GIA CỤ VẬT CHẾT ĐỀU THÍCH THƯỢNG TA

Editor: Tịnh

Tống Duệ kiên trì: “Đừng để ý đến tôi, tôi không chấm đồ gia vị, làm cho nó đi.”

Tống Thần không có nhiều tật xấu giống như hắn, cái gì cũng ăn được.

Tướng quân nhíu mày: “Ăn không ngon.”

“Không sao.” Tống Duệ bưng đậu phụ thối ra, gia vị đặt ở sát khay: “Tôi nếm thử một miếng.”

“Thế à.” Tướng quân nhìn bóng lưng hắn suy tư. Nếu không ăn được tỏi không ăn hành, vậy thì đổi thành mặn ngọt.

Anh phát hiện, Tống Duệ đặc biệt thích nấm kim châm và nấm hương, nấu cái gì cũng không quên thêm một chút vào, ngay cả canh sườn cũng cho vào không ít, nấu teo lại luôn.

Bạch Vô Trạch lấy một ít ra, cắt nhỏ rồi thêm gia vị vào, lại thêm một chút thịt nạc và bột mì, làm đặc một chút, bỏ vào trong nồi đun thêm một thời gian.

Anh đặc biệt dùng một cái chén nhỏ để diễn, đợi Tống Duệ tới: “Cái này là nước chấm cho em, bên trong có nấm kim châm và nấm hương em thích nhất.”

“Thật sao?” Tống Duệ dùng đũa chấm một chút, tuy rằng đã cắt rất nhỏ rồi nhưng mà vẫn nhìn ra được: “Tướng quân thật chu đáo.”

Tướng quân: (〃→. →〃)

“Em nếm thử đi, có hợp khẩu vị không?” Tướng quân xốc lồng hấp lên, lấy thịt hấp khô và cá gì không rõ ra.

“Ừ.” Tống Duệ đi ra ngoài gắp một miếng đậu phụ thối rồi lập tức chạy trở về nhúng vào đồ gia vị. Đầu tiên là cẩn thận cắn một chút xíu, nếm thử hương vị không tồi mới ăn tiếp: “Không tồi không tồi, ăn ngon đó.”

Đồ gia vị chỉ vừa mới nấu xong, còn hơi nóng, Tống Duệ nói chuyện cũng không rõ ràng, chữ được chữ mất: “Tướng quân thật hiểu tôi.”

Đã nấu xong tất cả món ăn, tay tướng quân vẫn còn ướt, lúc tháo tạp dề cũng không tiện lắm, thử mấy lần cũng không thể mở ra.

Tống Duệ vừa khéo đứng ở phía sau anh, tiện tay tháo giúp anh, bàn tay mềm mại thường xuyên lướt qua cổ anh.

Tướng quân, (〃 v〃),

Tướng quân có chút xấu hổ nghiêng đầu qua chỗ khác, anh không quen tiếp xúc với người khác, đặc biệt là Tống Duệ vẫn luôn ra vẻ thân thiết.

“Tướng quân đỏ mặt.” Tống Duệ cách anh rất gần, cố ý ghé vào lỗ tai anh nói chuyện, cổ tướng quân đỏ ửng lên.

“Nấu xong rồi, tôi phải về đây.” Tướng quân hơi hoang mang đẩy hắn ra, đi ra cửa.

Tống Duệ ngăn cản anh: “Ăn xong rồi đi.”

“Không cần.” Tướng quân khăng khăng: “Hôm nay ăn nhiều lắm rồi.”

Tống Duệ là kẻ tham ăn, không quan tâm thứ đó có ăn ngon hay khôngn đều mua một ít để ăn thử, ăn một hai miếng rồi không ăn nữa, chỗ còn lại đều là tướng quân xử.

“Vậy thì cũng không giống nhau.” Tống Duệ kiên trì giữ anh lại: “Vừa hay gặp em trai tôi.”

“Muộn lắm rồi.” Mặt Bạch Vô Trạch lộ vẻ khó xử.

“Tướng quân là giống đực thì còn sợ gì nữa, tôi sẽ ăn anh chắc.” Tống Duệ nhìn ngoài cửa sổ, đúng là muộn lắm rồi: “Như vậy đi, nếu như muộn quá rồi thì ngủ ở đây luôn đi.”

Mặt tướng quân lập tức đỏ lên, lỗ tai cũng đỏ bừng: “Không được.”

Anh thật thà nói: “Không tốt cho danh dự của em.”

Phì!

Cũng sắp kết hôn rồi mà còn danh với chả dự, đương nhiên câu này không tiện nói ra.

Nhưng tướng quân cũng không giống với loại người bề ngoài xinh đẹp nhưng đê tiện đó. Nếu như là người khác thì đã ước gì mình được ở lại rồi, nói chút chuyện yêu đương, không biết chừng còn có cơ hội chung chăn chung gối. Cũng chỉ có tướng quân đứng đắn như thế này mới từ chối.

“Được rồi.” Tống Duệ bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy để tôi tiễn anh.”

“Ừm.” Tướng quân không từ chối.

Nói là tiễn, có chăng cũng chỉ là một cánh cửa. Tống Duệ vừa mở cửa ra thì tướng quân đã không thấy tăm hơi đâu.

Chuồn lẹ đấy.

Tống Duệ che kín áo choàng tắm, đứng ở trong hành lang một lúc cũng không tìm được người, dứt khoát xoay người vào nhà.

Hắn rửa tay, đang chuẩn bị gọi Tống Thần rời giường ăn cơm, Tống Thần đã đi ra khỏi phòng, giật mình nhìn bàn ăn.

“Anh làm?”

“Không phải.” Tống Duệ vẫy vẫy nước trên tay: “Một người bạn làm.”

“Bạch Vô Trạch?” Tống Thần đoán một cái trúng phóc.

Nói đến cũng lạ, tuy rằng bạn bè làm ăn của Tống Duệ cũng không ít, nhưng mà cho tới nay vẫn không bao giờ đưa về nhà. Nói gì đến nửa đêm hôm qua truyền ra tin tức hắn và Bạch Vô Trạch đính hôn, ngày hôm nay đã có bạn bè đến nấu ăn, cơm nước lại chỉ vừa mới nấu xong, chắc chắn là Bạch Vô Trạch.

“Ừm.” Tống Duệ cũng không dấu giếm: “Anh ấy mới vừa đi.”

Tống Thần im lặng, giữa cậu và Tống Duệ vẫn tồn tại một đường hầm còn sâu hơn cả đại dương: “Anh đính hôn với anh ta rồi?”

Tống Duệ lắc đầu một cái: “Chưa đâu, nhưng cũng sắp rồi.”

“Không phải anh nói cả đời này mình cũng không kết hôn sao?” Tống Thần không thể hiểu nổi.

“Vậy phải xem đối tượng là ai.” Tống Duệ vỗ vỗ cái ghế dựa bên cạnh: “Lại đây ngồi.”

Tống Thần im lặng không nói, một lát sau vẫn là thành thật ngồi ở bên cạnh hắn.

“Anh.” Hình như cậu muốn nói gì đó: “Em…”

Vẻ mặt Tống Thần ủ rũ. Cậu không phải người không biết điều, khi ngồi lên vị trí này rồi mới biết được nỗi khổ trong đó. Lúc mới bắt đầu, đầu tiên là tổng giám đốc làm bộ không quen biết cậu, cổ đông nhiều lần bác bỏ ý kiến của cậu giống như cố ý chống lại, rồi thì nghe không hiểu một số kiến thức chuyên môn, giống hệt như Tống Duệ trước kia.

Nhưng mà bây giờ thì cậu ổn rồi, trên còn có một người anh trai. Năm đó Tống Duệ một người cũng không có, tất cả mọi người đều dựa vào hơi thở của chú nhỏ, hắn chỉ có thể cáo mượn oai hùm, giả vờ mình và chú nhỏ cùng chung một chiến tuyến.

Ổng chết rồi mới dần dần ra mặt.

Tống Duệ gắp một đũa đặt ở trong chén cậu: “Nếm thử cái này đi, làm theo khẩu vị của em đó.”

“Xin lỗi.” Tống Thần cúi đầu, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng.

Tống Duệ để đũa xuống, xoa xoa đầu của cậu: “Người một nhà mà nói xin lỗi cái gì.”

Tống Thần đột nhiên xông tới, ôm eo hắn, giống như tủi thân lắm.

Cậu đúng là tủi thân thật. Lúc thành lập tập đoàn là do cha và một đám bạn bè gây dựng, bây giờ cha cậu chết rồi, các mối quan hệ bạn bè cũng trở nên tan vỡ.

Lúc Tống Duệ quản lý thì trắng trợn dùng người trẻ tuổi, nhưng mấy lão gia cha hắn để lại lại cho rằng người trẻ tuổi sẽ không làm được chuyện gì. Người trẻ tuổi lại thích đổi mới, truyền thống và ý tưởng mới tất nhiên sẽ va chạm nhau, ý kiến không thống nhất, không cùng quan điểm tự nhiên xuất hiện, điều này dẫn đến tập đoàn xuất hiện hai phe.

Nếu như là Tống Duệ, hắn sẽ chọn lợi dụng hai phe. Loại cục diện hai cực âm dương này là do hắn cố ý tạo nên, ai cũng không thể độc quyền một mình. Thế lực bên nào nhỏ thì hắn sẽ nâng đỡ, thế lực bên kia lớn thì hắn sẽ chèn ép, để hai bên đấu lẫn nhau, không lấy hắn làm mục tiêu.

Cho dù hai bên tranh đấu đến vỡ đầu thì đã sao, vị trí của hắn vẫn vững vàng như trước.

Thế nhưng Tống Thần không giống thế. Cậu nhẹ dạ, bên nào vừa khóc lóc tố cáo thì đã đứng về bên đó. Điều này sẽ dẫn đến những đứa trẻ biết khóc để có kẹo ăn, không khóc thì sẽ bị thiệt thòi lớn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì trạng thái hai cực âm dương sẽ bị phá vỡ. Một khi bị phá vỡ, chỉ với một mình Tống Thần thì chắc chắn sẽ không chống đỡ được.

“Anh.” Tống Thần ôm chặt eo hắn: “Lúc cha còn sống thì gia đình hòa thuận, anh em vui vẻ. Tại sao cha mất rồi thì lại không còn nữa?”

Giọng Tống Duệ bình tĩnh: “Em nghĩ sao?”

“Bọn họ thay đổi rồi.”

“Trước đây anh cũng cho rằng bọn họ đã thay đổi.” Tống Duệ xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.

“Bây giờ thì sao?” Tống Thần ngẩng đầu nhìn hắn.

“Sau đó anh mới phát hiện là bọn họ không thay đổi, mà là ngay từ đầu là đã như vậy rồi.”

“Vậy tại sao?” Tống Thần thắc mắc nhìn hắn.

“Bởi vì cha quá mạnh. Lúc cha còn sống bọn họ không thể không chung sống hòa thuận, anh em vui vẻ.” Tống Duệ cũng phải trải qua rất lâu mới hiểu được: “Không trách bọn họ được, có trách thì trách bản thân, là do chúng ta không có bản lĩnh làm cho bọn họ hòa bình ở chung.”

Hắn biết được đạo lý này sau khi nhận được ánh mắt đối xử của mọi người bắt đầu giống nhau, cuối cùng là không còn thành kiến gì nữa.

Trước đây bị đám kia lão già nhắm vào, nó vẫn luôn là cái nhọt khó giải quyết trong lòng hắn. Tuy rằng bề ngoài ra vẻ bình thường, thế nhưng hắn lại để những người quản lý có quyền to bắt đầu chèn ép khắp nơi, làm cho đám lão già kia gần như sống không được nữa.

Sau đó phân chia thành hai cực âm dương, trong lúc hai bên phân cực, hai phe đều là nhân vật quan trọng với hắn cho nên đều được đối xử bình đẳng.

Thế cho nên cuối cùng cũng không còn tiếng nói khác thường, đề tài thảo luận của mọi người cũng chuyển từ người hắn lên người đối thủ. Đối thủ của đám lão già là đám người trẻ tuổi, đối thủ của đám người trẻ tuổi là đám lão già.

Hai phe đấu càng tàn nhẫn, cạnh tranh lại càng kịch liệt. Trong quá trình này, người già yếu bệnh tật sẽ bị đào thải, tập đoàn lại càng đi lên, vị trí của hắn cũng càng ngày càng vững vàng.

Ghế vua mặc dù có thể cao hơn tất cả mọi người một cái đầu, nhưng cũng bởi vì nó được gác ở trên vô số hài cốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi