GIẢ NGOAN

"Tự ca." Cô gọi, nhất thời cô còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Tống Tự như thế nào.

Tống Tự cười cười: "Vừa rồi Hạ Húc đã nói rõ ràng với anh, Tinh Loan, trước kia có vài thứ anh làm không tốt, còn có những lời lẽ mà Phan Duyệt nói với em, hôm nay anh thành thật xin lỗi em."

"Tự ca, chuyện đã qua cả rồi, sau này mọi việc sẽ tốt hơn."

Tống Tự muốn đi tới sờ sờ đầu cô, kết quả Hạ Húc trừng mắt liếc nhìn anh, anh cười gượng tự giác rút tay về.

Cô và Hạ Húc tiễn hắn đến cửa ra vào, Tống Tự nói: "Đúng rồi Tinh Loan, anh muốn thu hồi lại những lời anh nói khi trước."

"Cái gì?"

"Trướ kia, anh nói Hạ Húc không thích hợp với em, nhưng bây giờ anh cảm thấy cậu ta rất tốt, hai người các em rất xứng đôi."

Hạ Húc trừng mắt liếc hắn một cái, làm bộ giận giữ nói: "Anh còn dám bôi nhọ lên người tôi? Anh quả thật quá vô lại."

Tống Tự nở nụ cười sau đó rời đi.

Hạ Húc đóng cửa lại, đem tiểu cô nương kéo trở lại phòng tắm, trên tay cầm theo máy sấy giúp cô sấy khô mái tóc.

Đợi đến lúc sắp đi ngủ, hai người lúc này mới ý thức được trong phòng này chỉ có duy nhất một chiếc giường thật lớn.

Hạ Húc cười đầy ý vị, vẻ mặt vô cùng xấu xa: "Hôm nay phòng của khách sạn đầy hết rồi, chúng ta ở phòng này cùng nhau ngủ có được hay không?"

Nguyễn Tinh Loan trực tiếp đâm thủng ý đồ của anh: "Anh xác định phòng ở đât đã đầy? Em giúp anh đi hỏi một chút?"

Hạ Húc vội vàng bắt lấy tay tiểu cô nương, vô cùng đáng thương nói: " Em không thể thu lưu bạn trai của em một đêm sao?"

Nguyễn Tinh Loan kéo căng vẻ mặt, rồi lại giản ra, khóe miệng tràn ngập ý cười.

"Đi tắm rửa đi."

"Đi ngay."

Tắm rửa xong, Hạ Húc lại lau khô tóc, chậm chạp lại lề mề, khi nãy thời điểm lúc giở trò chơi xấu anh không chút lúng túng nào, lúc này ngược lại trong lòng lại có chút khẩn trương.

Cùng nhau ngủ, chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy cả người ngập tràn hưng phấn.

Hạ Húc đi đến bên giường, vén chăn lên, Nguyễn Tinh Loan đã ngủ.

"Em đã ngủ rồi sao?"

Hạ Húc cúi người đến, tinh tế quan sát khuôn mặt tiểu cô nương, cái mũi lông mày con mắt, lông mi tất cả đều vô cùng xinh xắn, Hạ Húc càng nghĩ càng thấy chính mình đã nhặt được một tiểu bảo bối xinh đẹp.

Tiểu cô nương nhà anh sao có thể đẹp mắt như vậy chứ, đây là bạn gái của anh đấy.

Rốt cuộc Nguyễn Tinh Loan nhịn không nổi nữa, cô mở mắt ra, hỏi anh: "Nhìn đủ rồi chưa?"

Hạ Húc giật nảy mình.

Lập tức phản ứng thì ra tiểu cô nương là đang cố ý giả vờ ngủ, anh bò lên giường, còn cố ý chơi xấu đưa tay cù lét bên hông cô.

"Để em giả vờ ngủ này, em gạt anh." Hạ Húc ra tay tàn ác trừng phạt cô.

Nguyễn Tinh Loan sợ nhột, trên giường lật qua lại lăn đi, nhiều lần cầu xin tha thứ nhưng Hạ Húc mềm cứng gì cũng không chịu dừng tay.

Trong lúc bối rối, cô tiến lên ôm lấy Hạ Húc, hôn một cái lên khuôn mặt anh, vẻ mặt vô cùng đáng thương cầu xin tha thứ: "Đừng phá, em biết sai rồi."

"Hôn lại một lần nữa anh liền bỏ qua em."

Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn lại hôn một lần.

Hạ Húc lần này đổi thành thế chủ động, anh xoay người cắn lên môi cô. Nguyễn Tinh Loan bị hành động thân mặt của anh làm mặt đỏ đến tận mang tai, giọng nói cũng trở nên ngắt quãng.

"Đã muộn rồi, chúng ta mau đi ngủ."

Hạ Húc xem xét thời gian, đã hai giờ sáng, lúc này anh mới buông tha tiểu cô nương.

Nằm một hồi, Hạ Húc lại quay đầu nói: "Em nằm cách xa anh như vậy làm gì, anh không có ăn em đâu, mau xích lại gần đây nào."

Nguyễn Tinh Loan thoáng nhích người một tí.

Một lát sau, Hạ Húc lại hỏi: "Em có ngoan ngoãn qua đây không?"

Nguyễn Tinh Loan cắn răng nói: "Em qua."

"Không được, di chuyển quá ít, em nhích xa hơn một chút đi."

Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn làm theo.

Kết quả Hạ Húc chơi xấu, lúc cô nhích người, Hạ Húc trực tiếp kéo lấy tay cô cả người cô lập tức di chuyển một khoảng lớn, kết quả hai người chặt chẽ dính chặt lấy nhau, Hạ Húc lúc ngủ còn muốn nắm lấy tay của cô, lúc này dính nhau không được sao.

-

Ngày hôm sau Hạ Húc mang theo Nguyễn Tinh Loan đi dạo vòng quanh đại học C.

Lúc đi đến cửa phòng ăn, Nguyễn Tinh Loan đột nhiên hỏi anh: "Lúc trước không phải anh không vui khi em đến đại học C sao?"

"Thật ra anh chỉ có chút không vui, nhưng anh cũng không phải là đế vương thời cổ đại, cũng không thể độc tài, cho nên mới cùng em nháo thành sự tình như trước. Hơn nữa anh biết Tống Tự rõ ràng thích em, mà em là ngây ngốc cái gì cũng không biết, cho nên anh lo lắng sợ rằng em sẽ bị hắn lừa gạt đi mất."

Nguyễn Tinh Loan vùi trong ngực anh cọ cọ vài lần, giống con mèo con đang làm nũng nói: "Sẽ không bị lừa gạt."

"Là anh hẹp hòi, thật xin lỗi."

Nguyễn Tinh Loan chỉ vào phố hàng rong ở phía trước nói: "Bạn gái của anh hơi nóng, bây giờ muốn ăn kem."

"Ái phi chờ ở tại đây, ta lập tức đến mua ngay cho nàng."

Nhìn bóng lưng Hạ Húc rời đi, Nguyễn Tinh Loan nhếch miệng nở nụ cười, khuôn mặt lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ. Chức danh "Ái phi" này, cũng không biết anh muốn chơi đùa đến khi nào.

Rất nhanh sau đó, Hạ Húc mua đến hai que kem một loại socola còn lại là vị dâu.

Khí trời nóng bức, kem tan chảy rất nhanh.

Hạ Húc cắn một ngụm socola, nhìn vào que kem vị dâu của Tinh Loan nói: "Cho anh nếm thử một miếng."

Nguyễn Tinh Loan đem que kem cho anh, Hạ Húc cúi người đến, tại khóe môi của cô cắn lên, hài lòng nói ra: "Vẫn là của em ăn ngon hơn."

"Thế nào lại lưu manh như vậy?"

Hạ Húc vờ làm ra dáng vẻ muốn đến hôn lại lần nữa, uy hiếp cô: "Em vừa mới nói cái gì nào?"

Nguyễn Tinh Loan đổi giọng cười đáp: "Không có nói gì cả, cái gì cũng chưa nói."

Tại thành phố C chơi hai ngày, hai người liền mua vé xe lửa trở về. Tống Tự đưa bọn họ đến nhà ga, nhìn xem bọn họ rời đi mới quay bước trở về.

Sau khi trở về không lâu, Nguyễn Tinh Loan nhận được điện thoại của Tống Tự.

Tống Tự nói: "Tinh Loan, anh đã cẩn thận mà suy nghĩ, anh có ý định sẽ thành thị duyên hải dốc sức làm lại một lần nữa. Hạ Húc nói đúng, anh còn trẻ, tương lai còn có rất nhiều khả năng. Anh không nghĩ sẽ làm mãi một công việc nhàm chán, sau đó an nhàn sống hết đời."

Tống Tự muốn đi thành phố khác lập nghiệp, trong giọng nói tràn đầy khí khái cùng quyết tâm, Nguyễn Tinh Loan cảm thấy, dường như Tự ca đầy nhiệt huyết trong quá khứ đã trở về.

Nói xong việc quan trọng, Tống Tự lại hỏi một cái vấn đề riêng tư.

"Tinh Loan, nếu như lúc trước anh trực tiếp biểu lộ tâm ý với em, thì em có chút nào sẽ cân nhắc Tự ca không?"

Tống Tự lúc nhìn thấy cô bên cạnh Hạ Húc, hắn liền muốn hỏi vấn đề này, nếu như... hắn mở miệng trước, Tinh Loan sẽ đáp lại cũng như vậy chăng.

Đến bây giờ, hắn vẫn mong chờ một đáp án từ cô.

Nguyễn Tinh Loan rất bình tĩnh trả lời: "Sẽ không."

"Tự ca, em và Hạ Húc ở bên nhau, không chỉ là Hạ Húc thích em, mà em cũng thích cậu ấy. Cho dù lúc trước cậu ấy không trực tiếp thổ lộ, em cũng sẽ chủ động biểu lộ tâm ý với cậu ấy. Những thứ em quan tâm không nhiều, nhưng điều em đã quan tâm em nhất định sẽ nắm giữ thật chặt."

Nguyễn Tinh Loan nói xong, Tống Tự vừa nghe liền hiểu. Tinh Loan cho tới bây giờ đều không phải cô gái hèn nhát, nếu như cô thích hắn, thì không cần hắn nói, cô cũng sẽ chủ động bày tỏ.

Cho nên từ đầu đến cuối, Tinh Loan đều chỉ là coi hắn là anh trai mà thôi.

Bất quá, nếu như sau này hắn gặp được người mình thích, Tống Tự nghĩ thầm chắc chắn hắn cũng sẽ giữ chặt lấy, nhất định sẽ không lại chùn bước như hôm nay.

-

Trong nhà chờ đợi hai tháng, thời gian sắp vào đại học càng ngày càng gần.

Hạ Húc so với Nguyễn Tinh Loan khai giảng sớm hơn mấy ngày, anh vốn dĩ còn muốn đưa cô đến trường giúp cô nhập học, kết quả biết được thời gian nhập học của chính mình chỉ sớm hơn cô vài ngày, vẻ mặt Hạ Húc sắc mặt lập tức ỉu xìu không còn khí lực.

Nguyễn Tinh Loan an ủi anh: "Không sao em có thể tự mình nhập học mà."

Hạ Húc: "Thế nhưng là anh muốn đi cùng em."

Nguyễn Tinh Loan còn nói: "Nếu như anh không yên tâm về em, em sẽ nhờ Hao Tử bọn họ đến giúp đỡ."

Sắc mặt Hạ Húc thoáng dễ chịu hơn một điểm: "Ừ, nhưng anh vẫn muốn đi cùng em."

Tiểu thiếu gia tính tình ngạo kiều lại phát tác, Nguyễn Tinh Loan không thể làm gì khác hơn là một lần lại một lần ra sức an ủi anh, thẳng đến lúc anh hoàn toàn bị hoàn toàn bị thuyết phục là được.

Hạ Húc trước khi vào nhập học hai ngày.

Kỷ Tu Trạch cũng đã làm xong thủ tục xuất ngoại, cậu liền chuẩn bị bay ngay.

Hạ Húc Tống Sơ Dương mấy người bọn họ tiễn hắn đến sân bay, còn có Nguyễn Tinh Loan cùng Tần Miên cũng đến, duy chỉ có Hạ Tuyết là không đến.

Nguyễn Tinh Loan đã nói với Hạ Tuyết, thế nhưng Hạ Tuyết nói cô ấy không muốn tới.

Kỷ Tu Trạch hướng phía cửa ra vào thoáng buồn rầy, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, cùng Hạ Húc bọn họ tạm biệt nói: "Húc ca Sơ Dương tiểu tiên nữ Tần Miên, tớ đi trước, chờ lúc tớ trở về, chúng ta sẽ cùng nhau tụ họp."

Cảm giác chia tay lúc này, tất cả mọi người trong lòng đều có chút khổ sở, thanh âm khàn khàn nói: "Chúng tớ chờ cậu trở về."

Kỷ Tu Trạch đem hành lý cầm đi gửi vận chuyển, sau đó đến kiểm an, tại kiểm an hướng bọn họ dùng sức phất phất tay, thẳng đến khi kiểm an viên thúc giục hắn đi vào nhanh một chút, bóng người Kỷ Tu Trạch mới dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Cho đến lúc này mới phát giác, thời gian lúc trước mọi thứ trôi qua đều cảm thấy buồn tẻ lại tẻ nhạt, vậy mà lại mang theo toàn bộ ký ức thanh xuân chất chứa trong tâm hồn mỗi người bọn họ.

Hạ Tuyết vội vội vàng vàng chạy đến lúc, cô gấp gáp chạy thở không ra hơi.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Tống Sơ Dương có chút không đành lòng nói ra: "Tu Trạch cậu ấy đã tiến vào rồi."

Hạ Tuyết ngốc lăng đứng sững tại chỗ, cô khóc òa lên. Lần trước uống say lúc thổ lộ bị từ chối, cô không khóc, ngày hôm sau tỉnh lại cô cùng Kỷ Tu Trạch ra vẻ xa lánh cũng không khóc.

Thế nhưng giờ khắc này, thời gian ba năm cao trung ngồi cùng bàn từng li từng tí đều hiện lên ở trước mắt, cô giống như là đột nhiên muốn vỡ òa, ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.

Nguyễn Tinh Loan cùng Tần Miên một mực ở bên cạnh ra sức an ủi cô, Tống Sơ Dương cùng Hạ Húc nhiều lần muốn nói cho cô biết chủ ý thật sự của Kỷ Tu Trạch, nhưng lại nghĩ tới cái kia dáng vẻ tươi cười đặc biệt khổ sở của Kỷ Tu Trạch, bọn họ đều dừng lại.

Hạ Tuyết ở phi trường khóc rất lâu, bên cạnh người đi đường nhiều lần lại đây hỏi bọn hắn có cần giúp đỡ gì không, Hạ Húc cùng Tống Sơ Dương mau tới phía trước giải thích.

Đến sau, Hạ Tuyết một mình gọi taxi trở về nhà. Tống Sơ Dương mang theo Tần Miên, Hạ Húc mang theo Nguyễn Tinh Loan, Hạ Tuyết một mình trở về nhà, Kỷ Tu Trạch cũng một mình xuất ngoại, hai người bọn họ thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Về đến nhà, tâm tình Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc đều không tốt.

Hạ Nhân còn lo lắng hỏi han hai người bọn họ vài câu, rõ ràng lúc đi ra ngoài còn rất tốt, sao vừa về đến nhà, liền biến thành dạng này.

Mấy ngày kế tiếp, Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan cơ hồ là như hình với bóng, hai người làm gì cũng đều dính chặt lấy nhau.

Làm cho dì Mai cùng chú Lý cảm thấy hai người bọn họ quan hệ tốt đến mức quá đáng, nhưng dù vậy bọn họ cũng không có hoài nghi điều gì.

Vài ngày sau, Hạ Húc cũng phải đến trường học mới.

Nhà ga.

Một đại nam nhân một mét tám ôm khư khư một cô gái, thế nào cũng không chịu buông ra. Cuối cùng vẫn là Tống Sơ Dương khuyên anh: "Được rồi được rồi, đừng giày vò khốn khổ nhau nữa, cậu cứ như vậy xe lửa đến cũng không thể đi."

"Không phải chỉ là đến trường đại học thôi sao, nhìn bộ dáng cậu lúc này, sao lại giống như sinh ly tử biệt không bằng, người khác nhìn vào không biết còn tưởng rằng thế nào đấy. Cậu nhìn Tu Trạch đi, so với cậu thảm hơn nhiều."

Hạ Húc hừ hắn một lần, phản bác nói: "Cậu im miệng cho tôi, cậu cùng Tần Miên hai người không phải học cùng một trường ân ân ái ái sao cho nên giờ mới hống hách như vậy, đứng nói chuyện không đau eo à."

Tống Sơ Dương ngăn miệng Hạ Húc lại, ra hiệu anh chớ nói lung tung, sau lại đem anh lôi đến một bên nhắc nhở: "Tớ còn chưa có nói qua với cô ấy, cậu đừng la hét to, người ta nghe được bây giờ."

Hạ Húc "shit" một tiếng, "Cậu, toàn thế giới đều biết cậu thích Tần Miên, cô ấy thế nào lại không biết?"

Tống Sơ Dương cũng đành chịu: "Tiểu cô nương tâm tư đơn thuần hơn nữa lại còn quá nhỏ, tớ cũng biết xấu hổ nào giống như cậu phát rồ liền ra tay với Tinh Loan."

Hạ Húc: "Lăn."

Hạ Húc lại không thôi chạy đến ôm lấy tiểu cô nương nhà mình, sau đó mới lưu luyến không rời, hướng nhà ga đi vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi