GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC CỦA TRƯƠNG THANH HẠC

Tại Dã vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh vợ, khi đó Trương Tây Huân trưởng thành hơn bây giờ, anh ấy đã là một luật sư có tiếng trong ngành.

Anh ấy chưa kết hôn, tận tụy với công việc, so với phó tổng giám đốc Trương, anh ấy là còn nghiện công việc hơn nhiều.

Khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên, khuôn mặt hiền lành và thái độ thân thiện của anh đã làm anh hạ thấp cảnh giác, anh trò chuyện với anh ấy về công việc và gia đình.

Lúc đó anh ấy còn ám chỉ, nếu anh vướng vào vụ kiện tụng nào, anh ấy có thể giúp đỡ, dù sao cũng đều là người nhà.

Lúc ấy Tại Dã cảm thấy anh vợ không giống người đứng đắn, nhưng nể mặt phó tổng giám đốc Trương, anh vẫn gật đầu đồng ý.

Ai ngờ, anh ấy quay sang phó tổng giám đốc Trương, sắc mặt thay đổi, nói rằng việc kinh doanh của công ty anh mờ ám, có thể phải dính líu tới pháp luật, kết hôn với anh không phải là lựa chọn tốt.

Từ đó trở đi Tại Dã biết anh vợ là một người giỏi đặt bẫy (*).

(*) Đặt bẫy (钓鱼执法 – tiếng Anh: entrapment): dụ dỗ một nghi phạm thực hiện hành vi trái pháp luật mà trước đó họ chưa có ý đồ thực hiện.

Lúc Tại Dã bước vào từ cửa lớn, nhìn thấy vẻ mặt đánh giá đầy sắc bén của anh vợ, Tại Dã chỉ cảm thấy anh ấy vẫn còn quá trẻ, đẳng cấp kém xa mười mấy năm sau.

Tại Dã liếc mắt nhìn phòng khách thấy vợ mình đang làm bài tập và con gái đang xem phim hoạt hình, giọng thân thiết hỏi: “Anh, anh ăn cơm chưa?”

Trương Tây Huân không muốn thu nhận anh, nhưng anh ấy là một người quan trọng hình tượng, tuổi còn trẻ nên vẫn chưa có cái tính thích lật tẩy bộ mặt thật của người khác, với lại bé Thiên đang nhìn qua đây, nên sức chiến đấu của anh ấy giảm xuống.

Đối mặt với Tại Dã không biết xấu hổ, anh ấy cười ha ha giả lả: “Ăn rồi.”

Tại Dã: “Em còn chưa ăn nữa.”

Trương Tây Huân: “?”

Không phải việc của tôi, tôi còn phải nấu cơm cho cậu à?

“Ây da, tiếc quá, đồ ăn trong nhà vừa hết.” Trương Tây Huân nói.

Tại Dã hào phóng nói: “Không sao đâu, em ăn mì gói cũng được.”

Con gái yêu dấu lập tức chạy tới ngăn kéo mẹ cất mì gói, lấy ra rồi chạy tới: “Mì gói nè ba.”

Trương Tây Huân nhìn về phía Trương Thanh Hạc, bắt đầu nhắc nhở cô: “Sao em lại mua mì gói, thứ này chẳng bổ béo gì cả, nếu em không muốn nấu cơm thì xuống lầu mua canh, không thì bánh trôi sủi cảo, tự dưng đi mua mì gói làm gì.”

“Dạ, em biết rồi.” Trương Thanh Hạc vùi đầu làm bài tập, không ngẩng đầu lên.

Đột nhiên lửa giận lan sang phó tổng giám đốc Trương, Tại Dã ho khan một tiếng, tay đùa nghịch gói mì, bắt đầu trò chuyện với anh vợ.

“Anh bây giờ có thể thấy em xa lạ, nhưng em thì thấy chúng ta đều là người nhà, nên hòa thuận với nhau… Đúng rồi anh, hiện giờ anh biết sự việc giữa bọn em rồi chứ? Cần em giải thích gì nữa không?”

Trương Tây Huân đã nghe em gái giải thích nhưng vẫn giả vờ cười: “Tôi không rõ lắm, cậu cứ nói cho tôi biết.”

Để xem cậu ta trình bày như thế nào.

Sau đó, từ cậu nhóc này Trương Tây Huân nghe được vì sao cậu ta gặp em gái mình.

Ban đầu, Trương Thanh Hạc không phải là nhân viên của công ty của Tại Dã, mà là phó tổng giám đốc cho một ông chủ hợp tác với công ty họ.

Trương Thanh Hạc lúc đó vừa mới tốt nghiệp, lúc làm phó tổng giám đốc cho ông chủ cũ cô đã bị ông ta quấy rối tình d*c, Tại Dã thích sự chuyên nghiệp tỉ mỉ của cô nên đã tuyển dụng cô với mức lương cao.

Khi đó anh đã bảo đảm nếu tới làm công ty của anh, tuyệt đối sẽ không phát sinh những hành vi quấy rối tình d*c nơi làm việc như vậy nữa.

Trương Tây Huân nghe xong lửa giận bay vút lên trời, không biết là nhắm tới ai: “Ở công ty cũ thì bị sếp quấy rối, đến công ty khác thì bị sếp coi trọng đến nỗi kết hôn luôn. Hừ. Tư bản mấy người chẳng có ai tốt lành!”

Tại Dã tự bào chữa: “Cô ấy làm ở chỗ em rất nhanh thăng lên chức trợ lý tổng giám đốc, đãi ngộ em cho cô ấy rất tốt.”

Nghĩ đến mỗi lần anh cho trợ lý tổng giám đốc Trương thêm tiền lương, cô đều trở nên kiên nhẫn dịu dàng, anh cảm thấy như mình đang chơi game, càng nạp nhiều tiền thì càng được ưu ái.

Kể từ khi thân phận hai người thay đổi, cách “nạp tiền” không thể lấy được hảo cảm từ cô nữa, phương thức tăng thêm sự hảo cảo càng trở nên mơ hồ.

Trương Tây Huân ánh mắt sắc bén: “Cậu dám nói ngay từ đầu cậu không vừa ý em gái tôi à?”

Tại Dã: “Em vừa ý năng lực làm việc của cô ấy, cô ấy rất xuất sắc.”

Khi anh và tên sếp cũ thảo luận về công việc, trợ lý Trương ở đối diện đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất, trình bày từng mục rất tỉ mỉ, hiệu quả công việc cao, anh thấy phó tổng giám đốc đứng bên cạnh mình rất hâm mộ cô.

Lúc đầu, quả thật anh chỉ cảm thấy trợ lý tổng giám đốc Trương làm việc rất tốt, những sau đó… không ai ngờ được.

Về chuyện này anh đã bị bạn bè cười nhạo vô số lần.

Trương Tây Huân hỏi chi tiết từng chuyện về tương lai của Trương Thanh Hạc, Tại Dã trả lời từng câu hỏi một.

Cuối cùng, Tại Dã nhướng mày hỏi lại: “Anh, anh muốn biết công ty luật tiếp theo anh làm là công ty nào không?”

“Anh muốn biết thế giới tương lai như thế nào không?”

“Anh muốn biết luật sư Chu Hoành nổi tiếng kia sẽ xảy ra vụ án động trời nào không?”

Trương Tây Huân: “……”

Quả thật là rất muốn biết.

Cuộc tấn công đã chuyển hướng.

Trương Thanh Hạc không thể chuyên tâm làm bài tập được, lâu lâu cô quay đầu nhìn phòng bếp, cửa bếp đã đóng, chỉ có thể nhìn thấy hai người họ ở trong phòng bếp đun nước nấu mì gói, ăn xong rồi còn đang nói chuyện, mà không nghe ra chữ gì.

Cũng may hai người họ không đánh nhau.

Nếu không đánh nhau thì chắc không sao rồi?

Cô làm xong hết bài tập, cửa phòng bếp rốt cuộc cũng mở ra, Tại Dã và Trương Tây Huân lần lượt đi ra, từ biểu cảm của họ không thể biết trong trận đối đầu ai là người thắng cuộc.

Trương Tây Huân lau lau tay, đi đến bên cạnh em gái, thấp giọng nói với cô: “Anh giúp em thử cậu ta rồi, cậu ta miệng lưỡi trơn tru xảo quyệt, về sau lừa em em cũng không biết.”

Trương Thanh Hạc:?

Miệng lưỡi trơn tru là ám chỉ đàn anh Tại Dã sao? Anh ấy rõ ràng là một đàn anh lạnh lùng, một người cha chỉ biết chạy trốn.

Trương Tây Huân: “Hơn nữa cậu ta không có cảm giác gì với ngoại hình của em.”

Tại Dã ngồi trên sô pha vểnh tai nghe: Mình nói khi nào?

Anh vợ thật là giỏi ngôn ngữ, chỉ biết cắt câu lấy chữ.

Trương Thanh Hạc nghe anh trai nói không tốt về Tại Dã một hồi liền hiểu ra, vừa rồi hai người đấu nhau anh trai cô chắc là thua toàn tập.

Tại Dã bây giờ nhìn anh vợ giống như đang nhìn gian thần nịnh nọt bệ hạ, buông lời gièm pha, hại nước hại dân.

Không thể để anh ấy cứ tiếp tục châm ngòi ly gián như vậy được.

Tại Dã tóm lấy bé Thiên đang xem phim hoạt hình, xài chiêu “bé hư”.

Trương Tây Huân đang mách lẻo rất nhanh bị Thiên quấn lấy làm anh không thể trốn thoát, Tại Dã cười ha hả.

Trương Thanh Hạc yên lặng quan sát ba người bọn họ rồi đưa ra kết luận: Ba người này giống như một chuỗi thức ăn, người này chèn ép người kia, không khác xíu nào.

Cô vẫn nên tiếp tục làm bài tập thì hơn.

Kể từ khi biết chuyện của Thiên, Trương Tây Huân luôn bận rộn công việc bây giờ lại về nhà vô số lần.

Trương Thanh Hạc nhìn anh về thường xuyên như vậy cũng cảm thấy mệt thay anh, rất nhiều lần cô nói anh không cần vội vã trở về như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Lần đầu tiên cô khuyên Trương Tây Huân là khi anh đang mặc tạp dề đứng trong phòng bếp nhìn Thiên gặm cánh gà chiên coca, anh cười tủm tỉm nói: “Một chút anh cũng không mệt.”

Vẻ mặt rất giống bà ngoại.

Lần thứ hai cô khuyên Trương Tây Huân là khi anh đang uống cà phê để tỉnh táo, tay cầm laptop làm việc, anh nhìn Tại Dã đang ngồi trong phòng khách nhà họ học bù, cười lạnh mà nói: “Một chút anh cũng không mệt.”

Vẻ mặt giống như một bà ngoại mặt sói.

Trương Thanh Hạc không khuyên anh trai nữa mà chuyển sang khuyên Tại Dã.

Tại Dã rất dễ khuyên, anh cầm sách nhét vào túi quần rồi đi ra ngoài, không quên quay đầu lại nói: “Nếu không thể tới nhà em, vậy lần sau em đến nhà anh nhé.”

Có vẻ đàn anh đã sớm đoán trước như vậy, Trương Thanh Hạc nghi ngờ anh cố tình chọc tức anh trai cô, cô còn cảm thấy trận phân cao thấp này có lẽ Tại Dã lại thắng tiếp.

Tại Dã quả thật rất đắc ý, nhưng sự đắc ý này chỉ kéo dài một tháng.

Tháng 7, trường học tổ chức họp phụ huynh.

Khi xưa Tại Dã mười tám, mười chín tuổi “thật” không muốn ba mẹ đến họp phụ huynh cho mình, bây giờ lại càng không.

Sau mười mấy năm, mối quan hệ giữa anh và ba vẫn luôn như thế, mỗi năm cũng chỉ thăm hỏi hai lần, ông ta có gia đình riêng, có người cần ông ấy quan tâm; cảm xúc lúc trẻ của anh dù là hy vọng hay là oán hận, theo thời gian nó thành những ký ức mơ hồ không rõ.

Các học sinh xung quanh lo lắng về buổi họp phụ huynh, còn Tại Dã ôm đầu bé Thiên đang ngồi trong ngực mình, nhớ lại lúc anh đi họp phụ huynh cho cô bé.

Điểm số của bé Thiên lên xuống thất thường giống như đi tàu lượn siêu tốc, cô giáo vô cùng tuyệt vọng, trong cuộc họp phụ huynh, chuyện anh bị phàn nàn nhiều nhất chính là bé Thiên ở trường rất quậy, thường xuyên phạm kỷ luật.

Trong lớp học đột nhiên xuất hiện một con cú mèo, bạn bè đều chạy đi xem làm cả lớp ồn ào nhốn nháo, đến khi cô giáo đến thì cô bé lại nói đó là pháp thuật chứ không phải cú mèo thật.

Trong giờ học thể dục, cô bé vào rừng ngồi thiền rồi nói rằng mình đang tu tiên. Nhưng khi bị cô chủ nhiệm bắt gặp và dạy dỗ, cô bé giảng giải tu tiên chi đạo (*) và ngỏ lời dạy cô giáo phun nạp chi thuật (**).

(*) (**) Lĩnh vực tu tiên, mình không biết từ thuần Việt là gì.

Vào mùa hè, cô bé tạo đá lạnh trong lớp, còn vô cùng hào phóng tạo đá lạnh luôn cho cả ba khối, trời vào hè càng lúc càng nóng, chênh lệch nhiệt độ làm hầu hết học sinh bị cảm.

Và còn nhiều chuyện khác nữa.

So với anh và phó tổng giám đốc Trương, phụ huynh các học sinh khác nhẹ nhàng thoải mái biết bao.

“Anh Dã, ba mẹ anh không tới họp phụ huynh sao?” Tiếu Địch hỏi.

“Ừ, không tới.” Tại Dã trả lời.

Tiếu Địch vô cùng ghen tỵ, mỗi lần họp phụ huynh cậu ta “được” giáo viên quan tâm, vì vậy cậu ta cũng hy vọng ba mẹ mình không đến.

Kết quả là vào ngày họp phụ huynh học sinh, anh vợ mặc áo vest, hào hoa phong nhã bước vào lớp của Tại Dã.

Anh vừa mới họp phụ huynh cho em gái xong, hào hứng nói: “Chào thầy, tôi là phụ huynh của em Tại Dã, tôi tới đây để họp phụ huynh cho em ấy.”

Tại Dã: “…..”

Ặc!

Trương Tây Huân đi đến bên cạnh anh, nhìn mặt anh đen sì, vỗ vỗ vai anh cười nói: “Nếu cậu đã kêu tôi một tiếng anh, tôi cũng tiện đường tới đây giúp cậu họp phụ huynh, không cần cảm ơn.”

Anh ấy lại quay sang thầy giáo: “Thầy, Tại Dã có vấn đề gì thầy cứ nói với tôi.”

Điểm số kém! Đánh nhau! Tất cả cứ nói cho tôi!

Tại Dã đã hiểu, hóa ra anh ấy chuyển từ bị động sang chủ động, giờ anh toi rồi.

Trương Tây Huân cả đời chỉ đi họp phụ huynh cho em gái, lần nào cũng được khen, đây là lần đầu tiên họp phụ huynh cho một tên cá biệt thế này, bị giáo viên càm ràm suýt chút nữa biến thành kẻ ngốc.

Đây đúng là một thế giới mới anh chưa tiếp xúc bao giờ.

Cuối cùng, thầy giáo nói với anh: “Tại Dã có dấu hiệu yêu sớm, bạn nữ kia là học sinh lớp 11, thành tích học tập cực kỳ tốt, lúc nào cũng đứng nhất toàn khối. Tại Dã luôn đi qua đó tìm con bé, ảnh hưởng xấu đến con bé thì không tốt, chúng ta là thầy giáo và phụ huynh vẫn nên kèm cặp một chút….”

Trương Tây Huân: “……”

Tại Dã: “……”

Trương Thanh Hạc đi ngang qua hành lang thấy anh trai và Tại Dã đứng ở hành lang của tòa nhà đối diện, một người đang uống cà phê, người kia đang uống coca, giữa hai người bầu không khí hơi kỳ quái.

Cô nghĩ có lẽ ván so tài lần này giữa họ không thể phân thắng bại được chăng?

Sau cuộc họp phụ huynh lần này, mỗi lần có đợt họp phụ huynh, Trương Tây Huân đều đến lớp họp cho Tại Dã.

Tết năm nay, gia đình hai anh em có thêm hai người, náo nhiệt hơn rất nhiều.

Trương Tây Huân tửu lượng thua Tại Dã, bây giờ đang yên giấc trên giường, Tại Dã nằm ngủ ở sô pha, còn Trương Thanh Hạc và bé Thiên thì ngủ cùng nhau.

Nghe tiếng pháo hoa lúc 0 giờ đêm, Trương Thanh Hạc ôm chặt cô bé đang chép miệng trong lồ ng ngực.

Mặc dù cô không thể tưởng tượng được trong tương lai mình sẽ trông như thế nào, cô sẽ làm gì, nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Trương Thanh Hạc ngủ thiếp đi.

Phó tổng giám đốc Trương tỉnh dậy.

Đây là ngôi nhà ở Thành phố S. Sau khi kết hôn, cô và Tại Dã chuyển đến sống ở đây. Cũng tại nơi này, họ chào đón sinh linh mới đến cuộc sống của họ – bé Thiên. Gia đình họ đã sống ở đây vài năm.

Ngồi bên mép giường nhìn phòng ngủ và phòng thay đồ rộng rãi, Trương Thanh Hạc nhất thời nghĩ mình còn đang ngủ ở nhà cũ.

Quay lại quá khứ, khi còn đang học cấp ba, sếp Tại trở thành đàn anh của cô… Giấc mơ này thật là chân thật!

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một người đàn ông thân hình cao lớn đi ra, vén rèm cửa nặng nề qua một bên để ánh nắng từ bên ngoài tràn vào, anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, đặt tay lên trán cô, cô bỗng hoàn hồn trở lại.

“Phó tổng giám đốc Trương, em thấy thế nào, vẫn chưa tỉnh táo sao? Không bị con gái bảo bối của em làm cho ngốc đi đấy chứ?”

Trương Thanh Hạc vuốt vuốt tóc: “Đây là xuyên không hay là một giấc mơ vậy?”

Tại Dã: “Cảnh thật trong mơ sao?”

Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời và tỉnh táo của cô, Tại Dã cảm thấy nhẹ nhõm, nói với giọng hơi khó chịu: “Em vẫn chưa nhớ ra.”

Trương Thanh Hạc cong môi: “Có lẽ là em quá nhớ khoảng thời gian vô tư đó.”

“Em không nhớ rõ nhưng chẳng phải rất thú vị sao, em thấy anh chơi rất vui vẻ, cố ý hù dọa em, còn có anh của em…” 

“Khụ!” Tại Dã đứng dậy sải bước vào phòng thay quần áo: “Anh đi thay đồ đây.”

Điện thoại của Trương Thanh Hạc đặt cạnh giường reo lên, người gọi là anh trai của cô.

“Alo, anh.”

“Alo, Hạc Hạc à, dạo này em và Thiên thế nào? Tối hôm qua hình như anh gặp ác mộng, ở trong mơ anh bị Tại Dã đùa bỡn.”

“Chúng em vẫn ổn. Nằm mơ mà thôi. Anh, có phải dạo này công việc anh bận quá nên có nhiều áp lực không?” Trương Thanh Hạc trả lời mà mặt không đổi sắc.

Sau khi cúp điện thoại của anh trai, Trương Thanh Hạc nghe thấy tiếng náo động trong sân ở tầng dưới.

Tại Dã bước nhanh đến ban công, hô to: “Tại Thiên, con mau về đây! Xem chuyện tốt con làm đây này!”

Giọng nói của Thiên từ dưới lầu vang lên: “Ba mẹ, con muốn qua ở với Đồng Ba vài ngày! Con đi đây!”

Trương Thanh Hạc đứng dậy đi thay quần áo, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.

Cô cảm thấy tràn đầy năng lượng sau khi được con gái dùng ma pháp đưa mình trở về một kỳ nghỉ dài thời trẻ.

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi