GIẢ NGOAN 2

“Tiếp theo, xin mọi người cùng thưởng thức hợp xướng được trình bày bởi lớp 11-7, bài hát ‘Thiên Đường’ và ‘Ca ngợi Tổ quốc’! Được đệm bởi dàn nhạc của trường! “

“Xin cho một tràng vỗ tay...!”

Lục An An đi tới đi lui ở hậu trường, lúc sắp lên sân khấu, cô có chút khẩn trương.

Trình Dụ ngăn cô lại: “Đừng lộn xộn, cẩn thận bộ tóc giả bị rơi xuống, một lát nữa sẽ lên sân khấu rồi, lại đây mình bôi một chút son cho cậu! “

Lục An An bĩu môi thuận theo, để Trình Dụ bôi cho mình.

“Trình Dụ, mình luôn cảm thấy có chút lo lắng.” Lục An An nói.

“Có phải bởi vì đây là lần đầu tiên lên sân khấu, nên có chút khẩn trương đi.” Trình Dụ quay đầu nhìn xung quanh, “Thẩm Kha Từ đâu? “

“Cậu ấy có kì thi toán, ở trường Tứ Trung, gần đây các cậu cứ hỏi cậu ấy làm gì vậy?” Lục An An thắc mắc.

Sau khi từ Nhất Trung trở về, Hứa Chi và Trình Dụ nếu không có việc gì thì thường hỏi cô Thẩm Kha Từ đang ở đâu, sau khi hỏi xong hai người liền nhìn nhau cười tủm tỉm, không biết đang bị cái gì làm cho mê hoặc.

“Đây không phải là muốn dời đi sự chú ý của cậu một chút sao, để cậu không cần quá khẩn trương.” Trình Dụ nói.

Lục An An sờ sờ ngực, hình như đã bình tĩnh không ít, rất thần kỳ.

Nhưng sự bình tĩnh này không kéo dài được lâu.

“Không xong rồi không xong rồi!” Nhân viên hậu trường đi tới, “Máy tính bị hỏng rồi. “

“Cái gì?” Lục An An và Trình Dụ mở to hai mắt.

Advertisement

Máy tính bị hỏng có nghĩa là nhạc nền tiết mục của họ sử dụng để chuyển đổi cảnh và cảnh chiến đấu không thể phát được.

Trong lúc nhất thời đoàn đội đều bị rối tung một trận.

“Nếu không có nhạc nền thì diễn như thế nào đây?”

“Mình không biết lúc nào là chuyển cảnh, hay khi nào thì vào diễn cả.”

“Mau nghĩ biện pháp a!”

Tiết mục của họ được trình diễn cuối cùng, nhân viên hậu trường đến để thương lượng: “Hay là tạm dừng tiết mục đó đi.”

“Không được, không thể dừng, chúng tôi luyện tập lâu như vậy, nỗ lực nhiều như vậy, nếu làm như thế chẳng phải rất phí phạm công sức của mọi người sao.” Lục An An nói, “Xin hỏi có thể sửa được không? “

Nhân viên chê quá phiền phức, buông tay: “Sửa không được, mọi người tự xem mà làm đi.”

Lục An An cắn môi dưới.

Đang trong lúc sứt đầu mẻ trán, một cú điện thoại gọi tới.

Lục An An đi tới chỗ không có ai, bắt máy: “Thẩm Kha Từ? Cậu đã hoàn thành bài kiểm tra chưa? “

“Ừm, cậu muốn lên sân khấu?” Đầu dây bên kia hỏi.

“Không phải, máy tính tự nhiên bị hỏng, không phát nhạc được, tụi mình đang nghĩ cách để xử lý.” Lục An An rũ mi mắt, ăn ngay nói thật.

Thiếu niên im lặng hai giây, nói: “Cậu đợi một chút.”

Lục An An cầm điện thoại lên xem.

Anh vẫn chưa có cúp máy,..... 

Không rõ tại sao nhưng mà Lục An An lại kỳ vọng vào anh, hơi thở của cô đều đều, bỗng dưng nghe được tiếng còi phát ra từ bên kia điện thoại.

Anh đang ở trên đường sao?

Cô nhìn về phía cửa sổ, nó tối om, nhưng có thể nghe được tiếng gió đang gào thét.

Một hai phút sau, Thẩm Kha Từ nói: “Xong rồi..”

“Hả? Xong cái gì vậy?” Lục An An không hiểu nguyên nhân.

“Tốt rồi, máy tính đột nhiên trở lại bình thường rồi!” Trình Dụ chạy đến gần cô, “Quá thần kỳ, con chuột bỗng dưng tự di chuyển, nhân viên phòng điều khiển ai cũng bị làm cho bất ngờ cả.”

Lục An An vui mừng, vừa định trả lời Thẩm Kha Từ thì phát hiện anh đã cúp máy rồi.

Cô bĩu môi, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Là sao nhỉ, hình như cô đã từng nhìn thấy qua cảnh tượng này rồi.

Cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Trình Dụ thúc giục lên sân khấu: “Đi mau đi mau.”

Trong cả quá trình biểu diễn Lục An An đều thực hiện rất nghiêm túc, lúc vừa xuống sân khấu, còn chưa kịp tẩy trang thì cô đã nhanh chân chạy ra ngoài.

“Lục An An? Cậu đi đâu thế?!” Trình Dụ gọi theo, “Điện thoại của cậu vẫn còn ở đây này?”

__________

Lục An An chạy ra khỏi thính phòng rồi đi đến cổng trường.

Cô có vài vấn đề muốn tìm Thẩm Kha Từ hỏi cho ra lẽ.

Trong đầu hiện ra vài hình ảnh, mọi chuyện đang dần được xâu lại thành chuỗi.

Đi tới ven đường, cô thuận tay lấy điện thoại ra.... túi của cô đâu rồi?

Mẹ kiếp! Cô còn đang mặc áo quần biểu diễn mà! Không có điện thoại là chuyện đương nhiên rồi!

Tứ Trung cách đây cũng không xa lắm, chạy bộ qua đó vẫn còn kịp, cô suy nghĩ một chút, bản thân chạy cũng rất nhanh, thôi thì cứ chạy đến đó đi.

“Ăn cướp! Có ăn cướp!”

Lục An An dừng chân, cô nhìn về hướng phát ra tiếng gọi thì thấy một người đàn ông đang cầm túi xách chạy, còn nữ sinh nhỏ nhỏ gầy gầy thì đang đuổi theo ở phía sau.

Lục An An do dự trong chốc lát rồi lập tức thay đổi lộ trình đuổi theo tên ăn cướp.

“Đừng chạy!” Cô hô lên.

Tên ăn cướp liếc mắt ra sau một cái rồi quẹo vào một con hẻm hẹp.

Vừa nhìn là đã biết tên này là ăn cướp chuyên nghiệp rồi! Chạy nhanh hơn cô nhiều thế cơ mà!

Ba phút sau…

Tên ăn cướp đổ mồ hôi đầm đìa: “Không được đuổi theo nữa! Mày rốt cuộc là ai hả?! Tại sao lại đuổi theo tao tới tận ba con phố?! “

Lục An An ở phía sau mặt không đỏ thở không gấp: “Không được chạy, anh trốn không thoát đâu! “

“Bị điên à?! Mày nghĩ rằng mày nói không được chạy thì tao sẽ không được chạy sao?”

Lục An An nhìn thấy trong đống rác bên đường có một tấm ván gỗ bị vứt thì lập tức cầm lên ném về phía hắn ta.

“A!” Tấm ván rơi trúng lưng tên ăn cướp, hắn hét lên một tiếng, ngã xuống đất.

Lục An An lập tức nhào đến, cô đè đầu gối lên lưng hắn, nắm tóc lên để lộ ra gương mặt của hắn: “Muốn chạy đi đâu?”

Tên ăn cướp giãy giụa muốn đứng dậy nhưng bị Lục An An đè chặt đến mức không thể nhúc nhích!

Bàn tay vô lực cào trên mặt đất, hắn kinh ngạc: “Mày là con gái sao?”

“?” Lục An An ngờ vực, “Đuôi à?”

Cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ừm hình như cũng hơi phẳng, nhưng đâu có đến mức nhìn không ra chứ!

Lục An An tức giận đấm hắn một đấm, suýt chút nữa đã gãy luôn mũi: “Anh mới không phải là con gái!”

Một chất lỏng màu đỏ chảy ra từ mũi của tên cướp, mắt hắn nổi đom đóm: “? Đầu óc có bệnh, cứu tôi! Cứu tôi với á á á!”

Một lát sau, chủ nhân của chiếc túi xách gọi cảnh sát đến, cô ấy nói cảm ơn với Lục An An, còn nói muốn tặng quà cho cô.

Lục An An từ chối, cô có hơi sốt ruột, hiện tại chỉ muốn đi tìm Thẩm Kha Từ.

Chậm trễ vài phút, nói không chừng Thẩm Kha Từ đã về nhà rồi cũng nên.

Lục An An thở dài, vẫn nên quay lại trường lấy điện thoại trước.

Cô quay đầu lại, vừa đi được vài bước thì đã nhìn thấy ở phía xa xa có một bóng người lóe lên trong bóng tối.

Dáng dấp cao ráo, bả vai rộng.

Vì chảy mồ hôi khá nhiều, tóc tai Lục An An có chút bù xù dính vào trán.

Đôi mắt cô hơi mở to ra, bóng dáng  kia hiện ra càng rõ ràng, cho đến khi đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt cô.

“Không trả lời điện thoại là vì đang rất hăng hái làm việc nghĩa có phải không?” Thẩm Kha Từ cúi đầu nhìn cô.

“Thẩm Kha Từ.” Lục An An mím môi, “Làm sao cậu biết được tôi ở đây?”

“Vừa đi đến đây thì nghe người ta nói có một nữ sinh đuổi theo ăn cướp.” Thẩm Kha Từ nói, “Tôi đoán người đó là cậu.”

Lục An An chớp chớp mắt: “Tôi bỏ quên điện thoại ở trường nên mới không nghe máy được, hay là mình bỏ chuyện này sang một bên đi.... “

Cô lùi về phía sau hai bước, nắm lấy tà váy xoay một vòng, hào hứng nói: “Thế nào, cậu thấy có đẹp không?”

Chiếc váy lụa màu hồng nhạt cô đang mặc này là do Trình Dụ may,  phía trên có cánh hoa sen được thêu thủ công,không hề khoa trương nhưng cũng rất đẹp. Còn dùng một dải lụa màu đỏ làm thắt lưng quấn quanh eo, trông tựa như Hỗn Thiên Lăng*, sẽ bay lên khi có gió thổi.

*Hỗn Thiên Lăng: đồ vật mà Nữ Oa gửi tặng cho Na tra

Vì đang dùng hình tượng Na Tra làm khuôn mẫu nên cô còn dùng tơ hồng buộc tóc lại thành hai búi nhỏ. Mỗi khi cô lắc đầu, hai búi tóc nhỏ kia cũng sẽ lung lay theo, nhìn rất tinh nghịch.

Hôm nay, thiếu nữ còn trang điểm một chút nên khí sắc cũng tốt hơn ngày thường không ít.

Trong mắt của Thẩm Kha Từ hiện lên một tia kinh diễm*: “Đẹp.”

*Kinh diễm: kinh ngạc bởi vẻ đẹp trước mắt.

Tay của Lục An An để ở sau lưng, không tự chủ được mà nắm lấy tà váy.

“Đúng rồi.” Cô đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến tìm Thẩm Kha Từ, “Việc Trương Dương gian lận là do cậu phát ra phải không? Lúc ấy, cậu còn chiếu công khai trên màn hình lớn nữa? “

Nghe thấy câu hỏi của cô, Thẩm Kha Từ vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh trên gương mặt: “Tôi làm quá rồi sao?”

Lục An An không đáp lại ngay.

Đã đợi một lúc rồi mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của cô, không đoán ra được Lục An An đang suy nghĩ điều gì, Thẩm Kha Từ duy trì biểu tình lạnh lùng, nhưng bàn tay đã siết chặt từ bao giờ.

Rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì cơ chứ?

Lo lắng rằng cô gái trước mặt sẽ đáp rằng làm như vậy là không tốt, không đúng ư?

Bản thân đang chờ mong kết quả, nhưng lại sợ cái kết quả ấy làm mình thất vọng.

Nếu Lục An An nói ra những điều làm anh khó chịu thì anh sẽ làm gì?

“A, không có.” Lục An An sửa lại tóc tai, bỗng dưng cười rộ lên, trong mắt chứa đầy ánh sao, “Cậu lợi hại thật đó.”

Cô ngẩng đầu: “Nếu tôi cũng thông minh giống cậu thì tốt quá rồi.”

Thời tiết ban đêm vào cuối thu khá lạnh, nhưng nụ cười trên mặt người thiếu nữ lại vô cùng tươi tắn, tựa như là ánh nắng ngày xuân, ấm áp dễ chịu.

Lục An An nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kha Từ, màu mắt anh đen láy dường như đang ấp ủ một tia cảm xúc nào đó.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Thanh âm kia thanh lãnh*, rơi vào tai cô mang theo cảm giác tê dại, tựa như bị phù phép.

*Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thẩm Kha Từ đột nhiên đưa tay ra nắm lấy thắt lưng bị gió thổi đến trước mặt anh của cô, dùng sức siết chặt.

Lục An An bị siết chặt, cô lảo đảo bước về phía trước hai bước, cả hai người cũng vì thế mà sát lại gần nhau.

“Lục An An,” hiếm khi anh gọi đầy đủ tên cô, “Đừng cứ tươi cười trước mặt tôi như thế nữa, đã biết chưa?”

Tim của Lục An An trong chút chốc nhảy dựng cả lên.

Trực giác của cô mách bảo rằng Thẩm Kha Từ có gì đó nguy hiểm, nhưng cô không biết anh nguy hiểm ở chỗ nào.

Cũng không giống như lần trước khi cô gặp phải người xấu, muốn dùng Vịnh Xuân quyền để tự bảo vệ mình.

Ngược lại…

Sự nguy hiểm của Thẩm Kha Từ lại làm cho chân cô mềm nhũn cả ra.

Chân tay dường như đã mất đi ý thức, mọi cảm giác của toàn thân đều dồn vào trái tim đang đập trong lồng ngực.

Lục An An ngơ ngác nhìn thẳng vào anh.

Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô trong chốc lát rồi lập tức quay đi, ánh mắt bị mái tóc che khuất đi: “Quên đi, cậu nghe không hiểu thì thôi vậy.”

“Vậy cậu không thể nói rõ hơn chút nữa sao?” Lục An An nghiêng đầu.

Thiếu niên xoay người rời bước hai bước, ý bảo cô đi theo.

Lục An An nghe lời đi theo Thẩm Kha Từ, nghe được anh nói rằng: “Sau này sẽ nói.”

“Hả, không thể nói bây giờ sao?”

“Không được.”

“Vậy cậu phải nhớ cho rõ đấy, về sau nói cho tôi nghe.”

“Ừm.”

“Đừng quên đó! Thôi để tôi nhớ thay cậu vậy.”

Lục An An và Thẩm Kha Từ cùng nhau trở về giảng đường của Nhị Trung, một giờ sau mới tới nơi.

Trình Dụ vừa nhìn thấy họ đã lập tức đứng lên: “An An, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi, cậu không cần điện thoại nữa sao?”

“Ha ha, ngại quá ngại quá, bây giờ mình về để lấy này.” Lục An An nói.

Trình Dụ đưa điện thoại cho cô: “Đúng rồi, lúc nãy có ai gọi tới cho cậu đó, mình có nhìn qua một chút, cái gì mà.... thiếu gia khó ở, lúc ấy mình đang ở trong nhà vệ sinh nên không giúp cậu nghe máy được, lát nữa cậu nhớ gọi lại nhé.”

“... “

Xong rồi.

Lục An An nuốt nước bọt, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn về phía Thẩm Kha Từ cầu xin tha thứ.

Trình Dụ thấy dáng vẻ của cô thì biết có chuyện không ổn xảy ra rồi, lại chọc phải tiểu thiếu gia này rồi.

36 kế chạy là thượng sách! Cô cầm lấy túi xách nhanh như chớp chạy ra ngoài, lại còn nhiệt tình gọi điện thoại cho Hứa Chi: “Chi Chi, mình kể cho cậu chuyện này thú vị lắm! Mình sẽ nói cho cậu biết…”

” Thiếu gia khó ở?” Thẩm Kha Từ cười lạnh.

“Mình, mình, mình không cố ý lưu tên cậu như vậy đâu!”

Thẩm Kha Từ khoanh tay lại, làm ra vẻ mặt “Tôi chờ xem cậu giải thích như thế nào.”

Lục An An “Tôi tôi tôi” một hồi lâu, cuối cùng vẫn không giải thích được, cô thừa nhận: “Ừ đúng là tôi lưu tên cậu như vậy đấy, nhưng không phải là do cậu rất khó ở sao.”

Thẩm Kha Từ nghiến răng (?): “Bây giờ cậu mau nghĩ cho tôi một cái tên khác, nghĩ đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi