GIA CỤ VẬT CHẾT ĐỀU THÍCH THƯỢNG TA

Editor: Tịnh

Bé Nhím nhà tui

Tống Duệ không hề tự giác, tiếp tục đọc kịch bản: “Đại sư huynh chính đạo trước khi trở thành Quỷ Vương là một người đa tài đa nghệ, pháp bảo là một bộ nhạc cụ bảy loại khác nhau, dạy học sinh một hai bài nhạc không thành vấn đề.”

Thế nhưng trong lòng Quân Phi Dương vẫn không thoải mái, hắn cảm thấy Đại sư huynh chính đạo là của một mình hắn, ngay cả lúc đánh nhau với hiệu trưởng cũng không thả ra. Có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của Đại sư huynh chính đạo với hắn.

Đại sư huynh chính đạo là người rất dịu dàng, luôn giúp giải vây cho đám giáo viên kia. Nhưng y càng như vậy, mụn nhọt trong lòng Quân Phi Dương lại càng lớn. Tính cách của Quân Phi Dương vốn đã xấu xa, hiện tại càng thêm không có cửa ngăn cản.

“Xấu xí!”

Cô giáo vừa chuẩn bị gọi hắn đi họp biến sắc: “Anh…”

“Xấu xí đừng nên nói chuyện với tôi.”

Hai mắt cô giáo đỏ lên, khóc lóc chạy ra.

Một lát sau, một thầy giáo khác khí thế bừng bừng vội vàng đi đến: “Quân Phi Dương!”

“Yếu nhớt!”

“Cậu…”

“Yếu nhớt đừng nói chuyện với tôi!”

Thầy giáo cũng khóc lóc chạy ra.

Lại một lát sau, một giống cái đi tới.

“Quân Phi Dương!”

“Vừa xấu xí vừa yếu nhớt.”

“Thầy…”

“Vừa xấu vừa yếu mà còn đòi ra gió?”

Mặt thầy giáo Thư Lý đỏ lên, hu hu hai tiếng cũng thua trận. Chẳng qua lần này thầy ta thông minh hơn, gọi tất cả giáo viên trong trường tới.

“Bắt nặt chúng ta ít người hơn à?” Quân Phi Dương khinh bỉ liếc mắt một cái, Ngự Quỷ Phiên bỗng nhiên chấn động, vô số quỷ hồn bên trong xuất hiện, trong nháy mắt chiếm hết toàn bộ không gian.

Quân Phi Dương tài năng hơn người, tính tình cũng kiêu ngạo, người được hắn khiêu chiến không có ai không phải là cao thủ trong cao thủ. Tân binh ma chính đạo tương lai đầy hi vọng này, hơn nữa còn có không ít lão quái Nguyên Anh kỳ.

Hắn tìm đến hiệu trưởng khiêu chiến, nếu như hiệu trưởng không thể thắng được hắn, thì cũng sẽ bị hắn luyện thành pháp bảo, điều khiển cả đời.

Có thể nói Ngự Quỷ Phiên là một pháp bảo cao cấp, bởi vì quỷ hồn bên trong nó đều là người có tài năng bẩm sinh, bản thân nó cũng tiến bộ rất lớn, huống chi là cùng nhau xuất hiện.

Toàn bộ học viện cũng chỉ có hai, ba Nguyên Anh kỳ, mười mấy Kim Đan kỳ. Song trong Ngự Quỷ Phiên của Quân Phi Dương không chỉ có chừng này. Nói cách khác, nếu như không phải thiếu nhân vật đứng đầu, như thể hiệu trưởng và người gác cửa kia, toàn bộ trường học đều không phải là đối thủ của hắn, huống gì là mười mấy giáo viên Kim Đan kỳ này.

“Đánh chết hết cho ta!”

Lúc này mọi người mới biết Quân Phi Dương lợi hại. Ban đầu, lúc hắn và hiệu trưởng đấu võ, bởi vì sợ vạ lây đến trường học, mở kết giới che hai người ở bên trong, đấu xong mới mở ra, cho nên mọi người chỉ cho rằng cũng có thế thôi, lúc thật sự đối mặt thì mới biết nó khủng bố cỡ nào.

“Anh hùng tha mạng, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!”

Tâm trạng Quân Phi Dương tốt hơn một chút: “Vậy thì đánh gần chết.”

Toàn bộ giáo viên trong trường đều bị biến thành gấu trúc cùng một ngày, ngay cả giáo viên nữ và giống cái cũng không ngoại lệ. Quân Phi Dương không nương tay tẹo nào, chăm sóc rất đầy đủ.

Tống Duệ đọc xong đoạn này, Nhị Bạch vẫn chưa ngủ, ngược lại hắn lại hơi buồn ngủ.

Tướng quân xoa xoa bụng Nhị Bạch: “Ngủ đi, ngày mai Tống Duệ còn phải đóng phim.”

Nhị Bạch không hổ là con đẻ, rất nghe lời tướng quân, nhắm mắt lại ngủ thật.

“Ơ?” Tống Duệ còn rất giật mình: “Anh làm mẹ rất hợp mà.”

Mặt tướng quân đỏ lên: “Đừng nói thế, tôi cũng phải đi rồi.”

“Ừm.” Tống Duệ ngáp, đến lúc quay đầu lại đã không thấy tướng quân đâu.

Bản lĩnh bỏ của chạy lấy người của tướng quân càng ngày càng thuần thục. Trước đây còn có thể chờ hắn đưa tới cửa, giờ thì biến mất ngay trong phòng luôn.

Tống Duệ tìm máy sấy tóc, sấy khô tóc, rồi đi đánh răng, rửa mặt, cuối cùng ngâm chân xong, đi ngủ.

Trước khi ngủ vẫn không yên lòng, đưa tay mò mò trong giường nhỏ, muốn thăm dò nhiệt độ trên cơ thể Nhị Bạch, tay vừa mới ấn xuống, phần nhô lên trên chăn lập tức lún xuống, Nhị Bạch không thấy.

Tống Duệ hoảng hốt, tìm khắp nơi một vòng cũng không thấy, nhanh chóng gọi điện thoại cho tướng quân: “Không thấy Nhị Bạch.”

Tướng quân đang đi trên đường tối, ánh sáng quang não chiếu lên mặt anh, hiện ra màu hồng nhạt. Tóc trắng hơi nhúc nhích, một cái đầu nhỏ cố ló ra dò xét, móng vuốt nắm lấy tóc của anh: “Ở chỗ của tôi.”

Có lẽ là Nhị Bạch cảm thấy lạnh, lại chui vào trong tóc của anh. Đôi mắt giống hệt tướng quân, lóe ra ánh sáng xanh lam.

Tuy rằng mặt tướng quân không cảm xúc, nhưng mà hình ảnh lại đặc biệt ấm áp, không biết còn tưởng là ruột thịt thật.

“Vậy thì tốt rồi.” Tống Duệ thở phào nhẹ nhõm: “Làm tôi sợ muốn chết.”

Thế nhưng Nhị Bạch yếu ớt như thế, làm sao lại chạy đến chỗ tướng quân được nhỉ?

Dường như tướng quân nhìn hiểu suy nghĩ của hắn, chủ động giải thích: “Dị năng không gian của nó thức tỉnh rồi.”

“Nhỏ như vậy mà đã thức tỉnh rồi cơ à?” Theo lý thuyết, bình thường đều đến hai ba tuổi mới thức tỉnh. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nuôi rồng, không hiểu về rồng lắm, e rằng là rồng đặc biệt hơn.

“Có cần đưa lại cho em không?” gương mặt tướng quân lạnh lùng, nói lời ấm lòng.

“Không cần.” Tống Duệ cười cười: “Nó thích anh, vẫn là ở với anh thì hơn.”

“Ừm.” Tướng quân giơ tay lên, Nhị Bạch xí xa xí xớn lăn tới, lăn tới giữa tay anh, bị anh đón lấy, bỏ vào trong túi áo. Song, tóc tướng quân cũng bị Nhị Bạch làm rối tung, có mấy sợi còn vểnh lên.

Tống Duệ che miệng cười trộm: “Tướng quân chú ý hình tượng.”

Tướng quân tùy tiện vuốt vuốt, vẫn có mấy sợi vểnh lên.

Ý cười Tống Duệ càng sâu: “Không nói nữa, tôi ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút, đi đường cẩn thận.”

“Ừm.”

Tướng quân không hiểu ra sao, một lát sau đột nhiên cảm thấy ngực tê rần, mở ra dòm.

Nhị Bạch đang cắn đầu ti anh, gắng sức mút. Móng vuốt treo trên dây chuyền không gian của anh, lắc la lắc lư, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng sức cắn.

Tướng quân: ▼-▼

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi