GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Ngày đầu tiến vào công ty, Tử Lam bận túi bụi nhưng đối với nàng chỉ là một chút chuyện vặt..

Không khí làm việc ở đây rất tốt làm Tử Lam yêu thích không thôi, trừ một số người thích phá hủy môi trường ô nhiễm không khí như Trọng Nhược Tình..ngoài ra ai ai cũng rất thân thiện.

Cứ như vậy bình an vô sự đến buổi trưa.

Trước mấy phút nghĩ trưa, Trọng Nhược Tình cầm lên túi sách đi trước, bước chân có vẻ rất gấp, sắc mặt đỏ thắm, thoạt nhìn rất vui mừng..

Cả phòng thiết kế đều biết, có thể làm Trọng Nhược Tình vui vẻ hưng phấn như vậy ngoài Mặc Thiếu Thiên ra còn ai khác nữa..

Nhất định là hẹn nhau ăn cơm rồi!

Trọng Nhược Tình vừa đi, cả phòng thiết kế tĩnh táo hẳn lên..

Cũng là lúc mọi người bàn nhau trưa nay đi ăn cơm ở đâu.

Vậy mà lúc này Cảnh Thần quay sang hỏi Tử Lam "Cô có muốn cùng tôi ăn cơm chung không? Tôi sẽ giới thiệ̣u cho cô phòng ăn của nhân viên công ty chúng ta "

Tử Lam nhíu mày suy nghĩ, nói thật nàng cũng thích cô gái hào phóng sảng khoái như Cảnh Thần.

Gật đầu một cái " tốt, chúng ta đi "

Vì vậy hai người hướng phòng ăn thẳng tiến.

Chậc! Chậc! Tử Lam cảm khái quan sát bốn phía.

Phòng ăn tập đoàn MK thật xa hoa, to gấp 2 lần phòng ăn Bill lam ở Mĩ..

Có thể thấy được Mặc Thiếu Thiên vung tay rất hào phóng, phòng ăn không chỉ rất lớn mà món ăn ỏ đây cũng rất phong phú, ngay cả đầu bếp đều là từ những khách sạn 5 sao mời đến.

Mặc Thiếu Thiên đúng là một người thông minh, đem dạ dày nhân viên văn phòng nuôi thật tốt, coi như nghĩ bỏ đi chỗ khác làm thì làm sao có đãi ngộ được như vậy..

Tử Lam nhị̀n không được trong lòng chăm chọc một phen.

Mới vừa bắt đầu ăn một chút, chuông điện thoại của nàng lại vang lên..

Tử Lam cầm điện thoại di độ̣ng lên,nhìn thấy số gọi đến,trên môi nhàn nhạt cười yếu ớt bấm nút nghe.

" Bảo bối.. "Tử Lam thân mật gọi.

" Mẹ,ngày đầu tiên đi làm như thế nào, tất cả đều tốt phải không " Đầu điện thoại bên kia Hi Hi hỏi.

" Không tệ, vẫn tốt "

" Vậy mẹ có gặp được người quen nào không? "

" Không có " Người quen không có nhưng oan gia ngõ hẹp có một người, Tử Lam nói thầm trong lòng.

" Ai, đáng tiếc " Hi Hi thở dài.

" Đáng tiếc cái gì? " Tử Lam thắc mắc hỏi ngược lai bé.

"Dạ không có gì, chỉ là con chính là đồng hồ báo thức đúng giờ của mẹ, nhắc nhở mẹ đúng giờ phải ăn cơm đấy biết không " Hi Hi thân thiết nói.

" Yên tâm, đang ăn "

Này, con trai đối với nàng như vậy thật không hợp lý, người ta là mẹ nhắc con trai ăn cơm, còn nàng là con trai nhắc mẹ ăn cơm..đây là đạo lý gì đây!

" Một mình mẹ à "

" Không phải, là cùng đồng nghiệp "

" Có muốn bảo bối giúp mẹ mỗi ngày đưa cơm trưa "

" Mặc dù bữa trưa ở đây không ngon bằng nhà mình nhưng miễn cưỡng cũng chấp nhận được " Tử Lam nói đều là lời thật lòng, dạ dày nàng được Hi Hi chiều hư, nên nàng miễn cưỡng ăn cơm ở đây, sợ Hi Hi đến công ty thì mọi việc sẽ càng thêm rắc rối.

" Vậy tốt rồi, mẹ cố gắng ăn nhiều thêm một chút, đừng làm việc quá mệt mỏi, chiều về bảo bối nấu cơm bù lại cho người "

" Ừm, mẹ biết rồi "

" tạm biệt mẹ "

" tạm biệt "

Cúp điện thoại, vừa quay lại nàng liền thấy khuôn mặt tò mò của Cảnh Thần đối với nàng.

"Thế nào, trên mặt tôi dính cơm sao? " Tử Lam hỏi.

" Tử Lam,bạn trai cô rất quan tâm cô nha! Tôi vô cùng hiếu kỳ, người như thế nào mới xứng đôi với cô đây "

Bạn trai!

Tử Lam gương mặt đen lại..

Xem ra Cảnh Thần hiểu lầm Hi Hi là bạn trai của nàng thật rồi! Thật là sức tưởng tượng đầy phong phú.

" Tôi không có bạn trai, mới vừa rồi là con trai tôi gọi tới "

Cảnh Thần đang ngậm cơm xuýt tí nữa thì phun ra hết..

Con trai...?????

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi