GIA ĐÌNH NHỎ


Hôm nay Hàn Quân Tường sẽ thi đấu Bắn Cung vào lúc chiều tối.

Sáng sớm, nó vẫn như thường ăn xong bữa sáng thì hấp tấp đi học, rõ ràng thể hiện dứt khoát ý muốn của bản thân giống như mọi năm.

Chu Hàm và Chu Minh Kiều đừng có mà đi xem nó thi đấu.

"Không có gì để xem hết.

Đừng đi! Phiền phức!" Dù không hỏi nhưng Chu Hàm biết chắc thế nào Hàn Quân Tường cũng sẽ nói vậy.

Độ tuổi hiện tại của Hàn Quân Tường vẫn còn rất nhạy cảm, lại thêm tính tình nó không giỏi thể hiện cảm xúc, thích chứng tỏ, cố gắng thái quá.

Nếu quan tâm nhiều, Chu Hàm sợ nó sẽ cảm thấy bị bó buộc.

Nhưng y cũng không thể để mặc, lo lắng nó thiếu thốn tình cảm.

Dù cả hai phụ tử đã làm rất tốt đi chăng nữa thì sự kiện Chu Hàm cùng Hàn Quân Cát hoà ly vẫn có ảnh hưởng nhất định đến Hàn Quân Tường.

Khi gia đình chưa tan vỡ, nó giống hài tử hơn bây giờ.

Sẽ có lúc không vui, sẽ có lúc vòi vĩnh, sẽ có lúc thốt lên rằng "không thích", "tại sao", "ta muốn".

Hiện tại, Hàn Quân Tường dù hay nổi nóng với Chu Minh Kiều nhưng nó không bao giờ thể hiện cảm xúc cá nhân ra nữa.

Chu Hàm đưa quần áo gì nó đều dễ dàng mặc không ý kiến, nấu cho món gì thì cũng ăn ngon lành sạch sẽ.

Lúc nó nghỉ ngơi chơi đùa bị bắt làm việc vặt cũng không than thở thắc mắc nửa lời.

Và khi Chu Hàm mua thứ gì cho hỏi ý kiến thì nó trước sau như một chỉ có lời đáp rằng "Sao cũng được!"
Tâm tình của Hàn Quân Tường, Chu Hàm sao có thể không rõ.

Nó biết y khủng hoảng và gặp nhiều gánh nặng sau khi hoà ly cùng Hàn Quân Cát nên cố khiến bản thân trưởng thành hơn, ngoan ngoãn hơn, bớt phiền phức hơn.

Và theo thời gian, nó còn lộ ra cả ước mơ muốn thay thế Hàn Quân Cát, biến mình thành chỗ dựa cho phụ thân và đệ đệ.

Tiểu tử này, thật sự khiến Chu Hàm vừa bực vừa thương.

Năm nay, Chu Hàm dự định sẽ như mọi khi, tiếp tục nghe lời Hàn Quân Tường ngoan ngoãn ở nhà đợi kết quả.

Dù không rõ trong lòng muốn thế nào nhưng ít nhất ngoài mặt nó đã thể hiện không cho mình xuất hiện.

Y nghĩ bản thân nên tôn trọng hài tử ở mức tối thiểu như thế.

Nhưng Chu Minh Kiều không dễ dàng bỏ qua cơ hội để cổ vũ cho đại ca như vậy.

Mọi năm nhóc con này không ở trong học phủ, tâm tính hài tử ham chơi sẽ sớm quên việc đại ca thi đấu.

Hiện tại đã là một học trò của học phủ rồi, nhóc nhìn đâu cũng thấy trang hoàng chuẩn bị cho cuộc thi bắn cung đêm nay, làm sao có thể quên được.

Trước sân thi đấu, dáng vẻ của các tuyển thủ được dựng lên dưới dạng huyễn ảnh, không ngừng oai phong giương cung bắn tên.

Chu Minh Kiều đi ngang qua nhìn thấy huyễn ảnh của Hàn Quân Tường, gần như không nén nổi phấn khích quên luôn bản thân sắp trễ giờ học, cứ níu tay Chu Hàm kêu gào.

"Phụ thân, đại ca kìa, đại ca kìa!"
Dưới nắng sớm, từ giữa hai hàng bách xanh mướt trước sân thi đấu, huyễn ảnh của Hàn Quân Tường sau khi huyễn ảnh của một tuyển thủ khác biến mất thì chậm rãi xuất hiện, như người thật mà lạnh lùng sải bước trong lúc giương cung, vừa nghiêm túc vừa dứt khoát.

Mũi tên huyễn ảnh bay ra, vô cùng chân thật tạo thành âm thanh rít gió.

Mũi tên đâm thẳng về phía phụ tử Chu Hàm rồi xuyên qua cả hai, tan biến vào bụi nắng sau lưng.

Huyễn ảnh Hàn Quân Tường mờ dần, đã là huyễn ảnh của tuyển thủ khác xuất hiện nhưng Chu Hàm nhận ra được bàn tay nhỏ của Chu Minh Kiều đang siết chặt lấy tay mình.

Y khẽ cười cúi đầu nhìn hài tử.

Nhóc con này đang xúc động đây mà.

Ngẩng lên, mắt nhóc lấp lánh.

"Phụ thân, Tiểu Kiều muốn đi xem đại ca thi đấu."
Không thể từ chối được rồi! Chu Hàm thầm thở dài nhưng lại mỉm cười ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Chu Minh Kiều.

"Đi thì được nhưng đây sẽ là bí mật của chúng ta nhé.

Không được để đại ca biết.

Vì biết chúng ta đến, đại ca sẽ...!xấu hổ đó."
Ngơ ngác trước lý do của Chu Hàm nhưng rồi Chu Minh Kiều lập tức vui vẻ lấy hai tay nhỏ ôm mặt lúc lắc.

"Đại ca ngại ngùng! Bí mật bí mật!"
Chu Hàm gật mạnh đầu.

Nắm chặt tay Chu Minh Kiều đi về phía lớp học, y vẫn không nhịn được lần nữa quay đầu nhìn về phía sân thi đấu, dường như vẫn còn thấy được huyễn ảnh oai phong của Hàn Quân Tường.


Đêm xuống, cuộc thi Bắn Cung chính thức bắt đầu.

Khi nắm tay Chu Minh Kiều ngồi ở một góc xa nhìn Hàn Quân Tường cùng các đồng đội tiến vào sảnh làm lễ khai mạc, Chu Hàm cứ do dự mãi về chuyện mình có nên để nó biết rằng phụ thân và đệ đệ đến cổ vũ không.

Biết đâu đó có thể là một nguồn động viên cho nó.

Nhưng rồi, Chu Hàm lại thầm mừng vì mình đã giữ mọi chuyện trong vòng bí mật.

Hàn Quân Tường thi đấu cực kỳ xuất sắc trong phần cá nhân.

Nó không bắn trượt một mũi tên nào.

Phong độ hoàn hảo, khiến toàn thể sân thi đấu gần như bùng cháy.

Đến phần thi nhóm, Hàn Quân Tường vẫn giữ vững kỷ lục liên tục bắn trúng hồng tâm.

Đồng đội của nó cũng làm rất tốt.

Nhưng có một đội khác làm tốt hơn.

Đội ấy thuộc học phủ nổi tiếng nhất Long tộc về môn Bắn Cung, mấy năm gần đây đều giành vị trí thứ nhất.

Kết quả cuối cùng, Hàn Quân Tường giành được vị trí đầu bảng cá nhân nhưng chỉ mang về giải nhì cho học phủ.

Nét mặt không thay đổi nhưng Chu Hàm sao có thể không hiểu đuợc hài tử của mình đang nghĩ gì.

Hàn Quân Tường chắc chắn vô cùng thất vọng.

Với kết quả này, Chu Hàm không để lộ việc mình đến cổ vũ là chính xác nhất.

Huống chi, y còn có việc khác quan trọng hơn phải làm.

Chu Minh Kiều đang khóc như mưa, thổn thức ấm ức.

Nhóc không chịu nổi khi nhìn thấy khoảnh khắc điểm số của đội đại ca được công bố ít hơn điểm số của đội khác.

Tiếng khóc lảnh lót bắt đầu từ lúc ấy vang mãi không ngừng.

Đang ở sân nhà, tiếng nhóc khóc hoà cùng với tiếng thở dài của toàn bộ người xem là học trò và tiên sinh của học phủ thành Long Tích, tạo thành một không khí vô cùng buồn bã.

Hiện tại, mọi người đã ổn định lại tâm tình, nhưng Chu Minh Kiều vẫn khóc, xem chừng có khi phải khóc đến lúc về nhà mới thôi.

Chùi nước mắt giúp nhóc, Chu Hàm dỗ dành.

"Không sao, năm sau đại ca cùng các ca ca luyện tập giỏi hơn, sẽ đạt giải nhất.

Nhé?"
Chu Minh Kiều hít hít mũi, dõi mắt nhìn về phía sảnh thi đấu đã chuyển thành dáng vẻ để trao giải, nhìn về nơi Hàn Quân Tường đang đứng cạnh các đồng đội, chẳng biết nghĩ gì rồi hơi chu chu môi nhỏ, thì thào.

"Năm sau, sẽ đạt giải nhất!"
Chu Hàm gật mạnh đầu.

Chu Minh Kiều quẹt mắt, vẫn hơi ủ rũ.

Chu Hàm thầm tính toán cách để rời khỏi đây mà không chạm phải các tuyển thủ, hiếm có mà cất lời dụ dỗ.

"Tiểu Kiều, chúng ta đi mua..."
Mới quay đầu tìm hướng đi, câu nói giữa chừng của Chu Hàm mắc lại ở đầu lưỡi.

Sau lưng y, người xem thi đấu sau khi thấy hoàn thành lễ trao giải thì đang ồn ào nhốn nháo đứng lên chuẩn bị ra về.

Và giữa cảnh tượng đó, y nhận ra một suối tóc trắng sáng ngời.

Là Hàn Quân Cát! Nhưng hắn đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng vào dòng người đông đúc.

Chu Hàm cố căng mắt vẫn không thể tìm ra hắn lần nữa, lại bị Chu Minh Kiều gọi sự chú ý trở về.

"Phụ thân, phụ thân, chúng ta đi mua cái gì?"
Quay về nhìn Chu Minh Kiều, Chu Hàm làm lơ cảm giác vui vẻ trong lòng, đáp lời.

"Đi mua kẹo đường ăn nha! Hôm nay là ngoại lệ, Tiểu Kiều muốn ăn bao nhiêu cũng được.

Thế nào, thích không?"
Chu Minh Kiều rất hảo ngọt, mọi khi bị Chu Hàm cấm tiệt ăn kẹo đường.

Vì mỗi lần ăn là không ngừng được, kích động ồn ào như bị quái thú đuổi sau lưng, đó là còn chưa nói tới kẹo đường không tốt cho răng của nhóc chút nào.

Hôm nay lại bất ngờ được phụ thân ân chuẩn cho ăn kẹo đường thoải mái, khuôn mặt đang ủ rũ của nhóc lập tức thay đổi ngay tức khắc, giống hệt như bầu trời sau cơn mưa, mây tan lộ trăng sáng, miệng nhỏ há to kêu gào, hai chân nhỏ nhảy tưng tưng lên xuống.

"Thích! Phụ thân tốt nhất! Tiểu Kiều yêu phụ thân nhất!"
Tiếng hét to của Chu Minh Kiều thu hút không ít ánh nhìn của mọi người quay lại.


Ai nấy đều phì cười trước dáng vẻ đáng yêu hào hứng của nhóc, chỉ riêng khuôn mặt Chu Hàm là xám xịt lại.

Vì cả hai vốn đang bước trên con đường nhỏ song song với đường rời khỏi sảnh thi đấu của các tuyển thủ, nếu lặng lẽ ra về thì chắc chắn sẽ an toàn thoát đi không đụng phải Hàn Quân Tường.

Nhưng giờ thì tuyệt vời rồi, tiếng hò reo của Chu Minh Kiều thu hút nhiều người nhìn qua, đồng thời thu hút luôn cả ánh mắt của Hàn Quân Tường ở phía đối diện.

Trong lúc Chu Hàm còn chưa biết phải tỏ thái độ gì thì Hàn Quân Tường đã nói gì đó với mấy đồng đội khiến tất cả rời đi trước, bản thân lãnh đạm nhìn về phía này, chân cũng theo khoảng trống giữa các dãy ghế quan sát mà tiến lại đây.

Đối diện với vẻ mặt không cảm xúc của nó rồi, Chu Hàm chỉ có thể cười gượng bịa đặt.

"Ta cùng Tiểu Kiều chỉ vô tình đi ngang qua.

Chả xem được gì cả."
"Đúng đúng, phụ thân cùng Tiểu Kiều chẳng xem được gì cả."
Chu Minh Kiều chạy tới nắm lấy tay Hàn Quân Tường, liên tục lắc mạnh phụ hoạ, hoàn toàn không nhận ra mình có vẻ mặt giả tạo như thế nào.

Nhìn chằm chằm nhóc rồi nhìn chằm chằm Chu Hàm, cuối cùng Hàn Quân Tường hừ mũi một cái.

Chu Hàm nghe mặt mình nóng lên.

Y đúng là không biết xấu hổ mà, xem hài tử của mình là ấu long mới nở hay sao mà có thể nói ra lời viện cớ gượng gạo như thế.

Dường như cũng không muốn nói toẹt ra sự thật đó, Hàn Quân Tường chẳng hỏi rõ hơn vì sao phụ thân và đệ đệ lại xuất hiện, lặng lẽ gỡ lục lạc bạc đeo trên bao cung xuống, cúi người thắt vào cổ tay Chu Minh Kiều.

Giọng nó lạnh lùng.

"Ngươi thích ồn ào, cho ngươi đó."
Lục lạc bạc này là quà thưởng cho vị trí thứ nhì của cuộc thi Bắn Cung nhóm.

Mỗi thành viên trong đội đều có một cái.

Chăm chú nhìn Chu Minh Kiều lúc lắc tay nhỏ làm cái lục lạc bạc kêu leng keng trong trẻo, Hàn Quân Tường tiếp tục mở miệng, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại đầy quyết tâm.

"Năm sau, ta sẽ cho ngươi cái lục lạc vàng."
Lục lạc vàng là quà của vị trí dẫn đầu.

Chẳng rõ ánh đèn lồ ng ở đâu hắt tới, rọi sáng cái lục lạc, chiếu vào đáy mắt Hàn Quân Tường, ánh lên vàng rực, phủ sự rực rỡ tới cả cặp má phính của Chu Minh Kiều.

Nhóc vui vẻ vòng tay ôm lấy cổ nó, gật mạnh đầu.

"Tiểu Kiều sẽ đợi."
Khoé miệng hơi nhếch nhẹ, nó bế bổng đệ đệ trên tay đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn về phía sảnh thi đấu, bên trong đầy ắp chờ mong lẫn phấn khích.

Đứng cạnh nó, bao nhiêu lo lắng trong lòng Chu Hàm hoàn toàn biến mất sạch.

Hài tử của y, không hề buồn bã chút nào.

Từ phía xa, bỗng có tiếng gọi tên Hàn Quân Tường văng vẳng vọng tới.

Nó liếc nhẹ về phía đó, nơi các bạn trong đội Bắn Cung đang đứng rồi chuyền Chu Minh Kiều trả lại cho Chu Hàm ẵm, gãi đầu hỏi nhỏ.

"Ta...!đi uống rượu một chút được không?"
Đương nhiên là không rồi.

Chu Hàm gào thét trong lòng nhưng cuối cùng vẫn nén giận mà lấy vài mảnh Long Kim trong ngực ra nhét vào tay Hàn Quân Tường.

"Đi chơi vui vẻ!"
Nó gật đầu nhẹ, đấm khẽ vào bụng Chu Minh Kiều rồi nhanh chóng xoay người, sải dài chân chạy về phía các bạn.

Nhìn theo đến lúc cả nhóm đã khuất bóng vào đám đông xung quanh, Chu Hàm mới thở phào nhẹ nhõm cúi xuống quan sát Chu Minh Kiều đang nghịch ngợm lắc tay khiến lục lạc không ngừng kêu đinh đang vui tai, khẽ cười.

"Xong, bây giờ đi mua kẹo đường được chưa nhỉ?"
Ánh mắt sáng bừng lên, Chu Minh Kiều chạy vụt đi làm Chu Hàm cũng vui vẻ vội chạy theo, vừa chạy vừa không ngừng hét to nhắc nhở, sợ nhóc đâm vào người khác.

Quầy hàng nhỏ bán kẹo đường gần phòng ăn của học phủ lúc này đang đông như mắc cửi, ngoài các bạn nhỏ giống Chu Minh Kiều vây quanh thì còn có không ít những nữ sinh nam sinh, đang trò chuyện rôm rả sôi nổi về quá trình thi đấu ban nãy.

Nhảy nhót cố chen vào trong, giọng Chu Minh Kiều vang vang gấp gáp.

"Phụ thân, phụ thân, Tiểu Kiều không mua được."
Tiến lại đứng phía sau, Chu Hàm bế bổng nhóc lên, thở dài khiển trách.

"Ngươi tới sau thì phải chờ đợi chứ, chen chúc đẩy vào người khác bây giờ."
Kèm theo lời nhắc nhở ấy của Chu Hàm, thế mà từ xa xa bên cạnh cũng vang tới những lời trách mắng còn nghiêm khắc hơn nhiều.

"Nhặt rác lên! Ăn uống thì năng nổ lắm nhưng đến khi vứt rác lại không muốn vứt đúng chỗ.

Lớp Chú thuật đúng không? Có cần thêm cho lớp Chú thuật một buổi học lại nội quy học phủ không?"

Giọng nói đó cực kỳ quen thuộc với Chu Hàm nhưng cũng không xa lạ gì với toàn thể học trò của học phủ.

Thế nên đám đông vây quanh quầy kẹo đường vì sợ hãi mà tan đi không ít, làm phụ tử Chu Hàm chỉ trong khoảnh khắc trở nên đơn độc đứng đó, thấy rõ được chủ nhân của giọng nói khó chịu kia đang từ xa tiến tới.

Hai chân Chu Hàm hấp tấp nhúc nhích, ánh mắt cũng dáo dác tìm đường trốn.

Kẹo đường thôi mà, hình như khắp học phủ vẫn còn nhiều chỗ khác bán lắm.

Nhưng y chưa kịp thực hiện ý định thì Chu Minh Kiều trên tay đã vui mừng hét to.

"Hàn tiên sinh! Hàn tiên sinh!"
Sớm thấy phụ tử Chu Minh Kiều từ khi đang khiển trách mấy tên học trò vứt rác bừa bãi rồi, Hàn Quân Cát vốn định làm lơ cả hai mà bước qua nhưng hiện tại lại bị nhóc gọi đích danh, hắn đương nhiên sẽ không để lộ sự đắn đo mà thản nhiên bước lại bên cạnh.

Rất hào hứng, nhóc ra sức giãy giụa làm Chu Hàm chẳng còn cách nào phải thả nhóc xuống đất.

Chạy nhanh trên cặp chân ngắn ngủn, nhóc lao tới vươn tay bám lấy chân Hàn Quân Cát, ngẩng đầu hô to vui vẻ.

"Hàn tiên sinh! Lâu quá không gặp!"
Hàn Quân Cát mím môi, không biết phải thể hiện ra biểu cảm gì.

Hắn không rõ trong lòng Chu Minh Kiều xem mình là thế nào mà lại nói những lời như vậy, có thái độ như vậy.

Hắn biết Chu Hàm quan hệ rất tốt với các tiên sinh trong học phủ, lại thường xuyên dẫn Chu Minh Kiều đến gặp và chơi đùa với họ.

Nếu nhóc cư xử như vừa rồi với bất cứ ai trong số những người đó, hắn sẽ không ngạc nhiên.

Nhưng hắn chỉ mới gặp gỡ nhóc chưa đến ba lần, vì sao nhóc lại thân thiết với hắn đến thế này? Lẽ nào, dù chẳng biết chút gì về sự thật, nhóc vẫn cảm nhận được hắn chính là cha đẻ của mình?
Cố che giấu đi xúc động khó hiểu trong lòng, Hàn Quân Cát gỡ Chu Minh Kiều ra khỏi chân mình, ngồi xổm xuống hỏi nhỏ.

"Tiểu Kiều đang đợi mua kẹo đường à?"
Vui vẻ gật mạnh đầu, Chu Minh Kiều híp mắt xoè rộng hai bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình ra.

"Tiểu Kiều sẽ mua mười que kẹo đường, Hàn tiên sinh có muốn ăn cùng không?"
Bất ngờ trước lời mời của Chu Minh Kiều, Hàn Quân Cát vừa vui mừng lại vừa khó xử.

Đương nhiên là hắn cảm thấy vui mừng rồi, hài tử của hắn muốn cho hắn kẹo cơ mà.

Nhưng tình huống như thế này cũng đầy khó xử cho hắn.

Hắn không có tư cách, càng không muốn để bản thân trở nên thân thiết với phụ tử Chu Minh Kiều thế này.

Bối rối, hắn vô thức ngước mắt nhìn Chu Hàm, giọng nói cứng nhắc.

"Nếu ta làm phiền không gian riêng tư của phụ tử Chu tiên sinh chắc không hay đâu nhỉ?"
Chặc lưỡi, Chu Hàm cũng muốn tống khứ Hàn Quân Cát đi thật nhanh cho đỡ khó chịu nhưng ánh mắt y lại chạm phải dáng đứng của Chu Minh Kiều.

Nhóc đang cực kỳ thoải mái dựa hẳn vào vai Hàn Quân Cát, mông ngồi luôn lên đùi hắn, hai chân nhỏ thích thú đạp đạp xuống đất.

Gió đêm mát rượi thổi qua, tóc hai cha con như tơ trời loá sáng tung bay, không phân rõ được đâu là tóc cha, đâu là tóc con.

Giống nhau quá! Lòng nghĩ như vậy, Chu Hàm mở miệng nói.

"Tiểu Kiều đã mời thì Hàn tiên sinh cứ tự nhiên đi!"
Mặt Hàn Quân Cát xám xịt trong khi Chu Minh Kiều reo to chạy nhanh tới quầy kẹo đường hò hét, đúng là thật sự muốn mua tận mười que.

Như để trả thù lại thái độ chống đối vừa rồi của Chu Hàm, Hàn Quân Cát quay sang nhìn y khiển trách.

"Tối còn để hài tử ăn nhiều kẹo như vậy, không tốt cho răng của nó đâu."
Chu Hàm trề môi.

"Biết sao đây, nó hảo ngọt cũng đâu có phải giống ta, ta cấm sao được."
Cau mày, Hàn Quân Cát nghiến răng nhìn Chu Hàm.

Y trừng mắt nhìn lại.

Y cũng đâu có đặt chuyện, thói hảo ngọt này, còn không phải là được thừa hưởng từ hắn hay sao.

Bản thân hắn ăn ngọt vô tội vạ thì được, bây giờ muốn cấm hài tử à? Thế thì tự đi mà cấm.

Cả hai trừng nhau còn chưa thoả mãn thì Chu Minh Kiều đã quay lại, khệ nệ ôm hai tay đầy kẹo đường.

Tuy mới gây sự ngang ngược với Hàn Quân Cát là thế nhưng Chu Hàm vẫn nghiêm mặt nhắc nhở.

"Phụ thân nói ăn bao nhiêu cũng được là ăn như vậy sao? Chốc nữa về nhà không muốn ăn tối đúng không?"
Nhớ tới bánh bao thỏ cùng sữa trái cây, lại còn cả đùi gà nướng ở nhà chờ, Chu Minh Kiều nhanh nhẹn chia một nửa số kẹo cho Chu Hàm, điệu bộ lấy lòng.

"Của phụ thân mà!"
Chu Hàm hất mặt sang Hàn Quân Cát, nhướn mắt, Chu Minh Kiều chìa một que kẹo sang hắn.

"Hàn tiên sinh cùng ăn nha!"
Chỉ còn bốn que, Chu Minh Kiều dường như đã bắt đầu lo sợ nhưng Chu Hàm cũng không làm khó nữa, khẽ cười xoa đầu nó.

"Ăn kẹo đi!"
Nhảy lên vui vẻ, Chu Minh Kiều vừa li3m kẹo vừa hô hoán.

"Phụ thân cho Tiểu Kiều lên đó đi!"
Chỗ Tiểu Kiều muốn lên là thành của cây cầu gỗ gần đó, xung quanh có liễu đung đưa, bên dưới có hồ sen, lá xanh ken dầy, rập rờn trong gió.

Được Chu Hàm ẵm lên rồi, nhóc vỗ tay nhỏ xuống vị trí hai bên người.

"Phụ thân ngồi đây, Hàn tiên sinh ngồi đây!"
Ổn định chỗ ngồi, Hàn Quân Cát nhìn bóng cả ba gần gũi dưới ánh trăng bàng bạc thì lặng lẽ ngậm kẹo, lần đầu cảm thấy thứ kẹo đường này không những ngọt mà còn ngon quá mức tưởng tượng thế này.

Bên tai hắn, là giọng của Chu Minh Kiều véo von hào hứng.


"Ngày mai Tiểu Kiều sẽ đem lục lạc bạc này lên cho bạn Minh Hiên xem.

Nhất định bạn ấy sẽ ghen tỵ lắm.

Khi Tiểu Kiều kể về đại ca biết bắn cung, bạn Minh Hiên ngưỡng mộ đến há cả miệng luôn đó.

Tiểu Kiều muốn ngày mai mau đến quá."
Đang nói liến thoắng chợt phát hiện Hàn Quân Cát nhìn tay mình, Chu Minh Kiều hống hách lắc mạnh cổ tay làm lục lạc bạc ở đó reo vang không ngừng, âm thanh vui vẻ rộn ràng.

"Hàn tiên sinh, lục lạc của đại ca cho Tiểu Kiều nè.

Đẹp không đẹp không?"
Gật đầu, Hàn Quân Cát không nói gì, trong suy nghĩ thầm nhớ lại dáng vẻ Hàn Quân Tường giương cung bắn tên ở buổi thi đấu vừa rồi.

So sánh với thời điểm nó lần đầu cầm cung bằng đôi bàn tay nhỏ run rẩy và thân thể bé xíu, hắn khó tránh khỏi cảm giác vừa tự hào vừa kiêu hãnh.

Đợi những cảm giác đó lắng xuống rồi hắn mới hỏi nhỏ.

"Đi xem đại ca thi đấu vui không?"
"Vui lắm!"
Miệng lấm lem đầy kẹo, Chu Minh Kiều la to hào hứng, trong mắt rực rỡ niềm ngưỡng mộ lẫn đắc ý.

Nhóc hẳn là rất yêu quý đại ca.

Hàn Quân Cát xúc động đến không biết phải nói gì thì Chu Hàm đã tiếp lời, kéo hắn trở về với hiện thực.

"Đương nhiên là đi xem thi đấu Bắn cung phải vui rồi.

Chẳng phải chính Hàn tiên sinh một mình cô đơn cũng vì ham vui nên mới chạy đến đây hay sao?"
Liếc qua nhìn vẻ mặt khiêu khích của Chu Hàm, Hàn Quân Cát lòng muốn mặc kệ nhưng biểu hiện lại không thể bỏ qua, nhếch môi cười khảy.

"Nói vậy là Chu tiên sinh hiểu lầm rồi đấy.

Có người mời ta mới đi chứ thật ra ta thích ở nhà luyện dược tận hưởng sự yên bình của không gian tĩnh lặng hơn cơ."
Nói dối! Chắc chắn là nói dối! Chu Hàm nổi giận quyết làm cho ra lẽ, đảo mắt khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng hài lòng phản công.

"Đâu? Ai là người mời Hàn tiên sinh đâu?"
Há miệng lại không biết nói gì, Hàn Quân Cát nghẹn một bụng ấm ức, vờ lạnh lùng ăn kẹo, cố không nhìn tới vẻ chế nhạo đã loan đầy khuôn mặt Chu Hàm.

Cả hai còn chưa giải quyết xong ân oán cá nhân thì bất ngờ ở giữa vang lên tiếng ho nho nhỏ.

Chu Minh Kiều dường như trong lúc không có ai để ý nhắc nhở đã ăn kẹo quá vội, lúc này đang bị nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn với vệt đường lấm lem đỏ bừng lên.

Nhìn nhóc như vậy, cả Chu Hàm lẫn Hàn Quân Cát đều hoảng hốt sốt sắng.

Vừa vỗ lưng giúp nhóc, Chu Hàm vừa khẽ trách.

"Nhóc mập ngốc này, vội vàng cái gì cơ chứ? Nghẹn rồi thấy không?"
Mếu máo, Chu Minh Kiều ngọng nghịu nói không thành lời.

Ngay lúc đó có một ly nước trái cây được chìa tới, Hàn Quân Cát chạy vội đi mua lúc nào không hay giờ đã quay về.

Hắn cau mày ra lệnh.

"Uống vào!"
Đỡ lấy ly nước đút cho Chu Minh Kiều, Chu Hàm hơi chột dạ không dám ngẩng lên.

Hình như Hàn Quân Cát nổi nóng rồi, cũng tại y cứ bày trò gây sự với hắn trong khi việc của bản thân là chăm sóc lo lắng hài tử thì lại làm không tốt.

Ngày còn chưa hoà ly, chuyện y bất cẩn dễ dãi khiến hài tử nghịch phá bị thương nào phải chưa từng xảy ra, cuối cùng vẫn là Hàn Quân Cát không yên tâm phải đích thân trông giữ con trẻ.

Đợi Chu Minh Kiều uống trôi cơn nghẹn rồi, Hàn Quân Cát mới thật sự phát hoả, cau mày giáo huấn.

"Tại sao lại ăn uống vội vàng như vậy? Xem kìa, một que kẹo còn chưa ăn hết đã cắn sang các que khác, có ai ăn uống như vậy không? Đến cả ăn uống còn không đâu vào đâu, sau này có thể làm nên chuyện gì?"
"Này! Ngươi nói cái gì?"
"Phụ thân, nước trái cây này ngon quá! Phụ thân uống đi!"
Nghe mấy lời giáo huấn của Hàn Quân Cát, Chu Hàm từ chột dạ chuyển sang nổi giận.

Có nhất thiết phải nói năng nghiêm trọng như vậy không? Chút chuyện ăn uống thì dính líu quái gì tới tương lai mà nói to tát tới mức đó? Chu Hàm vốn muốn mắng vài câu để Hàn Quân Cát đừng hống hách nữa nào ngờ lại bị Chu Minh Kiều át giọng.

Nhóc dường như hoàn toàn không nghe hiểu bất cứ lời mắng nào của Hàn Quân Cát, tâm trí đã đặt hết sang ly nước trái cây.

Thấy Chu Hàm ngỡ ngàng nhìn mình, nhóc đút ly tới bên môi y, thúc giục.

"Tiểu Kiều không khoác lác đâu, nước trái cây này rất ngon, phụ thân uống với Tiểu Kiều."
Cơn giận của Chu Hàm bị hài tử thúc giục đành miễn cưỡng trôi đi.

Uống một ngụm nước trái cây nhỏ, y mỉm cười đồng tình.

"Ừ, rất ngon!"
Đắc ý, Chu Minh Kiều thế mà đứng dậy vươn người đút tiếp nước trái cây tới bên miệng Hàn Quân Cát.

"Hàn tiên sinh cũng uống đi, ngon lắm!"
Hàn Quân Cát ngỡ ngàng, rồi thở dài phì cười.

Kề môi uống một ngụm nước trái cây, cảm giác ngọt lịm đó làm hắn choáng váng đến ngẩn ngơ.

Cầm chặt ly nước trái cây, Chu Minh Kiều hết tự mình uống lại nhảy nhót đút cho Chu Hàm và Hàn Quân Cát, cực kỳ vui vẻ.

Hai kẻ già đầu vốn muốn nổi nóng cuối cùng đành chịu thua một nhóc con, không cạnh khoé, không giận dữ nhau nữa, lẳng lặng ở cạnh nhau, nghe con trẻ vui đùa.

Trên bầu trời, trăng thu tròn vành vạnh.

Dưới hồ sen, lá xanh đùa gió, mát rượi rì rào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi