GIA LÀ BỆNH KIỀU, ĐƯỢC SỦNG ÁI

A Vãn đem số của người dán màn hình, kiêm chức giao thức ăn và diễn viên quần chúng - Chu Từ Phưởng gửi cho ông chủ.

Buổi tối, Tiết Bảo Di kêu Giang Chức ra, đến Mai Uyển ở Phù Sinh Cư, hơn nữa bảo đảm trước 8 giờ rưỡi sẽ kết thúc, tuyệt đối không làm chậm trễ anh ngủ.

Giang Chức đi thì cũng đi, nhưng lại nằm một chỗ không thèm để ý đến ai.

Tiết Bảo Di đang chơi xúc xắc, ngước đầu lên, thét to gọi Giang Chức: "Chức Ca Nhi, chơi di động làm gì, lại đây chơi đi."

Giang Chức không quan tâm, ánh sáng trong mắt như có như không, thỉnh thoảng xẹt qua di động trên bàn.

A Vãn đang đứng gác đằng sau, sao có thể không biết ông chủ đang làm cái gì: "Ông chủ, Chu tiểu thư còn chưa đồng ý à." Anh ta thì có chút kiêu ngạo, "Cô ấy đồng ý tôi thêm bạn rồi."

Giang Chức nhíu mày.

Ông chủ không vui, A Vãn liền thò qua hỏi: "Anh dùng tên gì add? Để tên thật của anh hả?" Anh đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt thông minh, đầu óc cơ trí hơn nhiều, nhất thời liền hí hửng đắc ý, "Ông chủ, anh phải dùng tên thật add cô ấy, nếu không Chu tiểu thư không biết anh là ai, sẽ tưởng rằng anh là lừa đảo."

Giang Chức nâng mí mắt lên một chút, vừa lúc, ánh đèn laser trong ghế lô dừng ở trong mắt anh, lạnh lẽo và đầy màu sắc: "Cậu mẹ nó sao nói nhiều vậy?"

A Vãn: "..."

Được rồi, anh không nói, ông chủ gần đây tần suất nói lời thô tục càng ngày càng cao rồi nha.

Giang Chức khui hộp sữa bò, rót vào ly đế dài, uống mấy ngụm liền không còn hứng thú, ném lên bàn, lấy di động trên sô pha lên, sửa tên lại gửi qua một lần nữa, đợi mười mấy phút, còn chưa đồng ý.

Mẹ nó, anh đang làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?

"Cạch."

Anh ném điện thoại lên bàn.

"Giang Chức," Minh Tái Anh ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, vẻ mặt cười rạng rỡ, nhảy chạy tới, "Màn hình di động của anh sao bể rồi?"

Anh cởi một viên nút áo: "Liên quan gì đến cô."

"..."

Hôm nay lửa giận của anh có chút lớn.

Minh Tái Anh chọn nơi xa một chút ngồi, rồi rồi, mỹ nhân dù sao cũng phải có chút tính tình. Cô ta vốn dĩ đang mừng khánh công ở ghế lô kế bên, biết Giang Chức ở bên này liền thò qua, nếu không phải Giang Duy Nhĩ bởi vì Tiếu Lân Thư mà thiếu cô ta một cái ân tình, đoán chừng đã đuổi cô ta ra ngoài, dù sao trước đó không lâu cô mới vừa bắt cóc Giang Chức.

Cô ta không dám làm loạn với anh, liền lẳng lặng.. Lẳng lặng mà nhìn mỹ nhân.

Tiết Bảo Di chơi xúc xắc xong, uống một ít rượu, đang hưng phấn bừng bừng, liền thay đổi trò chơi: "Tới tới tới, chơi nói thật hay mạo hiểm."

Kiều Nam Sở ném vỏ quýt vào người anh: "Tiết Bảo Di, quê mùa."

Tiết Bảo Di không phục: "Quê mùa thì sao, chơi vui là được." Anh liền thích loại trò chơi thô bạo cũ rích này, cởi áo khoác tây trang, đứng lên hô bằng gọi hữu, "Chức Ca Nhi, tới mau tới mau, gì mà ngượng ngùng xa cách như con gái vậy."

Giang Chức dời ánh mắt từ trên màn hình di động đi, che miệng ho nhẹ, hơi thở có chút yếu ớt, chỉ là trong mắt có ba phần tính công kích: "Chơi cũng được, bắt đầu thôi."

Khó được một lần vị bệnh mỹ nhân này có hứng thú.

Tiết Bảo Di cuốn tay áo lên: "Được."

Hôm nay, kiểu gì anh cũng phải cạy được gì đó từ miệng Giang Chức mới được..

Kết quả --

Vòng thứ nhất, chai bia trong tay Giang Chức vừa chuyển động liền chuyển tới chỗ Tiết Bảo Di.

Đậu móa! Mẹ nó chuẩn nha! Tiết Bảo Di hoài nghi anh luyện qua: "Chức Ca Nhi, cậu cố ý chơi tôi hả."

Giang Chức ngồi một mình ở sô pha đối diện, lười nhác duỗi chân, đắp cái chăn trên đùi, áo khoác mở ra, vì không khí trong ghế lô hơi bí bách, khóe mắt anh đỏ ửng.

"Giờ mới biết?" Anh khảy vỏ chai rượu "Chọn đi."

Này đáng chết, tức thật! Tiết Bảo Di có chút túng quẫn: "Mạo hiểm đi."

"Được." Giang Chức lấy cái khăn ướt lau khô tay "Đi ra ngoài khỏa thân một hồi."

Vòng thứ nhất, liền cho cái thử thách cay đôi mắt như vậy..

Tiết Bảo Di vẻ mặt suy sụp: "Tổ tông, ngài đừng mà." Dù sao anh cũng là một ông chủ công ty giải trí nha, cũng được tính là nửa nhân vật công chúng, cái mặt này còn muốn hay không?

Giang mỹ nhân đầu lưỡi liếm môi một chút, làm ra vẻ hào phóng.

"Cho phép cậu để lại cái quần cộc."

"..."

Đừng chơi trò chơi với Giang Chức, tên gian trá này rất tàn nhẫn.

Tiết Bảo Di mặt xám như tro tàn mà cởi quần áo, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà đi ra ngoài đứng một hồi, toàn bộ hành trình đều ôm đầu không dám lộ mặt, thiếu chút nữa bị phục vụ của Phù Sinh Cư coi thành bại lộ cuồng đem đuổi ra ngoài.

"Tôi muốn rút lui."

Tiết Băng Tuyết là người thông minh, không chơi trò chơi không điểm cuối như vậy.

Tiết Bảo Di vác thân mặc đồ vào, mặt đỏ lên: "Không được!" Hắn một phen đem Tiết Băng Tuyết túm tới bên người, "Lão tử cũng khỏa thân rồi, các cậu một người cũng đừng mơ chạy được!"

Tiết Băng Tuyết trộm liếc mắt một cái Giang Duy Nhĩ ở đối diện, sờ sờ lỗ tai.

Tiếp theo chai bia chuyển tới Minh Tái Anh.

Tiết Bảo Di vẻ mặt gian xảo: "Chọn đi, Minh lão tứ."

Minh Tái Anh không có can đảm khỏa thân: "Nói thật."

Không vui.

Nếu chọn đại mạo hiểm, anh để Minh lão tứ chọc tức Giang Chức, làm không được, cũng lột xuống một cái quần, trút căm phẫn trong lòng.

"Nếu Chức Ca Nhi nhà chúng tôi không cương, cô còn thích hắn không?" Tiết Bảo Di liếc mắt nhìn Giang Chức một cái, ánh mắt kia, thực không có ý tốt.

Không cương à..

Cương hay không không biết, chẳng qua, sắp vô sinh rồi, Kiều Nam Sở là người biết được tình hình, biết vấn đề này có bao nhiêu mẫn cảm, cũng chỉ Tiết Bảo Di kia đại khái không da không mặt mũi mà treo ở ngoài miệng, đá chân anh một cái nhắc nhở: "Tiết Bảo Di, cậu đừng đùa nữa."

Áo sơmi của Tiết Bảo Di chưa gài hết: "Lão tử không mặc quần áo, chơi chết các cậu." Anh không sợ chuyện này, "Minh lão tứ, mau nói."

Minh Tái Anh làm bộ làm tịch mà thẹn thùng một phen: "Không cương tôi cũng thích."

Giang Chức liếm liếm răng.

Tiếp theo Minh Tái Anh chuyển tới Giang Duy Nhĩ.

Giang Duy Nhĩ buông chén rượu, vén váy lên, dẫm chân trên bàn: "Hỏi đi."

"Cô với Tiếu Lân Thư làm chưa?"

Cô mắt cũng không chớp: "Chưa làm, lão thái thái nhà tôi tư tưởng cũ, quản nghiêm, tầng màng kia mà phá, phải lập tức gả."

Mọi người: "..."

Đây là Giang gia quy củ không tồi, vậy mà cô cũng dám dám nói.

Tiết Bảo Di liếc mắt sang chú của anh một cái, quả nhiên, đang khẽ meo meo mà cười trộm.

Tên ngốc này!

Giang Duy Nhĩ đáp xong rồi, hoạt động ngón tay một cái, miệng chai dùng sức chuyển động.

Không nhiều không ít vừa vặn ba vòng rưỡi, chuyển tới Giang Chức.

Trò chơi này, Giang Chức biết chơi, Giang Duy Nhĩ cũng biết, muốn chuyển ai là có thể chuyển người đó, không đợi Giang Chức chọn, cô hỏi trước: "Cháu ở trên hay ở dưới? Nếu chưa làm, trong mộng cũng được, trên hay dưới"

Giang Chức ánh mắt hơi nhíu, chăn trên đùi chảy xuống, anh nhặt lại đắp lên.

Tiết Bảo Di đang gâu gâu sủa loạn, vấn đề này anh tò mò rất nhiều năm, Giang Chức chỉ nói anh là gay, nhưng nhiều năm như vậy, bên người anh cũng không có bạn trai, là công hay là thụ, vẫn luôn là một ẩn số, tính tình này của Giang Chức, công khí không phải giả, nhưng thân thể này, thật sự là yếu đuối mong manh nha.

Quá kích thích!

Tiết Bảo Di chờ không kịp, thúc giục: "Mau nói mau nói!" Anh không tin Giang Chức cái loại mộng này cũng chưa từng có!

Huyết sắc trên mặt Giang Chức ít vài phần, làn da bệnh trạng lãnh bạch, chỉ riêng sắc môi vẫn đỏ, không biết là do ho, hay là bị anh cắn: "Tôi có nói là chọn nói thật?"

Không đáp nha.

Giang Duy Nhĩ thổi thổi tóc ngắn trên trán: "Cô biết đáp án, ở dưới hả." Chân dài của cô nhấc lên, đôi chân xinh đẹp bắt chéo, nhướng mày kiêu ngạo, "Chơi với cô, cháu còn non lắm." Nếu như ở trên, anh chắc chắn sẽ trả lời.

Giang Chức kéo cà vạt xuống, hầu kết và xương quai xanh đều lộ ra: "Giang Duy Nhĩ."

Ba chữ, cắn chữ không nặng, nhưng lệ khí bức người.

Quả nhiên, đây là cấm địa của Giang Chức, Tiết Bảo Di và Kiều Nam Sở nhìn nhau liếc mắt một cái, đã hiểu, mộng xuân Giang Chức chính là ở dưới.

Giang Duy Nhĩ vờ tốt tính: "Được rồi, tính cho cháu qua, đến cháu."

Giang Chức lại gỡ một nút áo sơmi, ngồi dậy, đầu ngón tay chạm chạm vào miệng chai, móng tay bảo dưỡng sạch sẽ, óng ánh màu hồng, không nhanh không chậm nhẹ nhàng một xoay.

Nửa vòng.

Miệng chai chỉ hướng Giang Duy Nhĩ.

"Cháu trả thù hả."

Giang Chức nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Đúng vậy."

Giang Duy Nhĩ vén tay áo lên: "Cô chọn đại mạo hiểm."

Má nó.

Tiết Bảo Di giơ ngón tay cái lên: "Tôi liền phục Ngũ cô cô quyết đoán, chơi với hắn!"

Giang Chức lòng bàn tay vuốt ve môi một chút, cười, ngón tay ngọc nhỏ dài vừa nhấc, chỉ vào Tiết Băng Tuyết: "Cưỡng hôn cậu ta, một phút, một giây cũng không thể thiếu."

Tiết Băng Tuyết: "..."

Anh theo bản năng mà.. Nuốt nuốt nước miếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi