GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Ngải Thanh chưa từng nghĩ, lúc mình còn sống lại còn có thể gặp lại cha mẹ đời này!

Y là bị vú nương kéo về từ Vương gia, có lẽ là quá mức kích động, vú nương cả đường đã có chút nói năng lộn xộn, Ngải Thanh cũng có chút mờ mịt, bên tai chỉ không ngừng nhớ lại một câu, "Thanh nhi, Thanh nhi, cha mẹ con về rồi, họ đến tìm con."

(Cha mẹ mình về rồi?)

Vừa vào đại viện, Ngải Thanh liền thấy hai người xa lạ đứng trong sảnh, tim đột nhiên đập có chút nhanh, trực giác nói với y, đó nhất định là cha và mẹ trong miệng vú nương.

Như cảm ứng được gì, hai vị khách vào lúc Ngải Thanh vừa vào liền lập tức xoay đầu.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện, khắc đó thời gian như dừng lại.

Động động khóe miệng, muốn mở miệng, lại tựa hồ có chút nghẹn ngào, làm sao cũng không có dũng khí phá vỡ sự yên tĩnh tạm thời kia.

"Lão gia, phu nhân, đây chính là Thanh nhi, nhi tử ruột của hai người a," Lý thị kéo Ngải Thanh đi tới, giao tay Ngải Thanh vào trên tay phu nhân, vội nói tiếp, "Thanh nhi, mau gọi cha, mẹ a, họ chính là cha mẹ ruột của con a!"

"Con....." Cổ họng có chút nghẹn, tiếng cha mẹ kia tựa hồ nặng ngàn cân, làm sao cũng không cách nào lên tiếng.

"Thanh nhi? Con là Thanh nhi?! Thanh nhi của ta! Ta là a cha* con a...." Rời đi đã mười mấy năm, nhìn chăm chú hài tử trổ mã xinh đẹp như hoa sen trước mắt, Lê Vân Thanh cũng không thể kiềm chế được kích động trong lòng nữa, ôm chặt lấy hài tử mình, nước mắt như mưa không ngừng trượt xuống má.

*chỗ này trong raw là đa thân (cha thân) nhưng mình để a cha cho ngắn gọn  

Nguyện vọng tốt đẹp nhất giấu ở đáy lòng vào giây phút này phóng ra như pháo hoa, phóng ra màu sắc đẹp nhất, Ngải Thanh khát vọng sâu sắc với tình thân cũng nhịn không được nhớ mong trong lòng nữa, ôm lại a cha trước mắt, lớn tiếng khóc, "A cha, a cha, a cha....."

Bốn người ngồi vây quanh bàn gỗ, Ngải Thanh và Lê Vân Thanh ngồi cùng nhau, hai tay hai người chưa từng buông ra, Trần Lương và Tô Dịch Dương ngồi đối diện bên kia. Lý thị thì đến phòng bếp.

Ngải Thanh cảm thấy mình lúc này hạnh phúc nhất, tình thân và tình yêu đều xoay quanh mình.

Trần Lương thì yên lặng ngồi một bên, quan sát kỹ, mày đôi khi nhíu lại. Buổi chiều vú nương đột nhiên mang theo hai nam tử xuất hiện trong viện nhà mình, không sai, là hai nam tử trung niên, một người áo lam, ôn nhuận nho nhã, nhất là nụ cười như gió xuân kia, dung mạo có chút tương tự Thanh nhi, người còn lại thì áo đen, mặt mũi tuấn lãng, khí chất lão luyện. Hai người như vậy vì sao sẽ xuất hiện ở nhà mình? Sau khi vú nương giải thích một phen, không ngờ lại là cha mẹ ruột Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh của Thanh nhi. Nhưng, vì sao là nam?

Trần Lương bên này còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lý thị bên kia sớm đã kéo Ngải Thanh vào viện, tiếp theo chính là cảnh mở đầu người thân nhận nhau tiếp nữa chính là bốn người cùng ngồi hiện tại.

Tô Dịch Dương cũng luôn quan sát người trẻ tuổi bên cạnh mình, thân hình cao to, tướng mạo anh tuấn bất phàm, tuy là người thôn quê, lại khí chất không cục mịch, hơn nữa mặt mũi lộ vẻ nhu hòa, làm người không khỏi lòng sinh hảo cảm, người này chính là chồng của Ngải Thanh trong miệng Lý nương đi.

"A cha, Thanh nhi chưa từng nghĩ lúc còn sống lại còn có thể gặp lại người." Ngải Thanh bắt lấy đôi tay Lê Vân Thanh kích động nói.

"Thanh nhi, là a cha không tốt, a cha không nên bỏ con lại." Lê Vân Thanh cũng nắm lại tay nhỏ của Ngải Thanh, trong mắt đầy áy náy.

"Thanh nhi không trách a cha, hiện giờ có thể gặp lại người là phúc khí của Thanh nhi." Kiếp trước bị cha mẹ vứt ở cô nhi viện, kiếp này vốn mình dính ánh sáng của "Tô Ngải Thanh" nguyên bản, mới có hạnh phúc hôm nay, cho nên, Ngải Thanh là thật sự không trách a cha trước mắt.

Có điều, Ngải Thanh vẫn có chút nghi hoặc, thế là liền hỏi ra, "A cha, vì sao không nhìn thấy mẹ?"

Phụt___

Phụt___

Vừa nghe thấy câu hỏi của Ngải Thanh, Trần Lương và Tô Dịch Dương đối diện đồng thời phun trà trong miệng ra.

(Thì ra như vậy, thì ra Thanh nhi lại xem nhạc mẫu đại nhân thành cha, khó trách một chút cũng không hoài nghi thân nam trang của nhạc mẫu đại nhân.) Trần Lương cảm thấy trước trán đều nhỏ mồ hôi, Thanh nhi quá ngờ nghệch rồi.

"Ách, Thanh nhi," Lê Vân Thanh có chút lúng túng, nhưng về bí mật trên người mình, y cảm thấy vẫn là nên sớm nói rõ với Thanh nhi, dẫu sao Thanh nhi cũng đã gả cho người khác, "Thanh nhi, muốn nghe a cha kể một câu chuyện không?"

Ngải Thanh có chút không hiểu phản ứng của mọi người, lẽ nào là câu hỏi của mình không ổn gợi lại chuyện thương tâm của a cha, nhưng y vẫn mờ mịt gật đầu, "Dạ."

"Thanh nhi, con biết trên đời có một tộc, người trong tộc đều là nam tử, có lẽ là được trời xanh phù hộ, tuy là nam tử, nhưng lại cũng có thể sinh đẻ, thế nhân gọi tộc này là "Hạnh tộc". Song, có được tất có mất, được phù hộ có thể sinh đẻ, lại không thể sống lâu, nam tử trong tộc hễ sau khi thụ thai sinh con, đều sẽ vì huyết khí không đủ mà rất nhanh mất mạng, vì tránh chết sớm, ngày càng nhiều nam tử Hạnh tộc xôn xao trốn khỏi tộc, đến ngoại giới lựa chọn nữ tử thành thân sinh con. Cũng bởi vậy, Hạnh tộc dần dần tan rã, không tồn tại nữa, mà nam tử Hạnh tộc lại phân tán khắp nơi.

"A cha, người là nói trên đời này còn có nam nhân có thể sinh con?" Này không phải thật chứ, nghe rất không chân thật a.

"Ừm," Lê Vân Thanh gật đầu, sau đó cầm tay Ngải Thanh lên, nhìn mắt đối phương tiếp tục nói, "A cha chính là đời sau của nam tử Hạnh tộc phân tán khắp nơi kia."

"Ơ?" Ngải Thanh có chút nghi hoặc, không phải rất hiểu mục đích của những lời này của a cha, "Vậy___"

"Con chính là hài tử a cha mang thai 10 tháng sinh ra, mà ông ấy___" Lê Vân Thanh chỉ Tô Dịch Dương đối diện, bổ sung, "Chính là phụ thân con."

Trần Lương lúc nghe thấy câu chuyện Hạnh tộc của nhạc mẫu đại nhân, trong lòng liền đã có vài phần sáng tỏ, hiện giờ cũng chỉ là đương sự đích thân chứng thực mà thôi, cho nên không phản ứng quá lớn với lời của Lê Vân Thanh, trái lại ngụ ý trong lời của y, Trần Lương đặc biệt để ý, (nhạc mẫu là đời sau của nam tử Hạnh tộc, Thanh nhi là nhạc mẫu mang thai 10 tháng sinh ra, nam tử Hạnh tộc lại có thể thụ thai, vậy Thanh nhi há không phải cũng có thể.....) nếu thật là như vậy, vậy hành vi thời gian trước của Thanh nhi không phải là ý y.....

Trần Lương không dám nghĩ tiếp nữa, hắn sợ này chỉ là mơ, một giấc mơ cực kỳ hoang đường.

Ngải Thanh là triệt để đứng hình, ý của a cha là, y là "mẫu thân" của mình, mà nam tử đối diện mới là "phụ thân" của mình, ông trời, ông không phải đùa tôi chứ, "Vậy vú nương vì sao chưa từng nói với con?"

"Thanh nhi, Lý nương không biết sự tình. Mười mấy năm trước, nước Đại Tống chưa ban hành lệnh cho phép nam tử thông hôn, lúc đó, cha con là thần y có tiếng trên giang hồ, ta và ông ấy vì một lần gặp gỡ bất ngờ quen nhau cho đến yêu nhau, cha con là nam nhân tốt, ông ấy không muốn ủy khuất ta, một lòng muốn lấy ta làm quân, nhưng bởi áp lực của thế tục, ta và ông ấy hai người căn bản không cách nào trắng trợn ở cùng nhau, vừa vặn lúc đó a cha lại mang thai con, a cha mới nghĩ đến giả nữ tử, cha con cũng lui ẩn giang hồ, mang theo a cha đến thôn Cổ Điền, từ đấy liền định cư lại, hiện giờ pháp lệnh đã cho phép nam tử thông hôn, a cha mới đổi lại nam trang."

"Thanh nhi, đừng trách cha con nhẫn tâm vứt bỏ con, kỳ thật đều là lỗi của a cha." Nói đến đây, hốc mắt Lê Vân Thanh đã ướt, trên mặt đầy áy náy, "Nam tử Hạnh tộc mang thai sinh con, tổn hại cơ thể rất lớn, sau khi ta bất chấp ngăn cản của cha con sinh con ra, cơ thể cũng tổn hại tột cùng, nếu không phải cha con y thuật tốt, ta sợ là cả một tháng cũng không sống được. Vì triệt để chữa trị khỏi cho ta, cha con quyết định mang ta đi tìm phương thuốc kia, thế là mới để con vẫn là hài nhi lại cho Lý nương trung trực. Thanh nhi, đừng trách cha con, muốn trách thì trách a cha được rồi." Nước mắt đầy mặt, Lê Vân Thanh đã khóc không ngừng được.

"Vân nhi, không phải lỗi của ngươi, không phải lỗi của ngươi, đều là lỗi của ta, là ta hại ngươi." Tô Dịch Dương thấy ái nhân thống khổ như vậy, trong lòng cũng đau khổ không thôi, đứng lên ôm người vào trong lòng, nhẹ lau vết nước mắt của ái nhân. Rời khỏi cốt nhục thân sinh của mình và Vân nhi, mấy năm này mình lại sao mà không áy náy và buồn.

"A cha, cha, không trách hai người, Thanh nhi không trách hai người, là hai người cho Thanh nhi một sinh mệnh hoàn chỉnh, nếu không có hai người, cũng sẽ không có Thanh nhi hôm nay." Nhìn hai người dị thường đau khổ, trong lòng Ngải Thanh càng không dễ chịu, nước mắt cũng không nén được nữa, rơi xuống.

Trần Lương không biết có thể nói gì, chỉ tiến lên một bước ôm lấy Ngải Thanh, cho y ấm áp.

"Thanh nhi, mười mấy năm này, cha và a cha con cũng từng muốn về thăm con. Nhưng ai biết lúc hai ta ở trên một hòn đảo cuối cùng tìm được dược liệu cuối cùng, lại bị chủ đảo giữ lại, chỉ có cha đáp ứng ở lại chữa trị cho phu nhân chủ đảo triệt để khỏi bệnh, hắn mới chịu thả hai bọn ta, còn đáp ứng xem dược liệu kia như phí chẩn đoán tặng miễn phí, hết cách, cha và a cha con mới ở lại, nhưng ai cũng không ngờ, ở một lần lại là mười mấy năm." Tô Dịch Dương tuy không nước mắt tuôn rơi như Lê Vân Thanh, nhưng ánh mắt không giả được, đều chân thật nói rõ ông mấy năm này không dễ chịu.

"Cha....a cha...Thanh nhi....Thanh nhi thật sự, chưa từng trách hai người, thật sự___ọe...  ọe....." Có lẽ là khóc quá mức thương tâm, Ngải Thanh chỉ cảm thấy ngực bức bối, cổ họng một cơn khó chịu, nôn ra hết uế vật.

Trần Lương vội vàng rót trà đưa cho y, dùng tay áo lau khóe môi Ngải Thanh, bàn tay khác thì đỡ Ngải Thanh vỗ nhẹ lưng y.

"Thanh nhi, con....." Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương thấy Ngải Thanh nôn thành như vậy, tưởng là đã sinh bệnh, trong lòng một trận co rút.

Tô Dịch Dương dẫu sao là đại phu, nhanh hơn người khác một bước kéo tay phải của Ngải Thanh qua nghiêm túc bắt mạch, Trần Lương và Lê Vân Thanh thì khẩn trương nhìn Tô Dịch Dương.

(Đây là___hoạt mạch.) Tô Dịch Dương quả thật không dám tin, đầu mày cũng nhíu chặt, vội lần nữa đặt ngón tay trên cổ tay Ngải Thanh, mạch đập tròn trịa như viên bi, đây, thật sự là hoạt mạch!

Trần Lương và Lê Vân Thanh mắt thấy Tô Dịch Dương cứ nhíu mày, tim càng là treo lên cuống họng, thấy Tô Dịch Dương chậm chạp không có phản ứng, Lê Vân Thanh thật sự chờ không kịp, vội thúc giục, "Thế nào? Thanh nhi không sao chứ?"

Nghe thấy Lê Vân Thanh hỏi, Tô Dịch Dương lúc này mới hồi thần từ trong chấn kinh, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Ngải Thanh và Trần Lương, bình tĩnh nói, "Thanh nhi, con, có thai rồi."

"Hả?" Nhìn đầu mày Tô Dịch Dương không giãn ra, Ngải Thanh vốn tưởng mình là mắc bệnh lạ gì, nhưng vừa rồi cha nói gì, ông nói mình, mang thai rồi?

"Trần Lương, ta có phải lỗ tai có vấn đề không a, ta sao hình như nghe thấy cha nói, ta mang thai rồi?" Ngải Thanh vội vàng xoay đầu, tay phải bắt lấy cánh tay Trần Lương hỏi.

Ôm má bảo bối, Trần Lương nghiêm túc nói, "Thanh nhi, ngươi không nghe lầm, chúng ta có bảo bảo của mình rồi."

"Nhưng, nhưng ta là nam." Ngải Thanh có chút không dám xác định, y là trông mong có thể có hài tử của mình và Trần Lương như thế, nhưng chưa từng nghĩ giấc mơ này sẽ nhanh trở thành thật như thế, nhưng vấn đề là, vì sao là mình sinh?

"Thanh nhi, a cha là hậu nhân của Hạnh tộc, ngươi cũng vậy." Trần Lương ôn nhu cúi nhìn Ngải Thanh, nhẫn nại giải thích, trời biết trong lòng hắn lúc nghe thấy tin này có bao nhiêu vui vẻ, hắn và Thanh nhi cuối cùng đã có bảo bảo thuộc về mình.

"Nhưng, nhưng ta....." Ngải Thanh vẫn cảm thấy có chút không tin được, tri thức hiện đại nói với y, mình thân là nam sao có thể sinh con.

"Thanh nhi, Thanh nhi, chúng ta có bảo bảo của mình rồi, vui không?" Trần Lương không muốn để Ngải Thanh nghĩ lung tung nữa, khom người ôm lấy eo Ngải Thanh, đôi tay xoa nhẹ bụng còn chưa hiện hình của Ngải Thanh.

(Có bảo bảo của mình, ta và Trần Lương đã có bảo bảo của mình.) Cho nên, mặc kệ ai sinh, trọng điểm là bảo bảo này là của mình và Trần Lương, nghĩ đến đây, mắt Ngải Thanh tỏa ra ôn hòa, giơ tay phải lên nhẹ nhàng xoa bụng mình, (Bảo bảo, bảo bảo, trong này thật sự có bảo bảo của mình và Trần Lương.)

"Dịch Dương, tốt quá, chúng ta có cháu rồi." Cởi bỏ lo lắng, trên mặt Lê Vân Thanh vui cười, tùy ý Tô Dịch Dương khóa chặt mình vào trong lòng.

Hạnh phúc như vậy, ai lại nỡ phá hoại?

---------

Tgclmn: haizz, tôi muốn để phu phu hai người ăn tết vui vẻ, nhưng này ngụ ý bánh bao phải sinh ra muộn, này sao được a....lẽ nào phải hoãn lại, chờ sau khi tiểu bánh bao ra đời, cả nhà lại vui vẻ ăn tết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi