Bước chân có khẽ dừng lại vài giây, Bạch Hạc Hiên đưa tay lên đỡ nhẹ lấy phần đầu của mình nhưng ánh mắt vẫn lướt nhẹ xung quanh căn phòng mà tìm kiếm bóng hình của Lam Đình Niên.
May thay nơi góc tường gần nhà vệ sinh, Bạch Hạc Hiên cũng tìm thấy được bóng dáng của Lam Đình Niên, dường như sau một giấc dài cô cũng bình tỉnh hơn rất nhiều, cô chỉ thừ người ngồi dưới sàn mà không có bất kỳ một biểu hiện quấy phá hay tự làm đau bản thân nào như những lần trước cả.
Trong từng bước chân có phần hơi vội vả Bạch Hạc Hiên đi nhanh đến chỗ của Lam Đình Niên ngồi xổm xuống, nhẹ đưa tay nâng lấy cằm cô lên, may thay đôi mắt của Lam Đình Niên không hề ngấn chút lệ nào, chỉ có chút vô hồn mà thôi.
Bàn tay lớn thuận thế sờ sờ nhẹ lấy một bên má của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên ôm nhẹ cô vào lòng mình, vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng, bên tai cô dịu dàng:“Sao em lại ngồi ở đây?”
Ánh mắt vẫn cứ đâm chiêu không có một phần linh hồn của sự sống, Lam Đình Niên cũng chẳng có động thái sẽ đẩy người của Bạch Hạc Hiên ra mà chỉ ngoan ngoãn để cho anh ôm mình, cô từ trong vô thức mà nắn nót từng câu chữ:“Niên Niên muốn gặp mẹ có được không?”
Bàn tay đan nhẹ từng loạn tóc của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên lại cúi gầm đầu vào gáy của Lam Đình Niên trãi dài một hơi thở ấm nóng:“Niên Niên nhớ mẹ rồi sao?”
Tâm trí của Lam Đình Niên hiện tại hệt như một đứa trẻ ngoan, cô ở trong lòng Bạch Hạc Hiên mà gật gật đầu:“Niên Niên nhớ mẹ… Muốn được gặp mẹ…”
Lời của Lam Đình Niên vừa dứt, Bạch Bạch Hạc liền đẩy nhẹ người của cô ra, đầu có hơi cúi nhẹ để vừa tầm với cô, lòng bàn tay anh vuốt vuốt nhẹ mái tóc đã sơ khô của Lam Đình Niên dịu dàng đồng ý:“Được! Vậy Niên Niên ngoan nghe lời anh lên nhà ăn sáng, rồi lát nữa anh dẫn đi gặp mẹ có chịu không?”
Lam Đình Niên được Bạch Hạc Hiên đáp ứng nguyện vọng tất nhiên sẽ răm rắp nghe theo lời anh mà gật gật đầu, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên hớn hở hơn bao giờ hết, cô ôm chặt lấy cánh tay Bạch Hạc Hiên hấp tấp:“Niên Niên được gặp mẹ thật sao?”
Cơ mặt dãn nhẹ, mi mắt khẽ chớp, khóe môi cong nhẹ gật đầu, Bạch Hạc Hiên sờ sờ nhẹ vào gáy của Lam Đình Niên mà xác nhận lại:“Ừm! Cho Niên Niên gặp mẹ!”
“Niên Niên sắp được gặp mẹ rồi, phải đi thay đồ đẹp mẹ chắc sẽ thích nhìn Niên Niên xinh đẹp!” Khuôn miệng lẩm bẩm, Lam Đình Niên tựa chắc lực vào người của Bạch Hạc Hiên loạng choạng muốn đứng lên, nhưng lực ở chân quá yếu, liền làm cho Lam Đình Niên tạm thời mất phương hướng lỏng lực mà bổ nhào, may thay Bạch Hạc Hiên ngồi dưới sàn nhà đỡ kịp, Lam Đình Niên được một phen khiếp vía mà nằm gọn trong lòng Bạch Hạc Hiên.
Nhưng dường như vì Lam Đình Niên ngã từ trên xuống, Bạch Hạc Hiên lại vì đang ngồi xổm trên sàn nhà mà mất lực, nên khi anh cố gắng dùng sức đỡ lấy người của Lam Đình Niên đang bị ngã, thì cánh tay anh cũng vì thế mà trụ lực chống dưới sàn nhà bị tổn thương.
Tạm thời cánh tay của Bạch Hạc Hiên không thể cử động được, ngoài cảm giác tê cứng cùng đau đớn ra anh thật chẳng còn cảm nhận được gì cả.
Nhưng rồi Bạch Hạc Hiên vẫn cố giữ chặt lấy Lam Đình Niên không để cho cô tiếp toàn bộ cơ thể của mình xuống dưới nền nhà lạnh lẽo.
Gắng dùng bàn tay còn lại đỡ người của Lam Đình Niên đứng lên, Bạch Hạc Hiên nhịn lại cơn đau dịu dàng mà trấn an:“Niên Niên ngoan đứng lên đi!”
Lam Đình Niên toàn bộ tâm trí đều bị Bạch Hạc Hiên chiếm lấy mà răm rắp nghe lời, cô đứng lên được rồi còn không quên kéo lấy tay Bạch Hạc Hiên muốn anh đứng lên cùng mình, Bạch Hạc Hiên cũng vì hành động này của Lam Đình Niên mà cảm thấy có chút đáng yêu.
Giây phút này bỗng dưng Bạch Hạc Hiên anh cảm thấy dù cho Lam Đình Niên hiện tại không còn được bình thường nữa thì đã sao chứ?
Không phải như thế này cũng rất tốt à?
Cô nghe lời Bạch Hạc Hiên anh, cũng chẳng có ý gì là chống đối, ngày tháng sau này cứ để anh bảo vệ cô, như thế cũng được xem là một kiểu hạnh phúc chứ?
Nhưng rồi chỉ có mình Lam Đình Niên mới biết rõ cô cố tình kéo Bạch Hạc Hiên đứng lên cùng là vì muốn anh đưa mình đến thăm mẹ thật nhanh.
Cô nhớ bà lắm rồi!
Hiện tại chỉ có bà mới có thể khiến cho tâm trí của Lam Đình Niên cô đủ bình tĩnh mà thôi!
Cô hiện tại không muốn tự làm đau bản thân mình nữa, vì cơ bản dù cô có đau bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng chẳng là gì so với từng nổi đau đang gặm nhấm gặm nhấm từng chút từng chút một không chịu ngừng nghỉ dù chỉ là một giây trong tâm trí và lẫn cả trong trái tim đã vỡ vụn của cô cả.
Còn cái chết chắc là cô không có phúc phần được hưởng rồi!
Khóe mi ánh lên một giọt nước mắt lặng lẽ mà rơi xuống, may thay Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang loay hoay nên không thấy được, mi mắt liền chớp chớp vội đẩy cho giọt nước mắt kết thúc, Lam Đình Niên lại gắng trở về dáng vẻ lặng như tờ.
.