GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Tử Lam nhìn Tiêu Dật muốn nói gì nhưng hắn nhanh chóng kéo nàng, hai người hướng phía phòng khách đi ra.

" Được rồi, em không nên dùng ánh mắt đó nhìn anh như vậy.. anh đang rất đói bụng đây này, chúng ta nhanh ra xem Bảo bối đang nấu món ngon nào ngoài đấy " Tiêu Dật nói xong cũng không quản Tử Lam có đồng ý hoặc tình nguyện hay không liền kéo nàng đi.

Tài nấu ăn của Hi Hi không chê vào đâu được, mặc dù chỉ là một tô mì nhưng mùi thơm lại tỏa ra bốn phía!

Hi Hi bảo bối thật lợi hại!

Tiêu Dật đi ra ngoài nhìn Hi Hi cười triều mến " Bảo bối, để Dật thúc thúc nếm thử xem tài nấu nướng của con có tiến bộ hơn trước không đây! " Nói xong trực tiếp ngồi xuống bàn cầm đũa bắt đầu ăn.

Hi Hi ưu nhã cười một cái " Mời Dật thúc thúc tùy ý thưởng thức " Vừa nói bé lại vừa tiến vào phòng bếp lấy ra một mâm thức ăn khác chuẩn bị sẵn cho Tử Lam.

Tử Lam rót cho Tiêu Dật một ly nước nàng cũng nhanh ngồi xuống bàn, đối với tài nấu nướng của Bảo bối nàng không chút nào lo lắng.

Quả thật, Tiêu Dật vừa mới ăn một miếng đã khen không ngớt miệng " Bảo bối, tài nấu nướng của con càng ngày càng xuất thần nhập hóa rồi đó! "

" Bởi vì cho tới bây giờ con chưa một lần dám lười biếng! " Hi Hi vừa nói xong cũng từ phòng bếp đi ra đặt cái mâm trên tay xuống trước mặt Tử Lam " miệng của mẹ đối với thức ăn có nhu cầu rất cao, hay soi mói đủ thứ nên con mới phải không ngừng tiến bộ không được lùi bước để có thể làm mẹ hài lòng "

Tử Lam cười, nàng cũng không biết nên nói cái gì lúc này!

" Bảo bối, con nên cảm tạ mẹ mới đúng, nếu không phải mẹ thì con làm sao có thể ngày càng tiến bộ vượt bậc trong nấu ăn " Tử Lam trịnh trọng nói.

Hi Hi đen mặt!

Được rồi, đối với bé, mẹ nói gì cũng điều đúng cả.

" Cảm ơn mẹ! " Hi Hi mỉm cười nhìn Tử Lam.

" Không cần khách khí! " Tử Lam mỉm cười.

Tiêu Dật nhìn hai mẹ con họ, khóe miệng hắn không khỏi cong lên, hai mắt từ từ nheo lại rất thần bí làm cho người khác không rõ hắn đang nghĩ gì.

Ánh mắt đó tràn đầy cưng chiều và bao dung...

Sẽ có một ngày hắn nhất định sẽ đem bọn họ sống bên cạnh hắn mãi mãi, sẽ cho bon họ những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống, yêu thương hai mẹ con bọn họ..

Mặc dù Hi Hi không phải là con trai ruột của hắn, dù là thế nhưng Tử Lam lại chính là người con gái hắn yêu thương hơn cả tính mạng, hắn sẽ chịu đựng..

Lúc này Tử Lam như chợt nhớ tới cái gì, nàng nhìn Tiêu Dật hỏi " Anh định trực tiếp về Mỹ luôn hay sao? "

" Không, anh đi một chuyến sang Italy, bên kia xảy ra chút việc anh phải đi giải quyết, có lẽ mất một khoảng anh mới trở về, hiện tại anh không yên lòng hai mẹ con của em nên nhanh tới xem em trước rồi mới đi " Tiêu Dật ánh mắt nhìn Tử Lam, sắc thái trong đôi mắt xanh biếc sâu kín..

" Ân, em và bảo bối không sao đâu anh đừng lo! " Tử Lam cười cười, gật đầu một cái,cũng không hỏi chuyện gì vì nàng tin tưởng vào năng lực của Tiêu Dật, tin tưởng hắn nhất định sẽ làm xong mọi việc.

Coi như nàng hỏi cũng chỉ để càng thêm lo lắng bất an, khiến hắn không an tâm làm việc.

Hi Hi vẫn ngồi im đó,nghe cuộc đối thoại của Tử Lam và Tiêu Dật, con ngươi nho nhỏ thoáng qua một chút giảo hoạt, khóe miệng giật giật, yên lặng đem những lời Tiêu Dật vừa nói ghi tạc ở trong lòng..............

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi