GIẢ NGOAN

Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan một trước một sau từ trên xe bước xuống, Tiểu Lý lái xe trở lại gara.

Đến trước cửa, trước tiên Hạ Húc thay giày, sau đó lại giống như hôm qua đem túi sách ném tới trên ghế salon.

Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt nhìn lướt qua, cô không thèm để ý tới, cúi người tiếp tục đổi giày.

Hạ Húc đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, từ trong phòng bếp Mai di mang hai bát mì đến, Hạ Húc lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Mai di hỏi anh: "Thiếu gia, ban sáng cậu có đau bụng hay không? Ta nhờ tiểu thư mang cho cậu bữa sáng, cậu có ăn không?"

Hạ Húc thoáng dừng lại, anh đang cuối đầu ăn một ngụm mì sợi, trong miệng còn ngậm một nửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng kia có chút buồn cười.

Anh xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan còn đang thay giày, tựa hồ cảm thấy bế tắc, trong lòng anh thì thầm một câu: Thực ngốc.

Sau đó lại như không việc gì xoay người, thản nhiên nói: "Ăn."

Nguyễn Tinh Loan nghe vậy, mấp máy môi, làm dáng vẻ không nghe được gì.

Mai di bước tới giúp cô cởi xuống túi sách, không cẩn thận liếc thấy trên tay cô có vết thương, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, cô làm sao lại bị thương thế này, cùng người khác đánh nhau sao?"

Nguyễn Tinh Loan vội vàng phủ nhận: "Cháu không cẩn thận chà xát qua trên vách tường thôi, không sao ạ."

"Thế nào lại không cẩn thận như vậy, đợi tí nữa tôi giúp tiểu thư bôi ít thuốc." Mai di lo lắng hỏi han.

Nguyễn Tinh Loan dừng lại, thanh âm cười nhẹ đáp lời, nhìn sang chỉ thấy khóe miệng Hạ Húc có chút cong.

Tuy đường cong rất thấp, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy.

Cái người này, rõ ràng biết như thế nào, không biết xấu hổ còn cười cô.

Nguyễn Tinh Loan buồn phiền đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, vừa cầm đũa, Hạ Húc liền thả đũa, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi ăn xong."

Túi sách cũng thèm không cầm, anh trực tiếp lên lầu.

Nguyễn Tinh Loan nhớ, rõ ràng thầy Mạnh có giao bài tập về nhà, sao anh lại không mang sách vở trở về phòng, chút nữa lấy gì để làm bài tập đây.

Cô ngoan ngoãn đem tô mì sợi ăn xong, sau đó cầm túi sách đi lên lầu.

Mai di gọi cô: "Tiểu thư, người chậm một chút, để tôi giúp tiểu thư xử lý vết thương."

Nguyễn Tinh Loan sợ Mai di lo lắng, thuận miệng đáp: " Cháu đã mua thuốc rồi, cháu có thể tự làm."

Sau đó bước nhanh đi lên lầu hai.

Cửa phòng đối diện không có đóng chặt, ở bên ngoài Nguyễn Tinh Loan cũng có thể nghe thấy thanh âm Hạ Húc cùng người khác gọi điện thoại

"Hôm nay không chơi game, đừng đến làm phiền tớ."

Sau đó ba một tiếng cúp máy.

Nguyễn Tinh Loan thu hồi tầm mắt lại, rón rén đẩy cửa phòng ra, sau lại đem chóp cửa đóng lại, trong lòng căng thẳng lúc này mới thoáng buông lỏng một điểm.

Người trong nhà đều đối với cô rất tốt, có thể vì không phải là nhà của mình, cho nên cô luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Tinh Loan kéo ra túi sách, lấy bài tập ngữ văn bắt đầu làm bài.

Đem bài tập lão Mạnh giao về nhà hoàn thành một lượt, tiếp đó cô đem tài liệu mà lúc trước Tống Tự giúp mình mua sắp xếp tất cả ổn thỏa, nhét chúng vào trong túi xách, cô dự định ngày mai khi đi học lại lặng lẽ xem.

Mọi việc cần làm cô đều đã xử lý xong xuôi, Nguyễn Tinh Loan nhìn đồng hồ, mới mười giờ, còn rất sớm.

Cô nghĩ, hay gửi tin nhắn cho Tống Tự

[ Anh đã ngủ chưa? ]

Ba phút đồng hồ trôi qua, màn hình vẫn tối đen.

Nguyễn Tinh Loan có chút thất vọng, đặt di động vào sách nhỏ trên bàn, sau đó đi toilet rửa mặt.

Khi trở về, nhìn thấy có cuộc điện thoại bị nhỡ, cô có chút bối rối muốn gọi lại, cũng may đối phương đã gọi tới.

Cô đè nén kích động trong lòng, nói khẽ: "Uy."

Tống Tự trêu chọc: "Tinh Loan, em chừng nào mới giống Nha Thiêm bọn họ ngoan ngoãn kêu anh một tiếng ca?" Trong giọng nói xen lẫn vẻ cưng chiều cùng ý cười.

Nhận biết nhau lâu như vậy, Nguyễn Tinh Loan chưa từng kêu Tống Tự một tiếng anh, cho dù Tống Tự so với cô lớn hơn mấy tuổi.

Lúc mới tới ngõ nhỏ, đối với tất cả mọi người cô đều tràn ngập phòng bị, lúc đó Tống Tự còn nhỏ, thường xuyên trêu đùa cô, ép cô gọi ca.

Cô tính tình bướng bỉnh, không chịu gọi, chờ khi lớn lên, cô cũng chưa từng gọi Tống Tự một tiếng anh.

Trầm mặc nửa ngày, Tống Tự dời đi chủ đề: "Anh nghe Nha Thiêm nói em dọn đến Hạ gia?"

Nguyễn Tinh Loan mím chặt môi, cô thực sự có rất nhiều lời muốn nói cùng anh, nhưng lời vừa muốn tới khóe miệng, cô cũng chỉ là nhẹ nhàng nói "Ừ" một tiếng.

"Em phải chiếu cố chính mình thật tốt biết không, tháng sau có thời gian rảnh anh sẽ trở lại thăm các em"

Thanh âm của Tống Tự vĩnh viễn luôn thành thục ôn nhu như vậy, anh giống như đang dỗ dành tiểu hài tử là cô đây.

Nguyễn Tinh Loan đáp lời: "Được."

"Tinh Loan, em đừng đem chính mình che giấu quá sâu, cùng nhiều người khác tiếp xúc một chút, em tốt như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm bạn cùng em."

"Ừ."

Họ rảnh rỗi hàn huyên vài câu,hầu hết thời gian đều là Tống Tự nói, cô nghe. Tống Tự nói anh đang thực tập, kể về bạn học của anh, giọng nói vĩnh viễn yên tĩnh tốt đẹp như vậy.

Chỉ cần có Tống Tự bên cạnh, Nguyễn Tinh Loan mới có thể cảm thấy, hết thảy mọi thứ đều ổn, tất cả mọi chuyện chậm rãi rồi sẽ khá hơn.

Cúp máy một hồi lâu, Nguyễn Tinh Loan vẫn còn đắm chìm bên trong cuộc gọi ấy, thẳng đến khi đột nhiên có người đến gõ cửa phòng, cô mới mình thoát ra.

Cô tưởng rằng bên ngoài là Mai di, liền khuyên nhủ: "Mai di, cháu không sao đâu, người đi nghỉ ngơi đi."

Bên ngoài người kia thấp giọng mở miệng: "Là tôi."

Nguyễn Tinh Loan nghi hoặc bước xuống giường, đi ra mở cửa, thì nhìn thấy Hạ Húc với khuôn mặt khó chịu cùng với không tình nguyện.

"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Hạ Húc sau khi đi vào, nhìn thấy trang trí trong phòng, không khỏi khẽ nhíu mày, chửi bậy: "Thật quá loè loẹt."

Thấy cô không đáp lời, anh phối hợp nói: "Trên cánh tay cô có vết thương, một mình không dễ làm, tôi tới giúp cô."

Cô khẽ giật mình, thuốc Hạ Húc mua còn đặt ở trên bàn học, mãi suy nghĩ về cuộc điện thoại kia cô liền quên mất đi chuyện này.

Hạ Húc nhìn thấy vậy, quả nhiên bất mãn phê bình: " Cô cho rằng mình vẫn là đứa nhỏ ba tuổi sao? Hôm sau nếu nhiễm trùng lưu sẹo, sau này cô liền chỉ biết khóc lớn thôi."

Cũng không quản cô có nguyện ý hay không, anh tự tiện mở túi ra, dữ dằn phân phó nói: "Kéo tay áo cuốn lên."

Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn làm theo.

"Lại kéo cao lên một chút."

Nguyễn Tinh Loan có chút giật mình, chính cô cũng không có phát hiện ra trên tay chính mình có vết thương, anh ta thế nào lại phát hiện ra.

Hạ Húc hung hăng dữ dằn nói ——

"Đừng nhúc nhích!"

"Nâng cao lên tí!"

"Cô che khuất mắt tôi rồi."

Nguyễn Tinh Loan một chữ "Không" giữ ở trong miệng một hồi lâu, Hạ Húc cứ thế không có cho cô bất luận cơ hội gì để nói ra cả.

Thẳng đến khi anh khử trùng xong, cuối cùng Hạ Húc đem băng dán lên miệng vết thương, thành ra cô cũng thể nói được lời nào.

Hạ Húc đứng dậy, có lẽ bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê tê, bước chân lảo đảo.

Nguyễn Tinh Loan kịp thời vươn tay ra đỡ lấy anh, anh liền lấy tay gạt ra.

"Cách tôi xa một chút, đừng nghĩ chiếm tiện nghi của tôi."

Nguyễn Tinh Loan: "..."

Người này vừa mới đối với cô động thủ lại động cước tại sao không nói, ngược lại hiện tại còn nói cô chiếm tiện nghi của người ta.

Trên đời này có người da mặt dày như vậy a.

- -----------

Tác giả có lời muốn nói: Mèo rừng nhỏ xù lông kìa.

Húc ca: Cút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi