắn hứa hẹn cho một tương lai tốt đẹp. Cái tên diễn viên kia chỉ mới đi theo hắn vài chục năm, thế mà đến cả Hắc Vô Thường Chứng hắn cũng cống cho người ta luôn rồi.

Phu canh: “Vô Thường Chứng của chúng tôi và loại Vô Thường Chứng hạng yếu như của các cậu… Khụ khụ, và loại Vô Thường Chứng bình thường của các cậu, không giống nhau. Vô Thường Chứng của chúng tôi, có thể giám sát toàn bộ biến hóa của ma quỷ tại tỉnh Giang Nam, cũng đồng thời ghi chép lại dấu vết của một trăm cô hồn dã quỷ.” Canh phu vừa nói vừa giở cuốn Vô Thường Chứng ra, ông ta khẽ quát một tiếng: “Sắc lệnh của Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, yêu ma quỷ quái mau hiện hình!”

Câu nói vừa dứt, chỉ thấy một trận âm phong đột ngột xông lên từ dưới lòng đất. Ngay sau đó, một trăm cột sáng màu vàng bay lên từ cuốn Vô Thường Chứng màu trắng trên tay phu canh, phóng ra bốn phương tám hướng.

Một trăm cột sáng màu vàng này lớn nhỏ không đồng đều, đa phần cỡ như sợi tóc. Nhưng cũng có mấy cột to bự tầm cánh tay trẻ con!

Phu canh: “Mà tác dụng của loại Quỷ Sai Chứng này cũng không chỉ dừng lại ở đây đâu. Đây mới thật sự là Quỷ Sai Chứng, thứ mà quỷ sai Dương gian sử dụng chỉ là hàng nhái giá rẻ thôi. Cuốn Quỷ Sai Chứng của tôi có thể giám sát toàn bộ động tĩnh của quỷ sai 35 thành phố trong tỉnh Giang Nam, đồng thời còn có thể ghi chép sơ lược về tin tức của các cậu, từ thời gian sau khi trở thành quỷ sai, cho đến số công trạng tích lũy được bây giờ.”

Liên Hề nghe có tiếng nín thở, cậu còn chưa kịp ra quyết định, thì bên tai đã vang lên tiếng xé gió chóng vánh.

Liệt Thần trực tiếp cướp cuốn Vô Thường Chứng màu trắng trong tay phu canh luôn.

Liệt Tổng: “Cuốn Quỷ Sai Chứng của ông không tệ.”

Phu canh: “…”

Liệt Tổng: “Bây giờ nó là của tôi.” Dừng một chút, hắn còn nhướng mày, không hề có thành ý hỏi lại: “Có ý kiến gì không?”

Phu canh khóc không ra nước mắt: “Không!” Ông ta sớm đã nghĩ đến kết cục này!

Phu canh bị kim quang trong cuốn sổ vàng bao phủ, ủ rũ mất sức sống như bắp cải nhuốm sương giá.

Biết rõ bí mật đằng sau điểm công trạng của quỷ sai Ôn Châu, rốt cuộc nỗi hoang mang nửa tháng này của Liên Hề cũng được khoả lấp. Mặc dù nguyên nhân khác xa với những gì cậu tưởng tượng, có hơi… Đơn giản quá.

Ban đầu cậu nghĩ có thể quỷ sai Ôn Châu là một thương nhân tài giỏi, một tờ tiền rơi vào tay quỷ sai Ôn Châu có thể nhân thành hai tờ, điểm tích lũy công trạng rơi vào tay quỷ sai Ôn Châu, cũng có thể tăng bạo gấp đôi. Không ngờ sau khi vén màn sự thật, thế mà là do quỷ sai Ôn Châu có ô to dù lớn.

Thế thôi hả?

Liên Hề lắc đầu, trước đáp án này, nói thất vọng thì cũng hơi thất vọng, nói tán thành thì cũng không thật sự tán thành. Dù sao đây chính là sự thật.

Quả nhiên, từ nhỏ cậu đã không thể làm những chuyện thế này, bất kể đi cửa sau hay núp dưới ô to dù lớn. Cho dù hồi còn ở cô nhi viện hay là sau khi bước vào xã hội, cậu luôn sống theo một khuôn phép gò bó an toàn nhất.

Liên Hề: “Nếu tôi cũng cướp cuốn Hắc Vô Thường Chứng của quỷ sai Ôn Châu, thế có thay đổi gì không?”

Phu canh: “???” Hai mi là ăn cướp à?!

Liên Hề: “Hắc Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, hai cuốn Vô Thường Chứng đều rơi ở Dương gian. Hai hợp thành một, có khi nào sẽ tạo cơ hội cho sự xuất hiện của một vật không tầm thường?”

Phu canh: “Cả thảy Dương gian chỉ có hai cuốn Vô Thường Chứng này là hàng thật giá thật thôi, nếu gom lại với nhau, đại khái có thể tạo ra tác động đến Quỷ Sai Chứng hạng yếu ở tất cả tám tỉnh còn lại? Tôi đoán thôi nha.” Sai thì không chịu trách nhiệm đâu!

Liên Hề và Liệt Thần liếc mắt nhìn đối phương, không cần ngôn ngữ, hai người chỉ cần nhìn nhau cười một tiếng.

Phu canh: “…”

Hai tên này còn giống ma quỷ hơn cả tui!!!

Phu canh bi phẫn muốn chết, nghĩ coi rốt cuộc cái dây gân nào của mình nhảy số, tại sao lại chạy đến Dương gian làm gì? Dương gian đáng sợ quá đi mất, ông chỉ muốn về Địa Phủ! Đúng lúc này, Liên Hề ngồi xổm xuống, tiến đến bên cạnh phu canh. Động tác của cậu khiến Liệt Thần phải liếc mắt nhiều hơn một chút, nhưng cũng không nói gì.

Liên Hề hạ giọng, dùng âm thanh chỉ đủ cho mình phu canh nghe, khẽ hỏi: “Có việc này. Địa Phủ cử quỷ sai mới lên nhậm chức dưới trướng ông, chắc ông cũng biết đúng không?”

Phu canh ngẩn người: “Biết chứ.”

“Địa Phủ có phái Hắc Vô Thường Tô Thành tân nhiệm lên đây không?”

Phu canh ngạc nhiên nhìn Liên Hề, rồi lại quay sang nhìn Liệt Thần đằng sau cậu: “Không phải Hắc Vô Thường Tô Thành tiền nhiệm tự tìm người nối nghiệp sao? Địa Phủ không rảnh lo đâu.”

Vẻ mặt Liên Hề thay đổi, tùy ý nói tiếp: “À, tôi chỉ hỏi để xem ông có biết chuyện này hay không thôi. Đúng rồi, cuốn Vô Thường Chứng này của ông…”

Mấy nghi vấn cũng không khác trước lắm, Liên Hề cẩn thận tra hỏi tất cả phương pháp sử dụng của cuốn Vô Thường Chứng trong tay phu canh. Phu canh không hiểu cậu muốn làm gì, biết gì khai nấy. Chờ sau khi ông ta truyền đạt lại hết tất cả, Liên Hề đứng dậy, nhìn về phía đồng nghiệp nhà mình. Cậu còn chưa kịp lên tiếng, phu canh bên cạnh đã lộ ra vẻ mặt kinh dị, kêu ré lên chói tai: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đồng ý chủ động quay về Địa Phủ, hoặc là các cậu nhốt tôi lại cũng được. Tôi là chủ nhân của cuốn Vô Thường Chứng này, nếu tôi chết thì nó cũng thành vật vô chủ, các cậu có dùng cũng không ra tác dụng, Địa Phủ cũng sẽ phát hiện cái chết của tôi!”

Liên Hề hơi ngừng lại. Thật ra cậu cũng không có ý định giết phu canh, nhưng xác thực trong đầu cũng vừa vụt qua suy nghĩ này.

Bởi vì, ông ta biết quá nhiều chuyện.

Liên Hề nhanh chóng liếc mắt nhìn Liệt Thần, cái liếc mắt này xảy ra rất chóng vánh, nên Liệt Thần cũng không nhận ra cảm xúc phức tạp trong ánh mắt cậu.

Hai tháng trước, trật tự dưới Địa Phủ rơi vào tình thế vô cùng hỗn loạn, Vong Xuyên ngừng chảy, theo lời đồn thì có ác quỷ khủng bố vừa trốn khỏi Địa Phủ.

Hai tháng trước, thình lình Liệt Thần xuất hiện ở Dương gian. Hắn mất trí nhớ, bị Hắc Vô Thường Tô Thành tưởng lầm là quỷ sai tân nhiệm được Địa Phủ cử lên…

Nếu hai chuyện này thực sự có liên quan với nhau, như vậy, mọi chuyện đã có câu trả lời.

Thực lực cường đại không đối thủ, một người mà có tận hai món pháp khí.

Thái độ với tất cả sinh linh trên thế gian đều là miệt thị, dáng vẻ cao cao tại thượng hờ hững như Thần minh.

Còn cả việc toàn thân từ trên xuống dưới, đến tận bây giờ cũng đang quanh quẩn trên người Liệt Thần – những đốm kim quang lấp lánh như đom đóm!

Tuy rằng giữa các đối tượng kim quang và hồng quang, quỷ tốt và quỷ xấu cũng không có liên quan trực tiếp với nhau. Nhưng giờ phút này cuối cùng Liên Hề cũng đã hiểu rõ, từ trước đến nay những kim quang này đều ám chỉ với cậu…

Chỉ cần đưa tên ác quỷ vô song này đi đầu thai, thì cậu có thể thu được công đức tối cao!

“Có chuyện gì?” Người đàn ông đẹp trai ngời ngời nhấc mắt lên, yên lặng dùng đôi đồng tử đen nhánh nhìn Liên Hề.

Đồng nghiệp thích ngồi trên ghế sô pha tách từng múi quýt cho vào miệng.

Đồng nghiệp thích chơi game, chơi thành con nghiện vẫn thích chơi.

Đồng nghiệp của cậu, rõ ràng một giây trước còn đang nói sống chết có số, chẳng qua cái chết cũng chỉ là một vòng luân hồi, một giây sau đã yên lặng đi theo nhóm quỷ sai, cùng nhau đi điều tra điển tích lịch sử, im lặng ngồi đọc đoạn lịch sử kia…

Liên Hề chợt nhớ ra, mỗi khi mình phát trực tiếp, đồng nghiệp luôn khéo léo kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, cũng không chơi game, mà chỉ ngồi đó nghiêm túc nhìn cậu. Lúc cậu đánh thắng một ván, mang tâm trạng vui vẻ quay lại nói đùa với đồng nghiệp, kiểu gì người này cũng sẽ nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt khó giấu được cảm xúc hâm mộ và sùng bái.

“Thật lợi hại!”                                                       

Liệt Thần, là ác quỷ vô song.

Nhưng mà… Hắn cũng là Hắc Vô Thường Tô Thành.

Liên Hề hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, khẽ lắc đầu nở nụ cười: “Không có.”

Cậu thanh niên im lặng đang nghiêm túc chăm chú nhìn hắn, đột nhiên lại thả lỏng cười lên, khiến ánh mắt Liệt Thần khẽ thay đổi, trong lòng trào dâng chút cảm giác quái lạ. Một lát sau, hắn khẽ gật đầu, nói: “Tôi có việc.”

Liên Hề sững sờ: “Hả?”

Liệt Thần đút hai tay vào túi quần, đúng tình hợp lý hỏi: “Chồng bé là cái gì?”

Liên Hề: “?”

Liệt Thần: “Còn luyến đồng là gì?”

Liên Hề: “???”

Không đợi Liên Hề trả lời, phu canh đã hóa thân thành chân chó, ra sức nịnh nọt vội vã trả lời: “Đại nhân, cái này tôi biết nè. Chồng bé là nam giới bị bao dưỡng, luyến đồng là thanh thiếu niên bị đàn ông bao dưỡng!”

Liệt Thần phút chốc ngơ ngẩn, môi chậm rãi khép mở: “… Đàn ông và đàn ông, cũng có thể ở bên nhau sao?”

Phu canh chân chó không kịp chờ đợi đã xổ ngay: “Đương nhiên là có thể. Đại nhân, chuyện này có từ hồi xưa nên giờ phổ biến rồi. Thời cổ đại gọi là Long Dương, còn hiện đại gọi là đồng tính luyến ái.” Ngài còn muốn biết gì nữa không, để tôi nói hết cho ngài nghe!

“Ở bên nhau kiểu gì được? Âm Dương hài hòa tất thiên địa vĩnh hằng. Âm Dương bất hòa tất thiên địa không dung, huống chi…” Liệt Thần cẩn thận nghĩ lại, mấy giây sau mới nói: “Đàn ông và đàn ông cũng không có chỗ để kết hợp với nhau.”

Liên Hề: “…” Thế mà anh còn tập trung suy nghĩ ra vấn đề này!

Phu canh: “Sao lại không có, đại nhân, đương nhiên đàn ông dùng hậu…”

“Đủ rồi!” Rốt cuộc Liên Hề không thể nhịn được nữa.

Liệt Thần và phu canh cùng quay đầu nhìn cậu.

Liên Hề nhìn vẻ mặt nghiêm túc học hỏi của đồng nghiệp nhà mình, cứ như hắn thật sự chỉ đang nghiên cứu thảo luận về một cánh cửa thế giới mới, cậu đau đầu che mặt: “Về nhà trước đi. Tô Kiêu mới nhắn tin cho tôi, cậu ta về tới cửa rồi, nhưng quên mang chìa khóa nhà…”

_____________

HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI TƯ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi