GIA ĐÌNH NHỎ


Sớm mai, hoa quế trắng vườn.

Khung cửa gỗ mở hé đón hương hoa nồng nàn vào gian phòng ngủ còn đều đều tiếng thở.
Chu Hàm đã dậy từ sớm, ở trong bếp nấu nướng, nghe hơi lạnh mùa thu phủ đầy hai vai.

Bếp lò lách tách đỏ, nồi cháo thịt bên trên lục bục sôi là phần của Chu Minh Kiều.

Nhóc này rất thích ăn cháo vào sáng sớm.

Tay Chu Hàm thì đang không ngừng vo thịt viên cho Hàn Quân Tường.

Tiểu tử này chả hiểu giống ai mà cực kỳ mê mấy món thịt rán khô.

Hôm nay phải bắt ăn thêm vài lá rau mới được.

Ăn uống khô nóng mãi, đến lúc nổi mụn nước trong miệng thì lại cáu kỉnh, tính tình thật là khó hầu hạ!
Gian bếp vốn chỉ có một mình bản thân bỗng vang lên tiếng kéo cửa, Chu Hàm quay người thấy Hàn Quân Tường y phục chỉnh tề dáng vẻ hấp tấp thì hơi giật mình.

Tiểu tử này từ lúc nào mà có thể dậy sớm như vậy? Đáp lại y, Hàn Quân Tường lướt mắt khắp bếp, dường như nhận ra bản thân đã xuất hiện quá sớm, nửa câu không nói, cầm luôn cái bánh bao nguội từ bữa tối qua, gấp gáp nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Chả hiểu chuyện gì, Chu Hàm nhanh tay múc một chén cháo thịt đưa tới.

"Sao lại đi sớm thế? Ăn cùng chút cháo này, bánh bao cũ rất khô."
Chẳng có chỗ để nói, Hàn Quân Tường sớm đã ăn hết cái bánh bao kia, đón lấy chén cháo, uống ừng ực, dường như không cảm thấy nóng chút nào.

Đợi nó nuốt được tất cả chuẩn bị mở miệng trả lời Chu Hàm thì cửa bếp lại bị mở ra lần nữa, Chu Minh Kiều vẫn mặc đồ ngủ thêu hình thỏ trước ngực mếu máo chạy vào, tóc dài xoã tung bù xù sau lưng, giận dữ đá mạnh vào chân Hàn Quân Tường.

"Đại ca xấu xa, sao bảo rằng sẽ cùng nhau đến học phủ mà? Định lừa Tiểu Kiều, định lừa Tiểu Kiều! Oa oa oa..."
Mới sáng sớm thôi mà...!Chu Hàm xoa xoa lỗ tai trong khi Hàn Quân Tường chẳng chút để ý đặt tay lên đầu Chu Minh Kiều đẩy nhóc ra xa, dáng vẻ gấp gáp muốn rời đi ngay.

"Đó là ngươi tự quyết định thôi, ta không hề hứa nhé.

Cút chỗ khác, đừng vướng chân!"
Thấy Hàn Quân Tường đã mở cửa sắp bước ra sân, Chu Minh Kiều khóc càng to hơn, dùng cả tay và chân đu lên đùi nó, gào thét inh ỏi.

"Không không không, đại ca phải chờ Tiểu Kiều, phải dẫn Tiểu Kiều cùng đi đến học phủ..."
Hàn Quân Tường nhăn mặt, vung tay.

Chu Hàm còn chưa kịp lớn tiếng cản thì giọng Chu Minh Kiều đã ré lên như muốn xé toang luôn những khoảnh khắc bình yên cuối cùng của buổi sớm mai.

"Oá oá oá...!Phụ thân, đại ca đánh Tiểu Kiều! Oá oá oá..."
Để mặc Chu Minh Kiều ngã lăn ra đất giãy dụa như sắp chết tới nơi, Chu Hàm lao tới trước mặt Hàn Quân Tường, vung tay nện lên đầu nó một cú đấm.

"Tiểu tử thúi, ta đã bảo bao nhiêu lần là không được đánh Tiểu Kiều nữa mà."
Ôm chặt chỗ mới bị Chu Hàm đánh trên đầu, Hàn Quân Tường đau đớn nhăn nhó giải thích.

"Phụ thân, ta sắp phải thi đấu bắn cung.

Ta không đi sớm thì không có thời gian luyện tập đâu."
Chu Hàm đảo mắt nhớ tới thời gian.

Thời điểm này trong năm đúng là thời điểm diễn ra lễ hội thi đấu bắn cung giữa các học phủ toàn Long tộc.

Đây là cuộc thi mà học phủ thành Long Tích rất coi trọng, cũng là cuộc thi Hàn Quân Tường rất coi trọng, là chỗ cho nó phát huy tài năng cũng như nỗ lực của mỗi năm trôi qua.

Phất tay, Chu Hàm thúc giục.

"Đi đi, chăm chỉ luyện tập vào! Buổi trưa nếu hết Long Kim dùng bữa thì đi tìm ta lấy nhé."
Chỉ đợi có thế, Hàn Quân Tường xách vạt áo, ba chân bốn cẳng chạy mất.


Đã hết khóc từ lâu đang sụt sịt mũi ôm chân Chu Hàm thấy nó bỏ đi như thế, Chu Minh Kiều tức tối chỉ tay nhỏ tố cáo.

"Phụ thân, đại ca lừa Tiểu Kiều!"
Cúi xuống xoa đầu Chu Minh Kiều, Chu Hàm cười giải thích.

"Đại ca sắp thi đấu bắn cung, phải đi sớm để luyện tập.

Tiểu Kiều có muốn đại ca chiến thắng không?"
Nghe nhắc tới chuyện bắn cung của đại ca, hai mắt nhóc lập tức sáng lên như hai ngôi sao nhỏ lấp lánh lấp lánh, gật mạnh đầu.

Chu Hàm phì cười ẵm nhóc đi về phía giếng nước ngoài sân.

"Thế thì Tiểu Kiều đừng làm phiền đại ca, nhé? Theo phụ thân đi rửa mặt rồi ăn cháo, chốc nữa cùng phụ thân đến học phủ, nhé?"
Ôm cổ Chu Hàm, nhóc gật đầu hét to.

"Không phiền đại ca, Tiểu Kiều giúp đại ca bắn cung lợi hại chiến thắng hết.

Tiểu Kiều ngoan nhất!"
"Tiểu Kiều ngoan nhất!"
Phụ hoạ nhóc, Chu Hàm mỉm cười vui vẻ.

Nắng sớm đã lên cao, vàng ươm phủ mật trên bụi hoa quế bên hè, hương đưa ngan ngát.
- --
Hành lang học phủ giữa giờ lên lớp, vắng ngắt không một bóng người.

Nắng chênh chếch đổ bóng lên sàn gỗ.

Mành tre đung đưa, liễu vàng theo gió buông mình đôi ba chiếc lá mỏng, la đà phủ xuống bậc thềm còn vương dấu giầy học trò.

Ở góc rẽ của dãy lớp Đại Kỳ, lại là một khung cảnh không được bình yên như thế.

Hàn Quân Tường cùng bốn tên bằng hữu, vừa hối lỗi lại vừa nhàm chán, đứng cúi đầu để tiên sinh ở đối diện liên tục càu nhàu, lời nói lặp đi lặp lại nhiều ngày chính bản thân cũng đã hơi ngại ngùng nói ra, cuối cùng vẫn không cam lòng mà vung thước gỗ quất cho mỗi đứa một gậy vào vai, càm ràm.

"Ngày nào cũng vào lớp trễ, mấy vị chỉ biết môn Bắn Cung của mấy vị thôi.

Lần này mà thi thố không tốt làm mất mặt học phủ thì bao nhiêu châm chước của ta lâu nay sẽ tính bù lại rồi trừng phạt cho đủ đấy nhé."
Biết đã xong, Trần Phổ, tên bằng hữu giữ vị trí Đội trưởng đội thi Bắn Cung hấp tấp cúi đầu thật thấp rồi lủi thẳng vào lớp sau khi hét to.

"Đa tạ Hoàng tiên sinh!"
Học theo nó, bọn Hàn Quân Tường răm rắp làm giống như đúc, lần nữa an toàn thoát tội đi học trễ.

Suốt cả quá trình, Hàn Quân Tường gần như thuộc làu.

Vì chuyện này đã diễn ra nhiều ngày, các tiên sinh đều ngầm hiểu năm đứa chúng nó không thể làm khác, việc học hành có thể chậm trễ chút không sao, nhưng việc thi đấu đang đến gần, không thể bỏ lỡ được.

Phạt hay mắng mỏ gì đó, chỉ là ngoài miệng mà thôi.

Bọn nó được ưu đãi mà đi học trễ trong thời gian này.
Nhưng mà, đó là chuyện của mấy hôm trước, sáng nay lại không giống vậy.

Tiết đầu tiên hôm nay học môn Luyện Dược.

Hoàn thành xong buổi luyện bắn cung sáng, nhìn thời gian vào học đã trễ gần một canh giờ, Hàn Quân Tường bỗng cảm thấy bụng âm ỉ nóng lên.

Nó tin rằng, hôm nay chắc chắn bọn nó sẽ không dễ dàng mà thoát tội đi học trễ như mọi khi.

Vô tư, bốn tên bằng hữu đã được sủng ái đến quen, lúc này còn đang xoa xoa bụng r3n rỉ.

"Hôm nay Vũ ác ma đúng là ác ma mà, bắt tập nặng thật đấy, ta đói quá.

Hay ghé phòng ăn nhâm nhi chút mì đi?"

Một tên trong bọn nêu ý kiến làm hai đứa còn lại hào hứng lắm.

Chỉ có Trần Phổ vì bản tính gương mẫu mà do dự, quay sang Hàn Quân Tường như hỏi ý.

Nếu bảo ở lại tập luyện thêm, nó chắc chắn là không từ chối, nhưng chỉ là ghé phòng ăn rồi thách thức điều nó đang nghi ngờ trong lòng, nó đương nhiên không làm.

Lạnh lùng đi về hướng ngược lại, nó tuyên bố.

"Ta vào học!"
Trần Phổ nhanh chóng chạy theo, ba tên còn lại méo mặt nhìn nhau, dù hậm hực cũng không còn cách nào, bám đuôi Trần Phổ, vừa chạy vừa r3n rỉ.

"Quân Tường, cái tên làm mất hứng này!"
Và, điều nghi ngờ đã thành hiện thực.

Quay về lớp, Trần Phổ vẫn đầy trách nhiệm mở cửa bước vào, đầy trách nhiệm cúi đầu trình bày, và là đứa trực tiếp bị Hàn Quân Cát tặng cho một cái lườm có thể gọi là chứa đầy "thâm thù đại hận".

Hắn thả quyển sách trên tay xuống, cũng không thèm bắt tụi nó ra ngoài, cứ thế trước mặt toàn thể mọi người bắt đầu giáo huấn.

"Cái gì? Luyện tập thi đấu Bắn Cung? Chuyện đó liên quan gì đến môn Luyện Dược mà mấy vị đem ra làm lý do? Đi trễ hơn một canh giờ mà dám vào học còn ngông nghênh ngẩng cao đầu nói lý do, mấy vị hoàn toàn không có chút ý thức gì về bản thân đang có lỗi nhỉ! Ta xin nói rõ nhé, môn Luyện Dược ngoại trừ bị ốm, gia đình có tang ma, còn lại, nghỉ một buổi trừ một điểm trong thi cuối kỳ, đi trễ một khắc coi như nghỉ một buổi, thi cuối kỳ thiếu ba điểm so với điểm chuẩn thì học lại toàn bộ học kỳ đó.

Mấy vị nên nhớ, muốn rời khỏi học phủ, môn Luyện Dược phải học đủ ba mươi năm sáu mươi kỳ, thiếu một cũng đừng mơ đi đâu lấy được giấy chứng nhận.

Thi Bắn Cung có giành giải nhất đi chăng nữa cũng không thay thế được một điểm nào của môn Luyện Dược đâu nhé! Nghe rõ không?"
Nói cho bọn Hàn Quân Tường nghe nhưng đây là lớp Bắn Cung, lời của Hàn Quân Cát rõ ràng nhấn mạnh khiến cả lớp biết rằng so với môn chính của chúng, môn Luyện Dược dù phụ vẫn đóng vai trò rất lớn, thật sự không thể coi thường, ai nấy sợ đến xanh mặt.

Lườm dài toàn bộ bọn Hàn Quân Tường đã hoàn toàn teo nhỏ yếu ớt như những con sâu non, Hàn Quân Cát lạnh lùng chỉ tay về phía cửa, kết thúc buổi giáo huấn.

"Ra ngoài!"
Loạng choạng đi đầu, Trần Phổ dắt díu cả đám líu ríu ra khỏi lớp, đợi đến lúc đã tới được sân chơi an toàn xa tầm mắt Hàn Quân Cát rồi, nó mới mếu máo ôm đầu.

"Vậy là mất béng một điểm thi Luyện Dược rồi!"
Ba tên kia còn thê thảm hơn, nước mắt lưng tròng, dưới nắng ấm áp mà liên tục run rẩy, thân thể co rúm, giọng nói thều thào.

"Tự dưng mất một điểm lãng nhách...!Chúng ta thật sự có thể thi cuối kỳ chỉ làm sai một điểm thôi sao?"
Nói mấy lời này, bọn chúng âm thầm đưa mắt nhìn Hàn Quân Tường, nếu không phải bình thường nó chẳng thích dong dài nói nhiều, chắc giờ đã bị bọn chúng lôi ra làm chỗ để trút giận, hay ít nhất cũng tố cáo vài câu.

Người cha này của nó thật sự khiến học trò phiền lòng mà! Nó hiện tại cũng đang nhăn nhó mặt mày, đối với tương lai môn Luyện Dược có chút lo lắng.

Hàn Quân Cát lúc dạy học vô cùng khó chịu, thì khi cho đề kiểm tra vẫn giữ vững khả năng doạ sợ học trò như cũ.

Các sư huynh đi trước trong học phủ đã xác nhận rồi, môn Luyện Dược được mệnh danh là môn giữ học trò cho học phủ tốt nhất.

Năm nào ít nhất cũng có từ vài chục sư huynh không thể hoàn thành Đại Kỳ được phải ở lại chật vật học cho xong môn Luyện Dược chưa đủ điểm thi đậu.
Xứng danh đội trưởng, Trần Phổ nhìn mọi người hỏi một câu trọng tâm.

"Thôi được rồi! Cái chính là chúng ta sắp tới sẽ phải thế nào đây? Những ngày môn Luyện Dược học tiết đầu ấy, chúng ta không thể vào trễ nữa rồi."
Thời điểm thi đấu ngày càng gần, việc luyện tập không tăng lên thì thôi, không thể vì chút chuyện này mà giảm xuống.

Nhưng Hàn Quân Cát đã cảnh cáo như vậy rồi, đây không còn là trách mắng hình thức, cả bọn không thể chỉ vì một lần thi đấu mà hủy hoại cả một học kỳ.

Vô thức cảm thấy mình có chút trách nhiệm trong chuyện này, Hàn Quân Tường chủ động nêu ý kiến.

"Ở lại sau giờ học vậy?"
Cả bọn dài mặt ra.

Nhưng rồi vẫn là Trần Phổ mỉm cười gật gù.

"Chỉ đành thế thôi.


Còn giờ, làm gì đây?"
Hít vào một hơi, Hàn Quân Tường dẫn đầu quay ngược về hướng sân tập.

"Cũng bị đuổi khỏi lớp rồi, đi tập thêm thôi."
Nhìn nó, Trần Phổ cười hiền lành, quay sang ngoắt ba tên còn lại.

"Đi nào!"
Không còn cách khác, năm đứa uể oải quay lại sân tập, nghĩ tới tình trạng thiếu hụt thời gian sắp tới mà đau hết cả lòng dạ.
- --
Vườn đêm, hoa quế nở, đưa hương ngan ngát.

Đèn lồ ng nơi cổng mở rộng hắt ánh vàng ấm áp xuống nơi thềm gạch trống trải.

Giờ cơm tối đã qua từ lâu.
Chu Hàm ở trong bếp quét dọn, tai nghe tiếng Chu Minh Kiều nghịch kiếm gỗ nơi gian bên, mắt thì liên tục nhìn ra cổng.

Dạo gần đây Hàn Quân Tường rất hay về trễ thế này, cứ hai ba ngày một lần, gần như luôn qua giờ cơm tối hơn cả canh giờ mới trở về, mệt nhoài rã rời.
Biết tính Hàn Quân Tường rằng mình có hỏi cũng vô ích, hôm nay Chu Hàm đã âm thầm thăm dò xa gần từ tiên sinh dạy lớp Bắn Cung Đại Kỳ của nó biết được một kết quả khiến người điên tiết.

Nhờ ơn Hàn Quân Cát chèn ép, hiện tại nó không thể luyện bắn cung vào đầu giờ học nữa nên phải ở lại sau giờ học, luyện tập đến khuya lơ khuya lắc.

"Phụ thân, ta đói quá!"
Mãi ngẩn ngơ suy nghĩ, Chu Hàm không nhận ra Hàn Quân Tường đã về nhà, đến lúc nghe nó cất tiếng quay sang mới thấy người đã ở ngay cạnh, bộ dạng còn mệt mỏi uể oải hơn mọi khi.

Xót hài tử, lòng Chu Hàm nổi lửa nhưng ngoài mặt lại cười tươi rói, hấp tấp đem đồ ăn ngon mình đã liên tục hâm nóng ra cho Hàn Quân Tường ăn.

Ăn nhanh như hổ đói hết tận ba chén đầy, nó bị y giục đi nghỉ ngơi thì chẳng nói lời nào, chui tọt về phòng.

Dọn rửa chén đũa rồi bản thân cũng vào phòng, y nhìn hai hài tử của mình mọi khi chơi đùa cãi nhau ỏm tỏi mới chịu ngủ giờ một nhóc chơi một mình ngủ quên ôm kiếm gỗ còn một đứa đến đồng phục cũng chẳng kịp cởi đã ngã lăn trên giường ngáy đều, nhất thời siết chặt nắm tay.

Miệng y, lẩm bẩm một câu mắng.

"Tên khốn này!"
- --
Sau một đêm gió to, sáng nay hoa ngọc lan rụng trắng khoảnh sân nhỏ trước phòng Luyện Dược.

Thức dậy bước ra, nhìn khung cảnh ấy Hàn Quân Cát hiếm có mà nổi lên cảm giác thèm uống trà.

Chậm rãi dọn bộ đồ pha trà ra bàn đá phía trước, hắn tỉ mẩn chọn trà, đun nước rồi...!ném lá trà đã có mùi mốc vào gốc cây ngọc lan làm phân bón, hắn rót nước sôi vào chén trà nhỏ, thổi khói phù phù, uống cạn.

Thân thể bị gió lạnh thổi cho run rẩy, bụng lại nóng hực, ngửi mùi ngọc lan lãng đãng xung quanh, hắn cảm thấy cũng không tệ.
Hàn Quân Cát thật sự rất thích luyện dược.

Nên ngoài luyện dược ra, hắn chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì khác.

Pha trà chính là một thứ vô nghĩa đối với hắn.

Bộ đồ pha trà cùng lá trà này đều là của Chu Hàm mua cho hắn để ở phòng Luyện Dược từ xưa.

Mục đích là để lúc y tới thăm hắn trong giờ làm việc pha trà cho hắn uống.

Không giỏi pha trà nhưng hắn cảm thấy khả năng thưởng thức trà của mình cũng không tệ.

Trong mắt hắn, Chu Hàm là người pha trà giỏi nhất.

Từ khi hoà ly, y không ghé phòng Luyện Dược nữa, bộ đồ pha trà bị bỏ phế từ đó, nên lá trà còn dư lại mốc luôn cũng không phải là chuyện lạ gì.
Chỉ là, sáng nay cảnh đẹp, thèm trà mà chỉ có thể uống nước loãng đun sôi, Hàn Quân Cát bất chợt nổi lên ước ao.

Nếu Chu Hàm ở đây, chắc là giờ đã có trà thơm để uống rồi.

"Ái chà, Hàn tiên sinh có nhã hứng quá nhỉ! Uống trà ngắm hoa cơ đấy!"
Đặt ly nước sôi xuống, Hàn Quân Cát ngoảnh mặt sang, ngỡ ngàng nhìn Chu Hàm đã từ lúc nào xuất hiện ngay bên cạnh.

Khoé miệng hắn vô thức hơi nhếch lên.

Người hắn đang muốn gặp, đã ở đây, khiến tim như rơi vào một vùng nước ấm áp.
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Chu Hàm bị nét mặt của Hàn Quân Cát làm cho choáng váng.

Ý, ý gì đây? Y vô thức lùi lại hai bước, tim đập loạn, hai má nóng bừng.


Vẻ mặt của hắn làm y không thể không nhớ đến quá khứ.

Từ lúc bắt đầu xác định quan hệ cho tới tận khi y mang thai Chu Minh Kiều, nếu không tính đến những cuộc cãi vã vô nghĩa giữa cả hai thì chỉ cần hẹn nhau đi đâu đó, dù chỉ là ăn một bữa cơm giữa giờ dạy, hắn luôn luôn là người đến trước chờ đợi y.

Và khi y xuất hiện, vẻ mặt hắn chính là vẻ mặt hiện tại đây, vui vẻ dịu dàng, tựa như trong tầm mắt trong cõi lòng hắn, chỉ có mình y mà thôi.
Nụ cười trên môi của Hàn Quân Cát chậm rãi tắt đi.

Vì hắn cuối cùng cũng nhớ ra rằng cả hai đã hoà ly, Chu Hàm xuất hiện sẽ không đơn giản chỉ để ngồi cạnh hắn, pha trà cho hắn.

Cầm lên ly nước sôi đã nguội lạnh, hắn uống một hơi cạn sạch cho tỉnh táo rồi hỏi thẳng.

"Chu tiên sinh cần gì?"
Vừa rồi là mình nhìn nhầm thôi nhỉ? Thấy lại vẻ mặt khó ưa của Hàn Quân Cát, Chu Hàm tự nhủ với một chút ủ rũ khó hiểu, nhưng ngay lập tức hấp tấp đề cập vào chuyện chính mà bản thân suýt nữa đã quên.

Tự tiện kéo ghế xuống ngồi cạnh hắn, y đập bàn.

"Ngươi cố tình làm khó Quân Tường đúng không?"
Hàn Quân Cát nhướn mắt nhìn Chu Hàm.

Y vô thức rụt vai lại, phát hiện mình đã nói sai.

Hắn khó chịu, nghiêm khắc, tủn mủn thì có nhưng vì tình cảm riêng mà cố tình bắt bẻ làm khó gây hại cho người khác thì vĩnh viễn không có, càng đừng nói là học trò của chính mình.

Biết mình lỡ lời, Chu Hàm nhỏ giọng hơn.

"Quân Tường sắp thi đấu rồi, ngươi để nó tập luyện ít ngày đi."
Rót nước sôi nhấm nháp, Hàn Quân Tường cười lạnh.

"Ta chỉ làm đúng quy định thôi.

Học phủ không có quy định thi đấu thì sẽ được đến lớp trễ."
Máu nóng dâng đầy mặt, Chu Hàm ráng nén xuống, cố nặn ra nụ cười hoà nhã năn nỉ.

"Mọi tiên sinh khác cũng châm chước chút đó.

Ngươi giống mọi người đi.

Ta sẽ nhắc nhở Quân Tường chịu khó học bù lại môn của ngươi đầy đủ mà."
Đặt ly nước sôi xuống, Hàn Quân Cát quay sang nhìn Chu Hàm, lớn giọng.

"Học bù? Những thứ cần phải nghe giảng không đến nghe thì sau đó học bù kiểu gì? Rồi tới lúc đó ngươi lại chạy đến kêu ta đi dạy bù cho nó chứ gì? Chu tiên sinh, hài tử của ngươi nếu ngay cả nghĩa vụ và đam mê cũng không biết cách cân bằng thì sau này sẽ không làm được tích sự gì đâu.

Ngươi đang hại nó đó."
"Hài tử của ngươi", bốn chữ này của Hàn Quân Cát thật sự giống hệt như một gáo dầu tạt thẳng vào ngọn lửa lòng Chu Hàm.

Chẳng còn chút tâm thế của người đi xin xỏ nữa, y giật phắt lấy ấm trà trên bàn rót ra uống cạn liền năm sáu chén, mày hơi cau rồi hét lớn.

"Đúng, hài tử của ta, của một mình ta thôi nên vô tích sự như thế đấy, thì làm sao? Nhưng ta có thể dám chắc khi ta già yếu nó có thể pha được cho ta một ấm trà nóng mà uống.

Không như người nào đó, cả một đời sống chuẩn mực, công việc mà được giao đến tay thì kiểu gì cũng phải đâm đầu vào làm, lúc nào cũng đặt quy định nguyên tắc lên hàng đầu, ở học phủ cũng vậy, về nhà cũng vậy.

Lão già khó ưa cay nghiệt như thế, cầu cho ngươi suốt đời chỉ có thể uống nước loãng đun sôi, bị mọi người ghét bỏ."
Dứt lời, Chu Hàm còn cười khảy nhìn ấm nước sôi của Hàn Quân Cát trước khi phất vạt áo đi mất.

Hắn xoa lỗ tai nhìn theo, cuối cùng không nhịn được cúi mặt thở dài.

"Vẫn cứ luôn to mồm ồn ào như vậy!"
Nhưng không hiểu sao, buổi sáng yên tĩnh bị Chu Hàm phá tung bỗng trở nên dễ chịu hẳn.

Ban nãy lạnh giá thì hiện tại lại ấm áp hơn nhiều.

Nhìn chén trà y rót vội để uống làm nước chảy lênh láng xung quanh trên mặt bàn, chạm tay lên chiếc ghế y ngồi còn vương hơi ấm, hắn khẽ khàng cười.

Thế này, cũng coi như là cùng nhau uống trà nhỉ!
Ngọc lan rơi rơi, gió thổi tung tay áo, Hàn Quân Cát chậm rãi bước lên bậc thềm rêu quay về phòng Luyện Dược.

Nhưng trên bàn đá, ấm trà cùng hai cái chén vẫn nằm đó, như nhắc hắn rằng ban sáng có người hắn nhớ mong đến cùng đối ẩm.

Nhìn thế thôi, lòng liền vui vẻ, ngày liền dịu dàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi