GIA ĐÌNH PHI THƯỜNG

Biểu hiện trước khi quay đi của Ngọc ca tựa như cơn ác mộng quấn lấy tôi, lặp đi lặp lại khiến mỗi đêm tôi đều không an giấc.

Anh đừng quay lại nhìn như vậy.

Cầu xin anh đừng nhìn em như vậy.

Nếu như đã quyết định buông tay, vậy anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn em.

Không cần phải cố gắng tránh né em, không cần mỗi tối không trở về ăn cơm, không cần phải chờ tới khi em ngủ mới về nhà, không cần mỗi lúc nói chuyện với em đều làm bộ thoải mái, còn ánh mắt lại chẳng dám liếc em đến một cái.

Tôi vốn tưởng đây chính là kết quả của cái tính ích kỷ, yếu đuối của mình.

Nhưng không phải!

Có phải tôi đã nghĩ sai rồi không? Hình như tôi đã quên mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi liên tiếp đơn phương cường điệu rằng bản thân không được bị mấy ông anh quyến rũ rồi đi vào con đường lầm lạc! Tôi không phải đồng tính! Tôi càng không có khuynh hướng loạn luân!

Đúng vậy! Tôi tuyệt đối không phải đồng tính.

Bởi vì tôi thích con gái, có đứa con trai nào lại thích được ông anh đồng tính ôm đâu!

Nhưng vẫn không đúng, không phải như vậy….

Tự ám thị bản thân rất nhiều lần, rất nhiều lần, cứ thế, chính bản thân tôi cũng cho rằng mọi chuyện là như vậy.

Bởi vì… tôi không được nghĩ đến những điều đó… đối phương là anh ruột của tôi.

Cùng chung huyết thống, ngoại hình tương tự. Cắt làn da này, chất lỏng chảy ra cũng giống như mấy ông anh. Chúng tôi có chung cha mẹ, cùng chung một họ.

Tuyệt đối không được yêu đối phương!

Tôi cầu xin đấy, ai tới nói cho tôi biết đi! Nói cho tôi biết đây không phải là chuyện lừa mình dối người, đây không phải trốn tránh, đây cũng không phải là ngụy trang để tự bảo vệ bản thân!

Nhưng vô luận tự giải thích với chính mình thế nào, mỗi lần thấy Ngọc ca lộ ra ánh mắt bi thương, tôi lại bị cảm giác khó chịu dày vò.

Thôi đi!

Tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường thôi mà!

…. Tôi nói cho em biết! Mộng Hàng Lam! Cho tới bây giờ ông đây vẫn chưa bao giờ coi em là em trai!

Tuy nhiên, Ngọc ca à…

Mặc dù anh không coi em là em trai anh, nhưng anh là người anh ruột thịt không cách nào giả mạo của em mà!

Vậy nên, van xin anh, đừng ép em nữa, đừng có lộ ra ánh mắt ấy nữa…

Em sắp bị tra tấn đến phát điên rồi…

Sáng sớm, sáu giờ, tôi bật giậy khỏi giường, vừa ca hát vui vẻ vừa làm bữa sáng. Khi Thấm ca xuống lầu nhìn thấy mặt bàn, hai mắt sáng lóa: “Bữa sáng hôm nay phong phú thế! Lam, hôm nay em có chuyện gì vui hả?”

“Đúng rồi!” Tôi đáp, đặt phần salad cuối cùng lên mặt bàn: “Hôm nay tâm trạng em rất tốt! Coi như làm bữa tiệc chúc mừng khai giảng!”

Vẻ mặt tươi cười của Thấm ca lập tức xuất hiện, đôi tay trắng nõn như ngọc cũng vô cùng thuận tiện vói vào quần áo tôi, bắt đầu bài “vận động buổi sáng” thường nhật: “Quả nhiên Lam vẫn là đứa em trai tốt nhất, Thấm ca rất hạnh phúc nha!”

Tôi chẳng biết làm gì khác là cười, kéo cánh tay Thấm ca đang sờ soạng mình ra: “Thấm ca, anh đừng đùa nữa, nhanh tới ăn sáng đi.”

Nụ cười vừa nãy chắc chắn rất hoàn mỹ… vậy thì vì sao Thấm ca lại ngây ngẩn người vậy?

“Lam.” Thấm ca thu hồi gương mặt tươi cười, càng không thể tưởng tượng nổi là anh ấy cũng thu lại bàn tay sắc lang của mình, còn lo lắng sờ trán tôi: “Sao vậy? Em khó chịu?”

“Không có mà! Em rất khỏe, Thấm ca đừng lo lắng!”

Tôi cười xán lạn, vậy mà vẻ lo lắng trên mặt Thấm ca càng đậm: “Lam, có phải em đang mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, thỉnh thoảng không nấu cơm cũng không sao. Em vẫn còn là trẻ con, đừng quá miễn cưỡng bản thân.”

Dường như bị chạm tới đáy lòng, tôi vẫn cố cười nói: “Em không sao thật mà! Thấm ca an tâm. Nhanh lên, mau tới ăn sáng nào, em làm hết một tiếng đấy, nhất định anh sẽ thích!”

Đúng vậy, chẳng sao cả!

Chẳng có gì cả!

Kỳ lạ ở chỗ, rõ ràng tôi đã cười tươi chân thành như vậy nhưng anh ba, anh bốn cùng anh cả vẫn nhận ra tôi đang che giấu tâm trạng gì đó, ai cũng lo lắng lại chẳng cách nào gặng tôi nói ra được một câu.

“Hay là hôm nay nghỉ một ngày đi.”

“Anh cả, anh nói gì vậy chứ, hôm nay là ngày đầu tiên đi học mà!” Tôi tươi cười với anh cả.

“Lam…” Thiệt là, sao hai tên song sinh dở người này cũng bắt đầu không cười rồi, đã vậy còn dùng ánh mắt quái lạ nhìn tôi chằm chằm: “Có phải em cãi nhau với Hàng Ngọc không? Cả hai đứa đều quai quái.”

“Đâu có! Em với Ngọc ca rất tốt mà!” Tôi đưa món bỏng ngô bọn họ thích nhất lên, vậy mà bọn họ lại chẳng hứng thú, tôi nhìn bọn họ càng giống bị bệnh hơn. Nếu như cặp song sinh ngu ngốc này mà bị bệnh, vậy thì phiền phức lớn rồi! Có ai biết một tên ngu ngốc mà trở nên càng ngu ngốc thì sẽ ngu ngốc tới mức nào không vậy?

Không đúng.

Không phải như thế.

Tôi cũng đâu muốn khiến cho mọi người lo lắng, rõ ràng tôi đã cười sáng sủa như vậy, tại sao mọi người ngược lại còn nhìn tôi tỏ vẻ lo lắng?

Thì ra biểu hiện của tôi dở như vậy, tự cho là nụ cười của mình đã quá hoàn mỹ, thế nhưng nụ cười đó chẳng lừa được bất luận kẻ nào, kể cả bản thân.

Chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lầu ba. Ngọc ca vẫn không xuống, anh ấy không ngồi xe của anh cả để đến trường, tôi không cách nào nhìn thấy bóng dáng hắn, không cách nào nói với hắn bất luận điều gì, không cách nào chứng kiến nét mặt hắn.

Thậm chí, đến gương mặt của hắn cũng không được nhìn thấy.

Rất lạ, trái tim tôi như bị gì đó vậy, mỗi lần nghĩ tới Ngọc ca là nó lại bất giác co thắt lại, đau đớn. Tôi nghĩ… không biết mình có nên tới gặp bác sĩ?

Vì sao cơ thể bỗng nhiên mệt mỏi, vì sao đầu óc trống rỗng kia chỉ còn lại biểu hiện tổn thương của Ngọc ca trước khi xoay người? Tại sao tôi phải giả vờ tươi cười? Tại sao trái tim lại đau đớn tới vậy?

Tôi cũng đâu phải đứa thực sự ngu ngốc.

Tôi đang sợ hãi, rất sợ hãi. Chỉ cần nghĩ tới Ngọc ca, cảnh vật trước mắt sẽ trở nên tối sầm, bản thân tôi cũng thiếu dũng khí để bước tiếp.

Không phải, thật sự không phải.

Đây chính là kết quả mà tôi mong muốn?

Hôm qua, lúc nhìn thấy mưa sao băng, nguyện vọng thực sự của tôi là…

“Lam, tới trường rồi.”

Tôi lấy lại tinh thần. “Vâng… cảm ơn anh cả.” Tôi sử dụng nụ cười sáng sủa, có điều, gương mặt lạnh như băng của anh cả lại tỏ ra lo lắng.

Em van anh!

Cho dù em biết mình hành động rất ngốc, cơ mà các anh cũng nên phối hợp một tí chứ! Chẳng phải ngày thường mọi người vẫn mặc kệ chuyện giữa em với Ngọc ca sao? Vì sao mỗi lần đến thời khắc mấu chốt là mọi người lại trưng bộ dạng “tôi là anh trai” ra thế hả?!

Không đúng.

Tôi biết hiện tại đầu óc mình rất rối loạn, căn bản không phân tích được suy nghĩ của bản thân. Quá hỗn loạn, chẳng biết làm sao nữa.

Đã thế, bây giờ còn nghi ngờ, đổ tội lên người mấy ông anh.

Rốt cuộc tôi đang làm gì đây? Tôi chỉ đang một mực trốn tránh thôi. Tìm mọi cách trốn tránh Ngọc ca cùng ánh mắt kỳ lạ của anh ấy… yếu đuối tới nỗi tôi phải chán ghét chính bản thân mình.

Nhưng là, các anh, em xin lỗi, em chẳng tìm được phương pháp nào tốt hơn việc “trốn tránh” cả.

Tôi phiền não đi vào phòng học, tiết đầu tiên hôm nay là lịch sử nghệ thuật. Không có bất luận việc gì ngoài ý muốn, những bạn học khác nhìn thấy tôi đều quyết đoán nhanh chóng lựa chọn biện pháp tránh né, chỉ có Phương Thái Lai, cháu của thầy chủ nhiệm cùng hai tên người hầu của hắn là tươi cười nhìn tôi chằm chằm. Hừ! Dù sao tôi cũng có thói quen “độc hành trên giang hồ” rồi! Cơ mà, vì sao mỗi lần nhân vật phản diện xuất hiện là cứ phải kéo theo hai tên người hầu nhỉ? Vì sao mỗi lần những nhân vật phải diện này xuất hiện đều diễn vai cáo mượn oai hùm? (Chẳng lẽ không thể sử dụng hình mẫu nhân vật phản diện trong phim “vô gian đạo”?) Vì sao mỗi lần tác giả lập hình tượng nhân vật phản diện đều lôi tên bạn bè của mình ra dùng? (Chẳng lẽ không sợ bạn bè tới trả thù à?) Vì sao lần nào tác giả cũng dùng AB thay cho tên của mấy gã người hầu thế? (Ngoại trừ nghĩ tới việc tác giả lười biếng có trình độ ra, tôi thật sự chẳng nghĩ ra lý do nào khác)

Khụ khụ, bắt đầu học rồi, cần phải chuyên tâm nghe giảng. (Dù sao cũng là việc đến khỉ cũng có thể giả bộ được, trốn tránh vấn đề)

Không ngờ, khi tôi mới chuẩn bị tinh thần bắt đầu vượt qua bốn năm sinh viên cô độc, tan tiết đầu tiên, tất thảy mọi thứ lại biến đổi tới thần kỳ.

“Mộng Hàng Lam! Tôi vừa nhìn danh sách xong, thì ra cậu là em trai của đàn anh Ngọc hả?”

Bạn học C chạy thẳng từ phía hành lang tới, dùng âm thanh vô cùng kinh ngạc thét lên, mở màn cho những bất hạnh kéo theo sau đó.

“A… việc đó… việc đó…” Tôi phải dùng lời lẽ như thế nào để trốn tránh? Họ của gia đình chúng tôi lạ lùng như vậy, muốn nói là trùng hợp là điều không thể!

“Tốt quá đi!”

“Thật không ngờ em trai của đàn anh Ngọc lại cùng lớp với chúng ta nha!”

“Lúc ở nhà, đàn anh Ngọc là người như thế nào vậy? Có phải cũng uy thế như ở trường học không?”

“Cậu có thể chụp vài bức lúc đàn anh Ngọc ở nhà cho chúng tôi nhìn được không?”

“Có thể trộm một miếng gẩy đàn của đàn anh Ngọc cho tôi không? Tôi siêu sùng bái kỹ thuật đánh guirta của đàn anh Ngọc nha!”

“Có thể trộm quần lót của đàn anh Ngọc cho mình không? Tôi cũng siêu hâm mộ con đường đi vào thế giới đồng tính của Ngọc ca!”

Bạn cùng lớp như một đám gà mẹ bao bọc lấy gà con mà quấn quanh tôi, tiếng líu ríu không ngừng! Ánh mắt sùng bái của bọn họ như gặp được em trai của thần thánh vậy! Cơ mà, mấy người kia, các người bảo tôi lấy trộm quần lót làm quái gì chứ! Tên nào đấy, lăn ra đây cho tôi! Các người muốn mưu sát tôi à? Không nhìn xem Ngọc ca là loại ma vương hắc ám tới mức độ nào, nếu tôi trộm mấy thứ đó, liệu tôi có thể sống sót không?! Đừng nói cưỡng gian rồi giết chết! Làm không tốt còn bị phân thây thẳng thừng, tiếp theo lại cưỡng gian từng đoạn thi thể nhá! (Hơn nữa, mấy người muốn quần lót của Ngọc ca làm cái gì?! Chẳng lẽ lại muốn XXOO@#?!)

Kết quả, cuộc sống cô độc thời đại học của tôi cứ giằng co gần nửa tiếng đồng hồ, sau đó chính thức tuyên bố chính quyền tan rã. Đám bạn học kia còn nhiệt tình với tôi hơn cả cha mẹ ruột, giờ giờ phút phút đều vây quanh tôi. Xem ra đại học không giống trung học rồi, cháu của thầy chủ nhiệm cũng chả so sánh được với ma vương đại nhân! (Căn bản là không cùng một đẳng cấp). Tất cả đám bạn có thể gọi tên và không thể nhớ tên đều nhanh chóng tiếp cận tôi, đến mấy người học ban bên cạnh nhìn thấy tôi cũng làm như bạn bè thân thiết mấy năm mới gặp lại, giữa trưa còn tranh nhau mời tôi ăn cơm, tranh đến đánh nhau luôn! Chỉ thấy đám người này nhiệt huyết sôi trào nha, đao kiếm sáng lóa nha, khí thế bay lượn khắp nơi nha! Hai con mắt của tôi sắp rớt xuống đất! Chỉ có tên Phương Thái Lai cùng hai gã người hầu của hắn là dùng ánh mắt khó chịu lườm tôi.

Tôi cùng đám bạn học vui vẻ học tập và cũng phát hiện mọi việc cùng không đến nỗi bết bát như mình tưởng tượng. Rời khỏi Ngọc ca, tôi vẫn có bạn bè, vẫn có người trò chuyện, có thức ăn ngon, có thể chuyên tâm đi học, có thể nhiệt tình nấu cơm, Thấm ca, anh ba cùng anh bốn vẫn quấy rầy vô đối…

Nhưng là, rất kỳ quái.

Trái tim đau đớn vẫn không ngừng lại.

Bất cứ lúc nào, bất luận ở nơi nào, cho dù là trường học hay ở nhà, cho dù cười hay là…

Tới gặp bác sĩ thôi. Tôi nghĩ như vậy rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn chưa đi lần nào.

Bởi vì, tôi hiểu rõ việc này hơn bất luận người nào khác. Đây không phải là bệnh tật của thân thể.

Tôi đã trúng một loại độc rất lợi hại, tôi cũng biết rõ thuốc giải là gì, thế nhưng, tôi không có can đảm đi lấy, cũng chẳng có dũng khí đi gặp người chuốc độc cho mình…

Thời gian trôi qua từng ngày, tôi dần dần thích ứng với cuộc sống đại học. Môn chuyên ngành không đến nỗi khó khăn như tôi vẫn tưởng, thực ra trình độ của tôi cũng đứng được hạng trung bình, không đến nỗi chênh lệch quá xa. Phương pháp học tập hội họa Ngọc ca dạy cho tôi rất hữu dụng, mặc dù cách giảng dạy của anh ấy thì rất kinh khủng, nhưng hiệu quả lại vô cùng đáng nể.

Vậy mà tôi vẫn chưa có cơ hội nói với anh ấy một câu cảm ơn.

Bởi vì, đã hai tuần rồi tôi chưa gặp được anh ấy.

Ngoại trừ việc ngẫu nhiên nhìn thấy bóng lưng Ngọc ca ở trường học, những lúc còn lại tôi vốn không cách nào gặp anh ấy. Thời gian anh ấy ở nhà càng ngày càng ít, đi sớm về muộn, chẳng bao giờ thấy bóng dáng, mà anh ấy đang bận rộn việc gì… tôi cũng không biết. Tuy nhiên, anh ấy đang trốn tránh điều gì thì tôi lại là người rõ ràng hơn ai hết.

Giống nhau thôi.

Chúng tôi quả nhiên là anh em. Mặc dù Ngọc ca là vương giả của ma giới, là ông anh lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng chúng tôi vẫn rất giống nhau.

Ngọc ca, anh cũng chỉ là đứa trẻ nhút nhát chỉ biết trốn tránh thôi.

Quả nhiên là anh em cùng chung huyết thống.

Buổi sáng cuối tuần, tôi thức dậy sớm hơn thường ngày, sau khi cùng anh cả và mấy ông anh dùng xong bữa sáng, tôi lập tức ôm dụng cụ vẽ tranh tới cầu thang bên cạnh phòng khách. Thấm ca khó hiểu nhìn động tác của tôi: “Lam, em đang làm gì vậy?”

Tôi lấy thuốc màu, giấy vẽ và bút ra, trải vải định vẽ tranh sơn dầu: “Em làm bài tập phối màu.”

“Vậy tại sao không vào phòng vẽ mà làm?”

Câu hỏi này có tính chất nghệ thuật rất cao, thật sự có thể xếp vào trong mười câu hỏi vĩ đại nhất trong năm. Đương nhiên tôi biết mình rất ngu ngốc (Dù sao, kể từ khi bước chân vào ngôi nhà này, tôi đã bắt đầu làm quá nhiều việc ngu ngốc). Tôi… tôi tôi tôi… muốn thủ ở chỗ này chờ Ngọc ca bước ra! Nếu tiếp tục kéo dài tình trạng này, chắc tôi chẳng còn nhớ gương mặt, cánh mũi, đôi mắt của Ngọc ca ra sao nữa! (Hai tuần rồi nha! Có lầm hay không vậy? Chúng ta cùng ở trong một ngôi nhà, học chung trường đại học đấy!)

Cho dù anh có trốn tới Ma giới, em nhất định vẫn chờ anh bước ra cho bằng được!

Quyết tâm lớn thật đấy, cơ mà thật ra tôi cũng chẳng biết nói gì nếu thực sự gặp được Ngọc ca. Chỉ là, tôi muốn gặp Ngọc ca, muốn đến phát điên!

Thế nhưng, khi thực sự nhìn thấy Ngọc ca bước ra khỏi phòng, tôi lập tức trở nên ngây dại.

Ngọc ca mặc bộ đồ ngủ màu đen, mơ mơ màng màng bước xuống lầu, vừa ngáp vừa vặn cổ (Em van anh, em chờ từ sáu giờ sáng đến hơn ba giờ chiều đấy! Vậy mà đại nhân ngài lại trưng ra cái bộ dạng ngủ chưa đủ giấc thế này hả? Cho dù là ma vương của ma giới đầu thai cũng không thể làm như vậy chứ!)

Ngọc ca nhìn thấy tôi đứng dưới cầu thang, thân thể hơi run lên, song anh ấy che giấu rất tốt, tốt đến nỗi nếu như tôi không nhìn thấy anh ấy ngây ngẩn giây lát, có lẽ cũng chẳng cách nào phát hiện ra anh ấy đang kinh ngạc. Sau đó, Ngọc ca thả lỏng ánh mắt, đi qua bên cạnh tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi: “Cậu xuất hiện đúng lúc đấy, ông đây đói bụng rồi, có cái gì ăn được thì tùy tiện lấy ra đây một ít!”

Hành động quá chuyên nghiệp, ngay cả hơi thở cũng không loạn!

Thế nhưng… thế nhưng… Nếu đã như vậy, tại sao… tại sao lại không dám liếc nhìn tôi tới một lần?!!!

“Ngọc ca!”

Đầu là lần đầu tiên tôi thét lên với Ngọc ca, tức giận đến nỗi không quan tâm tới hậu quả! Ngọc ca dừng bước lại chẳng hề xoay người: “Sao vậy? Ông đây khát nước lắm, đi uống cốc nước cũng không được hả?”

Ít làm trò đi! Anh đi uống nước hả? Anh đang trốn tránh thì có! Anh không dám nhìn em, anh… Anh anh anh…

“Làm sao vậy? Có gì thì nói mau đi!”

Anh không nhịn được nữa?! Anh còn dám tỏ ra sốt ruột? Được, em nói! Em nói ngay! Em… em…

“Ngọc ca! Anh cũng chỉ đang trốn tránh mà thôi! Nhưng trốn tránh chẳng có tác dụng gì đâu! Anh còn như vậy, em sẽ… em cũng đành phải… em…”

Cơn giận vô duyên vô cớ dâng lên trong lồng ngực, lời muốn nói trôi ra tới đầu lưỡi lại chẳng cách nào thốt ra.

… Anh còn như vậy, em cũng đành phải…

Tôi cũng đành phải?

Lời tôi cờ hồ sắp thốt ra là: tôi cùng đành phải… làm cái gì?

Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng Ngọc ca trước mắt, không cách nào thốt lên lời, tim như bị bóp nghẹn, vẩn đục, không thể hình dùng ra màu sắc của mọi vật.

Ngọc ca vẫn không xoay người, mái tóc màu hạt dẻ hơi rối sau giấc ngủ, đường cong cơ thể cao lớn thật duyên dáng, làn da trắng nõn mịn màng, tất cả mọi thứ đều khác biệt so với ngày thường, hoàn mỹ vô khuyết, chẳng có lấy một chút tì vết.

Thế nhưng, tại sao anh lại không dám quay đầu lại?

Anh không quay lại, làm sao em biết biểu lộ trên gương mặt anh lúc này thế nào? Ánh mắt anh ra sao?

Em van anh, Ngọc ca.

Chúng ta đã không gặp nhau hết hai tuần rồi.

Ở dưới cùng một mái nhà, học chung một ngôi trường lại không gặp được nhau suốt hai tuần, anh biết điều này đại biểu cho cái gì không?

Đó là… em cũng đang sợ hãi.

Em không cách nào nói ra câu ấy, tuyệt đối không thể nói ra, chết cũng không thể nói.

Sẽ bị trời phạt mất…

Ngọc ca tiếp tục bước đi, dường tôi còn nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh ấy: “Ngoại trừ trốn tránh còn có thể làm gì khác…”

Đó là nụ cười nhợt nhạt không cách nào kiềm chế, đối tượng bị chế nhạo cũng chẳng phải tôi.

Mà là chính bản thân anh ấy.

Thật ra Ngọc ca trả lời như thế nào cũng không quan trọng, bởi vì đến chính bản thân mình còn thiếu dũng khí, vậy tôi lấy tư cách gì yêu cầu anh ấy.

Ngay cả bản thân tôi cũng chẳng đủ can đảm để thốt lên những lời mình vô cùng muốn nói cơ mà…

Ngọc ca lại ra ngoài, không biết anh ấy đi đâu, cũng chẳng biết khi nào trở về. Tôi cầm bút tùy tiện tô vẽ lung tung, căn bản không biết mình đang vẽ gì. Mãi cho tới khi Thấm ca bước qua cầu thang, thấp giọng nói một câu: “Lam, tranh của em rất buồn.”

Buồn?

Phải không? Thì ra là buồn bã.

Thì ra tôi cũng chỉ biết bất lực.

“Lam.” Thấm ca cầm lấy bút vẽ trong tay tôi: “Tâm trạng em thế này không vẽ được gì đâu, hay là nghỉ ngơi, giải trí chút đi. Hai tên tiểu tử thối Thiên và Địa quên lịch trình làm việc ở nhà rồi, em giúp anh đưa tới cho bọn nó đi.”

Tôi ngây ngẩn lấy lịch trình làm việc, ngây ngẩn rời khỏi nhà, ngây ngẩn ngồi trên tàu ngầm, rốt cuộc nửa tiếng sau mới có phản ứng… Thấm ca khốn kiếp! Em còn tưởng anh thật sự tốt bụng khuyên em đi dạo! Thì ra anh muốn em giúp anh vận chuyển đồ miễn phí hả!

Đáng ghét! Cho dù tôi để cho Ma vương bắt đi bảy hồn sáu phách thì cũng không được để cho người ta coi như cá thịt chứ! Mới vừa nãy, tôi thật sự không để ý xem mình đã bị Thấm ca sờ soạng đến những chỗ nào rồi.

Không được! Không được! Tỉnh táo lại đi! Bây giờ phải tới gặp anh ba, anh bốn, tôi không muốn bị Thấm ca và cặp song sinh ngốc nghếch kia ăn đến xương cốt cũng không còn trước khi chết vì bị ma vương đại nhân hành hạ tinh thần đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi