GIẢ NGOAN

Kỳ học lớp mười hai bận rộn, đảo mắt liền tới cuối năm.

Hai người khó có được một ngày nghỉ nho nhỏ, hơn nữa lại là lần đầu tiên cùng nhau đón tết, hai người đều có chút hưng phấn.

Nhất là Hạ Húc.

Trước ba mươi tết mấy ngày, Hạ Nhân hỏi bọn họ muốn ăn cái gì, sau đó liền bảo Mai di đi mua.

Hạ Húc không chịu, nhất định phải chính mình tự đi mua, thấy vậy Hạ Nhân liền làm theo ý anh.

Xế chiều hôm đó Hạ Húc nắm tiểu cô nương tay nghênh ngang đi siêu thị, tự mãn nói: "Em thích cái gì liền nói cho anh biết, anh đều mua cho em." Giọng điệu đầy tự đắc, khoe khoan.

Nguyễn Tinh Loan nhịn không được mỉm cười.

Một đường đi dạo từ khu đồ ăn vặt cho đến khu bán đồ tiêu dùng, đứng trước quầy bán Hạ Húc bắt gặp một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thật đẹp, còn đặc biệt bắt mắt.

Anh với tay lấy xuống, quấn quanh vòng cổ nhỏ xinh của Tinh Loan ngắm ngía.

Tán thưởng gật gật đầu: "Rất đẹp, mua."

Nguyễn Tinh Loan cũng phối hợp hùa theo anh: "Tạ chủ long ân."

Hạ Húc xoa đầu của cô, có chút vui mừng nói: "Ái phi không cần khách khí."

Ái phi? Ái phi?

Nguyễn Tinh Loan tóm chặt lấy tay anh, chất vấn: "Em chỉ là ái phi, vậy ai là hoàng hậu?" Giống như là hóa thân nhập vai diễn thành thật.

Khó bắt gặp cô lộ tính trẻ con như vậy, Hạ Húc còn có chút không thích ứng, nhưng lại thật cao hứng.

Hạ Húc vẻ mặt tươi cười ghẹo cô: "Ái phi là nàng, hoàng hậu cũng là nàng, hậu cung của trẫm, chỉ có một người là nàng, thế nào, có vui vẻ hay không?"

Bên cạnh có người đi ngang qua, nghe thấy mấy lời thoại của hai người bọn họ, ánh mắt nhìn xem bọn anh đều là lạ.

Nguyễn Tinh Loan lập tức ngượng ngùng, không cùng anh chơi trò chơi này nữa.

Hạ Húc đầy hứng thú tiếp tục đùa giỡn cô: "Ái phi tại sao lại không nói chuyện?"

Nguyễn Tinh Loan trừng mắt liếc anh một cái.

Hai người tại trung tâm mua sắm đi dạo một vòng, Hạ Húc đem đồ ăn nào trông ngon vừa mắt, liền mua hết thảy.

Nguyễn Tinh Loan nói: "Không cần mua nhiều như vậy đâu."

Hạ Húc không chịu nói: "Anh không biết em thích cái gì, vì thế cái gì anh cùng đều mua một phần, chờ khi dùng em thích cái nào, anh sẽ ghi nhớ kĩ."

Tâm tư thiếu niên đơn thuần ngốc nghếch, nếu như cô thích, anh đây liền mang hết cái siêu thị này về cho cô.

Nguyễn Tinh Loan nhất thời nghẹn lời, mặc cho anh nắm tay mình đi mọi gian hàng.

Từ trong siêu thị ra tới, một cỗ gió lạnh thổi qua, Nguyễn Tinh Loan khẽ rụt lại, khẽ run rẩy.

Hạ Húc lập tức thả món đồ đang cầm trong tay, nâng tay của cô lên, thổi thổi, thổi đến khi tay cô được ủ ấm mới dừng lại, sau đó Hạ Húc đem tay của cô đặt vào trong túi áo của chính mình, một mặt vui vẻ nói ra: "Làm thế này liền sẽ không lạnh nữa, bạn trai của em có phải rất thông minh hay không?"

Nguyễn Tinh Loan nhìn trên mặt đất thấy túi lớn túi nhỏ rất nhiều, phía sau vẫn còn nữa, cô muốn giúp anh một chút, kết quả Hạ Húc túi lớn túi nhỏ tất cả đều ôm trên người mình, không để cô cầm lấy một chút.

Về đến nhà, Mai di kinh ngạc hỏi.

"Thiếu gia, cậu thế nào lại mua nhiều đồ như vậy?"

Hạ Húc nhìn tiểu nha đầu đang đứng bên cạnh cười cười, ứng phó nói: "Năm nay trong nhà không phải thêm một người hay sao, nên mua nhiều hơn một chút."

Mai di nhìn Nguyễn Tinh Loan, cười nói: "Thiếu gia cùng tiểu thư quan hệ thật sự là càng ngày càng tốt, so với anh em người khác còn tốt hơn."

Hạ Húc đắc ý nói: "Đến, gọi một tiếng anh trai nào."

Mai di buồn cười nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, Nguyễn Tinh Loan vì thỏa mãn tiểu tâm tư của anh, nhỏ giọng kêu một câu: "Anh trai."

Thiếu nữ giọng nói mềm mại, lại mang một ít mùi vị nũng nịu, phảng phất có thể ngọt đến chết người đi, tâm anh đều bị cô câu đi mất rồi.

Hạ Húc có chút lâng lâng, nói với cô: "Anh trai có chút bài tập muốn hỏi em gái, em theo anh lên lầu đi."

Nguyễn Tinh Loan tự nhiên liếc mắt nhìn anh đây là muốn nhìn xem anh đang giở trò gì, cô hùa theo anh, nói ra: "Hôm qua là ai nói hai ngày này là ngày tết cần hảo hảo chơi một phen, không được nhắc đến chuyện học tập."

Hạ Húc ăn phải quả đắng, không thể làm gì khác hơn là nhìn cô.

Trong phòng bếp có tiếng động, Mai di nghe thấy động tĩnh vội vàng đi tới.

Hạ Húc vụng trộm bắt lấy tay của tiểu cô nương nhà mình, dùng sức xoa một lần, ủy khuất lại u oán nhìn cô: "Một chút cũng đều không ngoan."

Ý định Hạ Húc không thể đạt được, đến ban đêm, anh vụng trộm tiến vào gian phòng tiểu cô nương, mặt dạn mày dày chiếm một phen tiện nghi của người ta.

-

Ba mươi tết hôm ấy, khi mọi người ăn xong bữa cơm tất niên, Hạ Nhân cầm ra hai hồng bao thật lớn lì xì cho hai đứa nhỏ nhà mình.

Lúc đầu mọi người nghĩ sẽ cùng nhau đón giao thừa, nhưng Hạ Húc nói mình buồn ngủ quá, nhất định phải lên lầu đi ngủ.

Hạ Nhân còn nhắc anh: "Bình thường không thấy con ngủ sớm như vậy."

Hạ Húc tùy tiện tìm cái cớ: "Gần đây học tập quá bận rộn, nên hiện tại mệt mỏi nha."

Hạ Nhân cười cười: "Con tiểu tử này, được rồi, vậy liền đi ngủ đi."

Mấy người mỗi người tản ra lên lâu trở về phòng, lúc mười một giờ, Hạ Húc đứng trước cửa phòng Nguyễn Tinh Loan gõ vài cái.

Nguyễn Tinh Loan cũng không có ngủ, cô đoán được Hạ Húc khẳng định sẽ lén lút lại đây, người này số lần tiến vào phòng cô càng ngày càng nhiều.

Hạ Húc sau khi được đi vào, từ trong túi móc ra một cái hồng bao, lời đặc biệt muốn ăn đòn nói ra: "Anh mua em một đêm, nếu không đủ, anh liền đem anh gán nợ cho em."

Nguyễn Tinh Loan tiếp nhận hồng bao, bên trong không phải tiền mặt, mà là sấp thẻ ngân hàng.

Cô sửng sốt, hỏi: "Đây là cái gì?"

Hạ Húc tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, gian phòng của con gái thực sự quá sến súa, khắp nơi đều là màu hồng phần, đến đây không biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn cảm thấy không quen.

"Vừa rồi anh đã nói qua, đây là hồng bao anh đưa em, là tiền mua một đêm của em."

Nguyễn Tinh Loan không chấp nhận lời lưu manh của anh.

Hạ Húc thành thật trả lời: "Lúc trước anh có tiết kiệm một ít tiền, tất cả đều muốn cho em."

Nguyễn Tinh Loan ý định muốn đem hàng trả lại anh.

Hạ Húc nghiêm túc nói với cô: "Em trước tiên đừng trả lại, còn có chưa tới nửa năm nữa liền sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó hai chúng ta khẳng định sẽ không học cùng thành phố. Em học tốt như vậy, nhất định sẽ đậu vào một trường đại học hạng đầu, phỏng chừng lúc đó cũng không chịu nhận tiền của ba anh, anh làm bạn trai của em, anh rất sợ em đến lúc đó sẽ phải chịu ủy khuất. Đây là tâm ý của anh, em không thể cự tuyệt."

Nguyễn Tinh Loan trầm mặc một hồi lâu, cô hồi tưởng lại những lời lúc trước Lương Kha từng nói, lúc ấy Lương Kha nói Hạ Húc thật ngây thơ, chỉ có Nguyễn Tinh Loan biết ——

Bạn trai của cô một chút ngây thơ cũng đều không có, hoàn toàn khác biệt, so với bất luận người nào đặc biệt kĩ lưỡng hơn, anh rất biết suy tính cho tương lai.

"Đây là tiền mừng tuổi của anh tặng em, nào có người nào trả lại đúng không. Anh cam đoan lần sau sẽ không dạng này nữa, anh thề."

Nguyễn Tinh Loan dừng một chút, lời muốn nói ra liền giằn xuống. Cô không nhất định sẽ dùng đến tiền anh đưa, nhưng ít ra về sau này, bạn trai này của cô sẽ an tâm hơn phần nào.

Hạ Húc nhìn thoáng qua đồng hồ một chút, đem Nguyễn Tinh Loan kéo lại gần bên cạnh anh, lúc kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, Hạ Húc dịu dàng nhìn vào mắt cô nói ——

"Chúc mừng năm mới, tiểu cô nương Nguyễn Tinh Loan."

"Chúc mừng năm mới."

Nguyễn Tinh Loan chủ động ôm lấy cổ Hạ Húc, cúi đầu hôn lên môi anh. Bởi vì ôm cô, Hạ Húc phải cuối đầu xuống thấp cuối đến thật khó khăn, cuối cùng trực tiếp nghiêng người, đem cô ép đến dưới giường.

Hai người một hồi hôn hôn một hồi nói chuyện phiếm, giày vò đến hơn nửa đêm, Hạ Húc mới lén lén lút lút quay trở lại phòng.

Đầu năm vào ngày mùng một họ ở trong nhà cả ngày ngắm nhìn ti vi, đến mùng hai Hạ Húc bồi Nguyễn Tinh Loan đến nhà Hao Tử Nha Thiêm mừng tết.

Sau đó lại ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, mùng tám liền chính thức bắt đầu quay trở lại trường học.

Ngày đầu tiên trở lại trường học, Kỷ Tu Trạch liền chửi bậy: "Chuyện này cảm giác vừa mới bắt đầu, làm sao lại kết thúc."

Trương Tử Hạo nói: "Cậu đây là dự định xuất ngoại, đứng nói chuyện không đau eo sao, cậu xem mọi người đi, cả đám đều lao đầu cắm cuối học tập, hiện tại cậu vẫn còn muốn chơi, thật là."

Trong nhà Kỷ Tu Trạch từ lâu đã dự định cho hắn xuất ngoại, cho nên dù có thi có ra kết quả ra sao, cũng không phải là chuyện gì đặc biệt quan trọng.

Bất quá gần đây Hạ Húc ngược lại càng thêm cố gắng học tập, anh muốn thi vào học viện âm nhạc, điểm số của học viện này vài năm nay cũng đã tăng lên không ít.

Cũng may có Nguyễn Tinh Loan – một học bá lớn ở bên người, lại thêm Hạ Húc cũng được tính là thông minh hiếu học, thành tích cũng dần tăng lên rất nhanh.

Trước ngày thi đại học một tháng, trạng thái của mọi người càng trở nên căng thẳng hơn.

Ngay cả trên đường trở về, Nguyễn Tinh Loan đều hỏi bài Hạ Húc. Hạ Húc thường xuyên đáp đúng, anh liền chơi xấu muốn đòi thưởng, đáp sai rồi liền bán manh để qua.

Ngày ấy thi đại học kết thúc.

Hạ Húc thi xong một môn cuối cùng sớm nộp bài thi, còn một câu hỏi cuối cùng anh nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra cách giải, đành dứt khoát nộp bài ra về.

Lề mề chậm chập, còn không bằng sớm một chút hoàn thành.

Anh đi đến trước cửa phòng thi của Nguyễn Tinh Loan chờ đợi, lúc kì thi kết thúc trước ba phút cuối cùng, Nguyễn Tinh Loan từ bên trong đi ra.

Vừa nhìn thấy Hạ Húc, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó Hạ Húc dang tay ôm lấy cô.

Hai người ăn ý không ai hỏi bất cứ điều gì về bài thi, cứ như vậy mà ôm nhau, bên trong có người đi ra, bọn họ cũng không có buông lẫn nhau ra.

Ánh nắng đem những đám mây đen dần tan biến, từ trong khe hở lộ ra một vệt ánh sáng chói lọi.

"Cuối cùng đã kết thúc." Hạ Húc nói.

Nguyễn Tinh Loan tựa ở trong ngực của anh, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tuy là khoảng thời gian này trôi qua vừa bận rộn lại vừa vất vả, mọi áp lực đều đề nặng. Nguyễn Tinh Loan giờ phút này không suy nghĩ bất cứ thứ gì, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, lúc này cô chỉ muốn lặng yên nằm trong ngực của anh.

Tống Sơ Dương bọn họ thi xong ra, gặp hai người bọn họ rải cơm chó ôm ôm ấp ấp, kháng nghị nói: "Hai người các ngươi có thể hay không chú ý một chút hình tượng a."

Hạ Húc không e dè nói: "Không thể."

Đoàn người đi ăn mừng một phen, rất khuya mới trở về.

Mấy ngày đầu khi thi xong, mọi người trong lòng đều thật hưng phấn. Nhưng là khi qua vài ngày, trong lòng lại bắt đầu có chút trống rỗng.

Lúc trước thời gian thực có chút gấp rút, đột nhiên bây giờ trầm tĩnh trở lại, ngược lại làm cho người khác không biết nên làm gì mới tốt.

-

Kỷ Tu Trạch phá vỡ không khí trống rỗng ấy, hẹn mọi người cùng nhau đi du lịch, gọi cho Tống Sơ Dương còn có Tần Miên cùng Hạ Tuyết.

Bọn họ đi đến một địa phương tên gọi là Hoa Thành, là một địa phương nhỏ, nghe nói hiện tại nơi đây khắp núi hoa nở rộ, phong cảnh rất đẹp.

Mấy người mua vé xe lửa, tại trên xe lửa, đoàn người ăn mì tôm, đánh bài poker, ngẫu nhiên tâm tình Hạ Húc tốt còn xướng lên một ca khúc, dẫn tới đoàn tàu rất nhiều người vây xem.

Lúc còn trẻ, tùy tiện làm chút gì đều tràn đầy nhiệt huyết.

Ngồi mấy giờ dưới xe lửa, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi.

Hoa Thành là một thôn trấn nhỏ, không có ô tô, cho nên sáng sớm Kỷ Tu Trạch đã hẹn xe tải lái xe tới đón bọn họ.

Hạ Tuyết chỉ vào phía trước một chiếc xe tải màu xám nói: "Các cậu mau nhìn, có phải chiếc kia hay không?"

Kỷ Tu Trạch kiểm tra đối chiếu với bảng số xe, hướng lái xe vẫy vẫy tay, lái xe lập tức lái tới, dừng tại trước mặt bọn họ.

Lái xe nhắc nhở: "Trên đường khả năng có chút xóc nảy, có cô gái nào say xe thì lên ngồi ở phía trước nhé."

"Được, cám ơn bác tài."

Kỷ Tu Trạch quay người hỏi mọi người: "Các cậu có ai say xe không?"

Hạ Tuyết không say xe, cô là người đầu tiên nói: "Tớ không say xe, tớ ngồi mặt sau."

Tần Miên hé miệng không nói gì.

Tống Sơ Dương từ phía sau vuốt vuốt đầu của cô, thay cô mở miệng: "Tiểu nha đầu này say xe rất nghiêm trọng, nhưng đứa nhỏ này rất sợ phiền toái mọi người, cho nên không dám nói."

Kỷ Tu Trạch hít một tiếng: "Hai, phiền toái gì chứ, Tần Miên, vậy em lên ngồi phía trước đi. Chúng ta quen biết lâu như vậy, em thế nào còn thẹn thùng như vậy."

Tống Sơ Dương nhịn không được cười cười: "Tớ cùng cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đứa nhỏ này đối với tờ còn thẹn thùng, đừng nói là các cậu."

Hạ Húc nhìn xem bên cạnh tiểu nha đầu nha đầu nhà mình, nhỏ giọng hỏi thăm: "Em có say xe không?"

Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Em không sao."

Cô còn tốt, dưới tình huống bình thường sẽ không say xe.

Hạ Tuyết trong xe hô: "Tinh Loan, cậu cũng lên ngồi đi."

Nguyễn Tinh Loan đáp: "Được."

Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Tuyết ngồi ở chính giữa một hàng kia, ba cái nam sinh ngồi tại phía sau cùng.

Xe bắt đầu khởi động.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi