GIẢ CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU NỔI THẾ GIỚI

“Khắc chết người?” Liệt Thần cau mày, kinh ngạc nhìn Liên Hề.

Trên đường đi đến cổng lớn bệnh viện, Liên Hề bình tĩnh nói: “Khắc chết người, chưa nghe bao giờ à? Có người trời sinh mệnh cách quá lớn, vừa ra đời đã khắc chết mẹ, sau đó khắc chết những người thân khác của mình. Nghiêm trọng hơn, tất cả bạn bè từ nhỏ đến lớn chỉ cần chơi hơi thân đều gặp tai ương, chết oan chết uổng. Thiên Sát Cô Tinh, có biết từ này không?”

Liệt Thần im lặng nhìn Liên Hề, không nói gì.

Liên Hề lẳng lặng nhìn hắn, rồi quay đầu hỏi phu canh: “Chắc ông cũng biết chuyện này nhỉ?”

“Hả, cái đó…”

Còi báo động trong lòng phu canh réo inh ỏi, ông ta lấm lét dòm Liên Hề một cái, rồi ngó sang Liệt Thần.

Chuyện người phàm có mệnh “cứng” khắc chết người thân, đương nhiên phu canh đã nghe không ít lần rồi. Ông ta làm Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam mấy trăm năm, chứng kiến đủ loại tình yêu đẹp đẽ thê thương sinh ly tử biệt, cũng bắt được rất nhiều vong hồn đáng thương, khi còn sống thì lẻ loi hiu quạnh, cả một đời hoang hoải. Trong số đó, có rất nhiều người cảm thấy mình là Thiên Sát Cô Tinh, khắc chết tất cả những người đối xử tốt bên cạnh mình.

Nhưng mà, trước giờ dưới Địa Phủ không có chuyện khắc chết này.

Mỗi quỷ hồn vào khoảnh khắc đầu thai chuyển kiếp, tên của họ đã được viết lên Sổ Sinh Tử. Sinh tồn hay tử vong chỉ là chuyện trong một cái chấp bút, giấy trắng mực đen, không thể sửa đổi.

Chẳng qua nghe nhiều chuyện xưa, gặp nhiều quỷ hồn, đúng là có vô số quỷ hồn khi còn sống rất giống Thiên Sát Cô Tinh. Những người tiếp xúc với bọn họ phần lớn đều mất mạng oan uổng.

Phu canh vẫn chưa đến level đó, ông ta không có tư cách xem Sổ Sinh Tử. Thậm chí dù ông ta được xem, cũng không dám nắm chắc chuyện này có thật sự tồn tại hay không.

[Ta không tin số mệnh, chỉ là may mắn được nhìn thấy chúng sinh.]

Đây là câu mà phu canh nghe Thôi Phán Quan đại nhân nói, lúc được trao mũ quan Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam.

Đến cả Thôi Phán Quan quản lý Sổ Sinh Tử cũng không thể nắm giữ vận mệnh, càng không có chuyện nhúng tay vào luân hồi thế gian. Ông ấy giống như kẻ phụng sự Sổ Sinh Tử, bàng quan lạnh nhạt với tất cả sống chết chia ly, ân tình tròn khuyết.

Cho nên, rốt cuộc có chuyện người khắc chết người hay không, phu canh chẳng dám mồm điêu trả lời. Nhưng ông ta rất biết cách dò đoán lòng người, một quỷ thần lúc còn sống là người sau khi chết mới làm Bạch Vô Thường như ông ta, ngó thấy đôi mắt bình tĩnh của Liên Hề lập tức cười he he: “Đại nhân ơi, đó giờ tiểu nhân có nghe ai nói chuyện này đâu. Quỷ thần dưới Địa Phủ chỉ biết, tất cả chuyện sống chết ở Dương gian đều được viết trên Sổ Sinh Tử, số phận đã định trước, sao có thể thay đổi chỉ bởi vì một cá nhân chứ?”

Liên Hề không ngờ phu canh lại trả lời như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt lấy lòng của phu canh, cậu phảng phất hiểu ra điều gì đó.

Lúc này, xe taxi cũng đến cổng lớn bệnh viện.

Ba người lên xe.

Lúc thắt dây an toàn, giọng nói trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên: “Tôi chưa từng nghe chuyện này.”

Liên Hề mặt không đổi sắc: “Anh mất trí nhớ mà.”

Liệt Thần sửng sốt, quay đầu nhìn cậu thanh niên bên cạnh.

Mãi lâu sau, Liệt Thần: “Tôi đã nhớ lại một vài chuyện.” Dứt lời trở tay lấy cuốn sổ vàng ra, Liệt Thần ngồi ở ghế sau mà ánh sáng buổi tối khá ảm đạm, tài xế ngồi phía trước nên không phát hiện động tác của Liệt Thần. Nhưng thấy hắn bất ngờ biến cuốn sổ vàng ra như thế, Liên Hề giật thót, vội vàng đè tay hắn lại, thấp giọng trách: “Anh làm gì thế?”

Người đàn ông hạ mắt nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh: “Nó tên là Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn.” Sau đó ngẩng đầu nhìn phu canh ngồi ở ghế phó lái: “Đã từng nghe qua chưa?”

Phu canh suy nghĩ: “Dạ… chưa.”

Liệt Thần: “Cậu thấy không? Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.”

Liên Hề: “…”

Nhớ của anh là nhớ ra tên pháp khí ấy hả?!

Liệt Thần: “Tóm lại, tôi chưa từng nghe chuyện khắc chết người đó.”

Tài xế nãy giờ không lên tiếng, lúc này cũng ngạc nhiên ngó nghiêng nhìn Liệt Thần và Liên Hề qua kính chiếu hậu, nhưng sau đó không nhìn nữa. Có lẽ anh ta đang nghĩ, nhóm khách trên xe toàn người gì đâu, lạ lùng khó hiểu.

Xưa nay Liệt Tổng không quan tâm đến ánh mắt người phàm, hắn chỉ làm theo ý mình, bình tĩnh hừ nhẹ một tiếng: “Dù sao tôi chưa từng nghe, có nghĩa là không tồn tại.”

Liên Hề: “…”

Phu canh: “He he, đại nhân nói chí phải, tiểu nhân cũng thấy chuyện này chả hợp lý chút nào.”

Đại nhân? Tiểu nhân? Chiếc xe lủi một phát, tài xế liên tục dòm ba người Liên Hề.

Liên Hề khá im lặng, nhưng hồi lâu sau, cậu phát hiện Liệt Thần vẫn chăm chú nhìn mình. Từ nãy đến giờ, ánh mắt bình tĩnh thong dong của Hắc Vô Thường vẫn chăm chăm dõi theo cậu. Rõ ràng người đàn ông này có một loại tự tin quái lạ đến mức khó hình dung, nhưng không hiểu sao nhìn dáng vẻ này của hắn, môi Liên Hề khẽ mấp máy, một cảm giác kỳ lạ chậm rãi lan ra dưới đáy lòng.

Một lát sau.

Liên Hề: “Được được được, anh nói cái gì thì là cái đó.”

Nhìn vẻ mặt lấy lệ của cậu thanh niên, Liệt Thần nhướng bên mày, thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Sự thật vốn dĩ là vậy.”

Liên Hề lười phản ứng với hắn.

Anh nên tìm lại ký ức đã mất trước đi, ác quỷ Địa Phủ ạ!

“Đại nhân, vừa rồi tiểu nhân cũng nói thật đó.”

Liên Hề ngạc nhiên ngẩng đầu.

Trên ghế phó lái, phu canh cười he he nhoài nửa thân trên xuống, xích lại gần góp chuyện với hai người.

Phu canh thề sảng: “Thật không còn gì thật hơn.”

Lòng Liên Hề cũng nao nao, nhìn ông ta một cái: ”Ừm.”

***

Ba ngày sau, Liên Hề nhận được điện thoại của Vương Tử Hạo.

“Ừm, mọi chuyện đã được giải quyết kha khá rồi. Mà Liên Hề này, mấy người bà con xa của cậu thật kỳ lạ. Hôm trước bệnh viện chúng tôi đã tỏ ý đền bù nhân đạo hoàn trả chi phí nằm viện, tiền phẫu thuật và tất tần tật chi phí thuốc men. Vậy mà sáng nay, bọn họ đem trả lại hết.”

Nói là xuất phát từ nhân đạo nên bồi thường, nhưng Liên Hề biết đây là Vương Tử Hạo nể mặt mình nên mới nói dễ nghe vậy thôi. Bệnh viện cũng mệt đám người kia cứ bám riết gây chuyện, cho nên dùng tiền đuổi bọn họ đi. Có điều…

Liên Hề: “Trả lại hết?”

Hình như Vương Tử Hạo đang ăn cơm ở canteen nên khá ồn ào: “Đúng, trả hết. Rất lạ phải không, lúc trước chính bọn họ là kẻ ăn vạ bệnh viện chúng tôi đòi nhất định phải bồi thường, bây giờ người trả lại hết cũng là bọn họ. Thú vị hơn nữa, trong bốn người nhà họ Lý thì có hai người hỏi thăm nhân viên tư vấn xem, bệnh viện chúng tôi có thể kiểm tra các vấn đề tinh thần không? Còn nói mình không có bệnh tâm thần, chỉ thường xuyên mơ thấy ác mộng.”

Liên Hề mở cửa đợi đồ ăn ngoài, cầm điện thoại trả lời: “Chắc là làm việc trái lương tâm, nên trong lòng có quỷ chứ gì.”

Vương Tử Hạo cười: “Chắc vậy rồi. À nhém quên, cuối tuần này Trần Khải kết hôn, cậu biết chưa?”

“Biết rồi.”

“Vậy cuối tuần gặp.”

“Được.”

Liên Hề cúp điện thoại, im lặng nhìn màn hình điện thoại dần tối xuống. Cậu không ngờ người nhà họ Lý sẽ trả lại tiền, số tiền đó ít nhất cũng vài ngàn nhân dân tệ. Theo tính nết của người nhà họ Lý, chỉ thích cầm tiền chứ bao giờ chịu xì tiền ra? Nhưng nghĩ một hồi thì cậu cũng hiểu.

Phu canh nói, người phàm ngửi trúng mùi hương của hoa Bỉ Ngạn sẽ nhìn thấy thứ trong lòng mình sợ nhất. Ông ta để người nhà họ Lý nhìn thấy chú Lý, vậy khi nhìn thấy chú Lý thứ bọn họ sợ nhất là gì? Nhất định là sợ chú Lý nói mình bất hiếu. Đêm cũng như ngày không ngừng lặp lại cơn ác mộng đó, dù cho mình đồng da sắt cũng không chịu nổi sự giày vò tinh thần như vậy. Trả tiền lại cho bệnh viện cũng vì để yên lòng, muốn mình có một giấc ngủ ngon. Chỉ tiếc, bọn họ nhất định phải thất vọng rồi.

“Ế, đồ ăn đến rồi, Liên Hề, cậu cũng không thèm ới một tiếng.” Tô Kiêu bước ra khỏi phòng, thấy đồ ăn trên tay Liên Hề thì léo nhéo phàn nàn.

Liên Hề: “Gọi Liệt Thần đi, ăn cơm.”

“Ai muốn gọi Hắc quỷ sai ăn cơm chớ.” Nói thì nói vậy, chú lùn cùng nhà vẫn gõ cửa phòng Liệt Thần: “À lố, ăn cơm đê.”

Liên Hề nhắn tin cho phu canh, bảo ông ta về ăn cơm trước đã.

Nhắn tin xong thì Liệt Thần cũng ra khỏi phòng. Liên Hề nhìn đồng nghiệp nhà mình: “Chờ cơm nước xong xuôi, rồi ra ngoài bắt quỷ ha?”

Đồng nghiệp đang liên tục lướt APP nào đó, nghe vậy vẻ mặt thoáng thay đổi, đang định từ chối thì thấy Liên Hề nhíu mày: “Có làm thì mới có ăn, ở nhà suốt thì lấy gì vượt qua mặt quỷ sai thành phố Thượng Hải hả? Hôm qua điểm công trạng nhóm người ta tăng vút lên tận tám ngàn rồi đó.”

Tám ngàn điểm?! Liệt Tổng cười lạnh nói: “Tí nữa đi luôn.”

Tô Kiêu đứng bên cạnh, thấy vậy cũng hơi hả hê: “Mấy người lười chảy thây nữa đi, lần này xui rồi ha!”

Liên Hề và Liệt Tổng hừ nhẹ một tiếng, ngó lơ cậu ta.

Đúng thế, Liên Hề và Liệt Thần không tài nào ngờ được, chỉ vì phút chơi ngu lúc trước đã hại bọn họ bây giờ không thể gian lận được nữa!

Đúng, chính là không thể tiếp tục gian lận nữa rồi!

Nửa tháng trước, phu canh sử dụng Bạch Vô Thường Chứng tỉnh Giang Nam báo cáo quỷ sai Ôn Châu gian lận điểm tích lũy, kết quả hại điểm tích lũy của Liên Hề và Liệt Thần cũng bị bóc ra, trực tiếp đá về số 0, còn bị bêu tên phê bình công khai, đội quần toàn quốc!

Vốn dĩ, bọn họ chỉ nghĩ đây là hình phạt nghiêm trọng nhất rồi, nhưng theo từng ngày trôi qua, phu canh hoảng sợ phát hiện: “Đại nhân, không ổn rồi, Vô Thường Chứng của tôi không lấy được điểm số ngoài định mức của quỷ sai các khu vực khác nữa!”

Phu canh từng nói, 35 quỷ sai khu vực Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải đều là người làm thuê cho Hắc Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam. Mỗi quỷ hồn Liên Hề bắt được, ví dụ con quỷ đó có giá trị thực tế là 100 điểm công trạng, thì Liên Hề chỉ có thể nhận được 30 điểm công trạng, phu canh 15 điểm, Hắc Vô Thường tỉnh Giang Nam 15 điểm. Còn 40 điểm còn lại thì nộp vào quỹ công của Địa Phủ

Trước kia, bọn họ có thể gian lận lén gộp luôn 15 điểm công trạng của phu canh vào điểm công trạng của quỷ sai Tô Thành. Quỷ sai Ôn Châu cũng chơi trò mèo này.

Nhưng giờ thì hết rồi! Toang cả lò!

Phu canh: “Hu hu hu, ai biết cái bảng xếp hạng công trạng của Thôi Phán Quan lại khôn như vậy! Lần này hay rồi, tất cả công trạng ngoài định mức đều bị nó trừ sạch, một điểm công trạng dư ra cũng không chịu cho chúng ta.”

Lúc nhận được tin này, ngón tay Liệt Tổng run rẩy, trực tiếp bóp nát điện thoại di động của mình luôn.

Liên Hề hoảng sợ: “Di động này hơn 10.000 đó!”

Liệt Tổng bình tĩnh: “Không sao, tôi nghe nói tháng này vừa ra điện thoại mới…”

Liên Hề: “???”

Ủa? Vậy rồi anh cố ý phá điện thoại để đổi cái xịn hơn hả?

Tạm thời không đề cập đến chuyện này.

Tuy rằng không thể gian lận công khai được nữa, nhưng hai cuốn Quỷ Sai Chứng của tỉnh Giang Nam vẫn đang nằm trong tay ba người Liên Hề. Thế cũng là bàn tay vàng cực lớn cmnr. Dùng Quỷ Sai Chứng của tỉnh Giang Nam, một lần có thể phóng ra trăm vệt kim quang dẫn đường, tốc độ bắt quỷ bỏ xa tất cả quỷ sai khác. Chỉ là về sau, nếu dựa vào mình phu canh e rằng đấu không lại, Liên Hề và Liệt Thần cũng phải còng lưng chạy deadline sấp mặt trong sự nghiệp bắt quỷ.

Cuối tuần, lễ kết hôn của Trần Khải được cử hành. Ban đầu Liên Hề chỉ muốn đi một mình, nhưng Trần Khải lại cố ý gửi ba tấm thiệp, mời cả Liệt Thần và phu canh.

Liệt Tổng đang chơi game, nghe vậy nhíu mày hỏi: “Mời tôi?”

Liên Hề suy đoán: “Chắc là muốn cảm ơn đó, lần trước hai người giúp cậu ta mà.”

“À thế à!” Liệt Tổng: “Không có hứng.”

Liên Hề: “…”

Thừa biết anh sẽ như vậy mà, đi đám cưới chi cho mệt, ở nhà đánh vài trận game không phải sướng hơn sao!

Liên Hề cũng lười ép, nhưng cậu không ngờ phu canh cũng không chịu đi.

Phu canh mập mạp sờ cái đầu trụi lủi của mình, đau lòng thỏ thẻ: “Đại nhân ơi, quỷ sai Thượng Hải và quỷ sai Diêm Thành không phải người mà! Tại sao tốc độ bắt quỷ của bọn họ lại nhanh vậy chớ? Tiểu nhân đường đường là Bạch Vô Thường tỉnh Giang Nam, há có thể bại dưới tay bọn họ?”

Liên Hề: “…”

Cậu tốt bụng nhắc nhở: “Bây giờ chúng ta đang đứng thứ nhất, còn bỏ xa quỷ sai Thượng Hải xếp thứ nhì hơn 10.000 điểm công trạng.”

Phu canh trừng to mắt: “Mới 10.000?!”

Liên Hề: “…”

Phu canh: “Cảm ơn ý tốt của đại nhân, tiểu nhân không rảnh đi tham gia tiệc cưới gì đó đâu. Mới chênh lệch có 10.000 điểm công trạng thực sự quá ít! Tệ lắm cũng phải hơn bọn họ gấp đôi gấp ba mới ổn!”

Liên Hề còn chưa kịp mở miệng, phu canh đã hùng hổ lao ra ngoài bắt quỷ tiếp rồi. Câu: “Thật ra tôi mới là Bạch Vô Thường Tô Thành, chứ có phải ông đâu?” nghẹn cứng trong cổ họng, chẳng kịp thốt ra. Liên Hề thở dài, cân nhắc cả buổi nhắn một tin cho phu canh.

[Liên hề: Đúng là điểm công trạng của quỷ sai Thượng Hải và Diêm Thành, có hơi nhiều ngoài dự đoán.]

[Phu canh: Đúng không!!!]

[Phu canh: Ngài cũng thấy vậy đúng không?!! Chi bằng chúng ta đuổi giết tới địa bàn bọn họ, xem bọn họ có gian lận không đi?]

Liên Hề: “…”

Ông có thể nghĩ tích cực chút được hôn? Chúng ta mới là kẻ gian lận đó!

Nếu Địa Phủ treo giải thưởng nhân viên tốt, ai dám không bầu ông thì tôi sẽ là người đầu tiên không phục!

Liệt Thần và phu canh không chịu tham gia hôn lễ của Trần Khải, Liên Hề chỉ có thể tự đi một mình.

Trần Khải là nhân vật nổi tiếng trong trường đại học thời đó, quen biết rất rộng, nhân duyên cũng tốt. Sau khi Liên Hề đến khách sạn tham dự hôn lễ, phát hiện Trần Khải hầu như mời tất cả bạn bè quen biết hồi đại học, trong sảnh cưới chật kín ắt hẳn phải cỡ 80 bàn!

Liếc sơ thấy nhiều gương mặt hơi ấn tượng, chắc là “người quen”. Chứng ngại đám đông của Liên Hề lại phát tác, bối rối đứng trước cửa sảnh tiệc, phong bì trong tay cũng trở nên vô cùng bỏng tay.

Đúng lúc này, một giọng nam lạnh nhạt vang lên từ phía sau.

“Liên Hề?”

Liên Hề quay đầu lại: “Bác sĩ Vương?”

Người đến chính là bác sĩ Vương. Anh ta mặc một bộ vest đơn giản sạch sẽ, bước tới thản nhiên đặt phong bì lên quầy lễ tân, sau khi điền tên mình xong mới đứng thẳng dậy, nói với Liên Hề: “Cậu không vào à?”

Liên Hề cười ngại ngùng, cũng đưa phong bì sau đó viết tên mình lên.

Hai người cùng vào sảnh tổ chức tiệc, còn chưa đi được hai bước thì Trần Khải ở phía xa đã trông thấy bọn họ, lập tức bước tới.

“Liên Hề, Vương Tử Hạo!”

Liên Hề và bác sĩ Vương dừng chân.

Trần Khải cười vui vẻ, duỗi tay ôm hai người, nói: “Để sắp xếp hai người ngồi chung một bàn nhé!” Trần Khải dắt hai người Liên Hề vào bàn tiệc, nhỏ giọng nói: “Biết cậu ngại giao lưu với người khác, nên bàn đó toàn là bạn cùng phòng của chúng ta, có cả bốn người ở phòng bên cạnh và thêm Vương Tử Hạo thôi.”

Liên Hề ngạc nhiên nói: “Nhóm bọn Triệu Lợi hả?”

Trần Khải cười gật đầu: “Đúng.”

Streamer câm có chứng ngại giao tiếp, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sao không nói sớm!



Hôn lễ bắt đầu từ bảy giờ tối, đến chín giờ thì chính thức kết thúc.

Nhân duyên tốt của Trần Khải, đã thể hiện vô cùng hoàn hảo trong hôn lễ long trọng này. Rất nhiều anh em thấy anh ta kết hôn thì cổ vũ rất nhiệt tình, sau khi tấm khăn che mặt của cô dâu được vén lên, người chủ trì nói câu nào là các anh em ngồi dưới hùa theo câu đó, không khí vô cùng náo nhiệt hoà cùng tiếng cười vui vẻ của mọi người.

“Trần Khải rất biết cách sống.”

Liên Hề nghe vậy thì quay sang nhìn Vương Tử Hạo. Bác sĩ Vương luôn mặc áo blouse trắng, độc mồm độc miệng, giờ phút này lại nâng ly rượu, nhìn đôi vợ chồng đứng trên sân khấu phía xa xa. Nhận ra ánh mắt Liên Hề, anh ta nghiêng đầu: “Cậu không nghĩ thế à?”

Mấy giây sau, Liên Hề nói: “Có chứ.”

Vương Tử Hạo: “Chân thành đối đãi với mọi người, thì cái nhận được nhiều gấp mấy lần cái đã cho đi. Nếu ai cũng hiểu đạo lý này, thì cuộc đời đâu lắm thị phi. Tôi thấy cậu cũng chẳng khác tôi là bao.”

Liên Hề không đáp, nhấp một ngụm rượu vang, liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của bác sĩ Vương, nghĩ thầm: Ít nhất thì tửu lượng của tôi tốt hơn anh, không có kiểu biết rõ mình tửu lượng kém còn kiên trì sĩ diện hão, hứ!

Một tiếng sau.

Gió thu xào xạc rét buốt, sẽ không vì một lễ kết hôn hạnh phúc mỹ mãn mà giảm bớt vài phần lạnh lẽo thấu xương kia.

Đứng trước cửa khách sạn, Liên Hề mặt không đổi sắc đỡ nách Vương Tử Hạo. Mỗi khi Vương Tử Hạo muốn tựa đầu lên vai Liên Hề, thì cậu sẽ cực kỳ vô tình hất qua một bên: Chẳng phải vì tình cảm không đủ, mà bởi vì quá hôi!

Mấy kẻ uống say, miệng thở ra toàn mùi thúi rình! 

Tiễn từng đoàn khách ra về xong, rốt cuộc Trần Khải cũng qua chỗ Liên Hề. Nhìn bác sĩ Vương uống say mèm, lại nhìn sang Liên Hề, vẻ mặt Trần Khải lúng túng: “Chuyện này, chỗ tôi có chút việc, Liên Hề, nếu được thì cậu đưa cậu ấy về nhà được không?”

Liên Hề ngẩn người: “Tôi không biết nhà anh ta ở đâu.”

Trần Khải cười gượng bảo: “Tôi biết.”

Liên Hề: “…”

“Nói thật thì cậu ấy cũng rất ít bạn, hôm nay đi dự đám cưới hình như chỉ quen mỗi mình cậu.”

“…”

Đã nói đến nước này, Liên Hề thở hắt một hơi, cực chẳng đã phải gánh vác nhiệm vụ tiễn con ma men về nhà. Cũng hên lúc uống say bác sĩ Vương không có quậy, chỉ khò khè ngủ say. Liên Hề gọi xe đưa người về nhà, ném huỵch lên giường. Xác định không còn chuyện gì nữa, cậu mới rời khỏi chung cư Vương Tử Hạo ở.

Bước xuống tầng, Liên Hề đứng dưới nhà hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

Sau này cậu không muốn tiễn ma men về nhà nữa đâu!

Vừa bước đến cổng khu chung cư, Liên Hề cầm điện thoại gọi xe.

Nhắc mới nhớ, hình như Tô Kiêu cũng là đứa thích uống rượu. Có lần cậu ta đi ăn với bạn cùng lớp, lúc về nhà thì cả người nồng nặc mùi rượu, ngã đầu cái là ngủ luôn. Nhưng Liệt Thần thì không biết uống rượu.

Bước chân thoáng dừng lại, trước mắt Liên Hề bất chợt hiện lên khuôn mặt đàn ông đẹp trai lạnh lùng. Dưới ánh mặt trời rực rỡ tươi đẹp, đôi mắt Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm ly rượu đỏ trong tay đầy vẻ nghi ngờ, nếm thử một ngụm đã ghét bỏ hất ra: “Hừ, mùi gì vậy, quá hạn sử dụng đến mức lên men mà cũng uống được hả?”

… Ừm, Liệt Thần không biết uống rượu.

Đang mải nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên, là thông báo tin nhắn Wechat.

[Trần Khải: Anh em tốt, tiễn ma men về chưa?]

[Liên Hề: Tiễn xong rồi, tôi đang trên đường về nhà.]

[Trần Khải: [chắp tay trước ngực] cảm ơn, sau này mời cậu ăn cơm.]

Đôi mắt trong veo phản chiếu tin nhắn trên màn hình điện thoại, Liên Hề lia ngón tay chuẩn bị gõ chữ, một cơn gió lạnh quét ngang lưng cậu, thổi bay vài sợi tóc trên trán.

[Không sao, không cần khách…]

Chữ “sáo” đang gõ dở chưa kịp ấn chọn từ khung ký tự gợi ý, Liên Hề thoắt cái dừng lại.

Cậu quay đầu, nhìn ra sau lưng.

Dưới đêm trăng yên tĩnh bao la, khu chung cư vắng tanh không một bóng người qua lại.

Hàng cây hai bên đường bị gió đêm quét qua, phát ra tiếng sột soạt. Cách bức tường cổng chung cư, vẫn có thể nghe được tiếng bước chân có quy luật đang rảo bước trong đêm đen, nhưng âm thanh đó càng lúc càng xa, cứ như bị ngăn cách bởi một màn nước mông lung hư ảo, cuối cùng im bặt.

Trong bóng tối, một bóng đen cao lớn đang cúi đầu bước đi trên con đường nhỏ lát đá cuội trong khu chung cư. Hình như gã cũng muốn ra khỏi cổng chính, thế là bước cùng đường với Liên Hề, từ từ đi về phía cậu.

“Cộc cộc…”

“Cộc cộc…”

Nét mặt Liên Hề bình tĩnh cầm di động, nhìn chăm chú vào người đàn ông áo đen càng lúc càng gần kia.

Tay cậu không tự chủ đè lên chiếc chuông đồng trên cổ tay.

Người đàn ông cúi đầu, tóc mái liêu phiêu che khuất gương mặt gã, chỉ có thể thấy đôi môi cực mỏng, màu môi tái nhợt, viền môi xinh đẹp, đường cong dưới cằm mượt mà. Sống mũi cao thẳng bị ánh đèn hắt lên, đổ bóng xuống bên kia khuôn mặt.

Gã đi từng bước một đến bên cạnh Liên Hề, lướt qua cậu, tiếp tục bước đến cổng khu chung cư.

Khi đi được mấy mét, bỗng nhiên gã dừng chân xoay người lại.

“Cậu biết tôi sao?”

Người đàn ông hơi ngẩng đầu, tóc trên trán chầm rãi tản ra, để lộ đôi mắt hẹp dài đào hoa.

Không ngờ ngoại hình người này ưa nhìn như vậy, Liên Hề hơi sững sờ, cụp mắt xuống thản nhiên trả lời: “Không biết.”

Người đàn ông cười, đôi môi mỏng nhếch lên, đáy mắt sáng quắc tràn đầy ý cười lạnh lẽo: “Nhưng tôi lại biết cậu.”

Liên Hề khẽ nheo mắt.

“Chẳng qua tôi rất tò mò, tôi cũng đâu phải quỷ, vì sao cậu nhìn tôi chằm chằm như thế, trong khi không biết tôi là ai?”

Nghe năm chữ “Tôi cũng đâu phải quỷ”, cả người Liên Hề sững lại, thoáng như đã hiểu ra điều gì, lạnh lùng nhìn người kia.

Người đàn ông cất tiếng cười khàn khàn: “Ít nhất trong mắt cậu, cũng không phân biệt được tôi là người hay quỷ đâu nhể?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã không hề có chút biểu cảm dư thừa, Liên Hề bình tĩnh trả lời: “Đúng.”

“Vậy vì sao cậu nhìn tôi?”

“Đôi khi, con người còn kinh khủng hơn ma quỷ.”

“Ồ? Sao lại thế?”

“Nếu anh là quỷ, tôi cũng không sợ. Nhưng trông anh… chẳng khác gì tên sát nhân biến thái.”

Có vẻ gã hoàn toàn không ngờ đến đáp án này, khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đầy vẻ kinh ngạc. Mất mấy giây sau gã điên cuồng cười ha ha, cười đến mức khóe mắt cũng rỉ nước mắt, đột nhiên, tiếng cười ngưng bặt, ánh mắt sắc bén lạnh như băng bắn thẳng về phía Liên Hề.

“Vậy chi bằng làm quen một chút đi. Tôi họ Tưởng.”

Liên Hề: “Huyền tu?”

Người đàn ông xấu xa nhếch môi: “Không phải đâu à.”HẾT CHƯƠNG THỨ BẢY MƯƠI TƯ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi