GIẢ NGOAN 2

“Tại sao cậu lại nói tôi ngốc chứ?” Lục An An trừng mắt mèo.

Cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cô nhăn lại, ánh mắt vô tội, đôi môi ửng hồng, ánh mắt trừng Thẩm Kha Từ mang đầy ý cười.

Ánh mắt Thẩm Kha Từ dừng lại trên môi cô, dừng lại vài giây liền nghiêng đầu: “Cậu không đói sao? “

Không đầu không đuôi, đề tài chuyển quá nhanh, Lục An An có chút không kịp phản ứng: “Hả? “

Thẩm Kha Từ: “Không phải lúc nãy cậu ăn rất ít sao?”

“A... Lúc nãy hình như chỉ ăn có một chút. ” Giọng Lục An An lập tức diệu đi, “Vậy chúng ta đi đến canteen đi? “

Cô tiếp tục ủ rũ: “Nhưng ở canteen toàn là bánh mì và bánh quy, không thích ăn chút nào.”

Thẩm Kha Từ lấy điện thoại di động từ trong túi đồng phục học sinh ra: “Gọi đồ ăn đi. “

“?! Nhưng mà Nhất Trung không cho mang đồ ăn ở ngoài vào. ” Lục An An nhìn anh mở app KFC ra, lập tức thay đổi suy nghĩ, “Chúng ta ăn cái gì vậy? “

“Tùy cậu. ” Thẩm Kha Từ đem màn hình điện thoại di động đưa cho cô.

“Cậu mời tôi sao? ” Lục An An hỏi.

Trầm Kha Từ: “Ừm. “

“Vậy tôi không khách khí nữa nha! ” Lục An An tiến lại gần hơn.

Trên người cô mang mùi thơm rất dễ chịu bay quanh chóp mũi Thẩm Kha Từ, anh thế nhưng lại có chút thất thần.

Lúc Nguyên An Dật từ ký túc xá đi ra liền nhìn thấy một màn này.

Lục An An và Thẩm Kha Từ đứng cách nhau rất gần, hai người không biết đang xem cái gì trong điện thoại.

Advertisement

Anh siết chặt chai nước khoáng trong tay, im lặng rời đi.

“Tôi gọi xong rồi.” Lục An An cười nói.

Thẩm Kha Từ đặt thêm một phần từ những món cô chọn, sau đó nhanh chống nhấn đặt hàng.

“Vì vậy, câu hỏi đặt ra là chúng ta sẽ lấy nó ở đâu? Cậu sẽ không bị bảo vệ bắt được chứ? ” Lục An An rối rắm nói.

Thẩm Kha Từ bình tĩnh cất điện thoại lại: “Đi theo tôi. “

......

Hai người đi tới cổng sau của Nhất Trung, bên kia có một bức tường bỏ hoang, bởi vì đã được xây dựng đã lâu, vôi bên ngoài tường tróc ra, gạch đá đều lộ ra ngoài.

“Ăn ở đây? ” Lục An An hỏi.

Trầm Kha Từ: “Ừm. “

“Chúng ta có thể đến lớp kịp không? “

Thẩm Kha Từ: “Không. “

Lục An An lại rối rắm trong chốc lát, nghiêm túc gật đầu: “Vậy thì không! “

Dù sao cô cũng nghe không hiểu.

Đồ ăn chỉ chốc lát đã được đưa tới, hai người ngồi bên bức tường ăn bữa KFC xa hoa.

Lục An An ăn đặc biệt vui vẻ, nhìn thấy Thẩm Kha Từ ở một bên chậm rãi ăn, cảm thấy đặc biệt vui mắt, khẩu vị lại tốt hơn một chút, ngay cả ngô kèm theo Thẩm Kha Từ cũng gặm hết.

“Thẩm Kha Từ, Lục An An. ” Một giọng nữ không hợp thời điểm vang lên.

Lục An An ngẩng đầu, thấy Hà Dư Tâm đứng cách đó không xa.

Hà Dư Tâm thấy hai người bọn họ đang ngồi cùng nhau ăn sáng, sắc mặt thay đổi, sau đó một nụ cười vô hại: “Sao các cậu không đi học, tôi tìm các cậu rất lâu a. “

Lục An An: “Thầy tìm hai chúng tôi à? “

“Không có, là tôi thấy các cậu không tới nên có chút lo lắng.” Hà Dư Tâm nói.

Thẩm Kha Từ bỏ rác thải của Lục An An vào túi nilon, nói với cô: “Đi thôi. “

“À.” Lục An An gật đầu, theo Thẩm Kha Từ mà rời đi.

” An An chờ một chút.” Hà Dư Tâm xoay người, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu. “

Lục An An dừng bước: “Chuyện gì vậy? “

Hà Dư Tâm đến gần cô, nói bên tai cô: “Tôi thích Thẩm Kha Từ, tôi muốn đuổi theo cậu ấy, cậu có thể cách xa cậu ấy một chút được không? “

Trong tầm mắt Thẩm Kha Từ, anh thấy Lục An An đột nhiên nắm chặt góc áo, thần thái ánh mắt biến mất hơn phân nửa, kinh hoảng như con nai con không biết phải làm sao.

“Hà Dư Tâm, cậu đã nói cái gì rồi?” Thẩm Kha Từ nhíu mày, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm cô.

Hà Dư Tâm xoay người kinh hỉ nói: “Thẩm Kha Từ, cậu gọi tên tôi sao. “

Cô nhìn Lục An An: “Tôi vừa lừa An An nói rằng giáo viên tìm cậu ấy, cậu xem cậu ấy bị dọa thành cái dạng gì rồi, An An là tôi lừa cậu, giáo viên không có tìm cậu. “

Lục An An cắn chặt môi dưới, rầu rĩ nói: “Ừm. “

Hà Dư Tâm: “Vậy tôi về lớp trước, lát nữa gặp, Thẩm Kha Từ. ” Và sau đó rời đi.

Thẩm Kha Từ nhìn Lục An An: “Cậu...”

Lục An An đột nhiên lùi lại hai bước, kéo dài một chút khoảng cách với anh: “Cậu trở về lớp đi. “

Cô không nhìn sắc mặt Thẩm Kha Từ, đi thẳng về phía tòa nhà giảng dạy.

Rõ ràng thời tiết rất nóng, nhưng cô cảm thấy hơi lạnh.

Bên tai từng cơn gió đang gào thét thổi qua, những lời của Hà Dư Tâm không ngừng quanh quẩn.

“Cậu không được nói nửa chữ với Thẩm Kha Từ.”

“Tôi có biện pháp làm cho cậu ấy chán ghét cậu.”

Mái tóc vụn xõa xuống che đi gương mặt cô, môi Lục An An khẽ run rẩy.

Cô không muốn bị Thẩm Kha Từ ghét bỏ.

Nhưng cô lại rất buồn, tại sao lại phải khổ sở như vậy chứ...

Lục An An đi nhanh bước chân, bỏ Thẩm Kha Từ ở phía sau rồi tự mình trở lại phòng học.

Hứa Chi nhìn thấy cô: “An An cậu đi đâu vậy? “

“Mình..... Mình đi ăn sáng.” Lục An An nói.

Hứa Chi: “Cậu đi một mình? “

Lục An dừng một chút: “Ừm, một mình. “

Nguyên An Dật ở một bên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, chúng ta đi ăn thịt nướng đi. “

Hứa Chi vội vàng gật đầu: “Được đấy, được đấy, cứ ăn ở quán thịt nướng ở cổng Nhất Trung đi, hôm qua lúc tôi tới thì có thấy, hình như học sinh sẽ được giảm giá 20%”

Tề Tiêu cũng góp vui theo: “Đi đi, giảm 20% mà không đi thì thật sự rất tiếc a. “

Ba người đều nhìn về phía Lục An An, mong chờ câu trả lời của cô.

Lục An An vừa rồi có chút thất thần, sau khi phục hồi tinh thần lại gật đầu: “Được. “

“OK, vậy chúng ta chốt nhé.” Hứa Chi nói.

Lục An An mở sách giáo khoa ra, mắt thấy Thẩm Kha Từ đang đi vào, bối rối cúi đầu.

Tiết này là tự học, Thẩm Kha Từ ngồi ở vị trí của mình không yên lòng mà xoay bút.

Lục An An nhịn không được nhìn trộm anh, lại thấy Hà Dư Tâm đi xuống từ hàng ghế đầu, ngồi xuống tại vị trí bên cạnh Thẩm Kha Từ dưới ánh mắt tò mò của mọi người.

Đại não cô đột nhiên dừng hoạt động, trống rỗng, đôi mắt nổi lên hơi nước, ủy khuất quay đầu lại, cố gắng đem tâm tư của mình đặt vào việc học.

Một lát sau, cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Thẩm Kha Từ không thấy đâu, Hà Dư Tâm cũng không thấy đâu.

Dường như không khống chế được cảm xúc trong lòng, hơi nước dần dần hình thành, ngưng tụ thành nước mắt trượt xuống hàm.

Lục An An thừa dịp không có ai nhìn thấy vội vàng lau sạch.

Không liên quan đến cô, dù Thẩm Kha Từ và Hà Dư Tâm có xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến cô.

......

Buổi tối, quán thịt nướng “Tiểu Võ” 

“Nào nào đến đây tôi nói với mọi người biết, ăn thịt nướng thì phải ăn cà tím nướng, chấm chút mắng tỏi liền thơm phức!” Tề Tiêu hét lên.

Lục An An nếm thử một ngụm: “Ừm! Thực sự rất ngon! “

“Oa, thật sự ăn rất ngon a.” Hứa Chi nói.

“Còn có rau hẹ nè hắc hắc, Nguyên ca ăn nhiều một chút, đây không phải là cái gì khác, đối với cây xăng của con trai..... a ui!”

*Theo Đông y, củ và rễ của lá hẹ có vị cay, tính ấm, có tác dụng hỗ trợ ôn trung (chữa những chứng tỳ vị hư hàn), hành khí (giảm đau ổ bụng, chống đầy hơi sôi bụng,đặc biệt là đau bụng hành kinh) và tán ứ huyết (giảm đau, hoạt huyết hóa ứ, hành khí). Do đó, lá hẹ thường được dùng để hỗ trợ điều trị chứng đau tức ngực, bụng và ngứa… Hẹ rất tốt với nam giới bởi củ của nó có thể hỗ trợ chữa chứng di tinh, mộng tinh, xuất tinh sớm, liệt dương và đau lưng.

“Cậu câm miệng!” Nguyên An Dật vỗ ót anh.

“Được rồi, mình không nói nữa.” Tề Tiêu cười hắc hắc.

Lục An An đang ăn thì đột nhiên điện thoại di động rung lên.

Cô mở nó ra và thấy có tin nhắn từ hai người gửi đến.

[Thẩm Kha Từ: Cậu đang ở đâu? ]

[Hà Dư Tâm: Kha Từ hôm nay gọi tên tôi rất nhiều lần, tôi rất vui nha ~ đúng rồi, cậu đừng quên những gì tôi đã nói nha ~]

Lục An An đột nhiên không còn chút cảm giác muốn ăn nào.

Cẩn thận nghĩ lại, Thẩm Kha Từ hình như gọi tên cô chỉ có một lần?

Hình như là lúc dán miếng khớp gối, lúc tức giận đến cực độ anh mới gọi tên cô.

“...” Cô làm cho người ta chán ghét như vậy sao?

Lục An An tắt điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, cô đứng lên: “Mình muốn về ký túc xá nghỉ ngơi trước. “

“A cậu muốn về sao?” Hứa Chi đang ngậm thịt dê nên nói không rõ.

“Ừm, các cậu cứ từ từ ăn, mình đi trước.” Lục An An nói.

Cô chào hỏi xong liền đi về phía Nhất Trung.

Ánh trăng mông lung, dưới ánh đèn đường, bóng của những chiếc lá cây chiếu rọi trên mặt đất.

Chờ Lục An An trở lại dưới lầu ký túc xá nữ, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc đứng ở đó.

Trầm Kha Từ nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhấc mắt phượng lên nhìn lại.

Lục An An dừng lại một chút, liền muốn làm bộ như không nhìn thấy, đi về phía hành lang.

“Lục An An.” Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của thiếu niên.

“......”

Lục An An xoay người, thấy một nửa bóng dáng của Thẩm Kha Từ đang đứng trong bóng tối.

Biểu tình trên mặt cơ hồ nhìn không rõ.

Nhưng Lục An An có thể cảm giác được, áp suất của anh có chút thấp.

“Có chuyện gì vậy? Không có việc gì tôi liền... “

Cô kinh hô một tiếng, bị túm lấy cổ tay kéo vào khu tam giác phía sau cầu thang.

Đèn điều khiển âm thanh ở hành lang chợt lóe lên một chút, sau đó hoàn toàn chuyển sang màu đen.

Đưa tay ra thì không thấy năm ngón đâu cả.

Giọng Thầm Kha Từ rơi trên đỉnh đầu cô: “Vì sao không để ý tới tôi? “

“Tôi không có...”

“Nói dối.” Thiếu niên lạnh lùng bỏ lại hai chữ,  làm cho Lục An An có chút hoảng hốt.

Vì sao Thẩm Kha Từ có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô?

Cô bất an nắm chặt góc áo: “Cậu...... Cậu hình như không có gọi tên tôi? “

“? “

Lục An An có chút gập đầu: “Chỉ là, chỉ là... Tôi ở chung với cậu lâu như vậy, hình như cậu chỉ mới gọi hai lần Lục An An, một lần là lúc dán miếng khớp gối, một lần nữa thì chính là vừa rồi. “

“...... Chỉ như vậy thôi sao? “Thẩm Kha Từ hỏi, “Cậu còn có chuyện gì chưa nói với tôi. “

“Chuyện gì?”

“Buổi sáng, chuyện Hà Dư Tâm nói với cậu.”

Lục An An cắn chặt răng, nghiêng đầu, giọng nói mềm nhũn: “Tôi không thể nói, cậu đừng có bắt tôi nói...”

Nếu cô nói, Hà Dư Tâm sẽ làm cho anh ghét cô.

Thẩm Kha Từ nhận thấy Lục An An quả thật không muốn nói, liền lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Được. “

“An An.”

Lục An An ngẩng đầu: “Cậu...”

“An An.”

Tim Lục An An đập nhanh hơn: “Sao đột nhiên cậu lại gọi tôi như vậy? “

“Không phải cậu nói tôi không gọi tên của cậu sao?” Thẩm Kha Từ cười khẽ hỏi ngược lại.

“Tôi nói...” Lục An An hoàn toàn bị mắc kẹt, sắc mặt đỏ lên, “Có phải cậu thường xuyên gọi tên con gái như vậy hay không? “

“Cái gì?” Thẩm Kha Từ cười.

Lục An An đột nhiên nhận ra một tia không thích hợp: “Chẳng lẽ không có sao? “

“Tôi chỉ gọi cậu, đồ ngốc.” Thẩm Kha Từ lười biếng dựa vào tường.

Vậy tại sao Hà Dư Tâm lại nói Thẩm Kha Từ gọi tên cô ta?

Cô ta đang nói dối à?

Lục An An có chút tức giận, tại sao Hà Dư Tâm lại lừa gạt cô chứ.

“Nghĩ cái gì vậy?” Thẩm Kha Từ vỗ trán cô.

“A cậu đừng có vỗ đầu của tôi, tôi không thể cao lên được!” Lục An An né tránh theo phản xạ có điều kiện.

“Không cao lên được sao?” Thẩm Kha Từ không nhịn được cười cười, “Bây giờ cậu cao bao nhiêu? “

“Tại sao lại hỏi cái này...”

“Theo tôi thấy thì cậu không cao quá 1m6 đâu.”

“...... Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi nói nó cao lên thì chắc chắn sẽ cao lên! “Lục An An nghẹn miệng, “Tôi phát triển muộn hơn người bình thường, về sau còn có thể cao hơn nha. “

Hiện tại cô đã cao đến vai Thẩm Kha Từ, vậy thì sao?

Sau này khẳng định cô có thể cao đến cằm của Thẩm Kha Từ a.

A không đúng, tại sao cô lại dùng Thẩm Kha Từ làm tiêu chuẩn chứ?!

Lục An An phiền phức túm tóc.

“Được.” Thẩm Kha Từ đột nhiên nói.

“?” Lục An An nghi hoặc nhìn anh.

“Tôi chờ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi