GIA ĐÌNH NHỎ


Mưa thu bất ngờ, trời giăng mây xám, gạch ở thềm trước bị nước nhỏ tí tách trở nên bóng loáng.

Mái ngói ướt đẫm, hồ cá bên hiên vẽ vòng sóng lăn tăn, lấp xấp như muốn tràn bờ.

Chu Hàm ngồi ở bậc tam cấp, tỉ mỉ lau kiếm, chốc chốc lại đưa mắt trông chừng hài tử đang nghịch đoản kiếm gỗ ở bên cạnh.

Nhóc ngốc này, vẫn không thể để chơi một mình được, trừ khi muốn ngôi nhà này bị phá tung.

Cửa viện kèn kẹt bị đẩy mở, người vào áo bào đen thẫm, tay cầm dù có hình lá trúc bay nghiêng, dáng đi dù nhanh nhưng không gấp, bị mưa ướt nhưng không chật vật.

Là hắn sao? Chu Hàm giật mình hạ kiếm, nhìn không dứt người đang tiến vào.

Người bước qua sân gạch, chân đặt lên bậc tam cấp, dù hạ xuống để lộ đuôi tóc đen nhánh lấm tấm bụi nước.

Chu Hàm tự cười nhạo bản thân, cất giọng cười hỏi.

"Lên Đại Kỳ rồi vui không? Môn Luyện Dược là ai dạy?"
Hàn Quân Tường nhăn nhăn trán, cảm thấy mấy lời lảm nhảm ban nãy của kẻ đáng ghét kia như vẫn còn vang vọng bên tai, không khỏi đáp lời phụ thân hơi hậm hực.

"Là Hàn tiên sinh!"
Dứt lời, Hàn Quân Tường đi thẳng về phía tủ sách của phụ thân bắt đầu lục lọi.

Nó nhớ bản thân đã từng thấy phụ thân bắt học trò viết kiểm điểm mang về nhà để trong tủ này.

Tuy là phụ thân chỉ bắt học trò tùy tiện viết chứ không khắt khe quy định tận ba ngàn chữ như kẻ nào đó nhưng đem chữ của nhiều người cộng lại chắc sẽ đủ.

Hàn Quân Tường mới không nhàn rỗi mà ngồi tự nghĩ tự viết cái thứ kiểm điểm dở hơi này đâu!
Không để ý lắm đến Hàn Quân Tường, Chu Hàm lúc này bực bội đến mức không lau kiếm nữa, ngồi ngây ra nhăn nhó.

Tại sao hài tử của y lại phải học Luyện Dược do cái tên xấu xa đáng ghét đó dạy cơ chứ? Học phủ lẽ nào đã hết tiên sinh dạy luyện dược? Hàn tiên sinh, Hàn tiên sinh, chỉ mỗi cách xưng hô đã khiến người khác cảm thấy không thoải mái rồi.

Không để bản thân càng nghĩ càng khó chịu, Chu Hàm đứng lên định tìm việc giúp bản thân bận rộn, bước lại muốn cất cây dù hài tử vừa đi mưa về.

Nhưng cầm cây dù Hàn Quân Tường vứt bừa nơi chân tường lên xong, mặt Chu Hàm lại sa sầm thêm một chút.

Ban nãy mới nhìn y còn tò mò Hàn Quân Tường lấy đâu ra cây dù vừa lạ vừa quen thế này, giờ nhìn kỹ trong mắt, cầm chắc trong tay rồi, y mới ngỡ ngàng nhận ra đây không phải dù của hài tử, mà là của tên khốn Hàn Quân Cát kia.

Vì sao Chu Hàm biết ư? Vì đây là dù y chính tay mua, ngay cả chữ "Cát" nhỏ chính tay y cẩn thận viết lên cán dù để tên khốn đãng trí nào đó không đánh mất cũng còn đây, làm sao y không nhận ra cho được.

Chống dù đánh "cạch" xuống nền nhà, Chu Hàm quay lại nhìn hài tử hỏi.

"Đây là dù của Hàn tiên sinh cho mượn?"
Hàn Quân Tường đã ngồi vào bàn, đang mài mực chuẩn bị viết kiểm điểm, nghe Chu Hàm hỏi thì hơi khựng lại động tác, cuối cùng giũ mạnh tờ giấy trên tay rồi vuốt phẳng lên bàn, chấm mực đặt bút.

"Của Hàn tiên sinh nhưng không phải cho mượn.

Tiên sinh cứ để đó, ta cứ lấy dùng thôi."
Tiến lại đặt dù lên bàn trước mặt Hàn Quân Tường, Chu Hàm ra lệnh.


"Ngày mai mang trả ngay!"
Y mới không để hài tử của mình giữ đồ của tên khốn đáng ghét đó.

Mắt cũng chẳng thèm rời khỏi giấy, Hàn Quân Tường lắc đầu.

"Hàn tiên sinh không nói cần phải trả.

Ta không trả!"
Chu Hàm mím môi, chỉ muốn cho Hàn Quân Tường một đấm.

Sao lại có cái suy nghĩ ngang ngược như thế được cơ chứ? Đứng ngây ra giữa nhà, y nhìn chằm chằm cây dù kia, nét mặt trầm tư đến bản thân cũng không nhận ra.

- --
Phòng Luyện Dược.

Sáng tinh sương, ngọc lan nở hoa trắng muốt toả hương ngọt lịm.

Bàn đá phía trước bày một bộ cờ chẳng biết có từ bao giờ, đâu là cờ, đâu là hoa, trộn lẫn vào nhau.

Bậc tam cấp phủ rêu, xanh mướt trải dài.

Đã bao lâu rồi chưa tới đây? Đứng cạnh bên bàn đá, Chu Hàm quay người nhìn quanh, nghe ký ức đổ về réo rắt.

Nhiều năm về trước, Chu Hàm khi đó chỉ là một học trò của lớp Kiếm Pháp, vậy mà lại đem lòng yêu thích Hàn tiên sinh, tiên sinh môn Luyện Dược của chính mình.

Ngược lại với Chu Hàm nhỏ nhoi như hạt cát, Hàn Quân Cát được y thầm mến lúc ấy sớm đã là bậc thầy Luyện Dược, hào quang tuy không bằng bây giờ nhưng cũng đã chói loá như mặt trời ban trưa.

Tính tình thì khó chịu đáng sợ không khác gì hiện tại.

Thầm thích Hàn Quân Cát, lén lút quan sát biết được hắn thích ăn những món nào, Chu Hàm bắt đầu những này tháng thậm thụt nấu ăn rồi mang đến phòng Luyện Dược bí mật đặt lên bàn ăn của hắn.

Giờ nghĩ lại thưở ấy, có thể từ xa nhìn qua cửa sổ phòng Luyện Dược thấy Hàn Quân Cát khó hiểu rồi lại mờ mịt ăn những món ăn mình nấu, Chu Hàm đã cảm thấy mãn nguyện lắm.

Hàn Quân Cát còn có cả tính đãng trí, đến mùa mưa thì vĩnh viễn không bao giờ nhớ mang theo dù.

Lên lớp dạy học nếu gặp phải trời mưa thì trăm lần như một, đều phải dầm mưa quay về phòng Luyện Dược.

Sợ hắn bị bệnh, Chu Hàm nghĩ ra được một cách.

Ngày nào cũng vậy, chỉ cần thấy hắn vừa bước vào phòng Luyện Dược là y liền đem dù đặt ngay trước cửa, để lúc hắn ra khỏi đó liền vấp chân, thế thì nhất định sẽ nhớ để mang theo.

Thế rồi, Chu Hàm bị phát hiện khi đang đặt dù trước phòng Luyện Dược.

Hàn Quân Cát rất khó tính nên y đã nghĩ mình thế nào cũng sẽ bị hắn mắng cho té tát.

Nào ngờ, hắn không những không mắng mà còn hỏi Chu Hàm rằng người mọi khi mang đồ ăn tới cũng là y đúng không? Hắn nói hắn rất thích những món ăn đó.


Ngày ấy, hình như là một ngày mưa.

Giọt mưa rả rích rơi lên tán dù, cánh ngọc lan trắng vương đầy vạt áo, Hàn Quân Cát đưa Chu Hàm về tận nhà y rồi bản thân mới quay lại phòng Luyện Dược, quyến luyến dai dẳng còn hơn cơn mưa thu.

Sau hôm đó, khắp học phủ nổi lên tin đồn Hàn tiên sinh cùng một nam học trò lớp Kiếm Pháp đang yêu đương.

Long tộc không phải chưa từng có chuyện hai nam nhân yêu đương, nhưng mối quan hệ sư đồ lại khiến không ít người bàn ra tán vào.

Người người xôn xao, trở ngại cuộn trào, Chu Hàm yếu lòng tự ti nhiều lần đau lòng nói lời chia ly nhưng Hàn Quân Cát lại luôn giữ chặt tay y, đến ngăn cấm dữ dội nhất là phụ mẫu của bản thân cũng không làm hắn bỏ cuộc.

Trong Long tộc, dù cả hai đều là nam vẫn có thể sinh ấu long nhưng không được bảo đảm như nam nữ kết hợp, vì lẽ này mà phụ mẫu Hàn Quân Cát rất không thích Chu Hàm.

Mặc kệ điều đó, Hàn Quân Cát vẫn nhất quyết muốn ở cạnh Chu Hàm, đợi y vừa hoàn thành xong khoá học ở học phủ thì liền thành hôn.

Thành hôn xong chẳng bao lâu, Chu Hàm nhanh chóng mang thai rồi sinh ra Hàn Quân Tường.

Phụ mẫu Hàn Quân Cát rất hài lòng, ác cảm đối với Chu Hàm cũng không còn nữa.

Nhưng cuộc sống sau khi thành hôn lại khiến y phát hiện giữa mình và Hàn Quân Cát có nhiều bất đồng mà chỉ tình yêu thì không thể xoá đi.

Lần nữa Chu Hàm mang thai thì mâu thuẫn giữa y cùng Hàn Quân Cát lên đến đỉnh điểm.

Tất cả đều là những chuyện vụn vặt hàng ngày từ dạy dỗ hài tử đến sắp xếp vật dụng trong nhà, ngay cả ăn ngủ đi lại thấy nhau cũng có thể khiến cả hai bất đồng cãi vã.

Cuối cùng, đang mang thai sắp sinh, Chu Hàm đòi hoà ly.

Và lần này, Hàn Quân Cát đồng ý.

Hàn Quân Tường muốn sống với y, đứa nhỏ chưa chào đời đương nhiên cũng thuộc về y, Hàn Quân Cát không đòi hỏi bất cứ thứ gì, rời đi, còn tuyên bố bản thân và cha con Chu Hàm trở thành những người không liên quan.

Giận dữ trước lời đó, Chu Hàm sinh Chu Minh Kiều liền đặt tên theo họ bản thân, tới tận ngày nay chưa từng cho nhóc đến gặp mặt Hàn Quân Cát, cũng không nói nhóc biết nhóc còn có một người cha khác.

Thêm vào đó, chính Hàn Quân Cát lại chẳng tỏ ý muốn nhận đứa con này, càng làm Chu Hàm thêm quyết tâm không muốn để Chu Minh Kiều có liên quan tới người cha đáng ghét như hắn.

Hiện tại, quay lại trước phòng Luyện Dược, lòng Chu Hàm không khỏi ngỡ ngàng.

Hoá ra, chuyện cũ, y chưa từng quên chút nào.

Nhưng thế thì sao, chuyện cũ nghĩa là quá khứ.

Quá khứ, là thứ duy nhất vĩnh viễn không thể trở lại một lần nữa.

Hít một hơi sâu, Chu Hàm đạp lên bậc thềm rêu xanh, bước tới trước cửa phòng Luyện Dược, gõ cửa nhè nhẹ.

"Ai đó?"
Siết chặt dù trong tay, Chu Hàm cũng không biết mình đang hồi hộp cái gì nhưng vẫn nuốt nước bọt vài lần mới khẽ khàng lên tiếng.


"Là ta!"
Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe cả âm thanh cành ngọc lan ngoài sân đang đung đưa vì gió, Chu Hàm tự nhủ có nên gọi thêm một lần nữa hay không thì bên trong rốt cuộc vang lên tiếng bước chân.

Cửa bị kéo mạnh ra, Hàn Quân Cát khoanh hai tay trước ngực, nhếch môi cười, đáy mắt xanh biếc như bầu trời trong veo thì lại chẳng có chút vui vẻ nào.

"Ta? Ta là ai? Chu tiên sinh đến nơi làm việc của người khác không hẹn trước mà nói năng thoải mái quá nhỉ! Nếu như ta đang bận không có thời gian để tiếp tiên sinh thì sao? Tự xưng danh tính khó đến vậy à? Mọi khi tiên sinh cũng hướng dẫn học trò của mình như thế? Muốn gặp ai liền xồng xộc lao tới làm phiền, mặc kệ người kia có đồng ý hay không? Cướp luôn quyền quyết định của đối phương? Chu tiên sinh dạy lớp Nhập Môn và Sơ Kỳ mà, phải cẩn thận lễ nghi hơn chứ!"
Âm thầm nghiến răng, Chu Hàm cảm thấy ban nãy mình đúng là bị điên nên mới cảm thấy xúc động khi sắp gặp lại Hàn Quân Cát.

Hắn vẫn vậy, vẫn thích bắt bẻ và lắm điều đáng ghét như mọi khi.

Bình thường trong học phủ Chu Hàm luôn tìm cách tránh mặt hắn đúng là chính xác mà.

Liếc vào bên trong, y trề môi.

"Ngươi cũng có bận rộn gì đâu.

Bớt tỏ vẻ đi!"
Quay người bỏ vào trong tiếp tục cắt cắt xén xén thứ cỏ lạ mắt trên bàn, chỉ để lại suối tóc ánh bạc xinh đẹp cho Chu Hàm nhìn, Hàn Quân Cát lạnh lùng nói.

"Ta bận hay không, không phải là chuyện Chu tiên sinh có thể quyết định."
Nói chuyện với tên này một lát có khi mình sẽ nổi điên mà chết! Chu Hàm vừa bước theo vào trong vừa nghĩ, định đặt dù lên bàn nhưng nhớ ra Hàn Quân Cát rất coi trọng bàn làm việc nên vội chuyển dù đến dựa vào góc tường bên cạnh.

"Trả cho ngươi.

Cảm ơn!"
Dừng việc trên tay, hắn liếc dù rồi xoay người nhìn Chu Hàm, cau mày.

"Không phải ngươi mượn, sao lại là ngươi trả?"
Bực mình rồi nha! Chu Hàm chống tay lên hông, quát lớn.

"Quân Tường mượn, ta trả.

Được không?"
Vừa cau mày vừa thở dài, Hàn Quân Cát lùi lại, hình như đã bị giọng quát của Chu Hàm làm khó chịu.

"Quân Tường bao nhiêu tuổi rồi mà có chút chuyện như thế này cũng cần ngươi đi làm giúp? Ngươi dạy dỗ hài tử kiểu gì vậy? Ngươi cứ như thế mới khiến nó ỷ lại lẫn vô trách nhiệm đó.

Nó hơn trăm tuổi rồi, ngươi định để nó phóng túng mãi như vậy đến khi nào?"
Y chang, giống hệt, vẫn là những lời chi li chê bai thế này, ngày xưa trút xuống đầu Chu Hàm trong mọi chuyện.

Chẳng lẽ, vì y là học trò của Hàn Quân Cát nên mãi mãi y chỉ có thể làm sai, mãi mãi y không thể ngang hàng với hắn, mãi mãi bị hắn giáo huấn? Không hề, khi cả hai hoà ly, Hàn Quân Tường đã chọn muốn sống với y lúc được hỏi.

Đúng, y vẫn đang dạy dỗ hài tử rất tốt.

Y chẳng việc gì phải nghe mấy lời này của Hàn Quân Cát cả.

Lấy lại tự tin, y cười khảy.

"Đúng, hài tử của ta phóng túng như thế đấy, biết làm sao đây? Vì nó chẳng có được một người cha suốt ngày bắt bẻ lắm điều giống người nào đó.

Ngươi muốn quản sao? Hình như ngươi cùng cha con ta là những người không liên quan mà nhỉ?"
Một tia thảng thốt lướt qua khuôn mặt Hàn Quân Cát sau đó biến thành sự giận dữ.

Hắn cau chặt mày nhìn Chu Hàm.


Y lẽ nào lại sợ hắn sao? Lập tức hất cằm, y nhướn mắt thách thức.

Hồi lâu, Hàn Quân Cát chủ động cúi mặt, thở rất nhẹ giống như đang giấu một cái thở dài.

"Được rồi, cảm ơn đã mang dù đến tận đây!"
Mang theo lửa giận lẫn cơn đắc ý nhất thời vừa đạt được, Chu Hàm huênh hoang quay người bước ra khỏi phòng Luyện Dược.

Đón y, là một tiếng sấm to.

Giật nảy người, y ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ, nhìn những giọt mưa đầu tiên đã bắt đầu lộp độp đập vào mành trúc trên đầu.

Điều làm y do dự đó là...!Y không có dù.

Mang theo dù trả cho Hàn Quân Cát, y làm sao nghĩ tới được bản thân mình sẽ gặp phải cơn mưa bất chợt lúc ra về thế này.

Trong lúc y đang rối rắm thì bên cạnh bỗng cất lên một giọng nói khiến người phát điên.

"Sắp mưa rồi? Chu tiên sinh nếu không có dù thì dùng tạm cái này đi."
Thứ Hàn Quân Cát chìa ra chẳng phải thứ gì xa lạ, là cây dù Chu Hàm vừa mang tới trả.

Đã vậy, ban nãy hắn rõ ràng còn đang đứng bên bàn mà, sao giờ lại tới cạnh y làm gì? Nét mặt hắn đưa dù tới bình thản nhưng trong mắt Chu Hàm lại giống hệt đang cười nhạo làm y nổi điên, hét lớn.

"Không cần, chưa mưa to, phòng Kiếm Pháp cũng gần đây, ta chạy một chốc là tới."
Dứt lời, Chu Hàm lao mình chạy thẳng vào cơn mưa đang ngày một nặng hạt trước mặt.

Nhưng y nào ngờ, bậc thềm rêu xanh đong đầy ký ức của bản thân lại trơn trượt bất ngờ khi mình vội vã.

Chỉ một chút bất cẩn, y còn chưa kịp hiểu gì thì toàn thân đã ngã ập xuống, mặt vùi vào đám cánh hoa ngọc lan, chân còn nằm ở bậc thềm cuối cùng.

Y té, té hoàn toàn, như một tên ngốc dưới mưa.

Tiếng chân Hàn Quân Cát chạy ra khỏi phòng Luyện Dược hấp tấp hoà cùng giọng hắn kinh hoàng không hề giấu diếm.

"Này, Hàm Nhi, có sao không?"
Đầu gối nhói đau nhưng Chu Hàm mặc kệ, như vừa nuốt đan dược tăng sức lực mà nhảy bắn lên, cắm đầu chạy một mạch ra khỏi sân của phòng Luyện Dược sau khi điên cuồng hét lớn đáp lại.

"Ta không sao hết.

Tạm biệt!"
Chu Hàm chạy nhanh hết mức có thể, vì y biết, chỉ chậm một chút thôi, y sẽ thấy khuôn mặt chế nhạo của Hàn Quân Cát.

Muốn chế nhạo y hả? Đừng có mơ! Đừng hòng! Ây da, chân đau quá!
Nhìn vạt áo màu chàm đã hoàn toàn biến mất sau cánh cổng gỗ khép hờ, Hàn Quân Cát cúi đầu quan sát bậc thềm phủ rêu xanh mướt dưới chân, quan sát đến tận khi khoé môi phải cong lên.

Sao lại vẫn cứ ngốc nghếch như vậy không biết nữa? Thở dài, hắn để mặc cho mưa nhỏ tí tách lên vai, đi về phía phòng kho ở góc sân.

Đến lúc trở lại, trên tay hắn nhiều thêm một cây chổi.

Bậc thềm này, nhiều rêu quá rồi, cần dọn dẹp một chút.

Dưới mưa thu, Hàn Quân Cát chậm rãi quét thềm, vạt áo ướt đẫm, môi lại cứ thấp thoáng nụ cười.

Vệt chân trượt nát một vạt rêu, vẫn còn rõ ràng, được hắn giữ lại y nguyên.

Mưa ngừng, nắng lên, nơi đó, lả tả vài nhành ngọc lan rơi, trắng muốt sáng ngời..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi