GIA LÀ BỆNH KIỀU, ĐƯỢC SỦNG ÁI

"Lại đây rót rượu cho tôi."

Chàng trai chậm rì rì bước lên, ánh mắt hàm chứa nước lặng lẽ liếc mắt nhìn Giang Chức một cái, chần chờ mấy phen mới ngồi qua, không cách quá gần, câu nệ mà rót một ly rượu đưa sang.

Mùi nước hoa nam nhàn nhạt, không nồng lắm.

Chỉ là, Giang Chức vẫn cảm thấy gay mũi, chịu đựng cơn buồn nôn nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch, rồi lại ngẩng đầu nhìn người còn lại: "Không biết hầu hạ người?"

Chàng trai mặt lạnh anh tuấn kia lại toàn thân khí khái, cử chỉ không vội không chậm, tiến lên ngồi xuống, tay tùy ý khoát lên đùi Giang Chức.

"Như vậy được không?" Chàng trai nhìn Giang Chức, tay cậu ta men theo chân anh hướng lên trên, mày kiếm mắt sáng trông rất đoan chính, "Như vậy thì sao, Giang thiếu gia?"

Điệu bộ câu dẫn người như này lại không có chút ẻo lả nào, hiển nhiên là đã được huấn luyện.

Giang Chức không nói. Tay chàng trai liền tiếp tục hướng lên trên, theo phần bên trong đùi --

"Đủ rồi."

Giang Chức đứng lên: "Đi ra ngoài." Anh ấn bụng, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mạch máu ở cổ như ẩn như hiện, không thể nhịn được nữa, "Ra ngoài hết đi!"

"Không hài lòng?"

Nhìn Giang Chức mặt trắng mắt đỏ, Kiều Nam Sở cảm thấy thú vị vô cùng, hứng thú gợi lên: "Vậy muốn tôi đổi một nhóm khác tới không?"

Giang Chức lạnh mặt, rót một ly rượu thêm đá, đứng dậy ra khỏi ghế lô.

A Vãn nhanh chóng đuổi theo.

Tiết Bảo Di đuổi tới cửa liền thấy Giang Chức ấn bụng ho, một đường chạy trối chết, anh thật sự là không hiểu được: "Chức Ca Nhi chuyện này là sao?"

Tiết Băng Tuyết vẫn luôn không hé răng lại lên tiếng: "Giang Chức nghi ngờ cậu ấy bị bẻ thẳng."

Tiết Bảo Di ' à ' một tiếng, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Mười phút sau Giang Chức mới trở về, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua cả người đều uể oải vô lực.

Tiết Bảo Di ngồi sang: "Đi đâu?"

Giang Chức không lên tiếng, A Vãn trả lời thay: "Ông chủ đi ói."

Tiết Bảo Di: "..."

Này là giả gay hả?

Giang Chức chống thân mình dựa lên sô pha, hữu khí vô lực mà cụp mí mắt xuống: "Giúp tôi gọi mấy người phụ nữ vào đây."

Còn gọi?

A Vãn lo lắng thân thể mềm mại của ông chủ sẽ chịu không nổi.

Tiết Bảo Di đặc biệt chủ động đi thu xếp, nhiệt tình y hệt tú bà: "Giám đốc Vưu, chọn mấy người phụ nữ lại đây, mỗi loại hình vài người."

Tiết Băng Tuyết mắng anh ta không biết xấu hổ!

Kiều Nam Sở ném đệm lên người Giang Chức: "Còn khó chịu?"

Giang Chức ho đến hốc mắt ướt sũng: "Ừm."

Yết hầu anh ngứa, kiềm nén không được ho khan, duỗi tay tìm kiếm ly rượu.

Kiều Nam Sở bưng đi mất: "Vớ vẩn." Lại thay một cái ly sạch, rót sữa bò cho anh, "Đừng uống rượu."

Lúc này, các cô gái đã được đưa vào, Tiết Bảo Di bảo họ đứng ngay ngắn ngẩng đầu, chưa được bao lâu, mùi phụ nữ đã tràn ngập ghế lô.

Giang Chức che bụng lại, sữa bò mới vừa uống xong lại sông cuộn biển gầm trong dạ dày, anh lười nhúc nhích, ánh mắt đảo qua.

Tám cô gái trẻ tuổi bên trong, hoàn phì yến gầy đều có, không thiếu mặt mày tinh xảo, cũng không thiếu khí chất xuất trần, có e lệ ngượng ngùng, đương nhiên cũng có to gan chủ động.

Nếu leo lên được tiểu công tử Giang gia đế đô, tất nhiên là có thể hưởng thụ phú quý bất tận.

Cô nàng váy đỏ nhớ kỹ điều này, từng bước tiến lên, thân mình mềm mại không xương dựa qua: "Giang thiếu gia."

Mùi hoa hồng trộn lẫn mùi son phấn nháy mắt ập vào mặt..

Sắc mặt Giang Chức thoáng chốc thay đổi, dùng tay áo bao một ngón tay lại chọc vai người phụ nữ kia, dùng sức đẩy ra, mắt đào hoa tràn đầy ghét bỏ, bỗng nhiên hiện ra lệ khí bức người.

"A Vãn."

A Vãn nhanh chóng đi qua.

Người phụ nữ bị đẩy đến một đầu sô pha, đầu khác Giang Chức ngồi ra sát mép, gương mặt âm u cởi áo khoác.

"Mang đi." Anh cắn răng phun từng chữ "Toàn! Bộ! Mang! Đi!"

Không phải sắp ngất xỉu đấy chứ?

A Vãn không dám trì hoãn, xách người phụ nữ kia đi, tiếng ho khan thật sự dọa người, anh lo là ông chủ sắp ho văng cả phổi ra mất, thế nên cứ quay đầu lại xem xét mấy phen.

Giang Chức đỡ sô pha ho kịch liệt, trong mắt tràn đầy tơ máu, mồ hôi chảy ra đầy trán.

À đúng rồi, ông chủ không ngửi được mùi hoa hồng, nghĩ vậy A Vãn càng thêm cảm thấy người phụ nữ váy đỏ này chính là đồ lẳng lơ yêu diễm, thế là cực kỳ thô lỗ mà xách người ra ngoài, mới vừa định đóng cửa lại thì đột nhiên hoảng sợ nhanh chóng khụ một tiếng thanh giọng: "Ông chủ, Chu tiểu thư tới --"

Không còn kịp rồi, cái loa lớn Tiết Bảo Di kia còn đang thét to: "Chức Ca Nhi, cậu đừng nhụt chí mà, không vừa ý mấy người này, Nhị gia ta lại mang mấy đầu bảng tới cho cậu."

------ Chuyện ngoài lề ------

Giang Chức: A Phưởng, anh thề anh không chơi gái.

Chu Từ Phưởng: .

Giang Chức: Em nghe anh giải thích.

Chu Từ Phưởng: .

Giang Chức: Vợ ơi ~

Chu Từ Phưởng: .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi