GIA ĐÌNH NĂM TỐT


Đối mặt với một mầm cây biết ăn cơm, người nhà họ Lăng phản ứng khá mạnh.

Ít nhất Lăng Dục Cẩn thấy người nhà mình đã bị dọa.

“Cứu mạng, có phải có quỷ hay không?” Tinh hệ Como chỉ thừa nhận chủ nghĩa duy vật, mọi hiện tượng khác thường đều được lý giải bằng khoa học nên Lăng Kiệt Sâm không tin có ma quỷ hay các chuyện linh dị tồn tại.

Đáng tiếc khi Lăng Kiệt Sâm phát hiện mình không hiểu sao xuyên qua, lại còn không lý giải được bằng khoa học thì niềm tin tối cao của lý tính trong lòng đổ nát, dẫn đến hiện nay là người sợ ma nhất nhà.

Nhưng xuyên cũng xuyên rồi, anh vẫn sợ cái mầm biết ăn à?
Rốt cuộc là ai đáng sợ hơn ai?
Lăng Dục Cẩn giấu đĩa CD sau lưng, an ủi anh trai sắp biến thành gợn sóng: “Không sao, không sao, chỉ là cái mầm nhỏ thôi, không làm hại mình được!”
Lăng Thanh Huyền sống ở thế giới Đồ Dương tin rằng vạn vật hữu duyên, quỷ có thể tu quỷ đạo, chẳng có gì lạ mà sợ, ban đầu tin vào chủ nghĩa duy tâm, sau khi hóa hình nhận được quà tặng xuyên qua từ Thiên Đạo nên càng vững chân trong hàng ngũ “Phong kiến mê tín”.

Nên Lăng Thanh Huyền quan niệm hoàn toàn tương phản với Lăng Kiệt Sâm, cô hứng thú tiến lên, tò mò nhìn chằm chằm mầm nhỏ nhú ra từ viên ngọc, hỏi dò: “Có thể trao đổi bằng thần thức không? Tay nghề của em trai tôi có phải siêu tốt không? Nếu phải thì lay mầm lên xuống!”
Cỏ nhỏ vừa ăn xong đồ Lăng Dục Cẩn nấu, lá mầm phủ một lớp dầu giật lên giật xuống, thế mà lại nghe hiểu được!
Khác với Lăng Thanh Huyền đang hưng phấn vì có thể thành công nói chuyện, Lăng Dục Cẩn lập tức giấu chị thỏ bông ra sau lưng, đứng chắn trước người nhà như gặp địch.

“Mi có thể nghe hiểu chúng ta nói gì?” Cảnh giới nhân sinh của Lăng Dục Cẩn không cực đoan như anh chị, thấy mầm cây có thể hiểu tiếng người thì thái độ của cậu là quan sát cẩn thận trước đã.

Mầm nhỏ trong chậu hoa ngừng một tẹo, yên lặng lay trái lay phải lá mầm xanh nhạt của mình.


Dựa trên lời Lăng Thanh Huyền lay trên dưới là đồng ý thì lay trái phải là từ chối.

Lăng Dục Cẩn khựng lại một chút mới hiểu được ý của mầm nhỏ, cmn muốn lật bàn, đậu má nó chứ cái mầm này còn biết suy nghĩ logic, đồ không biết xấu hổ này đang giả vờ không hiểu họ đang nói gì đây này!
Người nhà họ Lăng cũng thấy không đúng, mầm nhỏ này quá dị rồi, không chỉ biết ăn còn nghe hiểu tiếng người, biết phân tích suy nghĩ, chỉ thiếu mỗi bước cắm cái biển “cảnh báo nguy hiểm” trên đầu nữa thôi.

Lăng Dục Cẩn nhíu mày, bạo gan nhanh như chớp ném mầm nhỏ vào đĩa khoai nướng đang bốc khói nóng, khoai vừa nướng xong tay chạm còn bỏng nữa là mầm nhỏ mới nhú, cậu làm thế chính vì muốn biến cỏ non thành cỏ héo!
Để đảm bảo Lăng Dục Cẩn còn ném dao gọt hoa quả để dưới bàn qua, đảm bảo đâm xuyên mầm nhỏ.

Để bảo vệ vững chắc an toàn cho người nhà cần sớm bóp chết nguy hiểm trong khoai nướng, cách làm này không có gì đáng trách.

Nhưng mà mầm non bị lôi ra khỏi chậu chỉ run lên, đánh bay dao gọt trái cây, uốn éo ăn sạch hai củ khoai lang nướng, chỉ để lại mỗi vỏ, nó căn bản không bị nhiệt độ và vũ khí làm ảnh hưởng, lúc chui ra khỏi vỏ khoai còn cao hứng phủi vụn khoai dính trên chồi.

Ha ha, nhìn qua là một mầm non giữ vệ sinh, ăn xong biết lau miệng!
Tay Lăng Dục Cẩn mướt mồ hôi, vội vã ôm người nhà lùi lại mấy bước, cổ họng khô khốc, thứ này đâm không rách nóng không bỏng, sau khi từ viên ngọc nhú ra mầm cây còn ăn rất nhiều, có khi nào bữa tiếp theo của nó là nhà mình luôn không?
Đi vòng quanh đĩa một vòng, thấy không còn đồ ăn, mầm nhỏ định về lại chậu cây, mỗi tội đĩa đựng khoai trơn quá, viên ngọc tròn xoe mọc mầm không leo lên nổi, gấp đến mức run cả mầm.

Dù mầm cây này không biết nói nhưng sau một lúc Lăng Dục Cẩn cũng đại khái đoán được nó muốn biểu đạt điều gì, cậu nuốt khan, thử hỏi: “Mi muốn về lại chậu phải không? Vậy trả lời mấy câu hỏi của ta trước.


Mầm nhỏ leo lên mấy lần không được giật giật lá lên xuống, đồng ý.


“Bốn người nhà chúng tôi trùng sinh xuyên qua có liên quan tới mi không?” Lăng Dục Cẩn giấu diếm đẩy người nhà ra xa, nhưng người duy nhất có thể động đậy là Lăng Thanh Huyền lại không chịu phối hợp mà ôm cứng eo cậu không chịu đi.

Mầm nhỏ trước đấy giật liên hồi bỗng im thin thít.

Lăng Dục Cẩn bỗng nghĩ ra: “Trả lời một câu hỏi thưởng một đĩa đồ ăn, giống như loại vừa ăn kia.


Dứt lời mầm nhỏ dứt khoát giật lên giật xuống.

Đúng là có ăn là có tất cả!
Chỉ cần có ham muốn là tốt rồi, Lăng Dục Cẩn cố gắng không ngừng: “Vậy mi sẽ ăn chúng ta sao?” Lăng Dục Cẩn sợ nhất người nhà mình cũng nằm trong thực đơn của mầm nhỏ kia, cậu tuyệt đối không muốn thử xem mình ngon hay dở đâu!
Lần này biểu đạt của mầm nhỏ khá phức tạp, lá non của nó chỉ Lăng Dục Cẩn, giật trái giật phải, lại chỉ người nhà họ Lăng sau lưng Lăng Dục Cẩn, giật lên giật xuống.

Tức là không ăn Lăng Dục Cẩn, ăn những người còn lại?
Thế thì thà ăn cả đi cho rồi!
Người nhà họ Lăng thực ra đã lờ mờ nhận ra, trùng sinh xuyên qua cũng chẳng phải hàng mua một tặng một trong siêu thị, sao có chuyện dính lên 4/5 người? Những chuyện này chắc chắn liên quan tới mầm nhỏ.

Người nhà họ Lăng sớm đã nhìn thoáng, cho rằng chuyện trùng sinh xuyên qua là mình được lợi, sống lâu thêm một đời, nhưng họ chỉ là thương tiếc Lăng Dục Cẩn, nếu họ bị ăn sạch thì cậu chỉ còn một mình sẽ cô đơn lẻ loi biết bao nhiêu.


“Thương lượng một chút được không? Ăn một để ba được không?” Đĩa CD Lăng Kiệt Sâm không động đậy được nên rất nóng nảy giành nói trước: “Dùng tôi đổi bọn họ được không? Tôi tỉ lệ mỡ thấp, nhai rất sướng miệng!”
“Xê ra! Anh ngoài xương được mấy lạng thịt? Có được như em mỡ nạc cân đối không?” Lăng Thanh Huyền hung tợn đặt mông lên đĩa CD, không cho Lăng Kiệt Sâm cơ hội lên tiếng.

“Bố là chủ nhà, không ai được giành với bố!” Bố Lăng trong ảnh chụp nghiêm túc thể hiện uy quyền, đáng tiếc giây sau đã bị khăn mặt bịt mặt: “Để tôi, mấy người đừng có tranh!”
Mẹ Lăng chen lên trước, che kín ảnh chụp với thỏ bông, lúc đối mặt với mầm nhỏ vẫn không quên lấy góc khăn mặt che đĩa CD lại.

Cảm xúc chua xót khổ sở này biết diễn tả như thế nào? Lăng Dục Cẩn nắm chặt tay, giấu khăn mặt ra sau lưng, nhìn mầm nhỏ chuẩn bị cố gắng leo khỏi đĩa lần cuối cùng: “Chúng ta thương lượng chút? Ta nấu cơm cho mi ăn, mi không ăn bọn họ được không, muốn ăn gì ta sẽ nấu nấy?”
Nếu cái mầm cây này vẫn nhất quyết muốn ăn người thì Lăng Dục Cẩn cần chuẩn bị sẵn tâm lý, dù cá chết lưới rách cũng không thể để người nhà bị ăn mất.

Lúc đầu còn sợ mầm nhỏ sẽ do dự, không ngờ Lăng Dục Cẩn vừa nói xong nó đã đồng ý ngay tắp lự, còn vô cùng khoa trương dùng ngôn ngữ hình thể biểu đạt rằng người nhà họ Lăng ăn không ngon, mì xào ngon hơn!
Nở một nụ cười cứng đờ, Lăng Dục Cẩn vội phóng vào bếp, chỉ cần không ăn người thì đừng nói mì xào, mì tương chiên, mì trộn thịt, mì tươi hay mì sợi, muốn ăn cứ việc gọi món!
Chạy được hai bước cậu gấp gáp thắng lại, mang theo người nhà đi cùng, nhỡ đâu cơm chưa chín mầm nhỏ đã coi người nhà như món khai vị để ăn hết thì có mà khóc tiếng mán!
Là một học sinh sắp lên lớp mười bình thường, bình tĩnh cố chống đến bây giờ đã quá giỏi rồi, vừa vào bếp Lăng Dục Cẩn đã một tay chống lên bệ bếp, một tay ôm người nhà thở dốc, chân cũng run run.

Lăng Thanh Huyền nhét ảnh, đĩa CD và khăn mặt vào giữa cô với Lăng Dục Cẩn, ôm em trai an ủi.

“Không sao, em đi nấu cơm, chị ôm bố mẹ với anh ở cạnh em, đừng đi đâu được không?” Giờ vẫn chưa xác định được mức độ uy tín của mầm cây nhỏ ngoài phòng khách, Lăng Dục Cẩn không dám đưa người nhà ra cược nên mới yêu cầu Lăng Thanh Huyền đừng mang người nhà ra khỏi tầm mắt mình khi cậu đang nấu cơm.

“Ừ, em cứ nấu cơm đi, mọi người ngồi trên ghế này.

” Trong bếp có một chiếc ghế nhỏ dùng khi bóc hành tỏi, thỏ bông chân tay ngắn ngoan ngoãn leo lên ghế ngồi xuống để Lăng Dục Cẩn đang nấu cơm chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy họ.

Rau tươi gặp dầu nóng kêu xèo xèo, Lăng Dục Cẩn mở máy hút mùi, thi triển tất cả kĩ năng, chỉ mong món mình nấu ra ngon hơn một chút, sao cho có thể đánh tan được ý định ăn người nhà họ Lăng của mầm nhỏ kia.


Lăng Dục Cẩn bây giờ không thể làm những món ngon phức tạp nổi tiếng như bố mẹ nhưng những món đơn giản vẫn sắc, hương, vị toàn vẹn, động tác cũng rất thuần thục.

Bị mầm nhỏ chen ngang Lăng Dục Cẩn cũng quên mất chuyện mình chưa ăn no, tay cậu thoăn thoắt, loáng cái đã xong một đĩa cơm chiên, cải xào nấm hương và sườn sốt chua ngọt.

Thỏ bông đi theo đuôi Lăng Dục Cẩn, mầm nhỏ thì ngồi trên ghế sô pha, không cần ai dạy cũng biết mở TV lên xem, thấy Lăng Dục Cẩn bưng đồ ăn lên còn cẩn thận để cậu xoa mầm nhỏ giúp nó, tựa như rửa tay trước khi ăn cơm vậy.

Chỉ cần không ăn người nhà họ Lăng thì mầm nhỏ làm gì cũng được tha thứ hết.

Lăng Dục Cẩn nhìn ba đĩa đồ ăn bốc hơi nhanh chóng, lo lắng không thôi vì sức ăn này: “Ăn no chưa?”
Lau sạch lá mầm, mầm nhỏ ăn no biểu thị rất hài lòng, sau khi để Lăng Dục Cẩn đưa mình về lại bồn hoa còn yêu cầu cậu xoay lại bồn hoa để nó xem TV cho tiện.

Giờ mi là nhất, muốn gì cũng được hết!
Lăng Dục Cẩn đặt điều khiển TV cạnh bồn hoa, lúc chuẩn bị bê đĩa đi thì bị mầm nhỏ ngăn lại, lá mầm xanh nhạt chỉ TV, rồi lại chỉ sô pha bên cạnh, ok, cái này Lăng Dục Cẩn hiểu, là yêu cầu cậu xem TV cùng.

Gì mà khó hầu thế không biết? Lăng Dục Cẩn đặt lại đĩa lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn thì trợn cả mắt, sao giờ ăn cơm lại còn phát Ẩm thực Trung Hoa? Liếc nhìn mầm nhỏ đang xem hăng say, Lăng Dục cẩn bỗng có dự cảm xấu.

(*)
Quả nhiên, xem xong một tập mầm nhỏ vui vẻ giật trái giật phải quay sang ân cần với Lăng Dục Cẩn, ẩn ý rất rõ ràng, sau này một ngày ba bữa cứ căn cứ mấy món trên TV này mà nấu đi!
Muốn nấu theo menu của ‘Ẩm thực Trung Hoa’? Lăng Dục Cẩn chỉ thấy tương lai như tiền đồ của chị Dậu! Đây là muốn mình cày nát kĩ năng nấu nướng phải không? Tại sao lại để mầm nhỏ xem được loại chương trình này? Bộ không thể chiếu mấy cái như ‘Giới thiệu ẩm thực Anh Quốc’ hay sao?
Nhưng cũng may xem xong món ngon cả nước mầm nhỏ tỏ vẻ chỉ cần đồ ăn ngon nó sẽ không ép mình ăn người nhà họ Lăng nữa!
Lăng Dục Cẩn: … Rất cám ơn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi