GIẢ CHẾT CŨNG KHÔNG CỨU NỔI THẾ GIỚI

Đêm khuya, trong ngôi miếu nhỏ nằm ở vùng ngoại ô hoang vắng.

Một luồng sáng rực rỡ lao về phía cô gái đang quỳ gối trên bồ đoàn, điên cuồng va chạm với 24 linh hồn đầy chấp niệm. Linh hồn yếu ớt va chạm vào chính khí lẫm liệt chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, thế nhưng những bóng hình trông có vẻ cực kỳ yếu ớt kia, lại có thể lưu loát đánh tan sức mạnh của Thần Minh.

Chính khí ngũ sắc bị đánh tan càng ngày càng nhiều, tượng thần trong miếu cũng dần dần mất đi sức sống, cứng nhắc và hư ảo.

Trái ngược với những thứ này, lưng Tiểu Lưu lại thẳng tăm tắp. Cô vẫn nhỏ bé như trước, nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ.

Ngoài miếu Văn Đế, mọi người thấy linh hồn của Tiểu Lưu càng ngày càng chân thực.

Hồn phách đã từng mang nhiều vết thương, hiện tại càng lúc càng hoàn thiện, bắt đầu trở thành một linh hồn thực sự. Nhưng sự hoàn thiện của linh hồn Tiểu Lưu, đồng nghĩa với Văn Tụng Đế Quân đã lợi dụng tiến vào bên trong, mượn cơ hội sống lại.

Mắt nhìn hồn phách đời cuối cùng đã đâm tan tầng chính khí ngũ sắc, Tiểu Lưu không quỳ nữa, cô nhấc chân muốn đứng dậy. Tượng thần Văn Tụng Đế Quân trong miếu phát ra một tiếng giận dữ chói tai, lúc này phong thái thong dong bình tĩnh của Thần Minh đã hoàn toàn sụp đổ, cảm nhận linh hồn cô gái trở nên cường đại mạnh mẽ hơn, tượng thần bỗng nhiên vỡ tung tóe, một cơn gió lạnh như băng thổi qua.

Năm người đều không nhìn thấy thứ gì bay ra khỏi tượng thần bằng mắt thường, nhưng chắc kèo Văn Tụng đã giở trò gì đó!

Thôi Phán Quan hoảng sợ nói: “Không ổn rồi đại nhân ơi! Đây là chiêu cuối cùng của Văn Tụng Đế Quân, hắn quyết định chiếm lấy linh hồn trước!”

Thôi Phán Quan còn chưa nói xong, Liệt Thần đã lật tay lấy con dấu bạch ngọc ra.

“Đi!”

Con dấu bạch ngọc trong suốt tinh tế vèo một tiếng, bay thẳng vào miếu Văn Đế. Kim quang cuồn cuộn tràn ra từ con dấu bọc lấy thân thể của Tiểu Lưu. Cùng lúc đó, Liệt Thần tiếp tục lấy ra cuốn sổ vàng của mình.

Đây là thứ chuyên dùng để đối phó với Văn Tụng Đế Quân.

Cuốn sổ vàng lơ lửng giữa không trung, bỗng hóa thành một chữ “Sắc” màu vàng ánh tím. Chữ “Sắc” không ngừng to lên, nguy nga tựa như một ngọn núi, ầm ầm mà lao vào ý niệm của Văn Tụng Đế Quân đang nhằm về phía Tiểu Lưu.

Thế nhưng điều khiến mọi người hoàn toàn không ngờ đến chính là… cuốn sổ vàng lần này lại thất bại. Ngay khi chữ “Sắc” màu vàng ánh tím sắp đụng phải ý niệm của Văn Tụng Đế Quân thì nó bay xuyên qua, không chạm vào bất cứ thứ gì.

Quyển sổ màu vàng trở về nguyên hình, ngây ngốc giữa không trung, dường như không hiểu vì sao nó lại vồ hụt.

Đúng lúc này, một tiếng chuông cổ xưa trầm lắng vang lên.

“Boong”

Khi nghe tiếng chuông Liệt Thần quay đầu sang, thấy Liên Hề tay cầm Sổ Sinh Tử, tay còn lại thì nắm chùy gõ chuông.

Chuông đồng thật lớn được giơ lên giữa không trung, cậu thanh niên tuấn tú dùng ánh mắt kiên định nhìn chiếc chuông trước mặt, cầm chùy trong tay, sau đó…

Boong!!!

Dùng sức gõ lên.

Khi tiếng chuông vang lên lần thứ nhất, 24 vết thương trên linh hồn Tiểu Lưu tỏa ra ánh sáng trắng mờ. Lúc này, con dấu bạch ngọc cũng phối hợp mà phát ra kim quang, 24 vết thương chảy máu đầm đìa nhanh chóng khép lại.

Khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai, những vết thương đó đều biến mất hoàn toàn. Ý niệm của Văn Tụng Đế Quân đánh lên linh hồn Tiểu Lưu tựa như đánh vào một bức tường kiên cố, hắn rên một tiếng nặng nề rồi bị bắn ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất, rốt cuộc cũng hiện ra hình người của mình.

Đó là một Thần Minh trẻ tuổi, đẹp trai ưu nhã, trên người mặc Đế bào.

Hiện tại hắn chật vật ngã xuống mặt đất trong miếu. Mà mọi người chẳng ai đi vào, chỉ đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát một màn này.

Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, Văn Tụng Đế Quân phát ra tiếng gầm giận giữ, khuôn mặt đẹp trai nho nhã nứt toác: “Không!!!”

Và khi tiếng chuông vang lên, Tiểu Lưu cũng đã hoàn toàn đứng dậy.

Linh hồn tràn ngập vết thương chợt phát ra ánh sáng rực rỡ, cô càng thêm mạnh mẽ và chân thực. Trái ngược với linh hồn mỗi lúc một cường đại của Tiểu Lưu là thân hình vỡ nát của Văn Tụng Đế Quân, dần dần tan biến giữa không trung.

Cuối cùng là tiếng vỡ vụn giòn tan.

Liệt Thần cảm nhận giây lát, nói: “Đạo trường của hắn biến mất rồi.”

Đạo trường biến mất, mọi người lập tức tiến vào trong miếu.

Khi mọi người đi vào miếu Văn Đế, ánh sáng rực rỡ chính khí đã hoàn toàn biến mất, linh hồn của Tiểu Lưu cũng chui vào lại thân thể. Trong khoảnh khắc linh hồn biến mất, cô gái tóc ngắn xụi lơ ngã xuống. Phu canh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô gái nhỏ, nhẹ nhàng đặt trên đất.

Phát hiện có tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm, Liệt Thần ngẩng đầu nhìn về phía Thần Minh thoi thóp sắp tiêu vong.

Liệt Thần: “Tại sao lại nhìn tôi?”

Ánh mắt của vị Thần Minh trẻ tuổi dần ngưng tụ, hắn nhìn người đàn ông áo đen, gằn từng tiếng hỏi: “Tôi muốn sống lại là sai sao?”

Liệt Thần khẽ nhướng mày, im lặng không trả lời.

Văn Tụng Đế Quân: “Nếu như đã không sai… Vậy thì Liệt Thần, tại sao anh lại cản trở tôi?!”

Thôi Phán Quan nhíu mày nói: “Văn Tụng Đế Quân, anh đã chết từ 600 năm trước, tiến vào luân hồi rồi!”

Dường như chưa nghe được một nửa, Văn Tụng Đế Quân lại cao giọng chất vấn: “Tôi muốn sống lại, là sai sao?”

“Không sai.”

Mọi người thoáng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn phu canh vừa mở miệng.

Trong ngôi miếu nhỏ tăm tối, tên Mập Mạp đầu bóng loáng luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng. Ông ta cúi đầu nhìn Văn Tụng Đế Quân ngã sõng soài trên mặt đất sắp biến mất, đáp: “Tham sống sợ chết là bản tính của mọi sinh linh. Ai không muốn sống, ai không muốn bất tử chứ? Chẳng qua, Văn Tụng Đế Quân…. Anh đã chết rồi!”

“Không! Tôi không muốn chết!”

“Anh đã chết rồi!”

“Không!”

Giọng điệu của phu canh vô cùng kiên định, nhưng không lộ vẻ chán ghét mà bình tĩnh nhấn mạnh: “Anh đã chết rồi!”

Thanh âm đột nhiên im bặt, Văn Tụng Đế Quân ngồi phịch trên mặt đất, hắn nhìn gương mặt phu canh, thật lâu sau mới bật cười. Hắn cười đến cực kỳ khó coi, giống như là đang khóc. Cuối cùng hắn hóa thành thành một tia sáng, chậm rãi tan biến trong bóng đêm. Kết cục muộn màng sau 600 năm này, đáng lẽ nên tới từ lâu rồi mới phải.

Trong miếu nhỏ, mọi người nhìn nơi Văn Tụng Đế Quân biến mất, thật lâu không ai mở miệng.

Chẳng biết qua bao lâu, Tưởng Quỷ cười nhạt: “Ngu xuẩn, gan to bằng trời, vậy mà dám nói chuyện với Thần Minh. Nếu Văn Tụng Đế Quân thật sự sống lại, chỉ e người đầu tiên chân chó chính là ông.”

Nếu như bình thường, phu canh nhất định sẽ cãi tay đôi với Tưởng Quỷ, hoặc mách lẻo Liệt Thần để Liệt Thần tẩn cho gã một trận.

Thế nhưng lần này phu canh chỉ liếc Tưởng Quỷ, hừ lạnh rồi yên lặng đứng ở sau lưng Liệt Thần và Liên Hề.

Phu canh: “Mày thì biết cái gì, đó gọi là cảm xúc dâng trào.”

Liên Hề nhìn dáng vẻ vô cùng thấu hiểu của phu canh, nhịn không được hỏi: “Cảm xúc dâng trào là sao?”

Vẻ mặt phu canh tràn ngập bi thương, ông ta than ngắn thở dài, cuối cùng vẫn không kể ra chuyện của mình và Tuệ Nương.

Đó là người vợ ông ta yêu trọn đời trọn kiếp, hai người bọn họ đã nắm tay nhau nhảy xuống núi đá. Đứng trước cảnh nước mất nhà tan, trăm ngàn dân chúng khổ sở lầm than như bọn họ làm sao có thể làm chủ được vận mệnh của mình, nhưng ít ra bọn họ vẫn còn có nhau, còn có tình yêu trân quý.

Ba trăm năm trước, khi nhìn thấy quỷ hồn chuyển thế của Tuệ Nương bên bờ Vong Xuyên, chẳng biết ông ta đã vui sướng thế nào. 

Thế nhưng, đó không phải Tuệ Nương.

Tuệ Nương đã chết rồi.

Phu canh cảm khái nói: “Thưa đại nhân, chỉ là tiểu nhân biết, một người khi đã bước vào vòng luân hồi thì sẽ không còn là người đó nữa!”

Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ làm sao không hiểu đạo lý này. Ngay cả phu canh cũng đã nói với Liên Hề rất nhiều lần, canh Mạnh Bà chỉ là có tính minh họa, sẽ không khiến con người quên đi mọi ký ức. Thứ thực sự khiến bọn họ quên đi hết thảy, chính là còn đường dẫn tới vòng luân hồi kia.

Kiếp trước không phiền lụy kiếp này.

Đây chính là Sáu Cõi Luân Hồi!

Chẳng qua bọn họ là quỷ thần, trong mắt quỷ thần không có người phàm.

Phu canh bất chợt phát hiện phẩm chất cao quý trong linh hồn của mình, cảm thấy bản thân không giống loại quỷ thần như Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ, bởi ông ta có một linh hồn cao thượng. Nhất thời, trong ánh mắt phu canh nhìn về phía Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ toát lên sự thương hại.

Ôi chao, đúng là không so sánh thì sẽ không có đau thương!

Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ: “…”

Tưởng Quỷ dòm Thôi Phán Quan, Thôi Phán Quan yên lặng gật đầu, ý bảo để bàn bạc kỹ lưỡng, lên kế hoạch lâu dài.

Phải tẩn cho tên Mập Mạp chết tiệt này một trận mới được!

“Hình như ông không giống như trước nữa.” Liệt Thần đột nhiên lên tiếng, mọi người ngạc nhiên nhìn hắn. Chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn phu canh, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Hết ngó Liệt Thần lại quay sang nhìn phu canh, Liên Hề nghi hoặc nói: “Ông ta có chỗ nào khác?”

Liệt Thần suy tư một hồi, hỏi Tưởng Quỷ: “Anh từng nói quỷ thần xuất hiện trong 600 qua, rất có thể là Thần Minh chuyển thế phải không?”

Tưởng Quỷ sửng sốt, ấp úng trả lời: “Quả thực có việc này. Chẳng qua đây chỉ là suy đoán của Địa Phủ, vẫn chưa thể kiểm chứng.”

Liệt thần khẽ nhướng mày: “Hửm? Vì sao không thể kiếm chứng?” Hắn chỉ vào Tiểu Lưu đã rơi vào giấc ngủ sâu trên mặt đất, nói: “Kiếp trước kiếp này của cô ta đều không tra được, chỉ có Văn Tụng Đế Quân là tra ra.”

“Chuyện này thuộc hạ có thể giải thích.” Thôi Phán Quan thở dài, nói: “Bẩm đại nhân, mọi người cũng biết thuộc hạ chỉ nắm giữ Sổ Sinh Tử chứ không phải là chủ nhân thực sự của nó. Sổ Sinh Tử không có chủ, nó thuộc sở hữu của Sáu Cõi Luân Hồi, là bảo vật trời sinh. Nếu thuộc hạ muốn dùng Sổ Sinh Tử tra kiếp trước kiếp này của một hồn phách, tối đa chỉ có thể tra người thường mà thôi, bị hạn chế rất nhiều. Nếu hồn phách biến thành quỷ thần thì pháp lực thuộc hạ sẽ không đủ, không có cách nào tra ra được.”

Mọi người suy đoán quỷ thần mới chuyển hóa rất có thể từng là Thần Minh, nhưng một khi bọn họ chuyển hóa thành công, thì không cách nào dùng Sổ Sinh Tử để tra quá khứ được nữa.

Đây chính là một vòng tuần hoàn chết.

Quá khứ của một quỷ thần có thể là Thần Minh, nhưng khi đối phương biến thành quỷ thần thì không có cách nào tra được quá khứ!

Thế nhưng Thôi Phán Quan đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng vậy, đại nhân, mặc dù pháp lực của tiểu nhân không đủ nhưng ngài thì có thể mà.”

Liệt thần: “Hửm?”

Thôi Phán Quan: “Đại nhân cứ thử xem, biết đâu ngài sẽ tra ra kiếp trước kiếp này của La Chung thì sao?!”

Nói là làm, Liệt Thần và Liên Hề đều vô cùng tò mò về chuyện này.

Lúc trước Thôi Phán Quan giao Sổ Sinh tử cho Liệt Thần, hắn với Liên Hề đã cùng mở Sổ Sinh Tử ra, dùng nó để trợ giúp linh hồn Tiểu Lưu đối kháng với Văn Tụng Đế Quân. Về sau Liệt Thần sử dụng pháp khí đành phải buông lỏng bàn tay cầm Sổ Sinh tử, cho nên hiện tại nó vẫn đang nằm trong tay Liên Hề.

Liên Hề đưa Sổ Sinh Tử cho Liệt Thần, trong lúc nhìn thoáng qua dường như thấy trang giấy có gì đó thay đổi, ở chỗ trống còn hiện cả chữ viết. Cậu hơi sửng sốt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. 

Mấy người Liệt Thần, Thôi Phán Quan không chú ý đến phiên Liên Hề cầm Sổ Sinh Tử thì nó lại có chữ.

Liệt Thần nhận lấy cuốn sổ, nâng mắt liếc nhìn phu canh một cái.

Phu canh lập tức khẩn trương, nuốt ngụm nước miếng, ngượng ngùng nói: “Đại nhân, đây…”

Liệt Thần: “Dùng thế nào?”

Thôi Phán Quan: “Ngài trực tiếp mở ra là được, sau đó trong lòng nghĩ tới dáng vẻ của La Chung.”

Trong đêm tối, năm người đứng quây thành vòng tròn, nhìn chằm chằm Sổ Sinh Tử trong tay Liệt Thần.

Quỷ thần lạnh lùng duỗi tay đặt lên trang bìa Sổ Sinh Tử, hắn rũ mắt, lưu loát mở ra.

Ban đầu, Sổ Sinh Tử vẫn còn trống không, nhưng ngay sau đó có một tia kim quang mỏng manh từ đầu ngón tay Liệt Thần bay ra chạm vào trang giấy trắng, từng hàng chữ nhanh chóng hiện lên một cách rõ ràng.

Phu canh vô cùng căng thẳng, ông ta không quan tâm mình có từng là thần hay không, chỉ lo sợ bản thân ở kiếp nào đó làm ra chuyện cực kỳ mất mặt, sẽ bị đám người Tưởng Quỷ cười cho thúi mũi!

Đã nói kiếp trước không liên quan tới kiếp này rồi, nếu thật sự đã làm chuyện gì mất mặt cũng đừng đổ lên đầu tui nha, là linh hồn tui làm đó, không liên quan tới tui!

Phu canh mù chữ, vì thế Liên Hề bèn đọc cho mọi người cùng nghe.

“La Chung, nam, sinh năm 1620. Năm 1644 cùng vợ nhảy núi tự tử… Phu canh, đây là kiếp này của ông nhỉ?”

Phu canh lau mồ hôi trên trán: “Thưa, thưa đại nhân, đây đúng là tiểu nhân.”

Liên Hề tiếp tục đọc: “Chu Hiên Tự, nữ, sinh năm 1592…”

Tưởng Quỷ nhìn chữ trong Sổ Sinh Tử, kinh ngạc nói: “Ông còn là công chúa cơ đấy?”

Hai mắt phu canh lập tức sáng ngời: “Công chúa á?!”

Liên Hề tiếp tục đọc: “Chết yểu, mất năm 1598.”

Phu canh: “…”

Vậy thà đừng nói còn hơn!

Biết bản thân còn được làm công chúa tận năm, sáu năm trời, phu canh đột nhiên vui vẻ hẳn ra. Tuy đã là chuyện mấy trăm năm trước, ông ta cũng không cảm thấy những người đó là mình, nhưng khi nghe kể lại vẫn thấy thú vị.

Phu canh: “Đại nhân, còn gì không ạ?”

Liên Hề nhìn xuống, càng đọc càng nhiều. Túm cái váy lại, mỗi kiếp của phu canh đều rất khá, có vài kiếp còn được phong hầu bái tướng, có thể nói là ngầu bá cháy.

Rốt cuộc cũng đọc tới thời gian 600 năm trước. Đột nhiên Liên Hề im bặt, hai mắt mở to, gương mặt tràn ngập vẻ khó tin.

Phu canh sốt ruột hỏi: “Đại nhân, sao thế ạ? Chẳng lẽ tiểu nhân thật sự từng là Thần Minh ạ?”

Vẻ mặt Liên Hề vô cùng phức tạp nhìn phu canh, sau đó, Thôi Phán Quan với Tưởng Quỷ đều duỗi cổ qua nhìn hàng chữ trong Sổ Sinh Tử, cũng giật bắn người.

Phu canh bối rối.

Không phải chớ, hình như có gì đó sai sai…

Liệt Thần nhìn chữ trong Sổ Sinh Tử, đuôi lông mày nhướng lên, hỏi: “Quảng Hàn Tiên Tử là ai? Ông ta là Quảng Hàn Tiên Tử?”

Thôi Phán Quan và Tưởng Quỷ cùng nhìn về phía phu canh. Mặc dù Liên Hề chưa từng nhìn thấy Quảng Hàn Tiên Tử, những Thần Minh chân chính trên Thần Đình cũng không giống 100% như trong phim ảnh tiểu thuyết. Tuy nhiên cậu vẫn mơ hồ đoán được, Quảng Hàn Tiên Tử này vô cùng có khả năng là sự tích được lưu truyền trong dân gian và bị đổi tên. Chẳng hạn như… Hằng Nga.

Hằng Nga…?

Phu canh?!

Hằng Nga…?!!

Phu canh?!!!

Liên Hề: “…”

Thôi Phán Quan đã từng tận mắt nhìn thấy Quảng Hàn Tiên Tử: “…”

Tưởng Quỷ chưa được gặp Quảng Hàn Tiên Tử, nhưng đã nghe nói tới vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng: “…”

Phu canh chỉ chỉ vào khuôn mặt mập ú của mình: “Hả, tôi? Quảng Hàn Tiên Tử? Thiệt không vậy trời?”

Mọi người: “…”

Thôi Phán Quan bất chấp mạo phạm cấp trên, giật lấy Sổ Sinh Tử từ tay Liên Hề và Liệt Thần, xoạch một tiếng gấp lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đến mức bản thân cũng không phát hiện ra, nói năng lộn xộn: “Không, không thể nào, Sổ Sinh Tử chắc chắn có nhầm lẫn. Sai rồi, nhất định sai rồi. Điều này không có khả năng… Điều này không có khả năng!!!”

Người tình trong mộng của mình, ánh trăng sáng mình yêu say đắm nhất, tiên tử khiến mình ngày nhớ đêm mong….

Sao có thể là tên mập chết tiệt La Chung này chứ?!

Không!!!

_____________________HẾT CHƯƠNG THỨ TÁM MƯƠI SÁU

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi