GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Bọn họ đều đứng ở nơi đó, không nói gì thêm.

Kế tiếp, người dẫn chương trình còn nói rất nhiều, tiến hành rất nhiều chuyện, nhưng là bọn họ hoàn toàn đều không có nghe được.

Mãi cho đến tối, người dẫn chương trình mở miệng, "Được rồi, ở sau cùng, mọi người cùng nhay điệu waltz, mong ước Mặc tổng cùng Lâm tiểu thư tân hôn vui sướng, hạnh phúc mỹ mãn, cũng chúc tất cả những người có tình, sẽ thân thuộc!” Kèm theo tiếng nói của người dẫn chương trình, âm nhạc lần thứ hai vang lên.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên thân sĩ đứng lên, bàn tay đưa đến trước mặt của Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư thân ái, anh có thể mời em nhảy một điệu không?” Bọn họ đều đứng ở nơi đó, không nói gì thêm.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mỉm cười, bắt tay bỏ vào tay của Mặc Thiếu Thiên, lúc này, hai người hướng bên kia đi tới.

Điệu waltz, là điệu nhảy đẹp nhất.

Bởi vì trong tình yêu của nam và nữ, bảo trì như không có khoảng cách, mông lung nhất, mập mờ nhất, cũng là trong sáng nhất.

Lúc này, không ít đôi bắt đầu nhảy.

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở giữa, bọn họ đều nhảy.

Lúc này, Trữ Xá nhìn Lưu Ly, "Lưu Ly, có muốn cũng anh nhảy một điệu hay không?”

"Tốt!" Lưu Ly cười, hai người cũng tay trong tay đi vào.

Lúc này, Cảnh Thần ở bên kia nhìn, bỗng nhiên mở miệng, "Tiếu Ly, chúng ta cũng bắt đầu đi!"

Tiếu Ly có điểm vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Cảnh Thần bỗng nhiên nói như vậy.

Thế nhưng người ta đã lên tiếng, anh nào có thể cự tuyệt?

Lúc này, Cảnh Thần cùng Vân Dục trao đổi một ánh mắt, sau đó cùng Tiếu Ly đi vào.

Vân Dục cũng nhìn Từ Từ, "Chúng ta cũng đi vào đi!"

Từ Từ thoạt nhìn có vài phần mất mác, nhưng cũng không nói gì, cười cười, gật đầu, cũng cùng Vân Dục đi vào.

Nhìn bọn họ đều đi vào.

Chỉ còn lại có Hoa Hồng cùng Hách Tôn.

Nhớ tới điệu Rum-ba vừa rồi, Hoa Hồng là một người rất cởi mở, chỉ cần chuyện đó không chạm tới danh giới cuối cùng của cô, thì đều không có chuyện gì, thế nhưng mới vừa nhảy, với ai cũng được, thế nhưng người kia lại là Hách Tôn.

Hơn nữa, lửa nóng vậy, Hoa Hồng dĩ nhiên có chút khẩn trương và mặt đỏ.

Hoa Hồng vừa muốn đi, lúc này, Hách Tôn bỗng nhiên vươn tay, kéo Hoa Hồng mang trở về.

"Nơi đó!?"

"A? Mệt mỏi, nghỉ ngơi đi!"

"Bọn họ đều đang khiêu vũ, cô gạt tôi ở chỗ này!?”Hách Tôn cau mày, sát vào Hoa Hồng, hơi lạnh sát vào Hoa Hồng, mặt Hoa Hồng càng thêm đỏ.

"Anh cũng đi nghỉ ngơi!"

"Tôi hiện tại không muốn nghỉ ngơi, theo tôi khiêu vũ!" Nói xong, mặc kệ nhiều người như vậy, Hách Tôn trực tiếp kéo Hoa Hồng, mà tay anh, đặt ở trên hông của Hoa Hồng, nắm vào, sau đó bắt đầu khiêu vũ.

Hoa Hồng hiện tại muốn giãy dụa, sẽ cảm giác có điểm làm kiêu.

Cô không phải người già mồm cãi láo, thế nhưng giờ khắc này, không biết phải đối mặt với Hách Tôn như thế nào.

Người đàn ông này, thần bí nguy hiểm.

Tuy rằng, bọn họ đều là hắc đạo, thế nhưng ở trong cảm tình, Hoa Hồng cũng là tờ giấy trắng.

Không thiếu người theo đuổi, thế nhưng thiếu, người để cho cô động tâm và khống chế được cô.

"Đang suy nghĩ gì!?" Hách Tôn nhìn Hoa Hồng hỏi.

Nghe được tiếng của Hách Tôn, Hoa Hồng suy nghĩ một chút, ngước mắt, cùng anh nhìn thẳng, "Không có gì!"

"Được rồi, Tô Cẩn Nhi, tại sao không thấy!” Hoa Hồng mở miệng.

Tô Cẩn Nhi...

Ánh mắt Hách Tôn thâm trầm, "Bây giờ là chuyên tâm khiêu vũ!" Nói xong, Hách Tôn càng thêm ôm chặt cô, khiêu vũ.

Anh nói cái này, biểu thị, không cần tiếp tục nói nữa, Hoa Hồng cũng câm miệng, không nói cái gì nữa.

Lúc này, bên kia, Cảnh Thần cùng Tiếu Ly nhảy, vừa vặn Cảnh Thần cùng Vân Dục bọn họ đã ở hai bên trái phải, lúc này, cô nhìn thoáng qua Vân Dục, Vân Dục hiểu, vì vậy, xoay một vòng tròn, liền đẩy Từ Từ ra ngoài.

"Ly, đổi bạn gái!"

Buông ra một cái, căn bản Từ Từ không có thời gian và do dự.

Vì vậy, Cảnh Thần đổi được Vân Dục bên kia, Từ Từ tự nhiên chuyển đến Tiếu Ly bên này.

Gần như thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may là Tiếu Ly đỡ.

Ngước mắt, khi nhìn thấy đôi mắt thâm trầm kia, Từ Từ vẫn là không nhịn được đáy lòng hung hăng giật mình.

Tiếu Ly không có mở miệng, trực tiếp ôm lấy cô, bắt đầu khiêu vũ...

Mà tâm, lại kinh hoàng không ngừng.

Bên này, nhìn Từ Từ cùng Tiếu Ly nhảy, khóe miệng Cảnh Thần gợi lên một nụ cười an ủi, có thể làm được, chỉ có bao nhiêu thôi.

Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Vân Dục nhịn không được mở miệng, "Lúc cô cười như vậy, rất đẹp!"

Nghe được Vân Dục khích lệ, Cảnh Thần lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn anh, Vân Dục nói như vậy, Cảnh Thần trái lại không cảm thấy xấu hổ, cười cười, "Anh cũng rất tuấn tú!"

"Thế nào? Thành toàn người khác, thật cao hứng sao?" Vân Dục nhìn Cảnh Thần hỏi.

"Người có tình nên thành thân thuộc không được sao? Huống chi, tôi nghĩ Tiếu Ly đối với Từ Từ là có cảm giác, có thể trợ giúp, không thể, chờ xem tạo háo bọn họ!"

"Giọng điệu này của cô, cùng Lâm Tử Lam giống nhau như đúc!" Vân Dục nhịn không được nói.

Nghe được lời của anh, Cảnh Thần cười cười, "Cùng một chỗ thời gian dài, bị truyền nhiễm!"

"Nhìn cô lấy giúp người như thế làm niềm vui, có muốn hay không, tôi cũng giúp cô!?” Lúc này, Vân Dục hỏi.

"Ừ!?" Cảnh Thần thoáng cái không có phản ứng nhiều.

Thế nhưng cô mới phản ứng không tới một giây, Vân Dục bỗng nhiên mở miệng, "Trần Mặc, trao đổi bạn gái!" Nói xong, anh đã buông ra.

Trần Mặc đang cùng Lăng Nhược khiêu vũ, sau khi nghe được Vân Dục nói, lập tức buông lỏng cô ra, trực tiếp kéo Cảnh Thần đến trong ngực của mình.

Mà Lăng Nhược, bị đổi đến trên tay Vân Dục trên.

Một đêm này, Vân Dục trợ giúp!

Đổi người này, đổi người kia, thế nào không có người trợ giúp anh!

Lúc này, Lăng Nhược bất mãn, cầm lấy tay Vân Dục, ánh mắt Lăng Nhược nhìn về phía Trần Mặc bên kia, mà trong mắt Trần Mặc, thâm trầm nhìn Cảnh Thần.

Lăng Nhược có chút nóng nảy, muốn tránh thoát, Vân Dục lại nắm thật chặt tay cô.

"Mỹ nữ, thế nào? Theo tôi nhảy một điệu, cũng không muốn sao?" Vân Dục nhìn cô mở miệng.

Nghe được tiếng của Vân Dục, lúc này Lăng Nhược nhìn người đàn ông trước mặt.

Rất tuấn tú.

Cũng có thể nói, đẹp trai đến nỗi không người nào có thể xoi mói.

Mặc kệ nhìn xa, hay nhìn gần, đều làm cho người khác có cảm giác khó có thể quên.

Thế nhưng đẹp trai nữa, trong lòng của cô cũng đã có Trần Mặc.

Lăng Nhược muốn phát tác, thế nhưng biết quan hệ anh ta cùng Mặc Thiếu Thiên không tệ, hơn nữa nhìn như vậy, Vân Dục cũng tuyệt đối không phải người bình thường.

Biết rõ, cô căn bản không thể trêu vào.

"Tại sao muốn đổi bạn gái!?" Lăng Nhược nhìn Vân Dục hỏi.

"Lúc đang khiêu vũ, tôi thích nhất đổi bạn gái, cô không thấy được sao, cô ấy chính là tôi vừa đổi được!” Vân Dục nói.

Mặc dù là dùng phương thức trêu chọc nói ra, thế nhưng hình như là sự thực.

Lăng Nhược cũng không biết nên nói cái gì, ánh mắt nhìn Trần Mặc cùng Cảnh Thần bên kia, đáy lòng rất không vui.

"Tôi không thích nhất cùng người không chuyên tâm khiêu vũ!"

Nói xong, Vân Dục mở miệng lần nữa, "Trữ Xá, đổi cho bạn nhảy!"

Vì vậy, Lăng Nhược lần thứ hai bị ném ra ngoài...

Mà bên kia.

Cảnh Thần cùng Trần Mặc nhảy.

Cảnh Thần rất muốn tránh thoát, không muốn cùng anh khiêu vũ, cáu giận Vân Dục tự chủ trương.

Thế nhưng cô muốn tránh thoát, Trần Mặc càng ôm cô thật chặt.

"Buông!" Cảnh Thần thấp giọng mở miệng.

"Thế nào? Hiện tại cùng anh nhảy một điệu cũng không muốn sao?” Trần Mặc nhìn cô hỏi.

"Đúng, không muốn!" Cảnh Thần một chữ một mở miệng, không sợ lời cô nói sẽ tổn thương tới ai.

Bởi vì đến bây giờ, mình cô đã đầy thương tích.

Trong lòng của cô, sớm đã bị trăm ngàn vết thương, không thể nào quan tâm những người khác!

Cho dù cô nói không muốn, Trần Mặc cũng sẽ không buông ra.

Bắt chặt hơn, ôm chặt hơn.

"Thì hiện tại em không muốn, cũng phải tiếp tục!" Trần Mặc bá đạo nói.

Nghe lời của anh, Cảnh Thần tức giận, thế nhưng ngại vì hôm nay là hôn lễ Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, cô lại không thể phát tác, chỉ có thể nhịn.

"Thế nào? Để vị hôn thê của anh nhìn thấy, không sợ cô ấy tức giận sao?" Cảnh Thần nhịn không được nhìn anh mở miệng châm chọc.

Nhắc tới Lăng Nhược, sắc mặt của Trần Mặc thay đổi một chút, nhưng là cái gì cũng không nói.

"Buông!"

"Mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không buông ra!" Trần Mặc nhìn cô một chữ một nói.

Lòng Cảnh Thần, sắp nổ tung.

Thế nhưng, cô nhất định phải nhịn xuống.

Không biết nên làm cái gì bây giờ, trong đầu cô hiện lên một ý niệm tà ác.

Khóe miệng, gợi lên một nụ cười

"Phải không?"

Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần cười, Trần Mặc chỉ biết, cô có cách.

"Hậu quả, anh cần phải tự chịu!” Nói xong, Cảnh Thần cười.

Một khắc kia, cô thật là xinh đẹp.

Thế nhưng, lại như là cây phiện, biết rõ sẽ làm bị thương, thế nhưng, anh vẫn là không nhịn được mê muội.

Cảnh Thần đến gần Trần Mặc, bỗng nhiên mở miệng nói, "Tôi lạnh..."

Lạnh?

Nghe thế, Trần Mặc nhíu mày, lòng tràn đầy lo lắng, cũng không ngờ nhiều như vậy.

"Ôm lấy tôi có được hay không!" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, nũng nịu mở miệng.

Ôm cô vào trong ngực, mùi của cô lưu chuyển trong khoang mũi, mà Trần Mặc yêu thương người trong ngực, hiện tại không quan tâm những thứ khác.

Vì vậy, vươn tay, ôm lấy cô.

Rõ ràng là khiêu vũ, thế nhưng hiện tại đã bão ở cùng một chỗ.

Lăng Nhược nhìn, trong cơn giận dữ.

Thế nhưng là hôn lễ Mặc Thiếu Thiên, cô lại không dám nháo, muốn tiến lên, thế nhưng Trữ Xá lại nắm thật chặt cô không tha.

Đàn ông chỗ này, cô không chọc nổi?

Coi như không nghĩ đến mình, thì cô cũng phải nghĩ cho người thân.

Hơn nữa, nhiều người như vậy, cô cũng đâu có thể làm gì.

Lúc này, Cảnh Thần có thể cảm giác được đường nhìn của Lăng Nhược, cũng không quan tâm, nhìn Trần Mặc, như có như không ngẩng đầu, ở cự li này, ái muội làm cho không người nào có thể chịu đựng.......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi