GIÁ NHƯ EM CHƯA TỪNG YÊU


Đầu óc ngay lập tức bị kích thích mà thoải mái hẳn ra, Bạch Hạc Hiên đặt lại tách cafe còn hơn phân nữa xuống bàn mà tiếp tục công việc.

Tiếng lách cách của bàn phím máy tính lại vang lên trong căn phòng.

Nhưng rồi chưa được bao lâu, Bạch Hạc Hiên lại cảm nhận rõ trong người mình bỗng nhiên nóng ran đầy bức rức khó chịu, tay vươn lên xoa nhẹ mi tâm, Bạch Hạc Hiên nới lỏng cúc áo, mà nhận ra điều khác lạ đnag chuyển biến rõ trong cơ thể mình, ngay lập tức còn lúc tỉnh táo, Bạch Hạc Hiên cầm theo điện thoại trên bàn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới nhà, vừa hay lại thấy một chiếc xe chạy đến đỗ ngay ở cổng sau.


Nhận biết có điều không ổn, Bạch Hạc Hiên liền bấm gọi cho trợ lý Hồng, rất nhanh đầu dây bên kia cũng liền có người bắt máy, Bạch Hạc Hiên cũng nhanh chóng mở lời:“Cậu ngay lập tức điều người đến biệt thự cho tôi, tuyệt đối không để bất kì một ai rời khỏi nơi này trong tối nay rõ chưa?”
Trợ lý Hồng ở đầu dây bên kia nhận lệnh liền ngay lập tức ngắt máy điều người đến biệt thự của Bạch gia.

Cùng lúc đó ở phía cổng sau biệt thự, quản gia Phương lấm la lấm lét nhìn ngó xung quanh rón rén mà chạy về phía cánh cổng, đến nơi bà ta còn cẩn thận nhìn xung quanh thêm một lần nữa, khi thấy thật không có người theo mình, và ở phía trước cánh cổng có một chiếc xe đỗ ở đấy thì mới chịu lấy chìa khóa ra mở cửa.

Lục Chí Khiêm lúc này cũng từ trên xe đi xuống theo sự chỉ dẫn của quản gia Phương mà đi đến chỗ của Nhã Thanh Lam, dù sao khi hay tin cô ta xảy ra chuyện Lục Chí Khiêm anh cũng chẳng thể nào nhắm mắt bỏ mặt mà làm ngơ được.

Rất nhanh, Lục Chí Khiêm đã có thể trót lọt vào tới nhà kho, nhưng lại có vật cản là hai tên vệ sĩ, vẫn đi đi lại lại ở trước cánh cửa nhà kho, một mình Lục Chí Khiêm anh vốn dĩ có thể dễ dàng xử lý được hai tên này nhưng rồi vì đang ở trong địa bàn của Bạch Hạc Hiên, Lục Chí Khiêm biết nơi này không đơn giản chỉ có một hai tên vệ sĩ nên cũng sợ chấn động đến nhiều người mà gặp khó khăn cho nên đã quay sang nói với quản gia Phương, hếch mặt về phía hai tên vệ sĩ lên tiếng:“Bà tìm cách đánh lạc hướng hai tên đó đi, nhớ là cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến nhiều người biết chưa?”
Gật đầu, quản gia Phương bước tới chỗ hai tên vệ sĩ mở miệng tìm cách, rất nhanh Lục Chí Khiêm đã nhìn thấy hai tên vệ sĩ trông có vẻ khá vội vã mà chạy đi đâu đó.


Cũng chẳng quá để ý nhiều, Lục Chí Khiêm thấy người đi rồi thì liền chạy đến trước cửa, nhưng rồi lại gặp phải một vấn đề nữa là không có chìa khóa để mở, quản gia Phương bà ta cũng thật là sơ ý, đuổi người đi nhưng lại không lấy chì khóa thì lấy cái gì mà mở cửa.

Lục Chí Khiêm lùi người đứng quan sát khung cửa một lú, cuối cùng quyết định dùng sức phá cánh cửa, cánh cửa sau đó dưới lụec tác động của anh ta cũng liền đổ ầm xuống, hình ảnh bên trong dần hiện ra mà đập thẳng vào mắt của Lục Chí Khiêm là hình ảnh co ro của Nhã Thanh Lam dưói nền nhà ẩm mốc, mi mắt nhắm chặt, cơ thể lại có phần hơi tím tái dưới ánh sáng nhỏ tỏa ra của nến, Lục Chí Khiêm liền hoảng lên mà chạy vội vào trong không chút nề hà mà ngồi thụp xuống nền nhà ẩm mốc bẩn thỉu ôm lấy người Nhã Thanh Lam sốc nhẹ, vỗ vỗ vào một bên má của cô ta có phần lo lắng:“Thư Ái cô bị làm sao vậy? Mở mắt ra nhìn tôi đi!”
Lục Chí Khiêm cứ thế lay lay mãi một lúc, mới thấy mi tâm của Nhã Thanh Lam khẽ động, cô ta từ từ mở mắt ra, yếu ớt mà giương đôi mắt của mình lên nhìn Lục Chí Khiêm nhỏ giọng thì thào:“Chí Khiêm chúng ta bị phát hiện rồi… tôi…”
Bàn tay đưa lên sờ nhẹ vào phần bụng của mình Nhã Thanh Lam cau chặt mày run run nhẹ:“Con của chúng ta… Tôi sợ mình không thể bảo vệ được nó mất… Chí Khiêm!”
Thành công giành lấy được tâm trí của Lục Chí Khiêm, anh ta trong vô thức mà đưa bàn tay mình xuống sờ nhẹ vào phần bụng của Nhã Thanh Lam:“Thật sự có thai rồi sao?”
Mi mắt khẽ chớp, Nhã Thanh Lam như khẳng định thêm lần nữa, cô ta chắc chắn đây chính là kết quả của Lục Chí Khiêm.


Lần đầu được tin làm ba, Lục Chí Khiêm khó tránh khỏi cảm giác vui mừng, bỗng chóc trong anh ta chỉ còn lại mỗi sự hạnh phúc, lời khó mà diễn tả, Lục Chí Khiêm quýnh lên, có phần hơi run nhẹ mà đỡ lấy người của Nhã Thanh Lam lên, thoáng chóc đã quyết định từ bỏ mọi thứ đang lên kế hoạch sẵn ở nơi này:“Anh đưa em và con, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này có được không em?”
Khóe môi yếu ớt nở một nụ cười Nhã Thanh Lam gật nhẹ đầu, Lục Chí Khiêm ngay lập tức liền ôm cô ta lên nhưng rồi anh ta nào đâu có biết, tay chỉ vừa nhấc bổng người của cô ta lên đã bất ngờ bị cô ta vung tay đâm thẳng kim tiêm có chứa thuốc đã chuẩn bị từ trước vào cần cổ, khiến cho anh ta cách nào cũng không thể kịp trở tay.

Lục Chí Khiêm cũng vì đau mà liền thả người của Nhã Thanh Lam xuống, đưa tay ôm lấy phần cổ vừa bị cô ta tác động, mi mắt đỏ au đầy giận dữ, Lục Chí Khiêm ghì giọng:“Lý Thư Ái!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi