GIẢ NGOAN 2

“Vậy... cậu lấy nó giúp tôi được không? Lục An An hỏi.

Thẩm Kha Từ ung dung dựa vào bàn, chân dài duỗi thẳng: “Tôi lười. ”

“…” Lục An An khẩn cầu nói: ” Phiền cậu lấy giúp tôi, sau khi lấy xong tôi liền đi. ”

Thẩm Kha Từ đột nhiên nở nụ cười, đầu lưỡi chống răng: “Vội vã đi nhanh như vậy sao?”

Lục An An không biết anh nói như vậy là có ý gì.

“Muốn lấy thì tự mình lên lấy.” Thẩm Kha Từ không nặng không nhẹ nói.

“Nếu tôi đi lên thì không tốt cho lắm, có hơi bất tiện.” Lục An An hơi khẩn trương, cô không dám đến phòng của Thẩm Kha Từ.

Sau tất cả, họ không còn là học sinh trung học như trước đây, cũng chẳng phải bạn bè bình thường như trước kia.

Có lẽ cả hai đều đã lớn vì vậy nên cần phải giữ khoảng cách với nhau một chút.

Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô, tựa hồ như muốn nhìn chằm chằm vào một cái lỗ chân lông trên mặt cô.

Lục An An nuốt nước miếng: “Nếu không thì cứ như thế này, khi nào cậu tìm được thì đến trường trả lại cho tôi, kỳ thật tôi cũng không sốt ruột cho lắm. ”

Cô thật sự rất hối hận, đáng lẽ, cô không nên đến đây mới đúng.

Lục An An nói xong những lời này, lập tức xoay người muốn rời đi thì bị Thẩm Kha Từ gọi lại.

“Đứng lại.” Anh lạnh lùng nói.

Lục An An mờ mịt quay đầu lại: “?”

Thẩm Kha Từ đứng thẳng người, nói một câu: “Tôi đi lấy.” Sau đó thì xoay người lại đi vào thang máy.

Lục An An rốt cục cũng thở ra một hơi.

Cô đứng dưới lầu chờ đợi, vài phút sau thang máy phát ra tiếng vang, Lục An An đứng thẳng người.

Thẩm Kha Từ đi tới, mặt không biến sắc đặt lên tay cô: “Cậu có thể đi được rồi. ”

“Cảm ơn.” Lục An An nhận lấy, thuần thục cất vào trong người, rồi vội vàng đi ra cửa.

Cửa vừa được mở ra, bầu trời liền vang lên một trận sấm sét.

Ầm ầm...

Cùng với đó là một cơn mưa to.

“…” Lục An An trợn tròn hai mắt.

Làm thế nào để về đây?!

Cô không có mang theo ô!

Lục An An khó xử quay đầu lại nhìn Thẩm Kha Từ: “Xin lỗi, xin hỏi nhà cậu có ô không? ”

Thẩm Kha Từ liếc mắt nhìn trời đang mưa bên ngoài: “Không có.”

“A.” Lục An An mím môi, “Vậy xin hỏi, tôi có thể ở chỗ của cậu chờ đến khi mưa ngừng được không?”

Thẩm Kha Từ im lặng không lên tiếng, xoay người trở về.

Đây có phải là đồng ý rồi không? Lục An An nghĩ.

Cô đang định vào nhà thì đột nhiên điện thoại di động rung lên.

Là tin tức trên diễn đàn của trường đại học A.

Lục An An nhấn mở, tim như ngừng đập.

Là một tấm ảnh chụp màn hình trò chuyện, còn có ảnh Lục Vận đăng trên nhóm bạn trước đó.

Phía dưới tất cả đều là bình luận:

[Bạn gái của Thẩm Kha Từ là Lâm Nhiên à? ]

[Lâm Nhiên đã chính miệng thừa nhận! Nên chắc chắn là đúng rồi! ]

[Oa, hai người rất xứng đôi. ]

[Thôi đi, mấy ngày trước Thẩm Kha Từ còn chưa có bạn gái, nhanh như vậy đã có rồi? ]

[Là một nhân vật nổi tiếng của trường, nữ sinh đuổi theo cậu ta nhiều tới nổi có thể xếp thành 30 vòng quanh trường đại học A.]

[Lâm Nhiên xinh đẹp như vậy, Thẩm Kha Từ có thích thì cũng không có gì lạ. ]

[Hơn nữa, khi nhìn trong ảnh thì có thể thấy dường như Lâm Nhiên rất thích Thẩm Kha Từ a! ]

Bài viết được bình luận lên tới mấy trăm, có thể thấy được rằng độ nóng của nó rất cao.

Trong vô thức, Lục An An nhìn về phía dép lê nữ dưới chân mình.

Hèn gì cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Hóa ra, đây là dép lê của bạn gái anh.

Lục An An cười tự giễu.

Cô cúi người xuống, dứt khoát thay giày thể thao của mình, quay đầu chạy vọt ra ngoài mưa lớn.



Mưa rất lớn, nhưng Lục An An cũng không quay đầu lại.

Cô phát hiện ra rằng khu biệt thự riêng này lớn hơn.

Cô không biết làm thế nào để có thể đi khỏi đây.

Mũi Lục An An chua xót, rơi nước mắt.

Cô ngơ ngác nhìn căn nhà không chút quen thuộc trước mặt, cuối cùng ngồi xổm xuống, vùi mặt vào cánh tay mà khóc.

Tại sao cô lại đến đây chứ?

Vì sao Thẩm Kha Từ không nói với cô rằng mình đã có bạn gái.

Lục An An cảm thấy mình giống như một đứa ngốc vậy.

Không biết đã khóc bao lâu, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng hét đầy lo lắng, loáng thoáng mang theo tia tức giận: “Lục An An!”

Giọng nói thiếu niên trầm thấp, trộn lẫn với nước mưa vừa lạnh vừa ẩm ướt.

Lục An An ngẩn ra, lập tức đứng dậy định chạy đi, lại bị anh túm lấy cổ tay nắm trở về, đối mặt với đôi mắt tràn ngập tức giận của Thẩm Kha Từ.

Mưa nhỏ dần.

Lục An An cố gắng rút cổ tay ra nhưng không có kết quả.

“Cậu buông tôi ra.” Lục An An nói.

“Tại sao lại bỏ chạy?” Thẩm Kha Từ nắm eo nhỏ của cô ấn vào trong ngực, tay kia buông cánh tay cô ra, ngược lại nắm cằm cô, cưỡng ép cô nhìn anh.

Lục An An từ chối nhìn anh nhưng vẫn không có tác dụng.

“Tại sao lại bỏ chạy?” Thẩm Kha Từ lặp lại.

Lục An An bị giọng điệu của anh làm cho hoảng sợ.

Thấy người trong ngực đang phát run, Thẩm Kha Từ ý thức được mình đang quá mức, buông lỏng sức lực, nhưng vẫn không buông cô ra.

Lục An An rũ mắt xuống, không phân biệt được là mưa hay nước mắt, theo khóe mắt cô trượt xuống gò má.

“Cậu có bạn gái rồi.” Cô nói.

Thẩm Kha Từ nhất thời giật mình: “Bạn gái?”

“?” Lục An An ngẩng đầu, mắt mèo hiện lên một tia mờ mịt.

Mùi thơm nhạt trên người Thẩm Kha Từ bay quanh quẩn chóp mũi cô.

“Lâm Nhiên không phải là bạn gái của cậu sao?” Lục An An hỏi.

Thẩm Kha Từ cúi đầu, tựa hồ như muốn biết Lục An An nghĩ như thế nào về việc này.

Lục An An chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Lâm Nhiên không phải bạn gái của cậu... Vậy bạn gái của cậu là ai? ”

Thẩm Kha Từ cười.

Anh nắm chặt gáy Lục An An, cúi người xuống.

Đôi môi ấm áp mềm mại dán lên, đầu óc Lục An An trống rỗng.

Cô không thể tin được mà chỉ biết mở to mắt.

Thẩm Kha Từ hôn cô?

Không để mình tiếp tục suy nghĩ nhiều, theo bản năng, cô đẩy lồng ngực của Thẩm Kha Từ ra nhưng hai tay lại bị anh bắt lấy, đè ở phía sau.

Kẽ răng bị cạy mở, Thẩm Kha Từ đưa lưỡi vào bên trong.

Lục An An nức nở một tiếng, lại bị anh hôn đến nghiêng trời lệch đất, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, không chừa một khe hở.

Nước mưa chảy dọc theo cánh môi của hai người, Lục An An không biết mình đã nuốt chúng bao nhiêu rồi.

Tim cô đập nhanh hơn, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì đứng không vững.

*Từ đoạn này mình sẽ chuyển xưng hô của hai bạn nhỏ thành anh – em nha.

Môi dưới đau xót, Thẩm Kha Từ thử hổn hển kèm theo đó là lời nói nhỏ nhẹ: “Bạn gái của anh là ai, em còn không biết sao?”

Lục An An nâng mắt mèo ướt sũng nhìn anh.

Trong mắt Thẩm Kha Từ xẹt qua tia dục vọng. Bàn tay anh dùng sức nắm lấy gáy cô, giống như đang trừng phạt, lại một lần nữa cắn xuống.

Lúc này Lục An An mới chậm chạp phát hiện.

Thẩm Kha Từ nói anh có bạn gái, nhưng người đó lại là cô?



Lục An An trở về cùng Thẩm Kha Từ.

Cô còn có chút hoảng hốt.

Cánh môi và đầu lưỡi đều tê dại, nhất là môi dưới, vừa sưng vừa đỏ.

Cả người hai người đều ướt sủng, Thẩm Kha Từ vén mái tóc ướt trước trán, kéo Lục An An đang bị đông lạnh thành khối băng đi lên lầu.

Lục An An được kéo vào một căn phòng.

Giấy dán tường màu hồng nhạt, rèm cửa, giường lớn cũng đều là màu hồng nhạt.

Có lẽ rất ít phụ nữ hay bất kỳ cô gái nào khi nhìn vào sẽ thích nó.

Nhưng đây quả thật là phòng của con gái.

Thẩm Kha Từ mở tủ quần áo màu trắng ra, từ bên trong lấy ra một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, nói với Lục An An: “Em mau đi tắm đi. ”

Lục An An nhận lấy đồ ngủ, đứng há miệng.

Thẩm Kha Từ đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô: “Muốn anh giúp em tắm sao? Hửm?”

“!” Lục An An cuống quít lắc đầu, “Em tự tắm được. ”

Cô chạy vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Tim cô vẫn còn chưa đập bình thường trở lại, hai má Lục An An ửng đỏ.

Từ khi nào mà Thẩm Kha Từ... lại nói chuyện không nghiêm chỉnh như vậy chứ...

Lục An An thoải mái tắm nước nóng, sau khi ra khỏi cửa thì ngửi thấy một mùi thơm.

Nó đến từ nhà bếp ở tầng dưới.

Cô chạy xuống lầu, thấy Thẩm Kha Từ cũng đã thay bộ đồ ngủ màu xanh nhạt sạch sẽ, đang lấy cháo nóng ra khỏi lò vi sóng.

Lục An An đi đến gần thì phát hiện ra bộ đồ của cô và Thẩm Kha Từ đang mặc trên người là đồ tình nhân.

Điện thoại di động rung lên, Lục An An mở màn hình điện thoại.

Diễn đàn đại học A lại xảy ra chuyện lớn.

Cô mở ra xem, phát hiện bài viết vừa rồi nói Lâm Nhiên là bạn gái của Thẩm Kha Từ đã bị xóa.

Hơn nữa Lục Vận còn lấy tên thật đăng bài lên trên diễn đàn:

[Bạn gái Thẩm giáo thảo là một người khác, mọi người đừng đoán lung tung.]

Phía dưới bình luận nổ tung trong nháy mắt:

[Mẹ kiếp, không phải Lâm Nhiên sao? Vậy Lâm Nhiên thừa nhận cái gì chứ?]

[Chuyện này cũng thật sự là quá kịch tính đi, rõ ràng không phải là bạn gái của người ta, mà đi nói là phải.]

[Nghĩ đi nghĩ lại thì Lâm Nhiên cũng có chút không biết xấu hổ a… ]

[Trong bức ảnh đó, Thẩm Kha Từ hiển nhiên không muốn để ý tới Lâm Nhiên, là Lâm Nhiên tự mình đi đến gần để chụp hình.]

[Vậy bạn gái của Thẩm Kha Từ là ai?]

[A a a, thật muốn biết bạn gái của Thẩm Kha Từ là ai quá đi, tôi hâm mộ chết đi được.]

“Em đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Kha Từ hỏi nhỏ bên tai cô.

Lục An An cả kinh, lập tức trấn định lại: “Bài viết trên diễn đàn là anh xóa sao?”

Thẩm Kha Từ kéo ghế ngồi xuống, kéo Lục An An ngồi lên đùi của mình.

Dép lê của Lục An An rơi trên mặt đất, đôi chân trắng nõn lộ ra.

“Ừm.” Thẩm Kha Từ nói.

Lục An An vòng tay qua cổ anh, trong lòng tràn ngập bong bóng màu hồng.

Không nghĩ tới tốc độ của Thẩm Kha lại nhanh như vậy, trong lúc cô tắm rửa thì cứ như vậy mà làm những việc này.

“Rất vui sao?” Thẩm Kha Từ hỏi.

“Ừm, rất vui.” Lục An An gật đầu, cười nói.

Thẩm Kha Từ cho cô ăn một ngụm cháo: “Tối nay ở lại đây nhé, được không em?”

“?” Lục An An nháy mắt mấy cái, “Như vậy thì không tốt lắm đâu. ”

Thẩm Kha Từ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mưa lớn như vậy, em lại định trở về sao?”

Lục An An nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lại lớn lên thêm chút nữa.

“Dù sao thì tuần này em cũng không có tiết.” Thẩm Kha Từ nói.

“Làm sao anh biết?” Lục An An hỏi, “Anh vẫn luôn để ý đến em...”

Thẩm Kha Từ lại cho cô ăn một ngụm cháo.

Lục An An đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Phòng ở trên lầu là anh chuẩn bị cho em sao? ”

Đáy lòng cô khẽ nhảy nhót, cô rất muốn nghe được câu trả lời khẳng định từ miệng của Thẩm Kha Từ.

Nhưng Thẩm Kha Từ lại buông thìa xuống, mắt phượng nhìn chằm chằm cô: “Anh chuẩn bị cho bạn gái của anh.”

“……”

Thẩm Kha Từ không mặn không nhạt nói: “Em là bạn gái của anh sao?”

“Em...” Lục An An nghẹn lại.

Gương mặt cô ửng đỏ, đôi chân không an phận mà lắc lư hai cái, nhìn bộ dáng đắc ý của Thẩm Kha Từ thì cô cảm thấy mình đang bị ức hiếp.

Cô nhất định phải đứng lên, không thể để Thẩm Kha Từ trèo lên đầu cô được.

Vì thế Lục An An ôm cổ anh, ngẩng đầu lên.

Thẩm Kha Từ ngưng lại một chút, việc là anh không hề nghĩ đến rằng cô sẽ hôn anh.

Ai ngờ khi Lục An An cách môi anh chỉ có 1cm thì dừng lại, đôi mắt mèo nhìn thẳng về phía anh.

Giọng điệu ngọt ngào mang sức hấp dẫn rất lớn: “Em muốn hôn bạn trai của em.” 

“……”

“Xin hỏi, anh có phải là bạn trai của em không?”

Thẩm Kha Từ duỗi đầu lưỡi chống má.

Lục An An thấy anh không nói lời nào, cô lạnh nhạt nói: “Hay là quên đi, giữ lại để sau này hôn bạn trai của em vậy.”

Cô vừa nhích ra một chút thì lại bị Thẩm Kha Từ kéo trở về, cứng rắn ôm vào trong ngực.

Áo ngủ của hai người có chút mỏng, Lục An An ngồi trên đùi của anh, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Thẩm Kha Từ.

Trái tim cô đập thình thịch.

Ánh mắt Thẩm Kha Từ nặng nề, nắm cằm cô hôn xuống, kèm theo đó là giọng nói khàn khàn: “Ừm.”

“Anh là bạn trai của em.”

“Cho nên...”

“Em chỉ có thể hôn một mình anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi