GIA ĐÌNH NHỎ


Sớm mai, ngoài hiên vang vang tiếng chim sẻ ríu rít.

Trong bếp, Chu Minh Kiều vừa ăn xong phần cháo sáng, đang kéo ly sữa nhỏ về phía mình.

Mặc kệ phụ thân nhắc cẩn thận, nhóc vẫn đứng lên ghế, thè lưỡi ra li3m sữa từ miệng ly, muốn bắt chước chú mèo con mình thấy ở nhà bên.

Khi uống nước, chú mèo cũng thè lưỡi thế này, trông rất đáng yêu, còn rất buồn cười.

Vừa li3m, nhóc vừa khoe khoang.

"Phụ thân, phụ thân, nhìn Tiểu Kiều nè, giống mèo con không?"
Chu Hàm thở dài.

Sáng nào Chu Minh Kiều cũng bày ra đủ trò phá phách, y nhắc nhở quát tháo thì nhóc ngồi im được chốc lát, chẳng qua bao lâu lại nhanh chóng nghĩ ra trò mới.

Đôi lúc, y còn nghi ngờ rằng, bản thân chẳng có tí uy nghiêm nào đối với tên nhóc này.

Chẳng hạn như hiện tại, y ngó cái lưỡi bé xíu của Chu Minh Kiều cứ liên tục thò thụt li3m sữa, chỉ muốn đập bàn nhưng rốt cuộc vẫn phải phì cười công nhận.

"Giống thật!"
Như chỉ đợi có thế, Chu Minh Kiều đắc ý lắm, lúc lắc mông nhỏ, tiếp tục trình diễn trò giả mèo của mình.

Còn Chu Hàm thì đành tự đấm bản thân nhiều cú trong lòng.

Còn thắc mắc vì sao hài tử không sợ mình à? Còn không phải tại mình hùa theo à?
Ăn xong bữa sáng, Chu Minh Kiều ôm bụng nhỏ no nê không làm phiền Chu Hàm nữa, định lon ton chạy đi tìm Hàn Quân Tường.

Hôm nay là ngày nghỉ không cần đến học phủ, không rủ đại ca chơi đùa thì còn làm gì nữa? Nào ngờ, chân nhóc còn chưa kịp chạm đất đã bị Chu Hàm tóm lấy cổ áo kéo lại.

"Đi đâu? Nếu định vào phòng phá rối đại ca thì cấm nhé."
Giãy dụa ngoảnh đầu lại nhìn phụ thân khó hiểu, Chu Minh Kiều không vui hạch hỏi.

"Tại sao? Tiểu Kiều có vẽ một bức tranh đẹp lắm, muốn cho đại ca xem."
Chu Hàm đặt nhóc ngồi lại vào ghế, nghiêm khắc lắc đầu.

"Không được.

Đại ca sắp tới phải thi rất nhiều môn, phải học bài chăm chỉ.

Tiểu Kiều có muốn đại ca bị điểm thấp, thua kém các bằng hữu không?"
Chu Minh Kiều chớp chớp mắt, rồi vẻ mặt từ từ xụ xuống, rõ ràng đã hiểu rằng mình không được phép chơi với đại ca.

Nhưng đây cũng không phải là Chu Hàm lừa nhóc.

Môn Cổ Cầm chỉ là môn đầu tiên, thi xong thì Hàn Quân Tường vẫn còn rất nhiều môn khác phải thi, dạo này gần như lúc nào cũng ngồi bên bàn học.

Xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Chu Minh Kiều, Chu Hàm an ủi.

"Đừng buồn, ngoan ngoãn chơi kiếm một mình nhé.

Như thế nhất định sẽ được đại ca khen đó."
Gật gật đầu, nhóc thật sự ngoan ngoãn tụt xuống ghế, đem kiếm ra sân chơi một mình.

Chơi chán, nhóc lon ton đến gần hồ, nhặt sỏi nhỏ ném xuống, rồi bật cười khúc khích nhìn từng vòng sóng tròn lan ra, doạ bầy cá vàng hoảng sợ nối đuôi nhau bơi trốn tan tác.

Nhưng các bạn cá vàng này chơi cùng chả vui chút nào, Chu Minh Kiều nhanh chóng có được kết luận đó, và bỏ cuộc.

Ném đám sỏi nhỏ vào góc sân, nhóc bò lên hành lang, cúi đầu như ông cụ non dậm chân nhỏ đi tới tới lui lui, chốc chốc còn thở dài thườn thượt.

Đi mệt, nhóc ngồi bệt xuống sàn gỗ, chu môi quan sát một con kiến bé xíu ngay trước mặt.

Mấy cái chân kiến tí hon như vậy, cả thân người nhỏ nhắn như vậy, không ngờ vác được một mẩu bánh bao rất to, to gấp mấy lần thân người chính nó.

Nằm sấp lên sàn, chống cằm vào hai tay, nhóc mím môi theo dõi con kiến, và nghe cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới, đè nặng trên hai mí mắt.

Vào giây phút Chu Minh Kiều cứ nghĩ mình đã ngủ mất rồi thì bỗng bị một âm thanh khẽ khàng đánh thức.

Đó là, tiếng lật giấy, khi nhanh, khi chậm, rất khẽ, và liên tục.

Ngóc đầu nhỏ, nhóc phát hiện ra mình thế mà đang ở ngay bên ngoài phòng nơi Hàn Quân Tường đang học bài.

Nhớ lời phụ thân không cho mình làm ồn, nhóc nhanh chóng đưa hai tay che miệng định chạy đi.

Nhưng rồi chẳng rõ nghĩ gì, nhóc lại tiến tới sát bên cửa, vẫn che miệng bằng một tay, một tay lại rón rén đẩy cửa mở ra một khe hở nhỏ, kề mắt vào lén lút nhìn.

Bên trong phòng, ngay cạnh cửa sổ, là bàn học của Hàn Quân Tường.

Nó ngồi đó, cúi đầu chăm chú, mắt đọc sách, tay viết chữ, tiếng lật giấy, tiếng ngòi bút chạy, rõ ràng lọt vào tai Chu Minh Kiều.

Nhóc càng nhìn, nhịp thở càng gấp.

Nhóc từng nghĩ lúc đại ca bắn cung thật là oai phong.

Nhưng bây giờ, đại ca không bắn cung, chỉ ngồi đó học bài thôi, cũng thật oai phong.

Nhóc rất muốn được oai phong giống đại ca.

- --
Mưa.

Chu Hàm ngừng tay viết, ngỡ ngàng nhìn ra cửa sổ.

Cơn mưa vừa đến lại ngớt hạt thành một đợt bụi nước nhỏ.

Không ngờ thời điểm này mà còn có mưa rào, y đứng dậy vươn vai bước tới bên cửa, nhắm mắt hít lấy một luồng khí mát lạnh.

Dưới mái hiên, sân gạch ướt chậm rãi vang lên từng âm thanh tí tách khi nước mưa nhỏ xuống.

Chu Hàm bất chợt rùng mình.


Tĩnh lặng quá!
Nhanh nhẹn gấp lại cuộn giấy bài tập của học trò mình đang đọc dở, Chu Hàm ra khỏi bếp, vừa đi vừa tìm kiếm.

Trong nhà có hài tử nhỏ đã tập cho y thói quen này.

Nhà lúc nào cũng phải ồn ào, nếu không ồn, chính là lúc hài tử của mình có vấn đề.

Âm thanh Chu Minh Kiều nghịch kiếm cũng đã kết thúc được một lúc rồi.

Sân trước, sân sau, hông nhà, đều không thấy bóng Chu Minh Kiều.

Chu Hàm hơi cau mày, khó hiểu bước vào phòng ngủ, thế mà lại không ngờ thấy được nhóc, đang chật vật luyện tập viết chữ.

Vừa bất ngờ vừa khó hiểu, y bò lại ngồi cạnh hỏi nhỏ.

"Tiểu Kiều đang chơi gì đó?"
Thở ra một hơi dài, Chu Minh Kiều dường như nãy giờ quá tập trung mà căng thẳng, lúc này mới thả lỏng được chút ít, nhịp thở hơi gấp gáp, giọng nói mấp mô.

"Tiểu Kiều...!học bài...!đó."
Chu Hàm chớp chớp mắt.

Chu Minh Kiều đang học lớp Nhập Môn, còn là năm đầu tiên, đến lớp ngoài luyện các bài Kiếm Pháp cơ bản ra thì toàn chơi, giờ học viết chữ cũng chỉ nhàn nhã cưỡi ngựa xem hoa, hoàn toàn chưa tổ chức thi cử, về nhà cần phải học bài sao? Y gãi gãi đầu nói.

"Tiểu Kiều đâu có thi, học bài làm gì?"
Ngồi thẳng dậy, Chu Minh Kiều hô lớn.

"Phải thi mới học bài sao?"
Chu Hàm mở to mắt, nhất thời nghe hai má nóng bừng.

Hình như y vừa nói sai rồi, bị hài tử giáo huấn rồi.

Xấu hổ, y hấp tấp sửa lời, không muốn tiêm nhiễm vào đầu hài tử những điều không tốt.

"Không phải, Tiểu Kiều biết chủ động học bài là tốt lắm.

Nhưng Tiểu Kiều hơi cố quá rồi, nên nghỉ ngơi thôi.

Ngày mai lại học tiếp."
Cuối năm tiết trời chớm lạnh, bên ngoài còn đang mưa ấy vậy mà khuôn mặt nhỏ của Chu Minh Kiều lúc này đỏ bừng.

Trên trán, dưới mũi, ở mu bàn tay, đều lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là nhóc đang cố quá sức, mấy tấm giấy nguệch ngoạc chữ cũng đã bày bừa sắp kín mặt bàn.

Nào ngờ, nghe Chu Hàm khuyên, nhóc lại lắc đầu.

"Thôi, Tiểu Kiều đang học, phải học tiếp."
Dứt lời, nhóc rõ ràng có ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, cúi đầu tiếp tục chấm mực nguệch ngoạc viết một chữ "Kiều" rất to lên giấy, hẳn là từ mẫu của tiên sinh ở lớp chỉ cho.

Nhìn bàn tay nhỏ run rẩy của nhóc, Chu Hàm rất muốn ngăn cản nhưng chẳng biết ngăn cản thế nào đành thôi.

Có cha mẹ nào lại có thể kìm hãm việc con cái muốn phấn đấu cố gắng cơ chứ? Thở dài, y chỉ đành chậm chạp đứng dậy, nói nhỏ trước khi bỏ đi.

"Đến bữa nhớ ra ăn cơm đấy!"
Đáp lại y, vẫn chỉ là tiếng bút lông loẹt xoẹt đè trên giấy.

Ra khỏi phòng, về lại bếp, Chu Hàm vô thức xoay một vòng nhìn gian nhà, lắng nghe tiếng gió và mưa khẽ khàng vỗ lên khung cửa sổ.

Đây sẽ là khung cảnh quen thuộc của sau này sao? Khi hài tử lớn lên, ngôi nhà sẽ có diện mạo thế này à? Sự tĩnh lặng này, chắc là khó để làm quen đây.

Cứ ngỡ đó chỉ là chuyện của ngày nghỉ, nào ngờ, đến khi trở lại học phủ rồi, chiều về, Hàn Quân Tường đi trước, Chu Minh Kiều theo sau, thay nhau cầm sách, thay nhau viết chữ, đến lúc dùng cơm cũng chú mục học hành, tiếng nói cười mất hẳn.

Chu Hàm từng nghĩ mình thật bận rộn, thật thiếu thốn thời gian, nào việc học phủ, việc nhà, việc theo dõi Hàn Quân Tường học hành, việc chăm sóc Chu Minh Kiều chơi đùa, đôi lúc muốn thảnh thơi uống một ly trà cũng chẳng được.

Nhưng bây giờ y mới nhận ra rằng mình đã kiêu căng cỡ nào.

Y chỉ là một kẻ nhàn rỗi mà thôi.

Bị hai hài tử không chú ý tới, việc học phủ đã xong, việc nhà hoàn thành chóng vánh, y chẳng còn lại bất cứ gì để bận tâm, thật sự nhàn rỗi đến chán chường.

Hôm nay cũng vậy, vì Hàn Quân Tường than đói bụng khi vừa đi học về nên Chu Hàm làm cơm tối sớm.

Cả nhà ăn xong chỉ mới chớm hoàng hôn.

Mặc kệ y đem ra một dĩa bánh to dụ dỗ, Chu Minh Kiều vẫn như mọi ngày theo chân đại ca vào phòng, rõ ràng đã hoàn toàn biến thành một ấu long chăm chỉ, xem đọc sách viết chữ làm vui.

Thất vọng tràn trề, Chu Hàm ra ngồi ngốc trước nhà, vừa cắn hạt dưa vừa nghe gió lạnh vi vút bên tai, nhìn ráng chiều tối dần trên đỉnh mái ngói.

"Ô, hiếm thấy nhỉ! Hôm nay Tiểu Hàm rảnh rỗi thế?"
Giật mình nhìn cổng gỗ bị đẩy ra và người đang bước vào sân, Chu Hàm hấp tấp đứng dậy, cúi đầu.

"Mẫu thân!"
Lôi Ngọc mỉm cười, tiến tới vỗ vai Chu Hàm.

Y lần nữa ngồi xuống, tuy rằng đã nhiều năm thành người nhà, tuy rằng đã hoà ly cùng Hàn Quân Cát, nhưng đối với mẹ hắn, y vẫn ba phần kính trọng, bảy phần hoảng sợ.

So với cha hắn nghiêm khắc kiệm lời, người mẹ này khi xưa lúc cấm đoán cả hai, thật sự khiến Chu Hàm vô cùng sợ hãi.

Cũng may, hiện tại, do yêu thương hai cháu trai, Lôi Ngọc đã hoà nhã với Chu Hàm rất nhiều, còn từng tuyên bố dù hoà ly chăng nữa, bà cũng sẽ không chấp nhận thêm bất cứ ấu long nào khác của Hàn Quân Cát là cháu ngoại trừ Hàn Quân Tường và Chu Minh Kiều.

Từ khi cả hai hoà ly, Hàn Quân Cát lạnh lùng xa lánh là vậy nhưng cha mẹ hắn không màng, vẫn rất thường xuyên tới thăm ba cha con Chu Hàm.

Hôm nay hẳn cũng không ngoại lệ, y ân cần hỏi thăm.

"Người sang chơi với hai nhóc con à? Không đi cùng phụ thân sao?"
Đón trà y vừa pha đưa qua, Lôi Ngọc thở dài.

"Lão già ngốc đó, đã nói sẽ đi thăm cháu hôm nay mà ban sáng còn đem đao ra múa may, kết quả đau lưng rồi, không đi được.

Ta mặc kệ hắn, qua đây chơi thích hơn."
Chu Hàm chặc lưỡi.

"Lưng của phụ thân lại thế à? Dạo này Quân...!À, Hàn tiên sinh không luyện thuốc cho phụ thân nữa sao?"

Vỗ mạnh lưng Chu Hàm một cái, Lôi Ngọc khiển trách.

"Hàn tiên sinh cái gì? Tiểu tử đó là tiên sinh của bọn ta bao giờ? Muốn gọi Quân Cát thì cứ việc, ngươi đừng có bắt chước kiểu cách chi li của tiểu tử đó với ta.

Dược thì vẫn luyện cho đấy, nhưng dùng thì không.

Lão già ngốc cứng đầu kia lúc nào cũng huênh hoang mình khoẻ nên không thèm dùng, mặc kệ."
Phu thê sống cùng lâu ngày là thế này à? Chu Hàm thầm tự nhủ rồi đáp lời.

"Để hôm nào thi cử xong ta dẫn hai nhóc con sang đó chơi, cho phụ thân đỡ nhớ chúng mà không cần đi xa."
Lôi Ngọc sáng mắt nhưng ngoài mặt lại thản nhiên xua tay.

"Không vội không vội.

Mà ngươi thảnh thơi một mình thế này hiếm thấy thật.

Tiểu Kiều đâu rồi, hôm nay lại không bám ngươi à?"
Miệng nói, bà đảo mắt nhìn vào trong, rõ ràng đối với việc không trông thấy hai cháu yêu rất ngạc nhiên khó hiểu.

Chu Hàm định giữ kín nhưng rồi không chịu nổi đành phải kể ra hết.

Chuyện gia đình hài tử, y không tiện cũng không muốn kể với bằng hữu đồng liêu ở học phủ.

Người thích hợp nhất để chia sẻ, lúc này chỉ có mình Lôi Ngọc mà thôi.

Trong gió đêm chớm lạnh, uống một ly trà nóng, nghe xong Chu Hàm kể lể, Lôi Ngọc không nhịn được phì cười, cả khuôn mặt vẫn còn thấp thoáng nét xinh đẹp đỏ ửng lên, rõ ràng là vui vẻ lắm.

"Rồi ngươi sẽ phải tập quen thôi.

Hài tử ngày một lớn, chẳng lẽ cứ quẩn quanh chân ngươi mãi sao?"
Xoay xoay ly trà trên tay, Chu Hàm lẩm bẩm.

"Ta hiểu.

Nhưng Tiểu Kiều còn nhỏ như vậy..."
Lôi Ngọc chậm rãi lắc đầu.

"Chuyện này ngươi phải đối mặt càng sớm càng tốt.

Hài tử lớn lên sẽ có cuộc sống riêng, ngươi càng cố bảo bọc thì càng khiến tình cảm gượng gạo hơn thôi.

Ngươi cứ nhìn Quân Cát đi, hoà ly xong ta gọi hắn về nhà cũ mà hắn có chịu đâu.

Hắn đã không muốn, ta cùng lão già cũng đành chịu.

Nếu càng cố chấp, không phải chỉ làm nhau khó chịu à?"
Gãi cổ, Chu Hàm vẫn không phục lắm.

Hàn Quân Cát bao nhiêu tuổi? Hai nhóc con kia bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể so sánh được.

Nhưng bản thân Chu Hàm mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, nghĩa mẫu cũng mất sớm nên y không thể hiểu được cảm giác nếu có phụ mẫu muốn ở cùng tới tận bây giờ là thế nào.

Y chỉ biết, thế giới của mình là hai hài tử, phải chuẩn bị trước tình huống một ngày chỉ còn lại một mình là một việc cực kỳ khó chịu dành cho y.

Như hiểu y đang nghĩ gì, Lôi Ngọc khẽ cười đứng dậy kéo tay y.

"Ngươi có biết bản thân bây giờ trông không còn tí nào dáng vẻ của nam tử nữa không? Lèm bà lèm bèm, suy nghĩ lung tung, bao lâu rồi ngươi chưa đi uống rượu, đi dạo phố, đi vui chơi bên ngoài.

Không được, ngươi mau ra ngoài đường cho ta, phá phách uống rượu, ăn uống thoả thuê giải phóng tâm trí ra nào.

Đây, cầm lấy Long kim này, đi đi!"
Nhìn túi Long kim nặng trĩu Lôi Ngọc nhét vào tay mình, Chu Hàm bối rối vội trả lời.

"Mẫu thân, không cần đâu.

Ta..."
Lôi Ngọc trợn mắt.

"Cái gì mà không cần? Ngươi nhìn mà học đi, đây là việc mà phụ mẫu nên làm đấy.

Cho hài tử tiền tài, những thứ quý báu tốt đẹp, để hài tử có thể thoải mái mà ra bên ngoài tận hưởng cuộc sống riêng.

Chứ không phải cứ suốt ngày ôm khư khư hài tử vào lòng, biến nó thành cái gối bông mềm oặt yếu ớt."
Chu Hàm nghẹn lời, có phần cảm động.

Lôi Ngọc từng không thích y nhưng hiện tại, dù đã hoà ly với Hàn Quân Cát, bà vẫn xem y như nhi tử của bản thân mà đối đãi.

Có lẽ, y phải nhìn bà mà học tập cách để làm phụ thân tốt hơn.

Cầm chặt túi Long kim, y mỉm cười.

"Vậy, cảm ơn mẫu thân.

Nhưng..."
Phất phất tay, Lôi Ngọc ngắt ngang.

"Không cần nhưng.

Mau đi đi, chuyện ở đây cứ để ta.

Lâu lâu mới có dịp một mình chăm sóc hai cháu yêu, ngươi đừng có mà cản trở ta nữa."
Phì cười, Chu Hàm đành ngoan ngoãn cúi chào trước khi bước ra cổng.

Nào ngờ lại nghe Lôi Ngọc dặn với theo.

"Này, quán trà ngươi thích ở góc phố gần hồ hình như có bán thêm loại bánh mới đấy.


Đến nếm thử xem sao!"
Tiếng đáp của Chu Hàm rất nhỏ khuất sau tường bao.

Lôi Ngọc thì vừa bước vào trong vừa mỉm cười.

Mụ già chủ quán trà đó lười ch ảy nước, đã mấy trăm năm nay có thèm thêm món mới đâu.

Cái thật sự có thêm vào hôm nay ở quán trà đó chính là Hàn Quân Cát.

Lôi Ngọc lúc tản bộ sang đây vô tình nhìn thấy, bây giờ đổi trắng thay đen nói dối một chút ấy mà.

- --
Hồ nước chìm dần về đêm.

Quanh bờ, có người đang chậm rãi thắp đèn, ánh vàng tuần tự loang ra, như mật đổ lên mặt nước.

Mắt nhìn, chân bước, Chu Hàm tới góc đường, nhận ra quán trà mình rất thích ngày xưa giờ vẫn vậy.

Mái ngói xiêu vẹo, bậc thềm bong tróc, nhưng hơi ấm của trà, và hương ngọt của quà bánh ăn vặt lại tươi mới.

Trong quán, nến sáng rõ, người ngồi lác đác, đều chọn những vị trí có thể ngắm hồ ở đối diện.

Chu Hàm đang định tìm nơi thoải mái thì chợt nghe một bên mặt nóng ran, liếc mắt nhìn sang.

Vô thức, y nhíu mày.

Ngồi ở vị trí đẹp nhất quán bên ấm trà đã ngơi khói chứng tỏ thời gian không ngắn, Hàn Quân Cát tay cầm sách nhưng mắt ngó Chu Hàm, lom lom.

Y làm lơ hắn, quay đầu nào ngờ bà chủ quán từ bên trong bước ra bật cười hào hứng.

"Ô, lâu lắm rồi mới thấy cả hai cùng xuất hiện.

Nào nào nào, ngồi xuống ngồi xuống, hàn huyên tí nào..."
Miệng nói tay kéo, bà chủ lôi Chu Hàm tới ngồi vào bàn của Hàn Quân Cát, bản thân cũng đến góp vui, liến thoắng hỏi đủ thứ chuyện.

Ngày còn chưa thành hôn, chính Chu Hàm dẫn Hàn Quân Cát tới đây, lâu dần khiến cả hai thành khách quen.

Hiện tại, bị bà chủ đon đả bắt chuyện, cả hai cũng chẳng biết phải từ chối thế nào.

Mà qua cách bà hào hứng, dường như còn nhầm tưởng cả hai có hẹn trước, đang có ý định tái hợp.

Hàn Quân Cát vốn ăn ngay nói thẳng mà không giải thích được, Chu Hàm đương nhiên chỉ biết ngậm miệng làm lơ.

Hồi lâu, bà chủ rốt cuộc nhận ra có điều không ổn, đánh trống lảng chạy mất.

"A, trà nguội rồi, ta đi pha thêm ấm nữa nhé!"
Chỉ còn lại hai người, Chu Hàm thấy có chút ngột ngạt, quyết định tấn công trước.

"Giờ này mà còn ngồi một mình trong quán trà.

Hàn tiên sinh có vẻ cô đơn tội nghiệp quá đi!"
Cất sách vào Long cốt, Hàn Quân Cát nhìn Chu Hàm bằng ánh mắt có phần bất lực.

"Ta đi gặp bằng hữu!"
Lúc này, Chu Hàm mới nhận ra trên bàn vẫn còn một cái cốc trà trống, nói rõ người bằng hữu kia đã đến rồi đi.

Xấu hổ, y ngoảnh mặt sang chỗ khác, giả bộ đang ngắm cảnh hồ.

Hồi lâu, hắn cất tiếng hỏi nhỏ.

"Quân Tường với Tiểu Kiều đâu?"
Nhớ lại chuyện này, Chu Hàm khó tránh được không vui, lẩm bẩm.

"Hai ấu long chăm chỉ ấy đang ở nhà với mẫu thân, đang học bài.

Cả ngày chỉ biết học bài."
Một khoảng im lặng rồi Hàn Quân Cát bất chợt bật cười.

Giật nảy người, Chu Hàm quay sang trừng mắt nhìn.

"Ngươi cười cái gì đó?"
Đương nhiên, Chu Hàm sớm đoán được câu trả lời nên mới nổi nóng.

Hàn Quân Cát cũng không làm y thất vọng.

"Xem ra, Chu tiên sinh mới là người đang cô đơn nhỉ!"
Hừ mũi, Chu Hàm hậm hực cúi mặt, cầm cốc trà lắc lắc.

Tiếng Hàn Quân Cát chẳng có chút cảm xúc gì cất lên.

"Hài tử ngày càng lớn, sẽ ngày càng có nhiều vấn đề riêng.

Nếu chúng đang làm tốt, ngươi nên ủng hộ chúng, để chúng tự do sống theo cách chúng thích."
Ngẩng mặt, Chu Hàm bành miệng.

"Biết rồi khổ lắm nói mãi.

Ngươi lại làu bàu rồi đấy, có để người ta thoải mái uống trà không đây."
Hàn Quân Cát cau mày, rồi lẳng lặng nhìn ra hồ.

Từ khi nào, cả hai hễ nói chuyện là cãi nhau? Phải chăng vì hắn dần đánh mất lòng tôn trọng đối với y, và luôn luôn cho rằng mình đúng.

Lời đáp này, chẳng phải hắn đã có từ rất lâu rồi sao?
Khoảng thời gian sắp hoà ly, Hàn Quân Cát từng cảm thấy rất mệt mỏi.

Hắn dần dần tự cho rằng mình có tận hai hài tử.

Một là Hàn Quân Tường, một là Chu Hàm.

Trong mắt hắn, Chu Hàm chẳng khác gì một đứa trẻ, bốc đồng, hư hỏng, thiếu suy nghĩ, và ngỗ nghịch.

Những điều đúng đắn hắn nói, y luôn cãi lại, không chịu làm theo.

Việc của chính y, việc dạy dỗ hài tử, y đều trái ý hắn, trong khi y chỉ khiến mọi thứ rối tung, hỏng bét.

Nên khi y đòi hoà ly, hắn nghĩ y rồi sẽ hối hận nhưng hắn chìu theo.

Vì hắn muốn y học được một bài học về việc chống đối hắn.

Và cũng vì hắn quá mệt với cuộc sống bất hoà của cả hai.

Khi đó, lo lắng y dễ yếu lòng, sợ cô đơn, hắn đã bảo nhường Hàn Quân Tường cho y nuôi dạy, hắn sẽ chu cấp và đều đặn đến thăm nom.

Y lại một mực muốn hỏi ý Hàn Quân Tường, để nó lựa chọn người muốn sống chung.

Hàn Quân Cát dù bực mình nhưng cũng đành thôi, hắn biết nếu bản thân nói hài tử nhất định sẽ chọn mình thì y lại nổi đoá lên.


Thế rồi, ngoài dự đoán, người Hàn Quân Tường chọn muốn sống chung, là Chu Hàm.

Không do dự, không đắn đo, không khóc, cũng không nổi giận, nó chỉ đơn giản đến nắm tay y, nói rành rọt.

"Ta muốn sống với phụ thân!"
Chính giây phút đó, rõ ràng Hàn Quân Cát đã có câu trả lời rồi.

Cả hai hoà ly, cả hai suốt ngày cãi nhau, là do hắn tự cao tự đại, coi thường Chu Hàm.

Và cũng vì thế, hắn mới chọn cách trở thành người không liên quan, xa lánh y, xa lánh hai con.

Hắn đã hiểu ra, sự tồn tại của mình, sự ngạo mạn của mình, mới chính là điều sai trái nhất.

Chỉ là khi đó hắn còn chưa hoàn toàn thấy rõ mọi thứ, tất cả vẫn rất mơ hồ.

Để công nhận lỗi lầm của bản thân, không dễ chút nào.

Nhưng những ngày vừa qua, nhìn Hàn Quân Tường mạnh mẽ chín chắn, nhìn Chu Minh Kiều hoạt bát khoẻ mạnh, hắn rốt cuộc cũng đã có thể đối mặt được với sự thật.

Hoà ly, đều là lỗi tại hắn.

Không có hắn, Chu Hàm nào có làm hỏng việc như hắn đã kiêu căng dự đoán.

Hai con trai được như ngày hôm nay, hắn có đóng góp chút gì đâu.

Đều là nhờ một tay Chu Hàm chăm sóc dạy dỗ.

Ngày đó, hắn đã hoàn toàn quên mất điều cơ bản nhất khi thành hôn cùng y.

Thay vì đem lại hạnh phúc cho y và con, hắn chỉ biết ép buộc mọi người phải theo ý mình.

Cuộc sống, rõ ràng là chỉ có hai mặt, hạnh phúc và không hạnh phúc, trong mắt hắn, lại thành đúng và sai, dù chính bản thân hắn chẳng có quyền hạn nào để đánh giá.

Hiện tại, có lẽ đã đến lúc hắn nên bỏ qua suy nghĩ thế nào là đúng thế nào là sai, mà nên chọn hành động gì khiến bản thân, và hơn hết là khiến cha con Chu Hàm cảm thấy vui vẻ.

Vẫn nhìn ra hồ, hắn hỏi khẽ.

"Ăn bánh ngọt không?"
Không ngờ hắn lại hỏi vậy, nhưng Chu Hàm rất nhanh đáp bằng một câu hỏi.

"Ngươi mời?"
Gió đêm thổi qua, phong linh cũ dưới mái hiên đung đưa, che đi tiếng cười của Hàn Quân Cát.

Đến khi đáp lời, chỉ còn lại âm vang của sự bất lực.

"Ta mời cùng ăn thôi, còn ai ăn thì phải tự trả tiền chứ."
Hồ ở đối diện gợn sóng, hắt ánh đèn lồ ng sang tận đây làm đáy mắt Chu Hàm lóng lánh.

"Thế thì ta không thèm!"
Vẫn cứ trẻ con như vậy.

Hàn Quân Cát áp tay lên cốc trà của chính mình, dù trà đã nguội nhưng lại cảm thấy hơi ấm lan ra.

"Ta mời!"
"Vậy ngươi ăn bao nhiêu, ta ăn gấp đôi."
Chu Hàm giơ hai ngón tay, lúc lắc lúc lắc.

Hàn Quân Cát nhìn hai ngón tay đó, trong lòng vui vẻ, ngoài mặt lại thở dài.

"Rồi, cho ngươi gấp đôi."
Đ ĩa bánh mang lên, vàng óng, thơm ngát.

Hàn Quân Cát đưa Chu Hàm một cái trước rồi mình mới bắt đầu tự ăn.

Bánh ngọt thơm, ngậy béo, vẫn là mùi vị của ngày xưa.

Dù đòi ăn gấp đôi nhưng Chu Hàm không hảo ngọt, lại chóng chán nên chỉ ăn được nửa cái đã thôi, đưa mắt ngắm hồ.

Hàn Quân Cát đã ăn tới cái thứ ba, hỏi nhỏ.

"Uống rượu không?"
Chu Hàm nhìn ra hồ, rõ là ngại gió lạnh.

Hàn Quân Cát chỉ bếp lò gần bà chủ.

"Rượu nóng ấy?"
Vừa thấy Chu Hàm gật đầu, Hàn Quân Cát gọi ngay một bình rượu nóng.

Có rượu nóng để uống, y chìa nửa cái bánh nham nhở sang hắn, than thở.

"Ngán rồi!"
Thế mà ban nãy đòi ăn gấp đôi.

Hàn Quân Cát nhận lấy nửa cái bánh, tiếp tục ăn.

Chu Hàm càu nhàu.

"Mẫu thân nói quán có bánh mới, nhưng nào phải, đây vẫn là bánh cũ, ngọt hơn thôi."
"Ngọt hơn á?" "Ngọt hơn."
"Vẫn thế mà." "Ngọt hơn."
"Chắc Tiểu Kiều thích."
"Ừ, lát mua về cho nó đi.

Nhưng Quân Tường chắc không thích, mua gì khác cho nó nhỉ?"
"Có bánh bao nhân thịt mà."
"Ừ, được, nó thích ăn thịt lắm."
"Đã bỏ trò ăn thịt giấu vỏ bánh đi chưa?"
"Đó là chuyện hồi xưa, bây giờ người ta lớn rồi, ai ăn uống như thế nữa."
Nhớ lại dáng vẻ Hàn Quân Tường ăn bánh bao chỉ toàn ăn thịt lén giấu vỏ bánh vào ngực áo làm cả Chu Hàm lẫn Hàn Quân Cát phải bật cười.

Rồi khẽ khàng, hắn cởi áo khoác ra choàng lên vai y, nói nhỏ.

"Ngươi say rồi đấy.

Coi chừng gió lạnh.

Về thôi!"
Chu Hàm gật gù, nhưng lại không nhớ mình về nhà bằng cách nào.

Chỉ mơ hồ thấy thấp thoáng trong ký ức bóng đèn lồ ng lấp loáng mặt hồ, vạt tóc lóng lánh trắng như tơ trời và một vòng tay nóng hổi thơm ngát mùi dược liệu.

Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, trên người của Chu Hàm vẫn còn áo choàng của Hàn Quân Cát.

Chiếc áo thơm ngát, mùi bánh ngọt, mùi rượu nồng, và mùi tóc hắn, quen thuộc lạ kỳ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi