GIẢ MẠO EM GÁI

7

"Yêu, tôi yêu anh ghê gớm."

Tôi nói dối không chớp mắt.

Dừng lại hai giây, tôi lại nói thêm:

“Tôi nói dối anh đấy.”

Hy vọng của Hứa Hạc Nhất vừa nảy mầm đã tan tành.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ấy, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Hứa Hạc Nhất, tại sao anh luôn bị tôi lừa vậy chứ?"

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tin hết thảy những gì em nói, Tuyết Sinh à, chỉ cần em tha thứ cho anh thôi."

Một sự tha thứ khác nữa sao.

Tôi dập tàn thuốc tiến lại gần anh ấy.

“Khi được cảnh sát giải cứu, tôi chỉ nặng hơn ba mươi kí, người gầy trông như hai nhãn cầu gắn với khung xương.”

Tôi thì thầm vào tai Hứa Hạc Nhất:

"Lúc đó đang là mùa đông, trên núi gần như bị tuyết dày bao phủ, tôi mặc bộ quần áo mỏng mùa hè, vết thương lộ ra ngoài. Hứa Hạc Nhất, anh có biết ngày đó tôi xấu xí như thế nào không?”

Tôi nhìn lên tấm áp phích cao bằng ba người ở trước mặt.

Tôi ở trên tấm áp phích với mái tóc đen và đôi môi đỏ, nhìn rất quyến rũ. Là một vẻ đẹp rất tự nhiên.

"Anh không thể tưởng tượng cũng không thể cảm thông, cái gì cũng không hiểu, vậy mà còn mong tôi tha thứ, chẳng phải rất buồn cười sao?"

Hứa Hạc Nhất tái mặt.

Tôi cũng nói với anh ấy rằng mình đã có bạn trai và ở lại đây vì người con trai đó.

Hứa Hạc Nhất không tin điều tôi nói.

Nhưng chỉ cần anh ấy dò hỏi một chút, liền biết tôi không nói dối, còn đổi bạn trai rất nhanh.

Có lẽ trong cốt truyện gốc, tôi đã yêu Hứa Hạc Nhất.

Bây giờ tôi tỉnh táo hơn và biết yêu bản thân mình hơn bất kể thứ gì khác.

Chỉ có điều…anh ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Vài ngày sau, anh lại xuất hiện.

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, Hứa Hạc Nhất đã tìm thấy tôi.

"Tôi đã hỏi qua rồi, người bạn trai đó của em chỉ là vì bề ngoài thôi, rất ít người trong số họ đáng tin cậy."

"Vậy thì đã sao?"

"Chia tay người đó đi, tôi đem tất cả tài sản của nhà họ Hứa cho em."

Tôi cười:

“Nhưng tôi không quan tâm.”

"Vậy em muốn cái gì?"

Tôi liếc nhìn quanh góc.

Có một người đàn ông ngồi đó.

Lúc này tôi mới để ý, mặc dù quay lưng về phía tôi nhưng người đàn ông này có bờ vai rộng và vòng eo hẹp. Cánh tay vạm vỡ và gầy guộc, chiếc áo sơ mi không thể che đi dáng người đẹp của người đó.

Tôi chỉ tay và nói:

“Bây giờ tôi chỉ thích cái đó, cái của anh thì tôi không thích nữa rồi.”

Hứa Hạc Nhất lộ vẻ mặt u ám, dưới ánh mắt của anh ấy, tôi cứ thế đi thẳng tới chỗ người đàn ông kia.

Tôi dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào lưng người đàn ông.

"Chào anh đẹp trai, anh có muốn đến thăm mèo con của tôi không?"

Người đàn ông quay lại nhìn.

Tôi không thể cười được nữa.

Tôi sẽ không bao giờ quên cái khuôn mặt ấy cho đến lúc c.h.ế.t.

Từ Tiêu Du.

Năm mười bốn tuổi, người cảnh sát đầu tiên phá cửa hầm kéo tôi ra khỏi bóng tối chính là anh ta.

8

Tôi gần như bỏ chạy.

Ban đầu, tôi muốn hành hạ Hứa Hạc Nhất và để anh ấy nhìn tôi bắt chuyện với một người đàn ông khác.

Nhưng cuối cùng, không có gì quan trọng nữa.

Tôi hy vọng Từ Tiêu Du không nhận ra mình.

Đêm hôm đó, tôi lại bắt đầu nằm mơ.

Vào năm tuyết rơi dày đặc trên núi, cuối cùng tôi đã lấy trộm một chai thuốc trừ sâu.

Chỉ cần uống nó và mọi thứ sẽ kết thúc.

Ngay sau khi tôi vặn nắp chai thì cửa hầm đột nhiên bật mở.

Ánh sáng từ trên bầu trời chiếu xuống căn hầm.

Từ Tiêu Du vươn tay về phía tôi, nói với giọng dịu dàng:

"Đừng sợ, tôi tới để cứu em."

Anh ta cởi áo ngoài cho tôi mặc, cơ thể kỳ lạ bao bọc lấy tôi.

Anh ta hỏi:

"Cô bé, em tên gì vậy?"

Tôi mở miệng, giọng khàn khàn:

"Đường Tuyết Sinh."

"Tuyết Sinh, thật là một cái tên hay. Hôm nay tuyết rơi dày đặc, em sẽ được tái sinh."

Sau khi nghe câu này, dây thần kinh vốn đờ đẫn đã lâu của tôi cuối cùng cũng nhảy dựng lên.

Tôi không cầm được nước mắt và làm ướt cả cổ áo khoác của anh ta.

Sau đó, để tôi giảm bớt căng thẳng, Từ Tiêu Du đã nói với tôi rất nhiều điều.

"Tôi đã thông báo với bố mẹ em rằng, em có thể về nhà với họ sau khi kiểm tra quan hệ bố con xong."

"Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào một vụ án bắt cóc. Em là người đầu tiên tôi cứu đấy, em phải sống thật khỏe mạnh."

"Tôi tin rằng sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp đang chờ đợi em phía trước."

Nhìn lại Từ Tiêu Du lúc đó mới ngoài hai mươi tuổi, anh ta mới gia nhập lực lượng cảnh sát, luôn tràn đầy tinh thần phấn khởi.

Còn tôi lúc đó rơi vào thời điểm xấu xí nhất của mình.

Từ Tiêu Du là ân nhân của tôi, nhưng thật kỳ lạ là bản thân lại không muốn gặp anh ta chút nào.

Đến việc gặp mặt cũng không dám.

Bởi vì sau trận thảm họa tuyết đó, tôi đã không được tái sinh.

Thay vào đó, nó rơi vào một kiểu c.h.ế.t từ từ khác.

Có hàng ngàn người trên thế giới nhưng họ không muốn anh ta biết.

Vào buổi sáng, tôi thức dậy với tin tức về các vụ đánh bom hàng loạt.

"Sinh Sinh, em gái cô bị sao vậy? Cô ấy đang bôi xấu cô trước mặt giới truyền thông! Điện thoại di động của tôi sắp bị phóng viên làm cho nổ rồi!"

Người đại diện đã gửi một liên kết với một tiêu đề bắt mắt qua cho tôi.

[Người mẫu mới nổi tiếng Tuyết Sinh bị nghi ngờ đã xen vào mối quan hệ tình cảm của em gái cô ấy.]

9

Đường Hạ Văn biểu diễn khắp nơi dù sao cũng có thể coi như một nửa người của công chúng.

Thông tin cô ấy đưa ra rất đáng tin cậy.

Tin tức đã được đăng lại hơn một ngàn lần, cộng đồng mạng thật sống động.

Người đại diện rất lo lắng hỏi tôi:

"Sao em gái của cô lại làm thế này!"

"Nhưng cô ấy đang nói sự thật mà."

Tuy nhiên có rất nhiều phần tô điểm và thành phần phóng đại câu chuyện này.

Người đại diện: "...Ngay cả khi đó là sự thật thì cô cũng không thể để bọn họ mắng như thế!"

Tôi nhàn nhạt nói:

"Còn hoảng cái gì chứ? Độ hot trên mạng cao như vậy, bình thường muốn còn không có. Nổi tiếng nhờ tai tiếng cũng chẳng sao."

Người đại diện: "Cô có gan lớn thật."

Không chỉ có gan lớn mà tôi còn thích cọ xát nữa.

Tranh thủ lúc cộng đồng mạng chửi rủa, tôi liền đăng mấy tấm ảnh tự sướng.

Thay vào đó, số lượng người hâm mộ tăng lên nhanh chóng.

Có người nói ở trên mạng:

[Hai chị em tuy bề ngoài giống nhau nhưng Đường Hạ Văn là bông hoa trắng nhỏ. Còn Tuyết Sinh thì rất quyến rũ và có một vẻ đẹp thật ly kỳ.]

Làm tốt lắm! Tôi đã cho bình luận đó một lượt thích.

Ngay lập tức, việc tôi vuốt và thích nó cũng trở thành xu hướng tìm kiếm.

Vì lý do này, tôi đã đặc biệt đăng một bài viết nhỏ để làm rõ: Đó là cố ý chứ không phải trượt tay.

Kết quả là nhiều người mắng chửi tôi hơn.

Nhưng cũng có nhiều người hâm mộ hơn.

Trong khi tôi vẫn đang tận hưởng sự nổi tiếng từ làn sóng này, Hứa Hạc Nhất đã xuất hiện.

Anh ấy cố tình bắt đầu một buổi phát sóng trực tiếp.

"Mọi chuyện không liên quan gì đến Tuyết Sinh! Từ đầu đến cuối là do tôi chủ động theo đuổi Tuyết Sinh và bản thân cũng thích cô ấy."

Chỉ trong một câu mà tôi đã hoàn toàn trong sạch.

Anh ấy cũng tát thẳng vào mặt Đường Hạ Văn một cái. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi