GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Cảnh Thần không đáp lời, liền chạy ra bên ngoài.

Sau khi Cảnh Thần trở về, cô liền đi thẳng đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Quần.

"Cốc! Cốc!"

"Tiến vào!" Thanh âm của Mặc Thiếu Quần từ bên trong truyền ra, nghe xong, Cảnh Thần mở cửa tiến vào phòng.

Mặc Thiếu Quần ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn thấy người đến là Cảnh Thần, anh mỉm cười, " Cảnh Thân, sao cô lại tới đây, nào, ngồi xuống đi rồi nói!"

Thời điểm Cảnh Thần bước vào phòng, bắt gặp Mặc Thiếu Quần đang hoạt động cổ tay, cô biết, xương cánh tay Mặc Thiếu Quần mấy ngày trước đã bị tổn thương, mới vừa rồi anh dùng sức đánh gã kia, quả nhiên cô đoán không sai mà, nhất định lại có chuyện với xương cánh tay nữa rồi.

"Cố ý đến đây để cảm ơn anh!" Cảnh Thần cười nói.

Nghe Cảnh Thần nói vậy, Mặc Thiếu Đàn cũng nở nụ cười, "Hạng người như vậy, mặc kệ ai đúng ai sai, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!"

"Dù sao đi nữa, tôi cũng thành tâm nói với anh một tiếng cảm ơn!"

Mặc Thiếu Quần ngại ngùng cười, lần đầu tiên có người nói cám ơn với mình, khiến anh cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Thấy Mặc Thiếu Quần vẫn tiếp tục động tác xoa xoa cổ tay, Lam Cảnh Thần liền quan tâm hỏi, " Cánh tay anh sao rồi? Đau lắm phải không?"

"Không có chuyện gì, vừa rồi không cẩn thận nên trật một chút!" Cho dù có đau gần chết, cũng không thể nói ra a, dù sao hắn cũng là một kẻ trọng sĩ diện.

Cảnh Thần đi tới, đưa cho Mặc Thiếu Quần một típ thuốc mỡ, "Anh mau bôi vào, sẽ giảm đau rất nhiều!"

Nhìn típ thuốc mỡ trên tay Cảnh Thần, Mặc Thiếu Quần hơi nhíu mày, "Sao cô lại biết tôi bị thương?"

"Trước đó không lâu, cánh tay anh từng chịu quan tổn thương, vừa rồi anh lại dùng sức đánh người kia, có thể không đau sao?"Cảnh Thần cười nói.

Ngay cả chuyện cánh tay hắn bị tổn thương mà cô cũng biết a!

Mặc Thiếu Quần không nói thêm gì, cầm lấy thuốc bắt đầu xoa, "Không nghĩ tới cô đi làm mà còn mang theo thứ này!"

"Tôi vừa mới đi ra ngoài mua!"

Mặc Thiếu Quần ngẩn người, lặp tức mở miệng " Vậy, cảm ơn nhiều nhé!'

"Nên nói cám ơn là tôi mới phải chứ!" Cảnh Thần nói.

Nói thật, cô cảm thấy Mặc Thiếu Quần không đến nổi khiến người ta phải chán ghét anh.

Mặc Thiếu Quần vén tay áo lên, cầm lấy típ thuốc mỡ thoa đều lên trên, nhưng động tác của anh không mấy tự nhiên.

Lam Cảnh Thần ở một bên nhìn, thấy anh khó khăn thoa thuốc, cô tiến lại gần muốn giúp, " Mau đưa đây, để tôi giúp anh thoa!"

"A!?" Mặc Thiếu Quần giật mình, tưởng bản thân nghe nhầm, liền ngẩn đầu lên nhìn cô.

"Anh dùng một tay sẽ rất bất tiện, để tôi giúp anh!" Nói xong, Cảnh Thần vươn tay cầm lấy típ thuốc mỡ, trước để một lượng thuốc trên tay mình.

"Như vậy có được không?"

"Cái gì mà được hay không được, anh thấy bất tiện sao?" Lam Cảnh Thần hỏi ngược lại.

Tuy Mặc Thiếu Quần là nam nhân, nhưng trong khái niệm của cô, Mặc Thiếu Quần vẫn còn rất nhỏ bé.

Hắn ngoại trừ cao hơn cô một cái đầu, ngoài ra chẳng có gì khác.

"Ý tôi cũng không phải như vậy!"

Cảnh Thần cũng không khách khí, trực tiếp nâng canh tay Mặc Thiếu Quần lên, đem bàn tay của mình đặt lên cánh tay hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp.

Cảm nhận được độ ấm từ trên tay Cảnh Thần truyền sang, Mặc Thiếu Quần có chút ngốc lăng.

Tuy rằng từ trước đến giờ hắn ngoạn rất nhiều nữ nhân, nhưng cũng chưa từng có cô gái nào đối xử với hắn giống như vậy, lần đầu tiên được Cảnh Thần cẩn thận tỉ mỉ xoa bóp, khiến mặt hắn thậm chỉ có chút đỏ.

"Thế nào? Còn đau không?" Lam Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Quần, khẽ hỏi.

Mặc Thiếu Quần liên tục lắc đầu, " Không có gì, chỉ là, cảm thấy có chút khó chịu mà thôi!"

"Chiếu theo đó mà xoa bóp, làm thêm vài lần nữa chắc hẳn sẽ khỏi!" Cảnh Thần căn dặn.

"Uh, tôi đã biết!" Mặc Thiếu Quần gật đầu.

Sau khi giúp Mặc Thiếu Quần xoa bóp thêm một lúc, Cảnh Thần mới thu tay về, " Thật không nghĩ tới, khi anh trở nên nghiêm túc, lại có thể phong độ như vậy!"

Từ rất lâu, chưa có ai khích lệ hắn như vậy, bổng chốc, khiến Mặc Thiếu Quần có chút ngượng ngùng.

"Được rồi, tôi không quấy rầy anh làm việc, tôi đi ra ngoài trước." Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Quần nói.

Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, " Hảo!"

Lam Cảnh Thần đứng lên, đi ra ngoài.

Mặc Thiếu Quần ngồi trong phòng làm việc, nhìn theo bóng lưng của Lam Cảnh Thần, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Khi Trần Mặc vừa từ bên ngoài trở về, nghe mọi người đang bàn tán về chuyện của Cảnh Thần, anh cảm thấy có chút không yên lòng, nghe nói cô đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Quần, anh cũng vội chạy tới tìm.

Cảnh Thần vừa mới đi ra liền gặp được anh.

"Cảnh Thần, em không sao chứ?" Trần Mặc lo lắng nhìn cô hỏi.

Nhìn Trần Mặc, Cảnh Thần lắc đầu, "Em không sao!"

"Anh nghe người trong phòng thiết kế nói em xảy ra chuyện, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện đó là sao được không?"

"Em không biết, em cũng không biết người nọ là ai, bất quá, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Mặc tổng cũng đã cho người đuổi hắn đi rồi!'

"Có phải em đã đắc tội với ai không?" Trần Mặc nhìn Cảnh Thần hỏi, đối với việc cô có chồng hay việc cô thích lăng nhăng bậy bạ, anh là người hiểu rõ hơn ai hết, cho nên, khi gặp phải loại sự tình này, Trần Mặc thập phần tin tưởng cô.

Nhắc đến chuyện này, Cảnh Thần ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, "Không có!"

Không có?

Nếu như không có, vậy tại sao lại có người muốn hại cô?

Trần Mặc suy nghĩ, sau đó nhìn Cảnh Thần an ủi, "hảo, anh biết rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều, hết thảy cứ giao cho anh!"

Lam Cảnh Thần không muốn gây rắc rối đến anh, nhưng lời nói cự tuyệt lại không cách nào rời khỏi miệng, chỉ có thể gật đầu, " Vâng!'

Cảnh Thần vừa về tới vị trí công tác, Nhược Nhã liền tiến tới hỏi, "Cảnh Thần, rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao?"

"Tôi cũng không biết!"

"Không biết, vậy sao người ta lại đến tìm cô!"

"Tôi thật sự không biết hắn!" Cảnh Thần có chút phiền não, hiện tại mọi người trong bộ phận thiết kế, càng đem chuyện của cô ra để chế giễu.

Nhược Nhã cũng nhận thấy, Lam Cảnh Thần không giống như người đang nói dối.

"Vậy cô thử nghĩ xem, người nào đang cố ý chỉnh cô?" Nhược Nhã hỏi.

Lam Cảnh Thần lắc đầu, cô sắp bị chuyện này phiền chết, "Tôi thật sự cái gì cũng không biết!"

Nhìn bộ dạng ảo não của Cảnh Thần, Nhược Nhã liền thức thời không truy vấn tiếp, "Được rồi, cô nhớ mấy ngày tiếp theo phải cẩn thận một chút!"

" Vì sao?"

"Nếu lỡ nam nhân kia lại tiếp tục tìm đến cô gây rối thì biết phải làm thế nào bây giờ?" Nhược Nhã nói.

Vốn dĩ Cảnh Thần cho rằng chuyện đã xong rồi, nhưng khi nghe Nhược Nhã hảo tâm nhắc nhở, cô chợt phát hiện, hình như chuyện này sẽ còn tiếp diễn!

Về phần nam nhân kia, cô căn bản không biết hắn!

Vì sao hắn lại đến tìm cô, còn cố ý nói những lời khó nghe như vậy....

Đến lúc này, bổng nhiên trong đầu Cảnh Thần chợt nhớ tới những lời Lăng phu nhân đã từng nói, bà bảo cô cứ chờ coi...

Chẳng lẽ, việc này đều do bà ta làm sao?

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Nhìn dáng vẻ thẩn thờ suy nghĩ của Cảnh Thần, Nhược Nhã vỗ một chút bả vai của cô.

Cảnh Thần hoàn hồn, chuyện này cô cũng chưa xác định có phải do Lăng phu nhân làm hay không, cho nên cô cũng không thể nói lung tung, cô lắc đầu, " Không có gì!"

"Vậy, cô nhớ cẩn thận một chút!"

"Ừ!"Cảnh Thần gật đầu xác nhận.

Nói xong câu đó, Nhược Nhã liền trở về vị trí của mình, chỉ còn lại một mình Cảnh Thần ngồi đó, trong đầu cô không ngừng hiện lên những lời Lăng phu nhân đã nói, chẳng lẽ, bà thật sự làm như thế sao?

Qua thời nghĩ trưa, trong đầu cô vẫn còn lẫn quẩn về chuyện này, thời điểm tan tầm, sợ Trần Mặc đuổi theo, cô mau chóng đón xe về nhà.

Lúc Trần Mặc đuổi theo tới cửa công ty, đã không thấy bóng dáng của Cảnh Thần.

Anh biết, hiện tại cô đang muốn trốn tránh anh.

Cảnh Thần từng nói qua, cô chờ anh đem tất cả mọi chuyện giải quyết thật tốt mới có thể lại đi tìm cô....

Còn ba ngày nữa, chính là hôn lễ của anh...

Xe vừa dừng lại dưới lầu, Cảnh Thần vội vàng bước xuống xe, đi thẳng một mạch lên lầu, đứng trước cửa nhà mình, cô liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trên trong nhà bị người ha tạt nước sơn màu đỏ thẩm, hơn nữa, trên đó còn viết hai chữ Tiểu Tam thật lớn.

Mấy gã tạt sơn còn chưa rời khỏi.

Lam Cảnh Thần nhìn bọn họ, " Các anh, các anh đang làm gì đó?"

Hai chữ tiểu tam thật kích thích đối với thị giác của Cảnh Thần.

Nghe có người lên tiếng, người đang tạt sơn quay đầu nhìn lại, "Cô chính là chủ nhân ở đây?"

"Đúng vậy, tôi chính là chủ nhân của ngôi nhà này, các anh tại sao lại làm như thế? Tôi lại không thù không oán gì với mấy người!"

"Có người bỏ tiền bảo chúng tôi làm như vậy, bọn tôi chỉ có thể phụ trách giúp họ giải quyết vấn đề!" Nói xong, bọn họ lại lấy toàn bộ nước sơn còn lại đều hắt trên người của Cảnh Thần.

Hai tay Cảnh Thần nắm thật chặt thành nấm đấm, "Các anh làm thế, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt mấy anh lại!"

"Báo cảnh sát?" Nghe thế, hai nam nhân cười lạnh, hướng về phía Cảnh Thần đi tới.

"Lấy tiền của người ta, đương nhiên phải làm việc cho người, nếu cô dám báo cảnh sát, thì đừng trách tại sao chúng tôi độc ác!" Nam nhân lên tiếng uy hiếp.

Cảnh Thần nhìn hai người bọn họ, rối rắm xuy nghĩ, chẳng lẽ cô phải để yên cho bọn họ muốn làm xằng làm bậy như vậy hay sao?

Thời điểm Cảnh Thần không ngừng cân nhắc, lúc này, sau lưng cô vang lên giọng nói.

"Mấy người muốn làm gì?"

Nghe có người lên tiếng, ba người đồng loạt quay đầu lại, người đến, dĩ nhiên chính là Qúy Vũ Phàm!

Ngay cả Lam Cảnh Thần cũng có chút giật mình, vì sao hắn lại có mặt ở đây?

Chỉ thấy Qúy Vũ Phàm tiến tới, đem Cảnh Thần bảo hộ ở phía sau, nhìn hai nam nhân kia mở miệng, "Mấy người muốn làm gì cô ấy hả?"

"A, a, lại là một kẻ ngốc thích xen vào chuyện của người khác!" Hai nam nhân khinh thường nói.

Qúy Vũ Phàm nhìn trong nhà Cảnh Thần bị tạt đầy sơn đỏ, sau đó đưa mắt nhìn bọn họ, khóe miệng gợi lên ý cười khinh miệt, "Thân là một người đàn ông, lại khi để một cô gái yết ớt thì có ý nghĩa gì? Có bản lĩnh, đánh với tao một trận!"

Lời nói của Qúy Vũ Phàm, thành công chọc giận hai nam nhân kia, cho du Lam Cảnh Thần muốn ngăn lại, sợ là ngăn không được.

"Đánh với mày sao, được lắm, vậy thì chơi luôn đi!" Dứt lời, một nam nhân thẳng tắp đánh tới.

Lam Cảnh Thần cả kinh, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ngay lúc này, Qúy Vũ Phàm giơ tay, chặn được cú đấm vừa rồi.

Hai người loạn đánh.

Lam Cảnh Thần ở một bên quan sát, cô cảm thấy, dường như Qúy Vũ Phàm có chút công phu!

Bất quá, cô cũng vẫn lo lắng như thường, dù sao, chuyện này cùng Qúy Vũ Phàm một chút quan hệ cũng không có.

Nhìn ra Qúy Vũ Phàm thuộc dạng khó đối phó, một kẻ còn lại cũng vọt lên tham gia vào trận đấu, hiện tại đổi thành hai đánh một, cho dù Qúy Vũ Phàm có công phu không ít, cũng khó có thể lấy một chọi hai.

Huống chi, bọn họ còn móc dao ra!

Thời điểm Cảnh Thần phát hiện sự việc không tốt, hai mắt cô trừng thật lớn, căn bản không kịp nhắc nhở, một dao liền đâm trên cánh tay của Qúy Vũ Phàm!

Thấy thế, Cảnh Thần bất chấp tất cả, lặp tức vọt lên, "Dừng tay, đừng đánh nữa mà!"

Nhưng hai nam nhân kia không thuận ý buông tha, còn tiếp tục muốn đánh, lúc này, Cảnh Thần nhìn bọn họ, lớn tiếng hét lên, " Tôi đã báo cảnh sát, bọn họ lặp tức sẽ đến đây, mấy người còn muốn tiếp tục nán lại đây sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi