GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Nháy mắt đã đến 15 tháng 8.

Ngải Thanh và a cha y mới sáng đã thức dậy, ở trong nhà bếp chuẩn bị thứ cần dùng.

Hôm nay cũng là ngày đầy tháng của bảo bảo Tử Kỳ, đầy tháng ăn trứng đỏ, đây là tập tục, chúc hài tử như mặt trời ló dạng, khỏe mạnh trưởng thành.

Trứng đỏ cũng không phải vỏ trứng gà có màu đỏ tự nhiên, bình thường thấy đều là nhuộm màu. Trước khi xuyên, Ngải Thanh ở cô nhi viện cũng từng thấy trứng đỏ, nhưng lúc đó dùng đều là nước màu đỏ nhuộm thực phẩm, nhúng cả vỏ trứng gà vào trong nước màu là được, nhưng thời đại này hiển nhiên là không có loại đồ nhuộm nước màu này.

Nghe nghi vấn của Ngải Thanh, Lê Vân Thanh từ trong phòng lấy ra giấy tuyên thành đỏ mấy hôm trước mua từ trong trấn về giao cho y.

"A cha, đây là?" Giấy đỏ này là ra màu?

"Con dùng giấy đỏ bao bọc trứng, trực tiếp bỏ vào trong nước sôi luộc chính là được."

"Hóa ra đơn giản như vậy. Ha hả." Ngải Thanh nghĩ, xem ra tiến bộ của khoa học kỹ thuật cũng không hoàn toàn tiện, có những lúc chúng ta ngược lại bị mệt bởi khoa học kỹ thuật, bị trói buộc, mất đi tự nhiên nguyên thủy.

"Đứa nhỏ con a, đều đã là người làm a cha, nên học cho tốt." Lấy từng trứng gà đã rửa sạch trong tay Ngải Thanh, Lê Vân Thanh thuần thục dùng giấy đỏ bao bọc bỏ vào trong nồi.

"A cha, người làm sao học được?" Ngải Thanh luôn cảm thấy a cha của mình là một người đọc nhiều thi thư, không như người làm quen việc nhà.

"Lúc đó cùng cha con đến thôn Cổ Điền sống, lại mang thai con, thế nào đều phải học chút." Lê Vân Thanh tiếp tục động tác trong tay, đến trong lò nhìn củi lửa một cái mới lại về đứng bên cạnh Ngải Thanh, như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cầm khăn ướt lên lau, tay to trực tiếp vỗ trước trán Ngải Thanh, "Xú tiểu tử, con tưởng a cha con là người ngu ngốc như vậy, dù sao cũng là đọc sách đọc vạn quyển, chút việc này sao làm khó được ta."

"A, đau, a cha." Ngải Thanh giả vờ sờ nơi bị a cha vỗ qua, chu miệng hô đau.

"Con a, thật là một đứa nhỏ." Lê Vân Thanh đành chịu, biết rõ đối phương là đang giả đau, nhưng vẫn vươn tay ra cẩn thận xoa.

Lòng ấm áp lúc này bị một dòng hạnh phúc vây quanh, phụ ái quả thật là liều thuốc tốt trị đau đớn.

"A cha, con có thể hỏi người một câu không?" Ngải Thanh hưởng thụ xoa nhẹ của a cha mình, không tự giác nhớ đến một nghi vấn luôn ẩn náu trong lòng mình.

"Ừ."

"Người và cha là làm sao quen biết?"

"Hả?" Lê Vân Thanh có chút khựng, y không ngờ nhi tử lại sẽ hỏi mình câu này, nhớ đến những việc đã qua kia, trên mặt không nén nổi nhuộm vầng đỏ.

Đây là ảo giác của mình đi? A cha luôn hi hi ha ha, lấy chỉnh người làm vui, chọc người làm hứng thú của mình, mặt lại đỏ rồi?

"A cha, mặt người đỏ rồi?" Dùng là khẩu khí nghi vấn, không phải Ngải Thanh không tự tin và thị lực tốt của mình, mà là thật sự cảm thấy không tin được, mình đây là đánh bậy đánh bạ, mà trúng tùm lum tùm la? Nghĩ đến đây, Ngải Thanh càng có hứng thú với những việc đã qua của hai cha.

"Đừng nói bậy." Bị người vạch trần, mặt Lê Vân Thanh có chút giữ không nổi, giận lên lại đánh rớt bàn tay sờ trên trán của Ngải Thanh, có điều lực đạo lại nhẹ không ít.

"Ha hả."

Ngải Thanh cười rất vô hại, nhìn trong mắt Lê Vân Thanh chính là bộ dáng thiếu đòn, vội dùng ánh mắt tỏ ý, nếu dám cười trộm nữa, thì đừng nghĩ nghe kể chuyện.

"A cha, con sai rồi, thật sự sai rồi, người nói đi, con thề tuyệt đối không cười nữa." Ngải Thanh vội vàng dùng thế công nhu tình, lắc tay Lê Vân Thanh, chủ động nhận sai.

Trứng đỏ trong nồi còn cần chút thời gian mới có thể luộc xong, Lê Vân Thanh kéo Ngải Thanh đến trên ghế gỗ trước đống củi.

Ngải Thanh vẻ mặt cầu được biết, sau khi ngồi xuống liền nhìn chằm chằm đối phương, nhìn đến Lê Vân Thanh có chút không tự nhiên.

"Con đừng nhìn ta như vậy, dùng lỗ tai nghe là được." Nói rồi, đôi tay của Lê Vân Thanh liền cố định đầu Ngải Thanh, xoay đi.

Ngải Thanh không ngờ a cha nhà mình cũng có lúc da mặt mỏng, sợ lại chọc tức đối phương, cũng đành phải thuận theo dời hướng tầm mắt, có điều, nhìn thẳng không được, lén lút cũng được đi.

"Khụ khụ."

Nghe tiếng hắng giọng của a cha nhà mình, Ngải Thanh lập tức ngồi ngay người, mắt nhìn thẳng, chờ lời tiếp theo.

"Ừm...." Lê Vân Thanh nghẹn nửa ngày, thật sự không biết nên nói từ đâu, đành phải xoay đầu xin Ngải Thanh trợ giúp, "Không thì con hỏi đi, truyện quá dài."

"Hả?" Ngải Thanh không ngờ kết quả chờ đối phương "ừm" nửa ngày đổi lại là mình chủ động hỏi, có điều quyền chủ động lại nắm chắc trong tay mình, Ngải Thanh cũng không định nương tay.

"Vậy," Con ngươi đen lóe sáng, đặt câu hỏi cũng là nan đề a, "Liền bắt đầu từ thân thế của a cha đi." Chưa từng nghe hai cha nhắc đến phụ mẫu của mình, Ngải Thanh là nghi hoặc.

Nghe thấy nhi tử hỏi thân thế của mình, trong mắt Lê Vân Thanh lóe một tia ưu buồn, Ngải Thanh lúc này đang nhìn phía trước, không phát hiện điểm khác thường đó.

Qua một hồi, Lê Vân Thanh mới mở miệng, "A cha là một cô nhi."

Ngải Thanh không ngờ chờ được lại là đáp án như vậy, đầu lập tức xoay qua, trên mặt a cha tuy mang theo cười nhạt, nhưng nhìn trong mắt Ngải Thanh, lại làm sao cũng không che đậy được bi thương nhàn nhạt kia. Ngải Thanh đột nhiên có chút hối hận.

Lê Vân Thanh xoay đầu lộ ra nụ cười an ủi với Ngải Thanh, xoa đầu y, lại tiếp lời vừa rồi, "A cha không sao, đã nhiều năm như vậy, đều đã qua. A cha lúc có ký ức, bên cạnh chỉ có nghĩa phụ."

"Nghĩa phụ?"

"Ừm, nghiêm túc mà nói, con nên gọi ông ấy tiếng gia gia." Lê Vân Thanh nhìn Ngải Thanh nói, "Nghĩa phụ là phu tử của thư viện, cả đời không con, đối với ta rất tốt, xem như con ruột. Ông ấy rất có tài hoa, a cha chưa từng gặp người có tài trí hơn ông ấy."

Tuy chưa từng gặp nghĩa phụ của a cha, nhưng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt đối phương, khó chịu vốn trên mặt sớm đã tan thành mây khói, Ngải Thanh biết, vị nghĩa phụ này ở trong mắt a cha nhất định là hết sức quan trọng.

"A cha người cũng không bằng gia gia?" Ở trong mắt Ngải Thanh, a cha nhà mình trừ thích đùa giỡn chút, cũng xác thực có thực tài, nhìn dáng kiêu ngạo của cha thì biết.

"Ha hả, a cha nào có thể so sánh với nghĩa phụ, a cha đều là được nghĩa phụ dạy."

"Vậy gia gia đâu?"

Ánh sáng đáy mắt nháy mắt bị nghi vấn của Ngải Thanh phá vỡ, trong mắt Lê Vân Thanh đầy bi thương và hoài niệm, "Sinh lão bệnh tử do trời định, người mạnh đi nữa cuối cùng không thoát khỏi năm tháng thôi đưa."

Ngải Thanh có chút không biết làm sao, thật hận mình quá mức ngốc, sao hỏi một vấn đề như vậy, vội vàng lại đổi đề tài, "Vậy a cha sau đó đã đi đâu?"

Lê Vân Thanh biết Ngải Thanh hiếu thuận không muốn mình buồn, liền cũng thu liễm tâm trạng, sắc mặt khôi phục bình thường, "Làm xong hậu sự của nghĩa phụ, a cha liền rời khỏi thư viện."

"A cha không đi dự thi sao?" Cổ nhân đọc sách, thường đều là vì thi lấy công danh đi.

"Có lẽ là chịu ảnh hưởng của nghĩa phụ, a cha đối với công danh kia thật sự không có hứng thú. Rời khỏi thư viện chỉ vì ngắm nhìn non sông, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường."

"Vậy a cha lại là làm sao quen biết cha?"

"Cái này....." Lê Vân Thanh vốn mặt còn tưởng nhớ, lúc này trên mặt lại không nén được đỏ lên.

A cha và cha rốt cuộc là câu chuyện thế nào a, sao mỗi lần nhắc đến, a cha đều vẻ mặt xấu hổ vậy? Trong lòng Ngải Thanh đầy hiếu kỳ.

Lê Vân Thanh đấu tranh nội tâm một phen, cuối cùng nói ra tình sử của hai người:

Chuyện kể, Lê Vân Thanh sau khi làm xong hậu sự của nghĩa phụ, mang theo ngân lượng còn lại bước lên lữ đồ.

Lúc trước luôn ở thư viện tập chữ vẽ tranh, kinh nghiệm xã hội của Lê Vân Thanh là ít đến đáng thương, lúc đầu vào giang hồ, y tuyệt đối là một tay mơ.

Một ngày, đi ngang qua một trấn nhỏ nào đó phía bắc, liền thấy phía trước bu đầy người, Lê Vân Thanh từ bé đã là người thích xem náo nhiệt, vội vàng chạy tới, chen vào đám người.

Chỉ thấy một kẻ mập mặc hoa phục thân như thùng phi quỳ trên đất, đôi tay ôm đùi một người mặt đầy vệt nước mắt, trong miệng qua loa kêu gào, "Thần y, ta cầu ngươi, ngươi phát hảo tâm, cứu cha ta đi, cầu ngươi."

Lê Vân Thanh không biết rõ tỉ mỉ xác thực sự tình, chỉ nghe lời đó, liền xác định kẻ mập kia là một hiếu tử hiếm thấy, đáy lòng có chút xúc động.

"Đứng lên, ta sẽ không cứu."

Giọng lạnh nhạt, Lê Vân Thanh không nén được có chút phẫn nộ thái độ của thần y đó, liền nâng hai mắt lên nhìn chăm chú đối phương, tưởng sẽ là dung mạo chán ghét cường quyền ác thế, lại thấy người đó một thân đồ đen bao bọc thân hình cao to rắn chắc, tướng mạo tuấn lãng, chỉ là trên mặt có chút thờ ơ."

"Thần y, cầu ngươi, ngươi có cách, cứu cha ta đi." Thanh niên hoa phục ôm mạnh lấy hai cái đùi thon dài kia, nước mắt nước mũi tèm nhem, chảy trên quần của người đồ đen.

Híp mắt, người đồ đen cuối cùng dùng hết nhẫn nại, một cước đá đối phương ra, đầu cũng không quay lại rời đi.

"Thần y, đừng đi, đừng đi......" Bị đá ra đột ngột, thanh niên trọng tâm không vững ngã ra sau, chờ hồi thần, thần y đã rời đi.

Đôi tay siết chặt, Lê Vân Thanh ghét nhất loại người xem thường mạng người, trong lòng liền nhớ kỹ "thần y mặt đen" này.

Đương sự đã đi, thấy đã không còn náo nhiệt xem, quần chúng vây xem liền giải tán.

Lê Vân Thanh đi tới, đỡ kẻ mập hoa phục lên, thật sự nặng quá, suýt chút nữa gãy thắt lưng, "Công tử, đứng lên trước, dưới đất lạnh." Nói rồi, lại đưa một cái khăn.

Kẻ mập sững sờ, nước miếng chảy xuống, (mỹ nhân a!) cộng với nước mũi vốn đã tèm nhem, cảnh tượng đó nhìn thế nào cũng.......

Lê Vân Thanh tuy có chút đồng tình hiếu tử này, nhưng ánh mắt và vẻ mặt của đối phương thật sự không thích, sau khi đưa khăn liền đi mất.

"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" Lê Vân Thanh vừa đi, xung quanh đi tới một đám nô bộc, vây quanh kẻ mập hoa phục.

"Hừ, vở kịch hiếu tử này ta diễn tốt không?" Tỉ mỉ vuốt ve cái khăn, kẻ mập cười rất là dâm đãng.

"Tốt tốt, thiếu gia, lão gia nếu biết ngài vì ông ấy như vậy, khẳng định sẽ để lại gia sản cho ngài."

"Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia, chúc mừng thiếu gia....."

Một đám nô bộc khom lưng khụy gối, tận lực nịnh bợ.

"Ừ, mỹ nhân vừa nãy, các ngươi biết___"

"Biết, biết, thiếu gia ngài yên tâm, bọn ta sẽ lo liệu."

"Hừ, đều sạch sẽ chút, đừng gây ra sự cố cho ta." Nói rồi, kẻ mập hoa phục dưới sự bảo hộ của mọi người rời đi.

Lê Vân Thanh là người thẳng tính, trong đầu vẫn bị chuyện vừa rồi quấn lấy, ngồi trên bàn sát cửa sổ ở tầng hai, hung hăng chọt thịt cá trong chén, như có hận ngàn năm.

Đột nhiên.....

Đó không phải là "thần y mặt đen" kia?

Tròng mắt xoay chuyển, một kế liền hình thành trong lòng.

Tìm đến chưởng quầy xin một thau gỗ chứa nước bẩn sau khi rửa rau, Lê Vân Thanh bưng vào một phòng khác của khách điếm, nhắm đúng thời cơ, "Ào...." Nước bẩn trong thau nháy mắt đổ xuống.

"Ai da, sao bị tránh được vậy?" Lê Vân Thanh làm sao cũng không ngờ đối phương lại là người biết võ, phẫn nộ nhìn nguy cơ bị đối phương dễ dàng hóa giải.

"Ai?" Tô Dịch Dương không ngờ lại có người đánh lén mình, sau khi tránh được, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một nam tử trẻ tuổi luống cuống đóng cửa sổ.

Bay người lên, nhảy vào trong phòng, bắt lấy người nào đó cấp bách muốn chạy.

"Ngươi, buông tay!" Bị người bắt tại trận, sắc mặt Lê Vân Thanh đỏ thẫm, lại cũng thấy Tô Dịch Dương đối diện sững sờ.

"Vì sao lấy nước tạt ta?" Lắc đầu, Tô Dịch Dương lại lạnh mặt.

"Có chứng cứ không?" Lúc này sao có thể thừa nhận, Lê Vân Thanh nhìn thân hình cao to của đối phương, chỉ với thân thể của mình, làm sao cũng không phải đối thủ a.

"Đồ ngươi cầm trên tay."

"Ha hả, thật buồn cười, ta cầm thau gỗ thì là hung thủ, này cũng khó tránh hoang đường, ngươi đi phòng bên cạnh xem thử, người cầm thau gỗ không ít a." Vịt chết cứng miệng, Lê Vân Thanh là tuyệt đối không thể thỏa hiệp, hơn nữa mình còn là vì dân trừ hại a, may mà mình sớm có chuẩn bị, đã cho ít bạc xin mấy người hai phòng bên cạnh chuẩn bị trước.

"Ngươi....." Tô Dịch Dương không ngờ đối phương lại là người có chuẩn bị, có điều nhìn đối phương đắc ý đầy mặt, trong lòng lại cảm thấy thật đáng yêu.

"Ê ~~, mau buông tay, bằng không đừng trách ta không khách khí." Làm mặt quỷ, Lê Vân Thanh không khách khí đáp lại.

Tuy không chứng cứ, nhưng Tô Dịch Dương cũng không phải có thể buông tay như vậy, cơn nghẹn này thế nào cũng phải đòi lại, nhất là đối thủ còn là người trước mắt, vẻ mặt tinh quái, lại rất đáng yêu, đáy lòng liền có ý trêu chọc, dùng sức một cái liền kéo thanh niên tuấn tú vào trong lòng, khuôn mặt đến gần đối phương, đến thẳng môi mới dừng lại, "Ồ, ngươi muốn không khách khí với ta thế nào hả?"

Lê Vân Thanh chưa từng thân mật với người khác như vậy, có chút thẹn thùng, sắc đỏ trên mặt càng đậm, vội nghiêng đầu, "Lưu manh!"

"Ha hả, ta thật là lưu manh." Nói rồi, Tô Dịch Dương động tay lên xuống.

"Ngươi, mau buông ra, ta sẽ gọi người." Lê Vân Thanh bị sờ nhũn chân, nhưng trong lòng đầy chán ghét, người này thật hiếp người quá đáng, nghĩ hồi, liền muốn mở miệng kêu lớn.

Tô Dịch Dương nhanh tay nhanh mắt, vội vàng vươn tay bịt miệng nhỏ của đối phương, dời đầu đến bên má đối phương, thổ khí bên tai trắng nõn, mờ ám nói, "Mỹ nhân, có ngày gặp lại!"

Nói rồi, Tô Dịch Dương buông hai tay giam cầm đối phương ra, nhún người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Lê Vân Thanh mặt đỏ gay, bị tức không chịu nổi, một là bởi vì trêu chọc nói năng bậy bạ của đối phương, hai thì là bởi vì tiếng tim đập cuồng loạn vô luận thế nào đều không kiềm chế được của mình.

"Ha ha ha......" Nghe đến đây, Ngải Thanh cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng, y không ngờ cha lại còn biết hành động lưu manh như vậy, còn có a cha sao cũng không che đậy được lúng túng và đỏ mặt kia.

"Con___" Lê Vân Thanh đột ngột nghiêm nghị, nhưng bị thẹn thùng phá vỡ.

"Được, a cha, con bảo đảm, con không cười nữa, người tiếp tục." Ngải Thanh vội vàng lấy tay che miệng, nhưng vai rung rung  lại làm sao cũng không dừng được.

Lê Vân Thanh đành chịu, chỉ có thể nhắm mắt, dứt khoát không nhìn đỡ phiền. Sau khi hòa hoãn, lại nói tiếp.

--------

Tgclmn: ha hả, vốn muốn để ở phiên ngoại, nhưng hôm nay đột nhiên có linh cảm, liền viết trước. Đoạn tình sử của Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương cũng vô cùng hài hước a......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi