GIẢ NGOAN

Buổi sáng ngày kế tiếp.

"Mày nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa."

"Tối hôm qua mày bảo tao nhìn chằm chằm nữ nhân kia, tao thấy cô ta cùng Hạ Húc lên xe đi về nhà."

Vân Nguyệt cúp điện thoại, nắm chặt như muốn bóp nát nó ra.

Cô ta tối hôm qua cố ý bảo người đi theo Nguyễn Tinh Loan, muốn cho cô ta một chút giáo huấn, kết quả...

Vừa hay nhìn thấy Hạ Húc cùng với cô ta đi chung, hai người vừa nói vừa cười, Vân Nguyệt ghen ghét mà nhìn bọn họ.

Trở lại phòng học, Vân Nguyệt mấy lần muốn tìm Hạ Húc hỏi thăm rõ ràng, kết quả Hạ Húc đều không để ý mình.

Mãi mới chờ đến lúc tiết thứ hai, Hạ Húc đi ra ngoài, Vân Nguyệt cũng lập tức đuổi theo.

Vừa đi ra phòng học, Vân Nguyệt liền đem người ngăn lại.

"Hạ Húc, cậu cùng Nguyễn Tinh Loan là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì cô ta ở tại nhà cậu?" Vân Nguyệt ép hỏi.

Hạ Húc lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Có liên quan gì với cô sao?"

Vân Nguyệt thanh âm nghẹn ngào, "Thế nào lại không có quan hệ gì với ta, Hạ Húc, trong lòng cậu là có chút yêu mến ta đúng hay không? Cậu nếu là thật không thích ta, tại sao khi đó phải giúp ta?"

Lớp mười, Vân Nguyệt bị lưu manh ngăn lại đùa giỡn, là Hạ Húc xuất thủ cứu cô, ngay từ lúc đó cô đã thích Hạ Húc cho tới tận bây giờ.

Hạ Húc đẩy người, "Lần thứ nhất cô thổ lộ thời điểm, tôi liền đã nói rất rõ ràng, tôi không thích cô."

"Vậy cậu tại sao phải giúp ta?" Vân Nguyệt gầm nhẹ.

Bên cạnh đi ngang qua người thấy thế nhao nhao đi nhanh một chút, không dám nhìn lâu.

"Trùng hợp đi ngang qua, coi như không phải cô, tôi cũng sẽ hỗ trợ."

Nói xong, Hạ Húc lạnh lùng rời đi, Vân Nguyệt tức giận đến thân thể cứng đờ. Cô trở lại phòng học, thấy được Nguyễn Tinh Loan cùng Kỷ Tu Trạch bọn họ đang chơi đùa, trong lòng càng tức.

Hạ Tuyết hỏi cô: "Tinh Loan, cậu ngày mai dự định làm gì? Trong nhà ôn tập sao?"

Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, "Ngày mai bà ngoại tớ giỗ, muốn về trong ngõ nhỏ một chuyến."

Vân Nguyệt nghe được các cô đối thoại, bất động thanh sắc ngồi xuống.

Hạ Húc trở về, mấy người lại bắt đầu tán gẫu những đề tài khác.

-

Nguyễn Tinh Loan tối về liền nói với Mai di ngày mai muốn ra ngoài, Hạ Húc sau khi nghe thấy, hỏi cô: "Cậu đi đâu? Có muốn hay không tớ cùng đi?"

"Không cần, ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại, tớ nghĩ tự chính mình trở về."

Hạ Húc xác nhận nói: "Thật không cần?"

Nguyễn Tinh Loan gật đầu.

"Vậy được rồi, chính cậu cẩn thận một chút, có việc gọi điện thoại cho tớ."

Chủ nhật sáng sớm, Nguyễn Tinh Loan bữa sáng cũng chưa ăn liền đi ra ngoài.

Hạ Húc đến mười giờ mới thức giấc, ăn bữa sáng sau đó liền nằm trên ghế sa lon xem tivi, nhìn một chút, mí mắt phải luôn luôn không ngừng nhảy, trong lòng có chút lo âu.

Anh từ trên ghế salon đứng lên, lên lầu đổi một bộ quần áo.

Thấy anh muốn đi ra ngoài, Mai di hỏi: "Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"

Hạ Húc nói: "Tôi liền tùy tiện ra ngoài đi một chút."

Ở trong nhà cũng có chút buồn buồn.

Nguyễn Tinh Loan trở lại trong ngõ nhỏ, xuyên qua ngõ nhỏ sau khi đi vào, vừa đến nhà liền đem túi sách buông xuống, quét tước xung quanh, ô uế vết bẩn đều được lau sạch.

Tại Hạ gia quá lâu không làm những chuyện này, ngược lại có chút mới lạ, giày vò một hồi liền bắt đầu mệt mỏi.

Nguyễn Tinh Loan ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, thuận tiện rửa mặt, đột nhiên nghe phía bên ngoài có động tĩnh.

Nguyễn Tinh Loan đóng cửa lại, cách cửa sổ khe hở nhìn nhìn.

Người ngoài cửa mở miệng hỏi: "Lão đại, nơi này phòng nhiều như vậy, cô ta liệu ở gian phòng nào?"

Người được gọi là lão đại đập hắn mộtphát, "Thật ngu, không biết tìm người khác đi hỏi một chút sao."

Nguyễn Tinh Loan thân thể lập tức căng cứng,cô nhìn trong tay mình dùng sức nắm lấy điện thoại di động một chút, sau đó gửitin tức cho bọn Hao Tử Nha Thiêm.

Vừa phát xong, Hạ Húc điện thoại đột nhiênđánh tới.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng chuông, tạicửa ra vào dừng lại.

Nguyễn Tinh Loan kết nối về sau đem thanh âmchuyển đến nhỏ nhất, bên ngoài có một đống người, nhìn xem tựa như là đến gâysự.

Hạ Hú gọi vài giây, bên kia đều không có trảlời, nhưng là lại có thể nghe thấy nhỏ vụn thanh âm.

Anh còn đang suy nghĩ có phải hay không điệnthoại di động xảy ra vấn đề, sau đó đột nhiên nghe thấy phịch một tiếng, cửaphòng bị đá văng.

"Lão đại, chính là cô ta."

"Mắt của tao không mù."

Tên côn đồ ánh mắt tại trên người cô quan sátmột chút, cười nói: "Lớn lên ngược lại là thật không tệ, đợi tí nữa làmxong sự tình có thể..."

Nam nhân lộ ra ý cười buồn nôn, Nguyễn TinhLoan run lên một hồi.

"Đem cô ta mang đi."

"Là, lão đại."

Mấy tên côn đồ đi lên lại muốn bắt người,Nguyễn Tinh Loan cấp tốc tránh đi về sau muốn chạy trốn.

Kết quả bị hai người ngăn lại, nam nhân kiacười lạnh nói: "Còn dám chạy, bắt lấy cô ta."

Nguyễn Tinh Loan theo bản năng phản kháng, trìnhđộ của mình, đánh hai người không có vấn đề gì, nhưng là trước mắt chí ít cóbảy tám người.

Vùng vẫy không mấy phút, Nguyễn Tinh Loan bịngười bắt được.

"Tiểu nha đầu, không sai nha, còn có chúttinh ranh."

Nam nhân quay người mắng chửi bọn người xugnquanh, "Nhìn xem bộ dáng của các ngươi, so cái tiểu nha đầu cũng khôngbằng, nuôi các ngươi không được tích sự gì cả."

Cái kia hai lưu manh bị mắng không dám lêntiếng.

Nguyễn Tinh Loan ánh mắt lạnh lùng nhìn xembọn họ.

Nam nhân đầy hứng thú mà nhìn xem cô,"Thế nào? Không phục có phải không?"

Nguyễn Tinh Loan cắn răng quật cường hỏi:"Các ngươi muốn làm gì?"

Nam nhân cười đến ý vị dâm dê.

"Đợi tí nữa cô sẽ biết, mang đi."

Ngõ nhỏ đường đi đến một nửa, Nguyễn Tinh Loannhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc đột nhiên lao đến.

"Buông cô ấy ra." Hạ Húc chạy thởhồng hộc, hung ác nham hiểm con ngươi phảng phất hừng hực lửa, toàn thân caothấp đều tản ra lạnh lẽo khí tràng.

Nguyễn Tinh Loan là lần đầu tiên gặp dạng nàyHạ Húc, cô gặp qua dáng vẻ ngạo kiều của anh, tùy hứng dáng vẻ, bá đạo bộ dáng,chơi đùa, lại duy chỉ có chưa từng thấy giống hiện tại đồng dạng.

Sợ hãi, bất an xuất hiện ở trước mặt cô.

"Tiểu tử, ta khuyên ngươi bớt lo chuyệnbao đồng."

Hạ Húc lạnh giọng cảnh cáo: "Mày dám chạmcô ấy một lần thử xem?"

Đáy mắt cảm xúc lăn lộn, giống một con báo sănsắp bắt lấy con mồi.

Nam nhân cười cười, "Tao không chỉ muốnchạm cô ta, tao đợi tí nữa còn muốn làm cô ta, mày lại có thể làm gì tao?"

Hạ Húc ánh mắt hung ác, trực tiếp một quyềnđấm thẳng trên mặt của người đàn ông này.

Phía dưới mấy cái kia tiểu lưu manh, gặp nhàmình lão đại bị đánh, nhao nhao vọt lên.

Hạ Húc thân cao chân dài, đưa tay cũng mườiphần khí thế, đánh lên nhanh chuẩn hung ác.

Nam nhân kia hiển nhiên không ngờ tới tiểu tửnày đánh nhau cũng thật hung hăng, tự trách mình ngay từ đầu buông lỏng cảnhgiác.

Hắn đi đến mặt sau đi tóm lấy tiểu nha đầukia, nói với Hạ Húc: "Ngươi nếu là lại không dừng tay, tao liền động thủlên đứa con gái này."

Nam nhân theo trong túi quần móc ra một condao đến, Hạ Húc đột nhiên ngừng tay. Vừa mới mấy cái kia bị anh đánh người, lậptức thừa lúc vắng mà vào, dùng chân dùng sức hướng Hạ Húc mà đá.

Nguyễn Tinh Loan bờ môi bị cô cắn ra tơ máuđến, cô nhìn xem Hạ Húc, dùng ánh mắt ra hiệu anh rời đi, Hạ Húc cười nói:"Tớ sẽ không vứt bỏ cậu đâu."

Hạ Húc đột nhiên bị người đạp ngã trên mặtđất, trên lưng bị người nặng nề mà đạp một cước, trong miệng phun ra một ngụmmáu tới. Một cái tiểu lưu manh cúi người đến, đánh vào mặt anh mấy quyền, đánhcho sưng mặt sưng mũi.

Nam nhân hỏi hắn: "Tiểu tử, còn hung hăngsao?

Hạ Húc không có trả lời, ánh mắt toàn sự chú ývào con dao trên tay hắn, sợ hắn đối Nguyễn Tinh Loan làm ra chuyện gì.

Hạ Húc chân bị người dùng lực giẫm lên, anhnhíu mày, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh, cố nén không có lên tiếng. Nhưngchỉ là nhìn biểu lộ, liền biết lúc này đau đến như thế nào.

Hao Tử bọn họ dẫn người vội vội vàng vàng chạytới, thấy được Hạ Húc bị đánh thành cái dạng này, Hao Tử tại chỗ liền mắng mộtcâu thô tục.

Nam nhân kia hiển nhiên cũng không nghĩ tớisẽ gặp phải trường hợp như vậy, chính là đến bắt tiểu cô nương mà thôi, làm saolại gặp được nhiều người như vậy.

Thừa dịp hắn phân tâm, Nguyễn Tinh Loan theotrong tay hắn tránh ra, chạy tới bên người Hạ Húc.

Hao Tử nghiêm nghị quát: "Đánh chota."

Trong lúc nhất thời, ngõ nhỏ đột nhiên đánhlên, ngẫu nhiên có người mang theo đứa nhỏ đi ngang qua, cũng vội vội vàngvàng chạy.

Hao Tử vừa đánh vừa mắng, "Tiên sư nó, dámđến địa bàn của lão tử khi dễ người, hôm nay liền cho ngươi không có xác để về."

Nguyễn Tinh Loan im lặng ôm Hạ Húc, tiểu nhađầu thân thể càng không ngừng mà run lên. Hạ Húc muốn an ủi cô, trên tay lạiđột nhiên cảm nhận được chất lỏng ấm áp.

Hạ Húc hai tay chống thân thể đối diện cô,muốn nhìn một chút mặt của cô, Nguyễn Tinh Loan cúi thấp đầu, nức nở nói:"Đừng nhúc nhích."

Hạ Húc lúc này mới phát giác, tiểu nha đầu củaanh đang khóc. Người kia lạnh như băng, không quản chuyện gì đều thích thờ ơ, NguyễnTinh Loan vậy mà đang khóc.

Nước mắt rơi làm lòng anh quoặn thắt, nóng hổimà nóng rực.

"Tớ không sao." Hạ Húc vừa nói xong,liền tê một tiếng.

Nguyễn Tinh Loan bối rối nâng đầu, Hạ Húc thấyđược cô mặt mũi tràn đầy nước mắt bộ dáng, trong lòng đột nhiên khó chịu, tựtrách, áy náy.

Anh vươn tay ra, thay cô đem nước mắt từng chút từng chút lau khô, ẩnnhẫn mà khắc chế dụ dỗ nói: "Không khóc có được hay không?"

Nguyễn Tinh Loan kinh ngạc nhìn anh, khóc đếnlợi hại hơn. Mọi thứ đều một mình yên lặng gánh vác, không quản biểu lộ ra cảmxúc, đột nhiên tìm được một nơi dựa vào, mọi cảm tuôn trào không thể ngăn nổinước mắt rơi ào ạt.

Hạ Húc nhịn đau đem người ôm vào trong ngực,một lần lại một lần vỗ về, an ủi.

Hao Tử rốt cục dẫn người đem đám lưu manh đềutóm gọn, hắn lại đây lo lắng mà hỏi thăm: "Húc ca, các cậu không sao chứ?"

Hạ Húc khó khăn từ dưới đất đứng lên, anh đốiHao Tử nói: "Chiếu cố tốt cho cô ấy."

Hao Tử đỡ lấy Tinh Loan, đáp: "Ừm."

Hạ Húc đi đến trước mặt nam nhân kia, mỗi mộtbước đi, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hạ Húc dùng chân không bị thương dùngsức giẫm tại trên ngón chân tên lưu manh chất vấn: "Ai chỉ điểm?"

Nam nhân kia thoạt nhìn chừng hai mươi, so vớiHạ Húc bọn họ lớn hơn vài tuổi, từ đầu đến cuối đem mấy người này xem như connít chưa mọc lông, căn bản không nghĩ tới lần này sẽ thua thảm bại trong taybọn họ.

Hắn trầm mặc, không nói lời nào.

Hạ Húc dùng sức trên ngón tay của hắn vặn haicái, nam nhân bị đau phát ra thanh âm.

Hạ Húc cười nhẹ nói: "Không nói cũngđược, hai cánh tay này, đều phế đi."

Nét mặt của anh nghiêm túc lại dẫn theo một cỗngoan độc.

Nam nhân ngay từ đầu còn tưởng rằng anh chỉnói thế thôi mà thôi, đợi đến Hạ Húc dần dần phát lực thời điểm, hắn mới nhậnra từ trong mắt thiếu niên chưa đầy mười tám, thấy được sát ý.

"A." Nam nhân bị đau kêu một tiếng,cầu xin tha thứ: "Ta nói ta nói."

Hạ Húc mũi chân nâng lên, một mặt lãnh đạmnhìn xem hắn. Nam nhân bị kiềm chế, mặt dán mặt đất, liền muốn chạy cũng khôngthể được, nhìn trước mắt âm hiểm thiếu niên.

Hắn đột nhiên hối hận, liền không nên vì íttiền như vậy, mà làm chuyện này.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi