GIA LÀ BỆNH KIỀU, ĐƯỢC SỦNG ÁI

"Em bày quán ở đây, có phải thường xuyên có người đến gần em không?"

Chu Từ Phưởng lấy di động của anh đặt trên bàn nhỏ qua: "Anh muốn dán loại màn hình nào?"

"Đắt nhất." Loại đắt hẳn là cô có thể kiếm nhiều một chút.

Chu Từ Phưởng tìm một miếng màn hình từ cái bao đằng sau, mở bọc ra: "Không có người đến gần." Cô chuyên tâm bận bịu làm chuyện của mình, "Rất nhiều người đều sợ tôi."

Cô cúi đầu, ánh mắt anh càng càn rỡ hơn, nhìn cô chăm chú: "Vì sao sợ em?"

Giọng điệu cô nhẹ nhàng bâng quơ: "Nói tôi giống quỷ."

Hôm nay cô lại mặc một thân màu đen, mang mũ ngư dân, bọc kín mít từ đầu đến chân, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt nhỏ trắng đến phát sáng, trên mặt luôn là không biểu cảm, liếm môi, có vẻ quạnh quẽ lại cổ quái.

Giang Chức quét mắt liếc nhìn cô một cái, cũng không biết là bất mãn với ai, tóm lại rất bất mãn, ánh mắt liễm diễm tàn bạo vài phần: "Ai nói em giống quỷ?"

Nào có quỷ xinh đẹp như vậy.

Chu Từ Phưởng ngẩng đầu, chiếu đèn bàn nhỏ vào trên mặt mình: "Tôi không giống quỷ sao?"

Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay dưới mũ ngư dân màu đen bị đèn pin chiếu đến trắng xanh.

Ừm, anh thấy rõ, chỗ đuôi lông mày cô có một nốt ruồi rất mờ, giấu trong mái tóc hỗn loạn tùy ý, nho nhỏ, rất đẹp, lông mi cô rất dài, dày rậm, cong cong như cây quạt mềm mại, cũng rất đẹp.

Anh nhìn lâu rồi, Chu Từ Phưởng không được tự nhiên, lại cúi đầu.

Trời đã tối hoàn toàn, ánh sáng mỏng manh của đèn bàn nhỏ, vì vấn đề góc độ, dừng ở trên mặt cô sáng sáng tối tối, Giang Chức ngồi xổm, thoáng ngửa đầu nhìn cô dưới ánh đèn: "Không phải sức lực em lớn lắm sao, ai nói gì em, đánh là được."

Chu Từ Phưởng rũ mắt nghiêm túc dán màn hình: "Đánh hỏng rồi, còn phải thường tiền."

"Em rất yêu tiền?"

"Ừm." Cô dùng khăn vải sạch sẽ xoa xoa màn hình di động, "Dán xong rồi, 60 đồng."

Đắt nhất mà mới có 60 đồng.

Giang Chức móc ra tờ một trăm từ trong bóp tiền, đặt vào tay cô, muốn chạm vào tay cô một chút, vẫn là nhịn xuống: "Không cần thối lại."

Chu Từ Phưởng thu tiền xong, nghiêm trang nói cảm ơn với anh, sau đó lấy cái túi lại đây, lục lục ở trong.

Giang Chức bất mãn, kéo mũ ngư dân của cô một chút, kéo cho lệch mới buông tay: "Anh nói rồi, không cần thối lại."

Cô sửa lại mũ bị lệch, vẻ mặt có chút ngốc, ngây ra một lát, lấy một hộp sữa bò trong túi xách ra, cùng di động vừa dán màn hình xong đẩy đến trước mặt Giang Chức: "Tặng cho anh."

Dễ thương quá.

Muốn sờ mặt cô.

Giang Chức lại duỗi tay ra, còn chưa đụng tới cô, cô liền trốn ra sau, lông mi liên tục chớp chớp.

Anh không thu tay lại: "Mũ lệch rồi, đừng nhúc nhích."

Cô liền đứng yên.

Thật ngoan.

Càng muốn sờ mặt cô.

Đầu ngón tay anh hơi hơi run lên một chút, vừa cọ qua mặt cô, dỡ mũ ngư dân bị lệch của cô lên, mu bàn tay đụng tới tóc cô, anh cảm thấy ngứa, mất tự nhiên mà lùi về, quay đầu đi, lỗ tai đỏ: "Anh, anh đi đây."

Chu Từ Phưởng ngẩng mặt dưới mũ lên: "Tạm biệt."

Cô vẫn là vẻ mặt không đổi sắc kia.

Giang Chức mặt nóng lên, ngực cũng có chút buồn bực, dùng sức cầm hộp sữa bò, xoay người chạy lấy người.

"Giang Chức."

Anh lập tức quay đầu lại.

Mặt cô được ánh sáng đèn bàn bao trùm, hình dáng trở nên nhu hòa: "Tối nay anh đừng ra ngoài."

Một giây trước còn nhíu mày lại được vuốt lông, anh không nhẹ không nặng mà ' ừm ' một tiếng, mặt mày xuân sắc giấu không được mà chạy ra ngoài.

Một người khách khác tới đây dán màn hình, Chu Từ Phưởng lại nói một tiếng tạm biệt, liền không có quan tâm Giang Chức nữa.

Giang Chức bị gạt sang một bên: "..."

Quay đầu đi rồi!

Anh lần đầu tiên nếm phải tư vị này, trái tim như đặt trên tàu lượn siêu tốc, khi thì lên khi thì xuống, một khắc cũng không được ngừng nghỉ.

Chu Từ Phưởng dán xong một cái màn hình, Giang Chức đã đi xa, cô nhíu mày ngồi một lát, lấy di động ra, gửi một bưu kiện cho Sương Hàng.

Sương Hàng ngày thường đa số đều là dùng hòm thư.

Chỉ chốc lát sau, dãy số xa lạ liền gọi tới, Chu Từ Phưởng bắt máy, bên trong là âm thanh máy móc hợp thành: "A Phưởng, cô muốn làm gì?"

Cô nhìn giao lộ phía trước, đã nhìn không thấy xe của Giang Chức: "Tôi không yên tâm."

"Lo lắng Giang Chức?"

"Ừm, lỡ như người ủy thác kia chuẩn bị đường khác, tôi không bắt anh ấy, cũng sẽ có người khác bắt anh ấy."

Sương Hàng luôn luôn bênh vực cô: "Muốn tôi giúp cô thế nào?"

Chu Từ Phưởng tắt đèn bàn, dọn quán: "Gần nơi ở của Giang Chức có rất nhiều camera giám sát, tôi vào không được."

"Cho tôi hai mươi phút."

Từ cầu Bát Nhất Đại đến biệt thự Thanh Sơn của Giang Chức phải mất hơn bốn mươi phút lái xe, lúc Giang Chức về đến nhà đã gần 8 giờ, anh mở cửa, vừa định mở đèn, một bàn tay đã túm anh vào.

Rầm --

Cửa bị đóng sầm.

Gần như đồng thời, anh bị ấn trên tường, bên tai là giọng nói hết sức đè nén của người phụ nữ: "Đừng nhúc nhích."

Anh đứng yên, mí mắt cũng không động đậy một chút, thần sắc tự nhiên, ngữ khí vẫn là lười nhác kéo dài, không thấy chút hoảng loạn nào: "Lại là cô à."

Lại là cô ta, người chạy việc.

Cô chưa lên tiếng, một bàn tay ghìm eo anh, một bàn tay chống vai anh, trong phòng không bật đèn, hình dáng ánh trăng mờ ảo chiếu ngoài cửa sổ.

Anh chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cô mơ hồ qua gương.

"Lần này lại là ai bảo cô tới bắt tôi?"

Cô cố hết sức đè thấp âm thanh: "Tôi không bắt anh, anh đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng, hừng đông tôi đi ngay."

Cách nhau quá gần, anh lại ngửi thấy được mùi sữa trên người cô.

Cùm cụp.

Cửa đột nhiên vang lên một tiếng, ngay sau đó, là tiếng của A Vãn: "Ông chủ, ngài để quên kịch bản trên xe --"

Ánh đèn lọt vào qua khe cửa, vừa lúc chiếu vào mắt Chu Từ Phưởng qua tấm gương.

Tiếng A Vãn đột nhiên im bặt, chỉ sửng sốt vài giây, một chân anh đá văng cửa: "Lại là cô tên dâm tặc này!"

"..."

Khóe miệng sau khẩu trang giật giật.

Chu Từ Phưởng trịnh trọng mà sửa đúng: "Tôi không phải dâm tặc."

A Vãn lui về phía sau một bước, bày ra thế phòng ngự, hô to: "Dâm tặc, mau thả ông chủ tôi ra!"

Cô mới không phải dâm tặc!

Cô có chút tức giận, lạnh nhạt mà nhắc nhở: "Đằng sau anh."

A Vãn không nghe không nghe không nghe, hung thần ác sát mà trừng mắt ' dâm tặc ', hùng hổ quát: "Ít nói nhảm, mau thả ông chủ tôi ra!"

Chu Từ Phưởng mang khẩu trang mũ mắt kính từ từ mà nói mặt sau hai chữ: "Có người."

Đèn đột nhiên được bật sáng.

A Vãn quay đầu lại, một gậy giáng tới, anh chợt lóe, cây gậy sượt qua đầu đánh vào vai anh, lúc này bảy tám gã đàn ông cao to vọt vào, trong tay đều cầm gậy gộc, bu vào đánh nhau với A Vãn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi