GIA LÀ BỆNH KIỀU, ĐƯỢC SỦNG ÁI

Sờ được, tay cô.

Lông mi Chu Từ Phưởng run lên một chút, sững sờ, để điện thoại trong tay tuột xuống.

"Cạch."

Di động rớt xuống mép bàn trà, màn hình nháy mắt đã nứt.

Động tác và vẻ mặt của cô cứng lại, độ siêu việt của tốc độ và sự nhanh nhẹn của cô vượt hơn người thường gấp mấy chục lần, di động bị rớt này, đối với cô mà nói xem như rủi ro rất lớn.

"Chu Từ Phưởng."

Cô ngẩng đầu, còn đang chút ngơ ngác: "Hửm?"

Giang Chức cao hơn cô rất nhiều, cúi đầu nhìn cô: "Màn hình di động lại bể rồi."

Giọng nói anh kéo căng, trên trán đổ mồ hôi, chung quanh vành mắt chậm rãi hiện lên một tầng hơi mỏng sắc đào, cứ như vậy sáng quắc mà nhìn cô.

Chẳng trách người trong phim trường đều nói đôi mắt của Giang Chức hồn phách câu người.

Chu Từ Phưởng cũng đã nhận ra, năng lực phản ứng của cô ngay tại lúc này tựa như chậm đi một chút, vẻ mặt cũng càng thêm chất phác và cứng nhắc.

Cô còn nhớ rõ nói: "Hình như là màn hình bể rồi." Thậm chí quên luôn đôi tay nóng ấm của người kia còn đặt ở trên mu bàn tay cô.

Khóe miệng Giang Chức còn cong lên một chút vì đạt được mục đích: "Vậy cô làm sao đền cho tôi?"

Hiển nhiên, phản ứng ngốc lăng của cô đã lấy lòng anh.

"Là anh đụng trước!" nói được một nửa, Chu Từ Phưởng cúi đầu mới phát hiện lòng bàn tay anh còn dán trên mu bàn tay cô.

Một lạnh một nóng, cực kỳ trái ngược.

Cô như là phản xạ có điều kiện dùng sức rút tay ra, sau đó cầm cổ tay Giang Chức dùng sức bẻ, giống vô số lần từng như vậy, phòng ngự và đề phòng xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình.

Sau đó A Vãn ngoài cửa nghe thấy được một tiếng hét thảm, anh không nói hai lời đá văng cánh cửa, sau đó liền thấy ông chủ nhà mình ôm tay, dùng đôi mắt như chứa nước thủy câu hồn đoạt phách trừng Chu Từ Phưởng.

Anh như người trẻ tuổi chưa trải sự đời, buồn bực đỏ mặt: "Cô làm rớt điện thoại của tôi thì bỏ qua được, nhưng cô làm đau tay tôi, không thể cho qua."

A Vãn: "..."

Cảm giác quen thuộc kiểu thiếu nam nhà lành và nữ ác bá làm anh nhanh nhẹn rút lại cái chân vừa bước vào, sau đó nhịn không được nhìn trộm ' nữ ác bá '.

"Nữ ác bá" nhíu mày một chút, lộ ra vẻ mặt áy náy và hối hận, tựa như không biết xử lý tình cảnh như vậy lắm, rối rắm hồi lâu, vẫn là duỗi tay ra: "Nếu tôi làm anh đau, tay tôi cũng có thể cho anh nhéo một chút này."

À, A Vãn đã hiểu, là Chu tiểu thư làm ông chủ đau, A Vãn lúc này dám khẳng định, trước kia lúc ông chủ làm gay nhất định là thụ, hơn nữa đã thụ từ trong xương, thế cho nên giờ không làm gay thì bản tính vẫn khó đổi.

Mà Chu tiểu thư, thỏa là công.

Chu *công* Từ Phưởng thậm chí còn thành tâm mà nói: "Tôi không sợ đau, anh có thể nhéo mạnh một chút."

Dù sao cô cũng nhéo anh đau như vậy, phải chịu lại.

A Vãn cảm thấy Chu tiểu thư là một sắt thép thẳng nữ, sau đó sắt thép công gặp phúc hắc thụ, A Vãn nhìn diễn nhìn đến kích động, tuy rằng đầu óc anh không tốt lắm, nhưng đã từng xem rất nhiều bộ phim truyền hình lãng mạn Hàn Quốc, cũng biết đường chút chút.

Lông mày đang nhíu lại vì tay đau của Giang Chức thả lỏng ra, mắt hoa đào sương mù mênh mông mờ mịt tản ra, lập tức sáng lên: "Cô nói đó." Anh bước tới một bước, "Lần này, đừng tránh."

Cô không tránh.

Anh nắm lấy tay cô.

Hồi lâu cô cũng chưa trốn tránh, thì ra nhiệt độ cơ thể của người bình thường ấm như vậy, không giống cô, giống như một quái vật, cả người đều lạnh băng.

Thì ra tay Giang Chức lớn như vậy, có thể bao toàn bộ tay cô, lại truyền một chút độ ấm cho cô.

Cuối cùng, vẫn là cô rút tay về trước, không nói một lời mà ra khỏi phòng nghỉ.

"Ông chủ."

"Ông chủ."

Giang Chức đang ngẩn người.

A Vãn muốn nói lại thôi một hồi, vẫn là không nhịn được lòng hiếu kỳ: "Ngài," anh che miệng, khẽ meo meo hỏi, "Ngài có phải thích Chu tiểu thư rồi không?"

Khó trách gần đây hành động kỳ quái, vì tình yêu nha.

Giang Chức thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm cửa lại, ánh nước trong mắt còn chưa rút đi, phiếm loại ửng đỏ câu nhân: "Vừa mới thấy cái gì?"

A Vãn sợ hãi chít chít mà nói thật: "Thấy ngài sờ tay cô ấy."

Không phải chạm vào, là sờ!

Lần đầu Giang Chức không tức giận, mà là nhìn chằm chằm tay mình, tiếp tục ngơ ngẩn.

A, không phải là mơ, anh là điên rồi.

Sau một lúc lâu.

"Đi ra ngoài đi, đóng cửa lại."

A Vãn trộm nhìn thoáng qua ông chủ thất hồn lạc phách: "Vâng."

Giang Chức ngồi im một lát, nhặt cái di động nát bét kia lên, bấm một dãy số. Anh cũng không biết là trúng gió kiểu gì mà giữ lại số điện thoại của bác sĩ tâm lý chó má lần trước.

"Giang thiếu."

Trong điện thoại, bác sĩ Khâu nơm nớp lo sợ, như là bị kinh sợ rất lớn.

Giang Chức ngã ra sô pha, vươn chân đặt lên bàn trà, giọng điệu như lầm bầm lầu bầu lười biếng pha lẫn chút mệt mỏi: "Giờ tôi không ngừng nghĩ đến cô ấy, tôi còn muốn sờ cô ấy."

Bác sĩ Khâu chưa rõ đầu cua tai nheo: "..."

Không giả vờ của bạn bè hệ liệt nữa?

Giang Chức mở loa điện thoại rồi ném lên sô pha, gối đầu lên sô pha giang hai tay, ngửa đầu xem đèn treo trên nóc nhà: "Vừa nãy tôi sờ được tay cô ấy."

Giọng điệu không nhanh không chậm, âm thanh sởn tóc gáy.

Bác sĩ Khâu càng nghe càng kinh hồn táng đảm: "..."

Giang Chức nheo nheo mắt, mắt đào hoa kéo thành hẹp dài, giống hình trăng khuyết, chỉ là trong ánh mắt có chút mất mát, mờ mịt lại mâu thuẫn lộ ra hưng phấn nóng lòng muốn thử, giống chó săn sắp vồ mồi.

"Không đủ, tôi lại muốn sờ mặt cô ấy."

Bác sĩ Khâu nuốt một ngụm nước miếng to do sợ hãi mà tiết ra: "..."

"Không biết sờ mặt xong, tôi còn muốn sờ nơi nào?"

Bác sĩ Khâu run bần bật: "..."

Hơi thở quỷ súc ập vào trước mặt nay là chuyện như thế nào?

Miêu tả xong, Giang Chức kết thúc lời nói tùy tâm sở dục lại không có chút logic bằng giọng yếu ớt: "Ông nói xem có phải tôi có bệnh hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi