GIA CỤ VẬT CHẾT ĐỀU THÍCH THƯỢNG TA

Editor: Tịnh

“Có khác gì đâu.” Tướng quân đứng lên, đi tới vòi hoa sen mở nước ra tắm. Bởi vì Tống Duệ nhìn cho nên anh che kín họa mi bé bỏng, đưa lưng về phía Tống Duệ.

“Đã lên giường rồi mà còn thẹn thùng?” Tống Duệ ngửa mặt nằm ở trong bồn tắm, tiện tay cầm một cái khăn ném qua, “Mắc cỡ gì chứ?”

Tướng quân tiếp nhận khăn mặt, móc lên giá treo khăn mặt bên cạnh, quay đầu liếc hắn, “Lưu manh!”

Tống Duệ liền nở nụ cười, “*Quân tử thản đản đản, tiểu nhân giấu đinh đinh. Anh muốn làm tiểu nhân em cũng chịu thôi.”

* Trong quan niệm quân tử – tiểu nhân của Nho giáo có câu “Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích” (Quân tử bao giờ trong bụng cũng thẳng lòng lọng, tiểu nhân bao giờ trong bụng cũng lo ngai ngái), sau được chế thành “Quân tử thản đản đản, tiểu nhân giấu đinh đinh” (Quân tử bao giờ cũng thả rông trứng, kẻ tiểu nhân mới giấu chym =))))

Tướng quân vẫn che kín, không cho hắn xem.

“Không biết xấu hổ.” (→_→).

Tống Duệ bật cười, “Ừ, anh biết xấu hổ.”

Có lẽ tướng quân quên mất ai trên ai dưới, rõ ràng là Tống Duệ chịu thiệt. Mà cứ như hắn hào phóng chiếm được lợi, còn tướng quân lại hẹp hòi như thể chịu thiệt, nhân vật hoàn toàn bị đảo ngược.

Tống Duệ tắm xong, đứng lên đi tới dưới vòi hoa sen cùng tướng quân, thuận tiện liếc mắt đánh giá chỗ bị anh che, “Không nhỏ mà, sao tự ti thế?”

Tướng quân xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, “Chẳng giống giống cái gì cả, da mặt dày như vậy.” (﹁ “﹁)

“Được được được, da mặt em dày.” Tống Duệ từ phía sau ôm anh, tiện tay véo ngực anh, “Còn anh là giống đực.”

Ngực tướng quân tê rần, bản năng cúi người xuống, che vệt hồng bị bắt nạt, “Ra tay nặng thế?”

Tống Duệ vỗ mông anh một cái, “Rửa sạch rồi lên giường chờ em, bổn đại gia muốn sủng hạnh cưng.”

Khuôn mặt tướng quân tức thì đỏ lên, cũng không nói gì với hắn, rút khăn che phía dưới, nhanh chóng vọt ra, tùy tiện lau một chút rồi lên giường.

Lúc Tống Duệ đi ra anh đã nằm một bên giường, nhường ra một chỗ rộng rãi.

Chăn che đến ngực, áo ngủ bọc kín mít, nút buộc thắt đến cao nhất, như thể rất sợ Tống Duệ ăn anh vậy.

Tống Duệ dở khóc dở cười, “Em ở phía dưới đó?”

Phía dưới của hắn đến bây giờ vẫn đau từng cơn, thế nhưng hắn có dị năng mạnh, vết thương chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển biến tốt.

“Ai bảo em luôn đùa giỡn lưu manh.” Tướng quân quay đầu không nhìn hắn, cầm cuốn sổ nhỏ trong tay, viết viết vẽ vời.

Tống Duệ đổi áo ngủ, vén chăn lên nhìn lướt qua, “Viết gì đó?”

Tướng quân che kỹ không cho hắn xem.

“Ồ?” Tống Duệ giật mình, “Còn nổi tính trẻ con lên nữa chứ.”

Hắn dịch dịch vào trong giường, kinh ngạc phát hiện trong chăn rất ấm. Hóa ra tướng quân nhân lúc hắn tắm làm ấm chăn.

Tướng quân làm việc tốt không lưu danh, lại còn không thích bị người khác vạch trần, cho nên Tống Duệ làm bộ không biết, vén chăn lên nhìn phía dưới của anh.

Một giây sau…

Gân xanh trên trán tướng quân giật giật, thế nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh.

Hai giây sau…

Tai tướng quân đỏ lên, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh.

Ba giây sau…

Nội tâm tướng quân:. (〃 v〃).

Cơ mà trên mặt vẫn rất chính trực, “Em đang nhìn gì thế?”

Tống Duệ thả chăn xuống, “Em đang xem anh có nói thật không.”

Nếu như là nói dối chắc chắn chỉ được cái làm màu bên ngoài, có dục vọng mà giả vờ giả vịt. Phía trên mặc nghiêm chỉnh, phía dưới lại lộ ra một đôi chân đầy lông, còn không mặc quần lót. Thế nhưng hiển nhiên tướng quân thuộc về loại thứ hai, phía dưới thế mà mặc quần pijama đàng hoàng.

“Em lạy anh luôn.” Bộ dạng sợ bị cưỡng —— hiếp này là sao hả trời?

Tống Duệ kéo chăn lên dưới nách, “Em ngủ trước, anh cũng ngủ sớm một chút.”

Giằng co một ngày, tốt xấu gì tướng quân có ngủ trưa, buổi tối ‘Tinh’ dồi dào. Còn hắn bận rộn cả ngày, còn dùng dị năng một lần, buổi tối lại bị dằn vặt nhiều lần, bây giờ chỉ muốn ngủ. (Tinh thần, tinh lực và tinh mà ai cũng biết là gì đó nữa, hiahia)

Đây là một lần ít ỏi hắn không mượn tác động từ bên ngoài để ngủ. Lúc thường nhiều ít sẽ uống chút sữa, nếu như vẫn không được sẽ uống thuốc ngủ. Tuy rằng nó có tác dụng phụ. Mặc dù đã cố gắng có thể không uống sẽ không uống, nhưng có lúc không còn cách nào khác.

Sợ nhất là đang ngủ mà gặp ác mộng, mỗi lần đều có loại cảm giác không thể tỉnh lại được.

Giấc ngủ này cảm giác như ngủ rất ngon, mơ mơ màng màng cảm giác như có người cầm tay của hắn nhét vào trong chăn. Việc này thường đều là hắn làm, trong thời gian ngắn dĩ nhiên không nhớ ra được ai sẽ làm cho hắn?

Tướng quân chờ hắn ngủ sâu hơn mới ngủ, anh sợ mình quấy ngủ sẽ đạp Tống Duệ xuống.

Cuối cùng trước khi ngủ nhìn thoáng qua Tống Duệ ngủ say, sau đó bị hấp dẫn, không tự chủ được dừng lại.

Vẻ ngoài Tống Duệ rất đẹp, điều này đã được công nhận. Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, lông mi thật dài khép lại phản chiếu lại dưới ánh mắt, giữa hai lông mày bừng bừng khí khái anh hùng, môi có màu nhạt. Cả người từ trên xuống dưới cao quý và thanh nhã.

Bởi vì vẻ ngoài vô cùng điển trai vượt qua phạm vi giống cái, lại không giống giống đực, thuộc về nét đẹp trung tính. Là một sự kết hợp mâu thuẫn nhưng lại hoàn mỹ.

Trước đây chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, không thấy rõ lắm. Hiện tại nhìn gần mới phát hiện còn đẹp hơn trong tưởng tượng. Làm lu mờ bối cảnh xung quanh, trong trời đất chỉ còn lại từng cái nhíu mày từng ánh mắt của hắn.

Đương nhiên điều này cũng liên quan đến anh việc anh thích Tống Duệ. Đối diện với người mình thích, màu sắc của những người khác đều bị hắn che lấp mất.

Tướng quân đến gần, khẽ hôn trên trán hắn một cái, kéo chăn lên ngủ. Đèn cảm ứng lặng lẽ tắt, trong phòng rơi vào bóng tối.

Sáng sớm hôm sau, theo đồng hồ sinh học Tống Duệ tỉnh lại, đương nhiên có liên quan đến tiếng ồn ào ở bên dưới. Hắn ngủ không sâu lắm, nghe được tiếng động.

Có điều hôm nay thế mà không có bị tướng quân đạp xuống giường. Tống Duệ khá bất ngờ, đưa mắt nhìn lên. Tướng quân nằm ở bên cạnh hắn, dùng cả tay chân ôm hắn, gần như coi hắn thành cái gối, trọng lượng toàn thân đè lên.

Chẳng trách trên người không cảm giác gì, hóa ra đã sớm tê rần rồi.

-_-||

Tống Duệ nhúc nhích tay, điều chỉnh cánh tay đã bắt đầu trắng bệch do máu không tuần hoàn tới. Vừa được tự do lập tức lại hồng hào. Đây là vì máu đã lưu thông.

Cũng may phát hiện đúng lúc, nếu không thì đã phế rồi.

Tống Duệ đẩy tướng quân ra, vừa mới muốn hoạt động một chút tướng quân đã dán lại, cả tay lẫn chân ôm hắn.

“Dậy.” Tống Duệ không từ bỏ, tiếp tục đẩy anh. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn vào Bạch gia, tuy rằng thân thể còn đau nhức không ngớt, thế nhưng nhất định phải dậy sớm để lại ấn tượng tốt cho mọi người.

Nhưng mà có vẻ như tướng quân biết ý đồ của hắn, đẩy ra là dán vào, đẩy ra là dán vào, lay cỡ nào cũng không tỉnh.

“Ngoan.” Tống Duệ vỗ lưng anh, “Mau tránh ra.”

Cả người tướng quân bị đẩy ra, lại tiếp tục dán lên, “Đừng dậy sớm như thế…” Quả nhiên anh không ngủ, “Người trong nhà sẽ cho rằng anh không ‘Chăm sóc’ tốt cho em.”

Hai chữ ‘Chăm sóc’ cắn rất nặng.

“Anh cũng đâu chăm sóc em tốt đâu.” Tống Duệ khẽ đá anh một cái, “Mau đứng lên.”

Mắt tướng quân vẫn không mở, mái tóc màu trắng tự xõa xuống tự nhiên, che khuất nửa khuôn mặt đẹp trai.

“Nhà chúng ta không nhiều quy củ như vậy, em không cần cố ra vẻ.” Anh rốt cuộc mở mắt ra, con ngươi xanh thẳm khẽ đảo, “Nhà là để hưởng thụ, không phải dùng để ràng buộc.”

Tống Duệ bị anh thuyết phục, “Được, vậy anh đi nói với ông, ngày hôm qua em bị anh quần đến không xuống giường được, không thể đi thỉnh an.”

Mặt tướng quân đỏ lên, “Em lại đùa giỡn lưu manh.”

Tống Duệ tằng hắng, “Nói chung anh mau đi đi, nhớ mang chút đồ ăn cho em, đói chết mất.”

Ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, không ăn được bao nhiêu, lại mệt nhọc cả đêm, kỳ thực đã sớm đói bụng, bây giờ đi đứng như nhũn ra.

Nếu như được hắn cũng không muốn rời giường. Thế nhưng đang ở trong nhà người ta không thể tự do giống như ở nhà, muốn ngủ thế nào cũng được.

Tống Duệ trở mình, tiếp tục nằm xuống, nằm úp sấp ở bên giường ngắm tướng quân thay quần áo.

Tướng quân từ trong gương thấy được, dời cái ghế tựa ngăn lại, lại còn máng quần áo lên ghế, hoàn toàn che kín nửa thân dưới, không cho hắn thấy tí nào.

“Có cần phải vậy không?” Tống Duệ xem thường lườm anh, “Lại chả đẹp đẽ gì.”

Lại chả đẹp đẽ —— gì?

“…” Tướng quân bị sát thương một vạn điểm.

“Em cũng có mà.” Tống Duệ hào phóng vén chăn lên. Đồ ngủ của hắn là áo tắm, trải qua một đêm giày vò, chà đạp, hiện tại lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên người, lộ ra mảng lớn da thịt ra bên ngoài. Hai chân thon dài trắng nõn vắt chéo đặt ở mép giường, cổ chân tinh tế, đường nét tuyệt đẹp. Nhìn kỹ còn có thể nhìn ra phía dưới hắn không mặc gì cả, phóng khoáng hơn tướng quân nhiều.

“Mau kéo chăn che lên.” Tướng quân hừ lạnh một tiếng, “Không tuân thủ nữ tắc.”

Anh mặc từng món quần áo, mang dép vào liền đi ra ngoài, ngay cả thắt lưng cũng không kịp mang.

Tống Duệ đắp chăn lên, ha ha cười không ngừng.

Ngay cả không tuân thủ nữ tắc cũng nói ra được, xem ra tướng quân quả nhiên rất cứng nhắc, khác hẳn mấy kẻ yêu diễm đê tiện ngoài kia.

Tống Duệ nằm xuống lại trên giường, ngẫm nghĩ một chút dịch đến chỗ tướng quân ngủ, thò tay vào trong ngăn kéo lật qua lật lại.

Giường ở giữa phòng, hai bên đều có một cái tủ đầu giường, đồ của hắn và tướng quân chia nhau ra bỏ vào. Nếu như không đoán sai tướng quân nhét cuốn sổ vào trong ngăn kéo này.

Ngăn kéo hơi cao, hắn nằm nên không nhìn thấy bên trong. Tống Duệ ngồi dậy, kéo hết ngăn kéo ra, lục tìm ở bên trong, tìm được một quyển album. Album là thứ có rất nhiều chuyện cũ, bên trong bao hàm rất nhiều ký ức đã qua.

Tống Duệ lấy ra, nhét ngăn kéo trở lại, tập trung xem. Nó được đặt ở tủ đầu giường, chứng tỏ không hạn chế với hắn. Nếu quả thật không muốn để cho hắn xem đã sớm khóa vào trong rương mật mã, hoặc là trực tiếp cất vào không gian.

Cho nên hắn lật rất tiện tay, chẳng hề chột dạ. Album được sắp xếp từ nhỏ đến lớn.

Từ khi tướng quân vẫn là đứa trẻ còn uống sữa. Tấm thứ nhất là Từ Nhuận cùng cha anh ôm anh, dáng vẻ một nhà ba người thân mật.

Tấm thứ hai là bức thằng cu nằm lỳ trên giường, trên tay chân mũm mĩm đều được buộc sợi dây đỏ, cười ngây ngốc với ống kính.

Tấm thứ ba là lúc tướng quân khoảng chừng một tuổi, có thể đi được rồi. Cậu nhóc mặc quân trang, nghiêm trang chào quân lễ. Khuôn mặt bánh bao cực kỳ nghiêm túc, có điều vẫn làm cho người khác cảm thấy moe moe.

Tống Duệ không nhịn cười được, “Thật là ngốc nghếch.”

Tướng quân mới vừa bước vào cửa cả người cứng đờ, âm thầm ghi câu nói này vào sổ, chuẩn bị sau này trả thù ở trên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi